Chương 94: Xuống biển
Khi thấy Bạch Nguyệt Ly đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, nét băn khoăn trước đó cũng tan biến, Phục Nhan khẽ cong môi cười nhẹ.
"Cho ngươi."
Đúng lúc ấy, giọng Bạch Nguyệt Ly vang lên bên tai nàng, dịu dàng và trầm ổn. Phục Nhan hơi ngẩn ra, vừa ngẩng đầu đã thấy đối phương đang đưa tới trước mặt mình một xiên cá nướng thơm lừng, được xiên bằng cành cây khô.
Mùi hương lan tỏa tức khắc xộc vào khứu giác, khiến Phục Nhan không khỏi thầm tán thưởng:
"Thơm quá. Đa tạ sư tỷ đã chiếu cố."
Nàng không nghĩ gì thêm, chỉ cúi đầu nhìn xiên cá trong tay. Không thể không thừa nhận, tay nghề nướng cá của Bạch Nguyệt Ly thật sự rất tốt. Con cá vàng óng, da giòn thịt mềm, không cháy chút nào.
Ban đầu nàng chỉ nói đùa vài câu, nhưng đến khi thực sự thấy cá được đưa tới tay, ánh mắt Phục Nhan không kìm được mà sáng lên, như thể sợ người khác giành mất.
Không chần chừ lâu, nàng liền há miệng cắn một miếng thật to.
"Á— Hô... Nóng chết mất!"
Chỉ một khắc sau, nụ cười trên môi nàng lập tức tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt đau đớn. Bị bỏng, Phục Nhan vội nhả ra miếng cá đang ăn dở, một tay che miệng, tay kia vội xoa nhẹ môi. Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt Ly, trong mắt hiện lên một tia... oan ức lấp lánh.
Bạch Nguyệt Ly: "..."
"Hô... hô..." – Thở ra mấy hơi thật sâu, Phục Nhan mới dần bình tĩnh lại. Nàng hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng ánh mắt như muốn cười mà lại nhịn cười của đối phương. Cảnh tượng này sao mà... quen thuộc đến lạ.
Nàng còn nhớ rõ lần trước cũng là ăn cá do Bạch Nguyệt Ly nướng, kết quả là bỏng cả lưỡi, sau đó còn ngã chổng vó trên mặt đất. Cũng may lần này vẫn còn giữ được phong độ.
"Khụ khụ." – Phục Nhan khẽ ho khan hai tiếng để xua đi sự ngượng ngùng, rồi cười gượng gạo:
"Sư tỷ, cá nướng của người... đúng là ngon thật."
"Ăn cẩn thận một chút." – Bạch Nguyệt Ly dường như đã nhận ra sự lúng túng của nàng, liền nhẹ giọng dặn dò, không nói thêm gì nữa.
Thấy vậy, Phục Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết cục là, nàng vẫn ăn sạch hai con cá nướng mà Bạch Nguyệt Ly chuẩn bị. Ăn xong, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, liền dựa người vào gốc cây nghỉ ngơi.
Bạch Nguyệt Ly cũng tùy ý thêm ít củi vào đống lửa, rồi ngồi tựa vào bên cạnh nàng.
Ngọn lửa trước mặt vẫn cháy bập bùng, ánh đỏ rọi lên hai khuôn mặt trắng như ngọc, khiến đêm đen nơi rừng sâu bỗng trở nên đặc biệt ấm áp. Nếu thời gian có thể trôi chậm lại đôi chút, thì thật tốt biết bao...
Đêm nay, hai người không ngồi thiền tu luyện như thường lệ, chỉ yên lặng tựa vào nhau dưới tán cây, để bóng tối trôi qua trong tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời đầu tiên rọi qua tán lá, chiếu thẳng lên mặt Phục Nhan, khiến nàng nhíu mày tỉnh dậy. Nàng dụi mắt, chậm rãi mở hai mắt.
Dưới ánh sáng rực rỡ, nàng có phần chưa thích ứng, phải chớp mắt vài lần mới quen. Nàng không ngờ chỉ dựa vào gốc cây cũng có thể ngủ ngon như vậy.
Nghiêng đầu sang, thân ảnh Bạch Nguyệt Ly hiện lên trong tầm mắt. Có vẻ đối phương đã thức dậy từ lâu.
"Sư tỷ." – Phục Nhan gọi khẽ.
Nghe tiếng, Bạch Nguyệt Ly xoay người lại, khẽ gật đầu:
"Tỉnh rồi."
Phục Nhan gãi đầu, cười ngượng:
"Giờ cũng không còn sớm, sao sư tỷ không đánh thức ta?"
"Không sao, chậm chút cũng chẳng ảnh hưởng gì." – Giọng Bạch Nguyệt Ly vẫn điềm tĩnh. Thấy Phục Nhan nghiêng đầu nhìn quanh tìm người, nàng liền giải thích:
"Bọn họ đã rời đi trước rồi."
Phục Nhan gật đầu, không nói gì thêm.
Thực ra, lý do không gọi nàng dậy, một phần là vì Bạch Nguyệt Ly không nỡ. Nhìn dáng vẻ Phục Nhan yên lặng ngủ say, nàng bỗng có chút lưu luyến khoảnh khắc bình yên hiếm hoi ấy.
Sau khi chỉnh lại y phục, Phục Nhan ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt Ly, nói:
"Đi thôi, sư tỷ. Chúng ta cũng nên rời khỏi đây."
"Ừ."
Hai người nhanh chóng ngự kiếm bay lên, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi khu rừng.
Hai ngày sau.
Luồng sáng mờ nơi chân trời ngày càng rực rỡ, tựa như tiên quang giáng thế, khiến người ta không khỏi cảm thán.
Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly hóa thành hai luồng ánh sáng, hạ xuống gần khu vực ấy. Lúc này nơi đây đã tụ tập đông đảo đệ tử các tông môn, thế gia, thậm chí cả yêu tộc bản địa trong bí cảnh. Nhìn từ xa, người đông như hội.
"Xem ra chúng ta đến cũng không tính là muộn." – Phục Nhan liếc nhìn xung quanh rồi nói với Bạch Nguyệt Ly.
Đối phương gật đầu đồng tình.
Phóng tầm mắt ra xa, trước mắt là một vùng biển sâu không thấy đáy, kéo dài mãi đến tận chân trời. Luồng sáng rực rỡ xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống mặt biển.
Nơi đây chính là nơi Thủy Nhuận Thần Quang sắp xuất hiện.
Phục Nhan có thể cảm nhận được, luồng thần quang đang dần hình thành. Theo những gì nàng nhớ, Thủy Nhuận Thần Quang chỉ có sáu luồng chính, mỗi môn phái chỉ có thể chiếm được một luồng là cùng, trong khi số người tranh đoạt thì quá nhiều.
"Bạch sư tỷ! Phục sư muội!" – Từ xa, các đệ tử của Thủy Linh Tông cũng đã bay tới.
Bạch Nguyệt Ly là đại sư tỷ, tất nhiên sẽ gánh trách nhiệm bảo vệ mọi người.
Phục Nhan hiểu điều đó, nên âm thầm lùi lại vài bước, giữ khoảng cách, không làm phiền.
Đúng lúc nàng chuẩn bị quan sát kỹ vùng biển phía trước, thì bất ngờ nhìn thấy Thủy Lưu Thanh đang nói chuyện với một nam nhân cách đó không xa.
"Diệp Huyền Diệp?" – Phục Nhan khẽ nhíu mày.
Nàng nhận ra ngay người kia chính là thiếu chủ Diệp gia ở thành Triều Dương, từng gặp tại buổi đấu giá ở Xuân Lũ Các. Nghe đâu Diệp gia và Thủy gia có hợp tác từ lâu, nên Thủy Lưu Thanh và Diệp Huyền Diệp quen nhau từ nhỏ cũng không có gì lạ.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nàng không nghĩ Thủy Lưu Thanh lại chủ động bắt chuyện như thế.
Lát sau, Thủy Lưu Thanh quay trở lại mà không nói gì thêm, chỉ gật đầu với Bạch Nguyệt Ly rồi đứng lặng lẽ cùng các đệ tử khác.
Ngay sau đó, Phục Nhan liền nghe được truyền âm từ nàng.
"Chủ nhân còn nhớ lần ta bị đuổi giết đến Ma Chướng Khe Sâu không? Khi ấy nếu không có chủ nhân và Bạch sư tỷ, ta đã mất mạng rồi."
Phục Nhan khẽ sững người. Nàng nhớ rất rõ, lúc đó đang giữa võ đài thì đụng phải đám người của Đoạn Tư Tín, rõ ràng là một cái bẫy có chủ ý.
Vì lúc ấy thời gian gấp rút, nàng chưa kịp tra rõ người đứng sau. Giờ nghe Thủy Lưu Thanh nhắc lại, nàng lập tức cảm thấy nghi ngờ.
"Ý ngươi là gì?"
"Lúc gần vào bí cảnh, ta cảm nhận được luồng khí tức rất quen thuộc... chính là của người từng giao đấu với ta trước kia."
"Diệp gia?"
"Không hẳn. Là một nữ tử đi cùng Diệp gia, tên là Trình Uyển Uyển."
Nghe vậy, ánh mắt Phục Nhan lạnh đi. Nàng nhìn về phía Diệp gia, quả nhiên thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt, khuôn mặt được che bởi lớp lụa mỏng.
"Trình Uyển Uyển..." – Nàng lặp lại tên ấy, trong lòng hiện lên sát ý. Đối phương từng muốn đưa nàng vào chỗ chết, vậy thì lần này tuyệt đối không thể tha thứ.
"Có chuyện gì vậy?" – Giọng Bạch Nguyệt Ly vang lên bên cạnh.
Phục Nhan hoàn hồn, lập tức cười nhẹ:
"Không có gì đâu. Ta chỉ là có chút chờ mong, hy vọng lần này có thể đột phá lên Hợp Thể kỳ."
"Nhất định sẽ được." – Bạch Nguyệt Ly đáp chắc nịch.
Phục Nhan khẽ sững người. Không ngờ Bạch Nguyệt Ly lại tin tưởng nàng đến vậy. Trong lòng nàng khẽ động, nở nụ cười:
"Vậy ta xin nhận lời chúc tốt lành của sư tỷ."
Giữa trưa hôm đó, mặt biển bỗng gợn sóng, chân trời rực rỡ ánh sáng mờ bỗng tan biến, thay vào đó là sáu luồng quang mang lam sắc từ đáy biển bắn thẳng lên trời.
"Thủy Nhuận Thần Quang xuất hiện rồi!" – Ai đó hét lớn.
Chỉ trong chớp mắt, vô số thân ảnh đồng loạt lao xuống biển sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip