Chương 129: Niên Thiếu (15)


Tiểu Trọng Sơn là một ngọn núi rất nổi tiếng ở Tây Châu. Thời thượng cổ từng xuất hiện rất nhiều nhân vật phong vân, sau này theo thời gian dần dần trở nên bình thường, đến nay chỉ là một cô sơn yên lặng không người, rất ít tu sĩ lui tới.

Minh Cảnh ngự kiếm đến, từ trên cao nhìn xuống lần đầu tiên đã biết ngọn núi này rất không giống nhau, hẳn là có người giở trò gì đó bên trong.

Cô thu kiếm Trích Tinh, chân đạp trên mặt đất. Nghĩ đến đã thông báo sư tôn nhà mình cùng rất nhiều đồng môn Tàng Kiếm Các, trong lòng an tâm hơn một chút. Đang định cẩn thận hành động, cô liền thấy một con chim chóc làm bằng gỗ bay tới từ trong núi sâu.

"Không đi theo ta, liền đi nhặt xác Tiểu sư muội ngươi đi," Giọng chim chóc ngậm sự nặng nề trì độn của gỗ. Sau khi nói xong liền bay lướt về phía trước theo hướng ban đầu.

Ngón tay Minh Cảnh đặt trên thân kiếm khẽ giật giật, buông thõng mắt giữ im lặng đi theo sau chim chóc. Chỉ chốc lát sau liền thấy một động phủ được mở ra rất vội vàng. Nói vội vàng là bởi vì phía trên đỉnh vẫn còn rơi xuống bụi tro.

Chim chóc đến nơi đây sau không thấy tăm tích nữa, nhưng trong động phủ có khí tức rất quen thuộc với Minh Cảnh, thuộc về Triệu Sở Nhiên.

Minh Cảnh mặt mày đạm mạc. Suy tư một chút, cô vẫn chậm rãi bước vào động phủ.

Cái nhìn đầu tiên là thấy tiểu cô nương áo trắng đang bị trói vào một cột đá ở giữa động phủ. Mặc dù khuôn mặt không giấu được sự bối rối, nhưng đáy mắt không thấy một giọt nước mắt.

Cô liền ngầm công nhận mấy phần vị Tiểu sư muội đến đột ngột này. Tay phải nắm chặt kiếm Trích Tinh, cúi mắt nhìn thấy mấy sợi tơ dưới đất, ánh mắt ngưng lại.

Sợi tơ kia màu đỏ máu, vừa nhìn đã biết sẽ không phải thủ đoạn của tu sĩ chính đạo, mà tu sĩ chính đạo cho dù có ân oán gì với Minh Cảnh, cũng sẽ không dùng thủ đoạn không chịu nổi như thế.

Minh Cảnh khẽ giọng an ủi Triệu Sở Nhiên một câu "Tiểu sư muội, đừng sợ," sau đó, trong tiếng cắn răng kiên trì của tiểu cô nương áo trắng, cô vung kiếm hướng mặt đất, giọng lạnh lùng: "Còn không ra à?"

"Tàng Kiếm Các Tiểu Các Chủ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Bên ngoài động phủ có tiếng vỗ tay vang lên. Tiếp đó, một thanh niên áo trắng bay lượn bước tới. Tướng mạo khá tuấn mỹ, lông mày nhếch lên, nhuốm vài phần tà tính.

"Thượng Quan Yếm," Minh Cảnh thấy rõ khuôn mặt của người tới, mắt co rụt lại. Tay cầm kiếm siết chặt, trong giọng nói lộ ra một chút biến hóa, thần sắc nhìn qua càng thêm cẩn thận.

"Tiểu Các Chủ nhận ra ta à?" Thanh niên áo trắng tên Thượng Quan Yếm hiển nhiên hơi kinh ngạc.

"Nhân vật ở trang thứ nhất trong đơn truy sát tà tu, ta đương nhiên sẽ không không biết," Minh Cảnh đáp lại như thế.

Trong thiên địa có rất nhiều tà tu, nhưng có thể để thánh địa cùng chính đạo xếp vào đơn truy sát, mỗi kẻ đều không thể coi thường.

Chớ nói chi là tà tu ở trang thứ nhất, đó cũng là lão gia hỏa có tu vi rất cao, ý giết chóc hủy diệt đáng sợ, mấy trăm năm đều có thể sống sót rất tốt trong việc bị truy sát.

Đương nhiên, Thượng Quan Yếm trước mắt mặc dù chỉ có tu vi đệ lục cảnh đỉnh phong, nhưng lại xa không phải Triệu Vô Ảnh đã chết dưới kiếm Minh Cảnh trên Ngũ Tuyệt Nhai có thể sánh bằng. Hắn là người nổi bật trong tà tu.

Nghe nói Thượng Quan Yếm vốn là dòng chính Thượng Quan tộc thuộc thế gia vọng tộc, lại vì một số nguyên nhân trong tộc mà tâm tính đại biến. Trong một đêm giết cả tộc, ngay cả tôi tớ không bước vào con đường tu hành cũng không tha.

Sau này thuận lý thành chương sửa sang tà đạo, lấy việc lạm sát vô tội làm vinh, rất được tà tu kính sợ.

Địa vị của hắn trong tà tu, ước chừng tương đương với Minh Cảnh ở Nhân giới, chỉ khác một người là thiên tài kiếm đạo chính đạo, một người là người có thiên phú xuất chúng tà đạo.

Một tà tu như thế này, lúc này một mình xuất hiện ở đây, cưỡng ép Tiểu sư muội của cô, dẫn cô đến...

Minh Cảnh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: Đây là sự trả thù của Thượng Quan Yếm, người xuất sắc trong tà tu, đối với hành động địa cung.

"Chút danh mỏng manh này, có thể để Tiểu Các Chủ ghi nhớ," Thượng Quan Yếm cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Minh Cảnh, ánh mắt âm trầm trêu tức: "Đúng, chính là Tiểu Các Chủ nghĩ như vậy, là trả thù hành động địa cung."

Hắn nói, bước chân lui lại, hai tay giơ lên hướng Minh Cảnh lộ ra tòa động phủ được mở ra rất giống nhau này: "Tòa động phủ này là ta tự tay khai thác, là nơi chôn thân ta chuẩn bị cho Tiểu Các Chủ."

"Nơi chôn thân?" Minh Cảnh lặp lại một tiếng, đôi mắt ngậm ý khắc nghiệt: "Chỉ bằng ngươi sao?"

Đệ ngũ cảnh đỉnh phong đối đệ lục cảnh đỉnh phong, cùng là thiên tài một đạo, Minh Cảnh biết Thượng Quan Yếm không dễ đối phó, nhưng trong lòng thật không cảm thấy Thượng Quan Yếm một người có thể làm gì được cô, hắn sẽ không phải đối thủ của cô.

"Đúng, chỉ bằng ta," Thượng Quan Yếm cười vui vẻ, giơ tay làm một động tác đối Minh Cảnh, giọng mỉm cười: "Chỉ là còn đa dụng thêm một chút thủ đoạn."

"Ngươi truyền tin tức cho sư tôn ngươi và Các Chủ, Trưởng Lão Tàng Kiếm Các đều bị tu sĩ bên ta chặn lại, cho nên sẽ không có người nào có thể giúp đỡ ngươi,"

Thượng Quan Yếm nhìn Minh Cảnh nghe được những điều này vẫn mặt không đổi sắc, ánh mắt có chút lạnh. Tiếp đó lại lần nữa cười vang: "Còn lại, Kiếm Đạo Tiểu Các Chủ vô song, ta tự nhiên không dám động thủ với Tiểu Các Chủ, cho nên còn muốn Tiểu Các Chủ nhường lối cho ta, đừng dùng kiếm pháp."

Đừng dùng kiếm pháp, đó đương nhiên là không thể nào. Toàn bộ bản lĩnh của Minh Cảnh đều ở trên thanh kiếm Trích Tinh này.

Cô ngưng mắt, nhìn thấy Thượng Quan Yếm đối diện giữa lông mày đã có thần sắc dự tính, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, mũi chân nhún một cái, kiếm ra khỏi vỏ đồng thời vội vàng lùi lại mà đi.

Minh Cảnh muốn đi cứu Triệu Sở Nhiên.

Cô nghe Thượng Quan Yếm nói đừng dùng kiếm pháp xong, trong không khí có vài tiếng chấn động rất nhẹ, giống như cái gì vật nặng đang di chuyển từ trên trời giáng xuống.

Minh Cảnh nghe được không phải ảo giác. Trên không ở giữa động phủ, đỉnh đầu tiểu cô nương áo trắng, đang có tảng đá lớn vừa dày vừa nặng từ trên trời giáng xuống. Nếu Minh Cảnh không làm gì, tính mạng Triệu Sở Nhiên sẽ nguy hiểm.

Minh Cảnh đương nhiên không thể không làm gì. Cô phân ra một tia tâm thần đề phòng Thượng Quan Yếm.

Lưỡi kiếm Trích Tinh sinh phong, một kiếm vỡ vụn tảng đá lớn. Sau đó, nhìn thấy rất nhiều chuôi lưỡi dao giấu trong hòn đá, cô cuối cùng đã hiểu rõ tính toán của Thượng Quan Yếm.

Những lưỡi dao kia vốn được giấu trong tảng đá lớn, bây giờ đột nhiên xuất hiện, mục đích chính là muốn Minh Cảnh vội vàng không kịp chuẩn bị.

Triệu Sở Nhiên còn bị trói, Minh Cảnh hiện tại chỉ có hai loại lựa chọn.

Một là mặc kệ Triệu Sở Nhiên, thì tính toán Thượng Quan Yếm dù nhiều cũng vô dụng. Hai là tiếp tục tiến lên cứu Triệu Sở Nhiên, thì tay phải của cô sợ rằng phải bị thương.

Bởi vì những lưỡi dao kia đều tập trung ở phía bên phải, đồng thời Minh Cảnh có thể cảm giác được phía trên có một luồng áp chế, như là sát khí đẫm máu đến từ tà tu, ép Minh Cảnh hô hấp nặng nề.

Cho nên Thượng Quan Yếm bảo cô không nên dùng kiếm pháp, thật ra là muốn cô không thi triển được kiếm pháp.

Minh Cảnh cười lạnh một tiếng, cổ tay phải xoay chuyển, một kiếm cắt đứt dây trói trên người Triệu Sở Nhiên, tay trái đưa ra, ôm người tới.

Lúc lui về nơi an toàn, tay phải của cô một mảnh máu me đầm đìa, vô số thân lưỡi dao đang đâm vào nơi cổ tay.

"Minh sư tỷ!" Triệu Sở Nhiên kinh hô một tiếng, trên mặt đều là bối rối.

Minh Cảnh im lặng không nói, nhìn về phía Triệu Sở Nhiên vẫn ánh mắt ôn hòa, giọng thấp an ủi vài câu xong nhìn về phía Thượng Quan Yếm.

Thanh niên lúc này đã lui đến bên ngoài động phủ, tay vệt một cái, bốn phía động phủ thêm ra một tầng huyết quang mờ mờ. Đồng thời luồng hơi thở âm u máu tanh của tà tu nồng đậm rất nhiều.

Triệu Sở Nhiên mới đạp con đường tu hành, hiển nhiên khó có thể chịu đựng, sắc mặt tức khắc trắng bệch. Chỉ là vật treo trên cổ oánh oánh phát sáng, bảo vệ tính mạng nàng ta không việc gì.

Minh Cảnh biết kia là sư tôn nhà mình đưa cho Tiểu sư muội, cảm xúc trong lòng an tâm một chút. Lúc cụp mắt, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút.

Tay phải của cô đã bị thương, hiển nhiên hiện tại thi triển kiếm pháp rất không dễ dàng. Đây là thời cơ tốt nhất để Thượng Quan Yếm giết cô.

Nhưng Thượng Quan Yếm lại không động thủ, chỉ là dùng trận pháp tà tu bao vây động phủ, mục đích là gì?

Minh Cảnh nghĩ mãi mà không rõ, thấy Thượng Quan Yếm thật sự không có ý định động thủ, cúi đầu đang muốn kiểm tra vết thương, chợt nghe bên ngoài động phủ truyền đến tiếng đánh nhau, kèm theo vài tiếng quát khẽ của nữ tử, rất là quen thuộc.

Ánh mắt của cô co rụt lại, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Mộ Dung Sí.

Nữ tử áo đỏ cầm roi, bước nghiêm ép sát Thượng Quan Yếm, quất Thượng Quan Yếm đến chảy máu trên mặt. Sau đó bị hai tà tu xuất hiện từ phía sau đả thương, ném vào trong động phủ tới.

Minh Cảnh tay mắt lanh lẹ, đưa tay ôm Mộ Dung Sí vào trong ngực, đưa tay lau đi máu tươi bên môi Mộ Dung Sí, giọng giấu không được sự đau lòng: "Sao nàng lại đi theo ta?"

Mặc dù cô truyền âm cầu viện cho sư tôn và Tàng Kiếm Các, nhưng cũng đoán được tà tu có lẽ sẽ giở trò gì, cho nên còn giữ lại tin tức cho Mộ Dung Sí, để nàng đi Tàng Kiếm Các hoặc thánh địa tông môn kêu người đến.

Kết quả Mộ Dung Sí lại đi theo cô xuất hiện ở đây.

"Ta lo cho nàng," Mộ Dung Sí ngoan ngoãn cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía ngoài động phủ rất lạnh: "Nếu như không phải là sau đó hai tà tu xuất hiện đột ngột, bây giờ Thượng Quan Yếm đã chết sớm."

Tu vi đệ lục cảnh đỉnh phong thì như thế nào chứ? Mộ Dung Sí dù là chỉ có tu vi đệ lục cảnh, cũng đủ để đánh cho hắn chống đỡ không được.

Nhưng tà tu quả nhiên không thể tính toán theo lẽ thường, lại còn có đồng bọn ẩn nấp trong bóng tối.

"Không thì sao có thể tính tà tu đâu?"

Thượng Quan Yếm cúi đầu nôn một ngụm máu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Sí đồng dạng âm trầm, sau đó cười lên: "Bắt một cái Tàng Kiếm Các Tiểu Các Chủ, tặng thêm một cái Tiểu Huyền Chủ Yêu giới, phi vụ này kiếm lời không lỗ a."

Hắn nói, thấy khuôn mặt Mộ Dung Sí thong dong bình tĩnh, che ngực chịu đựng cảm giác đau buồn bực khi bị roi quất, không có ý tốt tiếp tục mở miệng: "Tiểu Huyền Chủ nếu đã tới, liền cho Tiểu Các Chủ xử lý một chút vết thương đi, không thì cái tay này liền phải phế đấy."

Mắt Mộ Dung Sí run lên, cúi đầu đi xem tay phải Minh Cảnh. Nhìn thấy máu đen như mực phía trên, khuôn mặt rất lạnh, trong lòng sinh ra mấy phần lo lắng: "Minh Cảnh..."

"Không có chuyện gì," Minh Cảnh ôn nhu an ủi Mộ Dung Sí, nhưng trong lòng lại biết không dễ làm, những lưỡi dao được giấu trong tảng đá lớn kia sợ đều là nhúng độc.

Nhưng nhúng độc thì có thể làm gì? Cô có trời sinh kiếm cốt, cho dù là độc lợi hại hơn nữa trên thế giới, cũng rất khó xâm nhập vào kiếm cốt tuyệt diệu.

Đạo lý này, Minh Cảnh biết, tu sĩ chính đạo biết, tự nhiên tà tu cũng sẽ biết.

Đã biết, vẫn là cho nhúng độc vào những lưỡi dao chỉ nhằm vào cô, mục đích là gì?

Minh Cảnh giọng thấp bảo Triệu Sở Nhiên lui về phía sau, cầm tay phải nhìn máu đen trên đó. Máu nhỏ giọt xuống kiếm Trích Tinh thoáng chốc lại tan rã trong kiếm khí mênh mông, ánh mắt rất sâu, dường như đang suy tư điều gì.

Mộ Dung Sí cho rằng Minh Cảnh đang lo lắng, khẽ nói: "Minh Cảnh, nàng không cần lo lắng, ta trước khi đến tìm nàng đã truyền tin cho Tàng Kiếm Các và Vô Ảnh Phái rồi. Trận pháp Thượng Quan Yếm xếp đặt trong động phủ vây khốn chúng ta, nhưng bọn hắn không dám đi vào, cho nên phải vay khốn thì khốn cho tốt."

Thượng Quan Yếm thêm vào hai tà tu xuất hiện sau đó, nếu chính diện đánh nhau với Mộ Dung Sí toàn lực ứng phó, ai thua ai thắng chưa biết được, cho nên Mộ Dung Sí không có chút nào lo lắng.

"Tàng Kiếm Các và Vô Ảnh Phái hẳn là không thu được tin tức nàng truyền đi," Minh Cảnh mặt mày tỉnh táo, giọng thấp giải thích với Mộ Dung Sí: "Cục ở Tiểu Trọng Sơn là Thượng Quan Yếm bày vì ta."

Mục đích hành động lần này của tà tu là Minh Cảnh, cho dù không có Triệu Sở Nhiên, cũng sẽ có rất nhiều lần cơ hội. Bọn họ đã sớm biết Mộ Dung Sí ở cùng với cô, làm sao lại không làm phòng bị?

Cho nên tin tức Mộ Dung Sí nhất định không truyền ra ngoài, mục đích tà tu, là trước phải vây cô ở trong Tiểu Trọng Sơn, không để bất kỳ tu sĩ nào biết, mới có thể đi vào bước thứ hai.

"Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Minh Cảnh ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Yếm ngoài động phủ. Chẳng hiểu vì sao, trong lòng cô cảm thấy Thượng Quan Yếm cũng không phải là muốn giết chết cô.

"Tiểu Các Chủ quả nhiên tâm tư thông thấu," Thượng Quan Yếm vỗ tay tán thưởng, chậm rãi đáp lại: "Trời sinh kiếm cốt đích xác không sợ những dị độc thế gian xâm nhập, nhưng mục đích của chúng ta vốn cũng không phải là muốn phá hủy kiếm cốt của ngươi, chỉ là muốn ngươi không thể thi triển kiếm pháp mà thôi."

Minh Cảnh động động tay phải, quả nhiên phát hiện tay phải dần dần không có khí lực, suýt nữa không cầm được kiếm Trích Tinh. Ngón tay trái co lại một chút, đem kiếm Trích Tinh quy về vỏ kiếm.

Ngoài động phủ, Thượng Quan Yếm vung tay lên, tầng huyết quang mờ mờ bốn phía động phủ dần dần dày đặc, ép Minh Cảnh hô hấp càng ngày càng nặng nề.

Cô nhìn về phía Mộ Dung Sí, phát hiện Mộ Dung Sí giống như cô, mà Triệu Sở Nhiên phía sau không biết lúc nào đã hôn mê bất tỉnh, đang nằm trên mặt đất.

Trận pháp tà tu này bố trí rất có trình độ. Trên người Minh Cảnh và Mộ Dung Sí cũng không thiếu đồ vật bảo mệnh, nhưng những vật kia chỉ có sống còn mới có thể phát động.

Hiện tại trận pháp tà tu lại như từng chút rút ra sinh cơ của các nàng, thủ đoạn vô thanh vô tức, tự nhiên phát động không được vật bảo mệnh.

"Tiểu Các Chủ, ta cũng không muốn giết chết ngươi," Thượng Quan Yếm khẽ nói, ném vào một chiếc thẻ ngọc, rơi trúng ngay dưới chân Minh Cảnh.

"Đây là một đạo bộ pháp, cùng trận pháp động phủ cộng sinh. Nếu như ngươi tu hành bộ pháp này, là đủ để giữ được tính mạng trong phạm vi trận pháp động phủ bao phủ, thậm chí có thể điều khiển trận pháp, hộ đến người trong lòng ngươi an toàn."

"Nếu như Tiểu Các Chủ bản thân có thể ra khỏi động phủ, Thượng Quan Yếm lấy tính mạng lập lời thề, sẽ không ngăn ngươi rời khỏi Tiểu Trọng Sơn," Thượng Quan Yếm cười đến trêu tức.

"Sống hay là chết, Tiểu Các Chủ tự lựa chọn đi."

Giọng nói bạc bẽo của Thượng Quan Yếm chậm rãi biến mất. Minh Cảnh cúi mắt, nhìn chiếc thẻ ngọc kia, kéo môi cười một tiếng, triệt để minh bạch dụng tâm hiểm ác của tà tu.

Bọn họ xác thực không muốn giết cô, mà là trước phải phá hủy cô.

Thế nhân đều biết, Minh Cảnh là thiên tài kiếm đạo vô song, cũng biết cô tu luyện là kiếm đạo thuần túy cực hạn, chỉ tu kiếm, và chỉ dùng kiếm chiến đấu, giết địch.

Nếu như Minh Cảnh tu hành cái gọi là bộ pháp trong miệng Thượng Quan Yếm, cho dù cuối cùng thật sự có thể điều khiển trận pháp, hộ Mộ Dung Sí và Triệu Sở Nhiên không việc gì, nhưng kiếm đạo của cô cũng không còn tồn tại nữa.

Kiếm đạo không còn thuần túy đối với Kiếm tu cực đoan với kiếm đạo, theo đuổi đỉnh phong kiếm đạo mà nói, còn thống khổ hơn cả chết.

Thượng Quan Yếm nhìn Minh Cảnh cúi đầu trầm mặc, khóe môi giương lên, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng nhuốm máu đầy vẻ cuồng ngạo.

Giết chết một Minh Cảnh thì tính là gì? Hành động địa cung Nhân giới đã giết nhiều tà tu như vậy, là Minh Cảnh xuất lực nhiều nhất.

Mà Minh Cảnh là thiên tài kiếm đạo, là Tiểu Các Chủ trong lòng tu sĩ chính đạo Nhân giới, vậy sẽ hủy kiếm đạo của cô.

Để Kiếm tu lộng lẫy nhất chói mắt tại chỗ phải chọn giữa tính mạng người yêu và kiếm đạo chỉ có thể chọn một loại, Minh Cảnh sẽ chọn thế nào?

Trong lòng Thượng Quan Yếm sớm biết đáp án, cho nên lúc này trên mặt là vẻ đắc ý nắm chắc phần thắng.

Hủy đi Tiểu Các Chủ vạn chúng chúc mục của Nhân giới, để thiên tài kiếm đạo lại không thể cầm kiếm, mới tính là sự trả thù tốt nhất.

So sánh cùng nhau, tính mạng thực tế nhỏ bé đến không đáng nhắc tới.

Trong động phủ.

Tay phải Minh Cảnh dừng không ngừng run rẩy, nắm chặt nắm tay sau lại vì bất lực buông ra.

Cô nhìn về phía Mộ Dung Sí. Nữ tử cúi đầu, máu tươi bên khóe môi chảy xuống, rất nhanh nhuận ướt áo, chỉ là vì là áo đỏ, không nhìn kỹ là không nhìn ra.

Tin tức truyền cho sư tôn, Tàng Kiếm Các và thánh địa chính đạo đều bị chặn đường, trận pháp không phá, sinh cơ của cô và Mộ Dung Sí cùng Triệu Sở Nhiên sẽ bị từng chút rút ra. Ngoài động phủ còn có Thượng Quan Yếm cùng không biết bao nhiêu tà tu.

Biện pháp duy nhất, dường như chỉ có cái gọi là bộ pháp được chứa đựng trong ngọc giản.

Minh Cảnh nhìn qua một chút, biết kia là nhân tộc tài năng tu hành, cho nên Mộ Dung Sí không tu luyện được.

Cô không biết tu hành bộ pháp sau là có hay không có thể điều khiển trận pháp, cũng không tin cái gọi là không chặn lại của tà tu, chỉ là nếu như mục đích Thượng Quan Yếm là muốn phá hủy kiếm đạo của cô, vậy trước tiên để hắn toại nguyện liền được.

Trong mắt Minh Cảnh rủ xuống có kiếm quang lướt qua, tay phải buông lỏng, nhặt lên chiếc thẻ ngọc trên mặt đất. Trong nụ cười đắc ý đến mức tận cùng của Thượng Quan Yếm, đang định trầm tâm bắt đầu tu hành, bên cạnh đưa ra một cái tay, đem thẻ ngọc cầm đi.

Là Mộ Dung Sí!

Nàng đưa tay bóp chặt thẻ ngọc, giọng nói chém đinh chặt sắt: "Minh Cảnh, nàng không thể tu hành đạo bộ pháp này."

Nói rồi, nàng từ trong ngực lấy ra cái trống lắc tay quen thuộc của Minh Cảnh, lay động một cái, nghe tiếng "đinh đông đinh đông" thì cười một tiếng, nói với Minh Cảnh: "Ta nhớ ra rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip