Chương 100

Lúc tan sở, mưa bên ngoài vẫn còn rơi tí tách, nhưng nhỏ hơn một chút so với buổi sáng.

Lệ Sa lái xe về nhà, nửa đường không có dừng lại. Cô mở cửa, thay dép, đặt áo khoác lên sô pha, nhẹ bước vào bếp, hướng có tiếng bát đĩa va chạm truyền đến.

Trong phòng bếp mở ra máy hút khói, Thái Anh đang xào rau, mùi thơm dần dần tràn ngập trong không khí. Loại cảnh tượng này rất bình thường, ít nhất trong khoảng thời gian này đến nay Lệ Sa cũng đã từng nhìn thấy nhiều lần, nhưng cô vẫn luôn không cảm thấy chán, mỗi lần đều nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt trong lòng.

Người này là nấu cơm cho cô, người này là vợ của cô, người này là người ở trong lòng cô rất nhiều năm.

Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm Thái Anh từ phía sau, Thái Anh có chút sửng sốt, sau đó thả lỏng người, một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai nàng: "Lạp thái thái, vất vả rồi."

Thái Anh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ tay cô nói: "Cậu làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng là ai, đi vào liền không lên tiếng."

Lệ Sa hít lấy hương vị của Thái Anh, thanh âm của cô càng giống như ngâm trong rượu đỏ, càng toát ra vẻ dịu dàng độc nhất: "Cậu cho rằng còn có ai? Hơn nữa, lên tiếng thì làm sao có thể đánh lén cậu?"

Thái Anh không có thời gian phản ứng lại cô, liền xào đậu hũ nấm đông cô trong nồi thêm mấy lần, sau đó đổ nước đã chuẩn bị trước ở bên cạnh vào, đậy nắp nồi lại.

Bên cạnh đã làm tốt đậu phụ nhồi thịt cùng viên thịt kho, nàng dùng đũa gắp một viên thịt, có chút nghiêng người đưa tới, Lệ Sa phối hợp cắn một miếng.

"Thế nào? Món thịt viên này có ngon không? Mình là lần đầu tiên làm món này." Thái Anh mong đợi nhìn Lệ Sa, chờ cô ăn xong bày tỏ cảm giác.

Lệ Sa chăm chú ăn thịt viên, nheo mắt lại, nghiêm túc trả lời: "Cũng không tệ lắm, nhưng lần sau mùi vị có thể đậm hơn một chút."

Thái Anh khẽ cười, bóp mặt cô nói: "Chê mình làm nhạt thì cứ nói thẳng đi, còn vòng vo nói lần sau."

Lệ Sa cười cười, Thái Anh đưa tay vỗ nhẹ lên cái tay đang đặt trên hông nàng, cô ngoan ngoãn buông ra, Thái Anh lại mở nắp nồi.

Lệ Sa không rời đi, cô lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, chợt nhớ ra, hình như đã lâu không cùng Thái Anh ăn kẹo bông. Khoảng thời gian này, cô chưa từng đến Quảng trường Thời Đại, cô nhớ mặc dù đều ngọt, nhưng Thái Anh vẫn thích ăn ở nơi đó nhất.

Cô chưa kịp mở miệng, Thái Anh đã nói: "Trời lạnh rồi, đã lâu sở sư vụ của cậu không tụ họp, lão bản như cậu không có ý nghĩ ​​gì sao?"

"Lão bản như tôi còn chưa có ý nghĩ ​​gì, vợ lão bản đã nghĩ trước rồi." Ánh mắt Lệ Sa mềm mại rơi xuống trên mặt nàng.

"Vậy thì chứng tỏ vợ lão bản rất xứng chức." Thái Anh cười đưa cho Lệ Sa đĩa đậu phụ xào nấm đông cô, sau đó xoay người nói: "Mình nói nghiêm túc, kêu mọi người tụ họp một chút đi, mình bên này gọi A Hiểu, A Vọng cùng Tiểu Lam, Chiêu Ý đến. Vừa vặn, mọi người có thể vui vẻ trò chuyện rồi."

Lệ Sa nhướng mày, "Vậy người ở sở sư vụ thật quá cao hứng rồi. Có cậu, Tần Vọng cùng Chiêu Ý, ba ngọn núi trong làng giải trí, tôi có thể hình dung được biểu hiện của bọn họ đêm đó rồi."

Thái Anh ở đây thì không sao, dù sao cũng không khó gặp được nàng, hơn nữa hiện tại đã kết hôn với cô, có thể nói ngôi sao này gần với thế giới hơn một chút.

Tần Vọng và Thi Chiêu Ý thì khác, hai diễn viên này vốn chỉ xuất hiện trong các bộ phim, chương trình truyền hình cùng các chương trình tạp kỹ lại ngồi gần nhau ăn cơm. Cô cảm thấy, có lẽ đêm hôm đó những người ở tầng một của sở sư vụ sẽ thực sự nhảy cao ba thước.

"Nào có khoa trương như vậy?" Thái Anh khoanh tay trước ngực nghĩ, "Lúc trước bọn họ nhìn thấy mình cũng còn tốt, nhưng lần đầu tiên có chút nhiệt tình, sau đó lại bình thường, hơn nữa cũng không có chụp lén mình, ở chung vẫn khá thoải mái. Nhưng mà, trước tiên mình nên hỏi A Vọng cùng Chiêu Ý có đồng ý không."

"Nếu đồng ý, bên tôi cũng không có vấn đề gì, chỉ cần định thời gian là tốt rồi. Tôi nghĩ thời tiết lạnh hơn thì có thể ăn lẩu, nhiều người như vậy, vẫn là ăn lẩu sẽ náo nhiệt hơn." Lệ Sa vui vẻ đồng ý, sở sư vụ tụ họp khẳng định mọi người sẽ không phản đối. Đột nhiên có thêm mấy diễn viên tham gia, nhất định càng thêm sốt ruột.

Thái Anh nắm lấy tay cô lắc lắc, "Vậy lần này mình có thể buông thả mà ăn rồi. Gần đây, mình chỉ muốn thỉnh thoảng ghi hình mấy chương trình, không muốn ra ngoài làm việc."

"Ừm, bận rộn lâu như vậy, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi rồi" Lệ Sa nói xong dừng lại, ánh mắt đột nhiên có chút thâm ý, "Qua một đoạn thời gian, có thể Trân Ni sẽ mời chúng ta ăn một bữa cơm."

"Hửm? Sao vậy? Có sự kiện gì sao?" Thái Anh hiếu kỳ hỏi, bát quái nhỏ nhoi trong lòng lại dấy lên.

Lệ Sa ý vị thâm trường cười, ​​xoay thân thể nàng đối mặt với mình, "Đến lúc đó sẽ biết, nếu như tôi đoán sai, vậy tôi liền chiêu đãi cậu bữa cơm này. Nhất định sẽ không làm cậu hạ cao hứng. Bây giờ, trước tiên làm cơm tối, còn chưa làm canh phải không?"

"Lạp Lệ Sa, lời này của cậu giống như mình chỉ nhớ ăn cơm thôi vậy!" Thái Anh tức giận kéo tay cô đặt ở vai xuống cắn một cái.

Lệ Sa cong lên khóe môi, mặc cho Thái Anh cắn ngón tay của mình, không đau, chỉ có chút ngứa.

Lại trêu chọc mấy câu, Thái Anh tiếp tục làm món canh còn lại, còn Lệ Sa trở về phòng thay quần áo.

Ăn tối xong, Lệ Sa đi tắm trước, sau đó mở máy tính trong phòng tiếp tục thiết kế. Trước đó vài ngày cô đã đề cập với ba mẹ, dự định sẽ tự thiết kế thiệp mời thay vì mua thiệp mời làm sẵn.

Đèn trong phòng sáng sủa, dáng người ngồi ở bàn có chút gầy, khuôn mặt vô cảm vô cùng lạnh lùng, nếu không phải có gợn sóng nhẹ trong mắt, sợ rằng người ta sẽ nghĩ cô đang làm việc.

Thái Anh từ phòng tắm đi ra, thấy cô đang bận, muốn đi qua xem xét, nhưng bị cô nhàn nhạt ngăn lại: "Thái Anh, đi ngủ đi, tôi liền qua."

"Ừm, cậu đang bận cái gì vậy?" Thái Anh lui lại bên giường, thoát dép, tiến vào trong chăn dựa vào đầu giường.

Lệ Sa tắt máy tính để bàn, đem máy tính xách tay lên giường, tựa lưng vào bên cạnh Thái Anh, đặt máy tính lên đùi, nói: "Tôi đang thiết kế thiệp mời, cậu thích màu gì?"

Thái Anh mong đợi tiến lại gần, cằm dựa vào vai cô, ôm eo cô nhìn vào màn hình máy tính.

Mẫu mà cô thiết kế là kiểu phong bì, phần tô điểm trên phong bì bên ngoài rất tươi tắn cùng trang nhã, dạng thiệp mời này...

"Màu trắng, màu trắng trông rất đẹp mắt." Thái Anh khẳng định nói.

"Tôi cũng cảm thấy màu trắng rất phù hợp. Chúng ta có thể dùng loại giấy này thay cho giấy mời thông thường." Lệ Sa thấp giọng nói, ngón tay gõ vào bàn phím, mở công cụ tìm kiếm ra tìm, sau đó bấm vào nói với Thái Anh: "Loại giấy này có tên là bạch châu quang, nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng khi lật kỹ một chút, cậu sẽ thấy bề mặt của nó có một lớp vàng mờ, có cảm giác kim loại, trông đẹp mắt, xúc cảm cũng không tệ."

Thái Anh khen ngợi: "Rất đẹp." Nàng dừng lại, hơi quay đầu lại nhìn bên mặt Lệ Sa, hỏi: "Lệ Sa, sao cậu biết xúc cảm không tệ? Cậu xem qua rồi sao?"

"Không tính là cố ý xem qua." Lệ Sa lật trang tìm giấy, vừa gõ vừa nói, "Trước kia có bạn học dùng loại giấy này làm thiệp mời. Lúc đó tôi cảm thấy sờ tới xúc cảm cũng không tệ."

"Vậy thì dùng cái này đi." Thái Anh nhẹ nhàng đồng ý, ôm lấy cánh tay của Lệ Sa.

Người sau vỗ vỗ tay để nàng buông ra, đặt máy tính lên tủ đầu giường, lại từ bên cạnh lấy tư liệu mà buổi chiều cho Trân Ni xem, lật ra trang Trân Ni cảm thấy rất tốt, nói: "Tôi hỏi đồng nghiệp ở sở sư vụ cùng Trân ni rồi, bọn họ căn bản đều nghiêng về hôn lễ trên mặt nước."

"Mình cũng thích, còn cậu thì sao?" Thái Anh nhẹ nhàng hỏi, ghé vào tai cô.

Lệ Sa im lặng một hồi, đặt lại tư liệu trên đầu giường, mím mím môi, quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của Thái Anh, trong mắt cô liền tràn đầy ấm áp, ôn nhu nói: "Cậu thích, tôi liền thích."

"Hừ..." Thái Anh ngậm lấy ý cười, "Vừa rồi cậu lén ăn kẹo sao? Sao miệng lại ngọt như vậy?"

Lệ Sa vươn tay tắt đèn, để lại đèn ngủ, sau đó thoải mái tựa vào Thái Anh, hai tay che bàn tay của Thái Anh trên eo cô, nhẹ giọng nói: "Tôi còn chưa nói xong, sau hôn lễ chúng ta sẽ dành một tháng đi hưởng tuần trăng mật, không muốn liên qua đến bất kỳ công việc nào, chỉ hai chúng ta, đi đâu cũng được, mỗi ngày cùng trò chuyện về thời tiết, khung cảnh đã đi qua, còn có bữa cơm chúng ta vừa ăn. Mỗi một ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, tôi ôm cậu, hoặc là cậu ôm tôi. Thức dậy có thể cùng nắm tay nhau đi ra ngoài, hễ thấy người già, trẻ em đi qua thì tươi cười chào hỏi. Có lẽ, chúng ta cũng có thể thuê một chiếc xe đạp, tôi sẽ chở cậu đi khắp các con đường cùng ngõ hẻm."

Cô khao khát nói ra ước mơ vì Thái Anh mà tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp, thanh âm càng nhẹ càng nhu của cô khiến bức tranh trở nên giàu màu sắc trước mắt hai người.

Thái Anh xoa gò má cô, hỏi, "Vậy cậu muốn đi đâu?"

Lệ Sa nhướng mày nói: "Tôi nhớ trước kia cậu từng tới Hallstatt Áo quay quảng cáo, nhưng không ở lại lâu."

Chuyện này giống như đã xảy ra cách đây gần 2 năm, lúc đó vì lý do công việc nên chọn địa điểm quay ở thị trấn nổi tiếng ở Áo. Nhưng sau khi quay xong, không ở lại lâu liền trở về. Vì lý do này, Thái Anh vẫn than thở với bạn bè suốt một thời gian dài.

Nàng không ngờ Lệ Sa lại nhớ rõ như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng đã quên mất cảm xúc lúc đó, may mà Lệ Sa còn nhớ.

Nàng chớp chớp mắt, vùi đầu vào cổ Lệ Sa, hít mũi một cái rồi cười nói: "Ừm, lúc đó thật tiếc, không ở lại thêm mấy ngày. Phong cảnh nơi đó rất đẹp, cậu không nhắc đến mình cũng quên mất... "

Lệ Sa đưa tay sờ sờ mặt nàng, cúi đầu vạn phần dịu dàng thấp giọng nói: "Thái Anh, tôi đi cùng cậu, đều tắt điện thoại đi, sẽ không trả lời tất cả cuộc gọi muốn kéo chúng ta về. Mỗi ngày đều cùng nhau sống cuộc sống đó, được không?"

Thái Anh lúc đó đã có ý nghĩ, sau này có cơ hội sẽ đến đó một lần nữa. Lần này, không có công việc gì, không có chuyện vặt vãnh gì liên quan, chỉ cần tâm ý đến đó một lần, cảm nhận phong tục địa phương cùng thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đó.

Ngay cả khi một mình, điều đó cũng không thành vấn đề.

Nhưng hiện tại, nàng có Lệ Sa, hai người có thể đi cùng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ngậm lấy ý cười của Lệ Sa, nhất thời sững sờ một lúc.

Nàng không phản ứng gì cho đến khi môi nóng lên, Lệ Sa bắt đầu hôn nàng, nhiệt độ ấm áp kia như từ môi truyền đến trong lòng, nàng cười nhẹ đáp ứng: "Được, chúng ta cùng đi. Chỉ có hai chúng ta, không cho phép người nào quấy rầy."

Lệ Sa mỉm cười, tay đang đặt trên mu bàn tay của Thái Anh bất giác ôm lấy Thái Anh, ý đồ làm nụ hôn sâu hơn.

Đã từng tiếp xúc da thịt, Lệ Sa liền không khắc chế chính mình. Bởi vì vừa rồi là Thái Anh ôm cô, lúc này Thái Anh hơi ấn eo cô xuống, thân thể đè lên cô, tư thế của cô bị Thái Anh áp đảo.

Hôm nay Lệ Sa mặc áo ngủ, thân mật ôm nhau như vậy, một hồi quần áo liền xộc xệch. Cô đưa tay lên vuốt ve eo Thái Anh, di chuyển lên xuống theo đường cong trên cơ thể Thái Anh, nhưng vuốt ve không được mấy cái đã bị Thái Anh giữ chặt.

Thái Anh rút đầu lưỡi một chút, hôn lên môi cô, trên mặt ửng hồng mê người, trầm thấp nói: "Cậu vừa mới chạm vào máy tính, tay không sạch sẽ, đừng có sờ tới sờ lui."

Lệ Sa sững sờ một chút, vừa mới hôn xong, môi mỏng ửng hồng hơi hé mở, có tiếng thở dốc truyền ra môi, có chút vội vàng nói, "Tôi muốn đi rửa tay..."

Thái Anh lại cúi xuống hôn cô, môi răng chạm vào nhau, hô hấp giao hòa, dần dần trở nên nóng bỏng. Hai tay cô khắc chế không được muốn động, Thái Anh liền lui, trong mắt như phủ một tầng sương mù.

Thái Anh nói: "Không được phép chạm vào mình."

Lệ Sa mím chặt môi gật đầu, ngoan ngoãn duỗi tay lên, ôm lấy cổ của Thái Anh, thanh âm trầm thấp mang theo động tình mất tiếng: "Vậy tôi ôm cậu."

Đôi mắt cô trước đây vô cùng lãnh đạm, nhưng hiện tại lại tràn đầy nhu tình, trong tình ý này càng mang theo mấy phần cưng chiều, còn có tia ngượng ngùng.

Thái Anh cởi áo ngủ của cô ra, cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, mơ hồ cười nói: "Lạp Bảo Bảo của mình thật ngoan..."

Mưa phùn bên ngoài cửa sổ, không biết là ngày thứ tư hay thứ năm, rõ ràng đã qua đi mùa hè nóng nực, nhưng nhiệt độ trong nhà tựa như không thể hạ xuống. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng ở bên tai Thái Anh thầm tên nàng, hô hấp, nhiệt độ cùng khát vọng của nàng giao hòa với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip