Chương 133: Niên Thiếu (19)
Sau sự kiện Hoang Ma, chuyện Minh Cảnh và Mộ Dung Sí vai kề vai diệt ma được lưu truyền rộng rãi. Giữa thiên hạ, lại không ai không biết danh tiếng của Tiểu Các Chủ Tàng Kiếm Các và Tiểu Huyền Chủ Yêu giới.
Nhưng lúc này, Minh Cảnh lại không vui vẻ chút nào. Kiếm Trích Tinh bị đặt ở một bên.
Cô mặc áo trắng Tàng Kiếm Các, ngồi trên một tảng đá, nhìn Tả Hạo Nhiên và một đám đệ tử Tàng Kiếm Các luyện kiếm ở phía xa, khuôn mặt có chút phiền muộn.
Bởi vì, bởi vì Mộ Dung Sí không ở đây.
Sau khi ra khỏi sơn động, Mộ Dung Hoán thấy muội muội nhà mình bị thương nặng như vậy, đau lòng đến kinh khủng. Nhìn thấy bộ dáng hàm tình mạch mạch giữa hai người, còn có gì không hiểu?
Sự hối hận và tự trách tự nhiên không cần nói nhiều. Mộ Dung Hoán nhìn cũng không muốn nhìn Minh Cảnh một cái, trực tiếp kéo muội muội nhà mình về Yêu giới đi.
Lúc ấy, một đội yêu tu vây quanh Minh Cảnh, thêm vào Tả Hạo Nhiên cùng những sư huynh đệ đồng môn này không hề hiểu chuyện, chẳng những không hỗ trợ, ngược lại quấn lấy Minh Cảnh.
Thế là, Minh Cảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Sí cẩn thận từng bước bị Mộ Dung Hoán mang về Yêu giới, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, cô chỉ thấy mặt Tả Hạo Nhiên một tấm coi như tuấn tú nhưng căn bản là không muốn thấy.
Ánh nắng trên trời vẫn như cũ minh diệu, giống như không hề biết tâm tình của Minh Cảnh lúc này.
Minh Cảnh trước kia đều là độc lai độc vãng, cũng không cảm thấy cô độc.
Nhưng từ khi gặp Mộ Dung Sí trên Vô Tuyệt Nhai, đến hành động địa cung, Quảng Vân Cư, Tây Châu, Bắc Hải, suốt cả chặng đường đi đều có Mộ Dung Sí ở bên.
Bây giờ không nhìn thấy Mộ Dung Sí, Minh Cảnh mới hiểu được cái gọi là "mới biết tương tư, liền hại tương tư".
Nhưng nhìn thần sắc ngày đó của Mộ Dung Hoán, nếu như cô đi Yêu giới nói thích Mộ Dung Sí, muốn Mộ Dung Sí làm đạo lữ của cô, e rằng người còn chưa thấy, yêu tu Yêu giới đã có thể đánh cô một trận.
Kiếm Trích Tinh mặc dù sắc bén, nhưng rốt cuộc song quyền nan địch tứ thủ.
Minh Cảnh thở dài một tiếng, nhìn lại tầng mây cuồn cuộn trên trời, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ, mặt mày giãn ra.
Cô cầm kiếm Trích Tinh lên, đứng dậy đi tìm Các Chủ Tàng Kiếm Các, cũng chính là sư huynh của mình.
Tả Hạo Nhiên thấy thế, vội thu kiếm vào vỏ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, lặng lẽ đi theo sau Minh Cảnh, với một tư thế "xem náo nhiệt không thể không nghiêm túc" thi triển bộ pháp.
Trên một ngọn núi đá lởm chởm của Tàng Kiếm Các.
Nam tử mặc áo rộng dài, kiểu thư sinh, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Minh Cảnh không che giấu được sự kinh ngạc:
"Tiểu Cảnh, ngươi nói ngươi muốn kết khế cùng Mộ Dung Sí, đạo lữ đại điển cử hành ở Yêu giới, ngươi và Mộ Dung Sí thành lễ ở Huyền Hoàng Điện?"
Giới tu hành mặc dù rất nhiều thứ không giống nhân gian, nhưng chuyện hôn nhân đại sự vẫn tương tự, bình thường là nam cưới nữ gả.
Chỉ là Minh Cảnh và Mộ Dung Sí đều là nữ tử, ai cưới ai gả đều được, cho nên tu sĩ Nhân giới và yêu tu Yêu giới mới tranh luận rốt cuộc là giới nào thắng.
Các Chủ Tàng Kiếm Các mặc dù không tham gia loại hành động ngây thơ này, nhưng trong thâm tâm luôn cảm thấy nhất định là tiểu sư muội nhà mình đã mang Mộ Dung Sí về Nhân giới, thậm chí hứng thú bừng bừng đã chuẩn bị xong điện thờ sắp thành lễ.
Hiện tại Minh Cảnh nói với hắn, vì để Mộ Dung nhất tộc và Yêu giới đồng ý cô cùng Mộ Dung Sí ở bên nhau, phải gả sang Yêu giới đi?
Ánh mắt Các Chủ Tàng Kiếm Các nhìn Minh Cảnh nhất thời rất kinh dị, giống như muốn nói gì, lại nói không nên lời, muốn nói lại thôi, không hề có sự lưu loát dứt khoát của Kiếm tu.
Minh Cảnh rất tự nhiên, còn thì thầm nói cho hắn dự tính trong lòng: "Các chủ sư huynh, là như thế này, sư tôn lão nhân gia người thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta hiện tại cũng không biết hắn ở đâu."
"Nhưng chuyện can hệ trọng đại, một mình ta đi rốt cuộc không tốt, cho nên muốn mời sư huynh bồi ta đi Yêu giới một chuyến."
Các Chủ Tàng Kiếm Các không muốn đáp ứng cho lắm. Hắn không tu luyện không xử lý sự vụ, phải chạy đến Huyền Hoàng Điện Yêu giới đi, sau đó đem tiểu sư muội nhà mình đưa lên cửa Huyền Hoàng Điện đi, trong lòng hắn tràn đầy không vui lòng.
Nhưng đệ tử nữ Tàng Kiếm Các không nhiều, thế hệ hắn cũng chỉ có Minh Cảnh một người.
Tiểu sư muội duy nhất, lại còn từ nhỏ đã phiêu bạt ở bên ngoài. Hiện tại mặt mày dịu dàng, đầy mắt hy vọng chờ mong nhìn hắn.
Các Chủ Tàng Kiếm Các bây giờ nói không nên lời lời cự tuyệt, chỉ có thể rưng rưng đáp ứng.
Tả Hạo Nhiên ẩn nấp sau núi đá há hốc mồm nửa ngày không khép lại được, thầm nghĩ cái này cũng được? Lòng kính trọng của hắn đối với Minh Cảnh dường như vỡ đầy đất.
Sự thật chứng minh, cái này thật sự được!
Huyền Hoàng Điện Yêu giới, Mộ Dung Hoán đại biểu Mộ Dung nhất tộc đi ra gặp Các Chủ Tàng Kiếm Các. Ban đầu, ánh mắt đối với Minh Cảnh là đầy phòng bị và cảnh giác.
Nghe Các Chủ Tàng Kiếm Các nói Minh Cảnh muốn cử hành đạo lữ đại điển ở Yêu giới, tương đương với gả vào Yêu giới làm đạo lữ cho Mộ Dung Sí, ánh mắt hắn rõ ràng nhu hòa không ít.
Thêm vào Mộ Dung Sí sau khi biết Minh Cảnh tới, trực tiếp kéo tay người ta đi sau núi Huyền Hoàng Điện chơi, nói muốn dẫn Minh Cảnh nhìn nơi nàng lớn lên khi còn bé.
Mộ Dung Hoán và Mộ Dung nhất tộc lại không có lý do để phản đối, thời gian cử hành đạo lữ đại điển rất nhanh quyết định.
Thiên hạ một mảnh náo nhiệt. Tu sĩ Nhân giới thở dài không thôi, yêu tu Yêu giới vui mừng hớn hở, vui vẻ hơn cả đột phá tu vi. Có thể tưởng tượng, yêu tu Yêu giới chuẩn bị dự lễ, tu sĩ Nhân giới hận không thể ra tay đánh nhau một trận.
Nhưng không còn cách nào, tâm tình yêu tu Yêu giới rất tốt, một chút cũng không để ý thái độ tu sĩ nhân tộc, từng người một mặt tươi cười đón lấy.
Bởi vì cái gọi là "đưa tay không đánh người mặt tươi cười", trận chiến này cuối cùng vẫn là đánh không thành.
Đạo lữ đại điển cử hành đúng hẹn, địa điểm cử hành là Huyền Hoàng Điện Yêu giới. Người ra vào là tu sĩ Nhân giới và yêu tu Yêu giới đến dự lễ.
Cái trước tò mò phương nào thần thánh có thể khiến Tiểu Các Chủ động tâm, cái sau kinh ngạc tại ai có thể trêu chọc được Tiểu Huyền Chủ không sợ trời không sợ đất.
Cả hai vừa thấy mặt, câu chuyện vừa mở ra, thoáng chốc thao thao bất tuyệt.
Chỉ có Huyền Hoàng Vệ bất đắc dĩ bị gọi tới làm người giúp việc, chuyển rượu dời bàn rất khổ cực, bởi vì Hoán Điện Chủ nói thành hôn đại hỉ, không nên vận dụng tu vi.
Đương nhiên, những điều này đều không liên quan gì đến Minh Cảnh. Cô chỉ là một đạo lữ gả đến cửa, lúc này đang thay một bộ hỉ phục đỏ chót dưới sự hầu hạ của thị nữ, sau đó đi chính điện Huyền Hoàng Điện gặp Mộ Dung Sí.
Giới tu hành không có nhiều nghi lễ phiền phức như nhân gian, cũng không cần khoác cái gì mũ phượng khăn quàng vai. Bởi vậy, chỉ là hai bộ áo đỏ tương chiếu, ở giữa lại dắt một sợi lụa đỏ, ngụ ý tâm ý tương thông tương liên.
Mộ Dung Sí trước đó cũng rất thích mặc áo đỏ, bởi thế cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là đầu thoáng một cái, liền có rất nhiều sức ngọc đinh đông đinh đông vang lên, nàng có chút không quen.
Minh Cảnh chính là ở thời điểm này bị thị nữ dẫn đi tới.
Từ lần đầu gặp gỡ trên Vô Tuyệt Nhai bắt đầu, có lẽ sớm nhất là lúc Mộ Dung Sí hình dáng mèo trắng nhỏ, Minh Cảnh đều là áo trắng như tuyết, bởi vì Kiếm tu thích trắng.
Cho nên, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Sí thấy Minh Cảnh mặc quần áo không phải màu trắng, một bộ áo cưới đỏ chót, chế tác tinh xảo, ám văn phức tạp, tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy diễm tuyệt của cô thoáng như yêu tinh.
Mộ Dung Sí xưa nay không biết Minh Cảnh còn có dáng vẻ này.
Thành hôn không thể đeo kiếm, kiếm Trích Tinh vẫn luôn bầu bạn Minh Cảnh thế là bị Minh Cảnh thu nhỏ thu nhỏ lại thu nhỏ vào trong lòng.
Rút đi bộ áo trắng kia, cô cũng không còn vẻ thanh lãnh đạm bạc của Kiếm tu, chỉ vừa nhấc mắt, mỉm cười tươi sáng, thẳng thấy nhịp tim Mộ Dung Sí đập thình thịch.
Tóc ngày xưa buộc đều cúi xuống tản ra, mặt mày Minh Cảnh dịu dàng, đi sự sắc bén mũi nhọn, chỉ còn sự ôn nhuận của trúc thanh, giống mỹ ngọc, chỉ ấm áp người cầm ngọc.
"Sí Sí." Minh Cảnh khóe môi giương lên, trong mắt tràn đầy sự kinh diễm sau khi nhìn thấy Mộ Dung Sí, vẫn còn đè nén cảm xúc cùng giọng nói trêu chọc hỏi: "Đẹp không?"
Mộ Dung Sí mất hồn mất vía dùng sức gật đầu, thấy Mộ Dung Hoán ở cách đó không xa thẳng nhíu mày, thầm nghĩ muội muội nhà mình trước kia nhìn rất thanh tỉnh, hóa ra vẫn là chỉ biết nhìn mặt.
Minh Cảnh chếch mắt nhìn một chút Mộ Dung Hoán, trên mặt nụ cười xán lạn. Trong sự nhắc nhở của thị nữ, cô nhấc tay nắm chặt lụa đỏ, cùng Mộ Dung Sí vai sóng vai, đã bái thiên địa sau lại bái phụ mẫu, cuối cùng là lạy lẫn nhau giữa đạo lữ.
Khoảnh khắc xoay người đó, Minh Cảnh nghe được tiếng hoan hô của Tả Hạo Nhiên, Ô Trọng, Diêu Khinh Trúc và rất nhiều đồng môn cùng đồng đạo, cũng như một mảnh náo nhiệt của yêu tu, coi như khắp chốn mừng vui.
Cô chớp mắt mấy cái, ý nghĩ trong lòng là: Từ giờ phút này bắt đầu, cô liền có đạo lữ. Mộ Dung Sí là đạo lữ của cô, Mộ Dung Sí chỉ là của cô.
Mộ Dung Sí chỉ là đạo lữ của Minh Cảnh, đây là thiên địa cùng chứng kiến, bất kể là ai đến, cũng không thể gọi Mộ Dung Sí rời đi cô.
Minh Cảnh ở trong lòng mặc niệm mấy lần, lúc ngẩng đầu cảm xúc mãnh liệt trong mắt, đối diện với con mắt tròn vo của Mộ Dung Sí, phong cảnh bốn phía tôn lên lẫn nhau, chỉ chiếu đến một mình cô ở chính giữa.
"Sí Sí." Minh Cảnh lẩm bẩm một tiếng, cảm xúc phun trào trong lòng, còn nhịn được chỗ nào, cúi đầu, lần đầu tiên hôn môi Mộ Dung Sí ở trước công chúng.
Mộ Dung Sí mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới đây là đạo lữ đại điển của nàng và Minh Cảnh, rất nhanh trở nên đương nhiên, đáp lại nhiệt liệt.
Đạo lữ đại điển nếu không phải để đạo lữ thân mật, kia còn có ý nghĩa gì đâu?
Sau một hồi, Minh Cảnh cuối cùng từ trong việc uống rượu giao bôi của Mộ Dung Hoán và một đám tộc nhân Mộ Dung rút ra được. Dò theo ký ức tìm tới đình viện quen thuộc, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào.
Đình viện Huyền Hoàng Điện chuẩn bị cho Minh Cảnh và Mộ Dung Sí ban đầu không phải nơi này, nhưng Mộ Dung Sí nói ở nơi khác không quen, thế là nơi Mộ Dung Sí ở trước kia trở thành phòng tân hôn.
Điều này vốn không hợp lễ nghi, nhưng Mộ Dung Nhất Tộc và Huyền Hoàng Điện đều không câu nệ điều này, liền không để ý.
Đối với Minh Cảnh, sau khi biết có thể ở tại nơi Mộ Dung Sí ở chỉ vui vẻ, tự nhiên một chút ý kiến cũng không có.
Lúc này, trăng trên cành cây, ngôi sao lóe ra sáng ngời, một chỗ đình viện ánh trăng như nước, chính là phong cảnh rất tốt.
Minh Cảnh liếc mắt đều không xem thêm, biết phong cảnh tốt nhất liền đang đợi cô đi xem trong phòng, trực tiếp với tốc độ nhanh nhất đến trước mặt Mộ Dung Sí.
Nữ tử mặc bộ áo cưới đỏ thật dài có một nửa rũ xuống đất, nàng nhắm mắt lại dựa vào trên giường cưới, trong ngực ôm một bầu rượu không, má hồng ửng lâu không tan, mùi rượu thuần hương nồng đậm, lại cũng không khó ngửi.
Cho nên Mộ Dung Hoán mang theo tộc nhân Mộ Dung nhất tộc phí hết tâm tư muốn chuốc say cô, kết quả là Mộ Dung Sí trực tiếp tự mình uống say?
Minh Cảnh có chút dở khóc dở cười, nghĩ lại ánh mắt ý vị thâm trường của Mộ Dung Hoán khi đó, càng thêm bất đắc dĩ.
Đều không phải tiểu bạch hoa gì, Minh Cảnh còn có thể không hiểu dụng ý Mộ Dung Hoán?
Hắn chính là muốn chuốc say bản thân cô, sau đó lại để Mộ Dung Sí song tu cùng cô.
Như vậy lúc ở trên giường, một người say rượu tu vi có cao đến đâu, kiếm pháp có tốt đến mấy cũng vô dụng, chỉ có thể tùy ý người khác hành động.
Minh Cảnh đối với điều này không có ý kiến gì, chỉ là sợ Mộ Dung Sí vẫn sẽ không, cho nên không uống say.
Hiện tại xem ra quả nhiên là cử chỉ sáng suốt, dù sao đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, mà Kiếm tu đều nghèo, cho nên rất yêu tiền.
"Sí Sí." Minh Cảnh khẽ gọi một tiếng, thấy Mộ Dung Sí ngủ đến khò khè rung động, thầm than con mèo nhỏ quả nhiên không tim không phổi, đêm động phòng hoa chúc đều có thể ngủ, là thật là rất có khả năng.
Nhưng để Mộ Dung Sí cứ thế này ngủ mất hiển nhiên là không thể nào, Minh Cảnh tự xưng không phải là quân tử đoan chính gì.
Cho nên cô trực tiếp lấy đi bầu rượu trong ngực Mộ Dung Sí, đầu ngón tay vẩy một cái, áo cưới phức tạp vừa dày vừa nặng rơi xuống đất.
Mộ Dung Sí vẫn không tỉnh.
Minh Cảnh tự mình cởi bỏ áo ngoài cản trở của mình tương tự, bò lên giường sau đặt Mộ Dung Sí nằm thẳng. Sau đó cúi đầu đi kéo vạt áo Mộ Dung Sí, duỗi tay ra, xúc cảm mềm mại.
Tuy nhiên Mộ Dung Sí vẫn chưa tỉnh, thậm chí chẹp chẹp miệng, trở mình, rất tự nhiên gác chân lên lưng Minh Cảnh, đạp một cái nho nhỏ.
Minh Cảnh: "..."
Từ đâu tới tiểu ma men? Không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy? Về sau cũng không thể để Mộ Dung Sí uống rượu!
Cô yên lặng đưa ra quyết định trong lòng, thấy Mộ Dung Sí không có nửa điểm dấu vết muốn tỉnh, dứt khoát cúi đầu khom người, trực tiếp hôn lên môi Mộ Dung Sí, sau đó khẽ cắn một chút, đồng thời tay bịt kín hô hấp của nàng.
Mộ Dung Sí không thể hô hấp, có chút phiền não nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt. Nhìn thấy mặt Minh Cảnh, mặt mày giãn ra. Mặc dù suy nghĩ còn rất mơ hồ, nhưng vẫn là lần theo bản năng vòng lấy cổ Minh Cảnh, chủ động đưa môi lên.
Cảm xúc tích tụ trong lòng Minh Cảnh thoáng chốc liền tan rã, tay sờ sờ mặt Mộ Dung Sí, hôn xong mới chống tay tựa ở bên cạnh Mộ Dung Sí, giọng trầm thấp: "Sí Sí, nàng còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?"
"Hôm nay?" Mộ Dung Sí nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, trong mắt mới lướt qua một vẻ kinh ngạc: "Đúng nha, Minh Cảnh, chúng ta là đạo lữ."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Minh Cảnh hướng dẫn từng bước, giọng ôn nhu đến kinh khủng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Sí cũng như ngậm lấy cả một vùng tinh không, nơi nào cũng tỏa sáng lấp lánh.
"A?" Mộ Dung Sí sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.
"Ít rượu quỷ, về sau không cho phép uống rượu." Minh Cảnh bất đắc dĩ cực kỳ, thở dài một tiếng, trực tiếp phủ trên người Mộ Dung Sí, giọng khàn khàn: "Động phòng hoa chúc, Sí Sí không nên làm những gì đó cùng đạo lữ của nàng sao?"
"... Nha." Mộ Dung Sí giống mới phản ứng được, nhìn xem mặt Minh Cảnh, rất tự nhiên hồi đáp: "Không phải nàng động sao? Nàng muốn làm cái gì liền làm đi!"
Nói, nàng lắc lư đầu, ánh mắt nhìn về phía Minh Cảnh nhu thuận ôn nhu: "Thật không thể lại uống rượu sao?"
Minh Cảnh không nghĩ tới điểm chú ý của Mộ Dung Sí có thể lệch đến trình độ này, cảm xúc vừa tiêu tan thoáng chốc nặng nề xông lên đầu.
Cô trầm mặc không lên tiếng, hôn môi Mộ Dung Sí, động tác trên tay tăng thêm, mặc cho Mộ Dung Sí sau lại có kêu xin tha thấp giọng thế nào đều không để ý, chỉ toàn tâm toàn ý đem tư thế trong Song Tu Đạo Lữ Hướng Dẫn đều dùng tới.
Như vậy còn chưa đủ, Minh Cảnh lại lấy ra cái gì đó từ trong ngực, che ở trên mắt Mộ Dung Sí.
Tựa hồ là tơ lụa, sau khi che kín ánh mắt của Mộ Dung Sí, cảm giác cơ thể bị vô hạn độ phóng đại, Mộ Dung Sí thế là càng thêm mẫn cảm. Động động tay muốn lấy ra, bị Minh Cảnh ngăn cản.
"Sí Sí, tấm Phượng Huyền Cẩm này không phải nàng đi Tiểu Thạch Thôn muốn bắt được sao?"
Minh Cảnh lẩm bẩm bên tai Mộ Dung Sí, như có ý cười: "Mặc dù không thể cầm tới làm kiếm tuệ, nhưng cái dạng này cũng rất tốt."
Nói, cô cúi mắt hôn qua lớp gấm vóc mắt Mộ Dung Sí, tiếp tục động tác trên tay.
Mộ Dung Sí bị cô bày tới bày lui, mệt mỏi đến cực hạn, hết lần này tới lần khác người phía trên nửa điểm không có ý muốn bỏ qua cho nàng, thậm chí một chút so một chút dùng sức.
Đến cuối cùng, Mộ Dung Sí chỉ có thể mặc cho Minh Cảnh bài bố, gấm vóc dúm dó rơi trên mặt đất.
Nàng liếc mắt thấy bài trí quen thuộc trong phòng, màn, hoa văn quen thuộc, rốt cuộc minh bạch Minh Cảnh vui vẻ khi biết phòng cưới chính là phòng của nàng.
Minh Cảnh rõ ràng chính là rất muốn song tu cùng nàng ở nơi nàng lớn lên, giống như lúc trước nàng cùng Minh Cảnh đưa tiểu sư muội về Tàng Kiếm Các, cũng bị Minh Cảnh kéo ở trong đình viện cô song tu rất nhiều lần.
Tựa hồ qua rất lâu, Minh Cảnh rốt cuộc cũng dừng lại, tay chuyển đi lên vòng lấy eo Mộ Dung Sí, cho nàng điều chỉnh một tư thế dễ chịu, mới chậm rãi nói: "Có thể uống rượu, nhưng chỉ có thể uống một chút."
Mộ Dung Sí: "..." Ta dường như nên nói tiếng cảm ơn nàng a?
Nàng nghẹn ngào vài tiếng, dùng hết tất cả khí lực ngồi dậy đến, sau đó "Ngao ô" cắn một cái vào vai Minh Cảnh. Đáng tiếc cắn không nặng, Minh Cảnh đang lòng tràn đầy vui vẻ, cũng không có cảm giác gì.
Đến nỗi sau lại Minh Cảnh ôm nàng đi suối nước nóng tắm rửa, cho nàng thay quần áo, lại cùng nàng về giường nghỉ ngơi sự tình, Mộ Dung Sí mệt đến một ngón tay cũng không muốn động, tự nhiên không phải rất để ý.
...
Bình minh lại đêm tối, lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại, không biết cái thứ mấy sau khi trời sáng, Mộ Dung Sí rốt cuộc ở khi mặt trời lên tỉnh lại. Cơ thể mặc dù còn có chút đau nhức, nhưng cũng không ảnh hưởng hành động.
Minh Cảnh tại lúc này đẩy cửa tiến vào, quần áo mặc không phải màu trắng, cũng không phải màu đỏ, mà là xanh thẳm như trời xanh biển rộng, ôn nhu mỉm cười, mặt mày chiếu sáng rạng rỡ, thấy Mộ Dung Sí nhất thời đã quên lời muốn nói trước kia.
"Sao lại mặc áo xanh?" Mộ Dung Sí hỏi.
"Tả Hạo Nhiên nói thành sau khi cưới liền nên có bộ dáng lập gia đình, muốn để người khác biết ngươi danh hoa có chủ, không thể lại cùng trước kia đồng dạng, nếu không sẽ thêm ra hiểu lầm không cần thiết." Minh Cảnh thành thật trả lời.
Cái này tính lý do gì? Mộ Dung Sí không thể hiểu được. Nửa ngày vừa nghĩ đến muốn cùng Minh Cảnh tính sổ sự tình, lông mày dựng lên, đang muốn nói chuyện, bị Minh Cảnh nhanh chóng cắt đứt.
"Sí Sí, chúng ta đi nhanh đi." Minh Cảnh kinh hô một tiếng, đón lấy ánh mắt khó hiểu của Mộ Dung Sí giải thích nói: "Sư tôn mệnh ta hành tẩu thiên hạ, cho nên ở trước khi lão nhân gia người không có phân phó khác, ta vẫn là muốn cầm kiếm trừ bất bình."
Muốn cầm kiếm trừ bất bình, đương nhiên không thể ở lâu một chỗ.
Đến nỗi Mộ Dung Sí, nàng cùng Minh Cảnh đều là đạo lữ, Minh Cảnh đương nhiên cũng không thể rời đi nàng, cho nên biện pháp tốt nhất là các nàng cùng nhau hành tẩu thiên hạ, giống như trước.
Mộ Dung Sí tại lúc này tự nhiên hiểu ra, bỗng nhiên biết tính toán của Minh Cảnh: "Nàng cùng phụ mẫu ta, huynh trưởng cùng tộc nhân đều nói nàng là đạo lữ gả đến cửa của ta, chỉ là nghĩ danh chính ngôn thuận mang ta đi hành tẩu thiên hạ à?"
Cái gì đạo lữ đại điển cử hành ở Huyền Hoàng Điện, sẽ ở tại Yêu giới, là đạo lữ gả đến cửa... Giống như Minh Cảnh rất chịu thiệt đồng dạng.
Nhưng vấn đề là đạo lữ đại điển cử hành ở nơi nào cũng không khác nhau, bởi vì kết quả đều là Minh Cảnh đưa nàng ăn sạch lau sạch, chơi đùa nàng hơn mười ngày đều không muốn rời giường.
Đến nỗi đạo lữ gả đến cửa, nếu như Mộ Dung Sí cùng Minh Cảnh đi hành tẩu thiên hạ, ai là ai gả đến cửa căn bản cũng không quan trọng.
Minh Cảnh thật là sâu tâm cơ nga, nàng trước kia làm sao liền nhìn không ra đâu?
Mộ Dung Sí buông thõng mắt bừng tỉnh đại ngộ, mới phát hiện huynh trưởng nhà mình không gì không thể đều bị Minh Cảnh lừa gạt.
"Đúng vậy a." Minh Cảnh khóe môi giương lên, tay phải cầm kiếm Trích Tinh, tay trái vươn ra, giọng ôn nhu: "Cho nên Sí Sí nguyện ý đi theo ta không?"
Mộ Dung Sí ngẩng đầu, đối diện đôi mắt sáng như nắng sớm của Kiếm tu, mặt như hoa đào, đưa tay giơ lên, khi bị Minh Cảnh cầm lấy lúc cất tiếng:
"Đồ ngốc, cái này còn cần hỏi sao?"
"Đương nhiên là nguyện ý."
----
Lời tác giả:
Mộ Dung Hoán: (siêu cấp lớn tiếng) Sí Sí, vẫn luôn xứng nhận là không có đường ra!
Mộ Dung Sí: (say rượu đi ngủ) Ngươi nói cái gì? ~
Minh Cảnh: (cười đến ưu nhã không mất lễ phép) Sí Sí, đến động phòng ^o^
Phiên ngoại niên thiếu hoàn tất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip