Chương 33: Chị thích dùng đồ chơi nhỏ

Tang Điềm gọi cho Tả Minh và nói với chị ấy rằng công ty dược phẩm Nhậm Nặc là tiền thần của xí nghiệp dược phẩm Thượng Sơn.

Tả Minh rất vui mừng: "Làm tốt lắm, tiểu Tang Tang, em đã làm rất tốt đó!"

Việc nắm giữ cổ phần và tổ chức lại Nhậm Nặc thực hiện trong bí mật. Nếu như Tang Điềm không truy ngược lại từ Thượng Sơn, có lẽ nàng sẽ không bao giờ tìm thấy tiền thân của công ty dược phẩm Nhậm Nặc.

Khi Tang Điềm bước ra khỏi văn phòng, nàng thở dài và nhìn vào khối trắng trước mặt. Nàng nhận ra rằng cuối thu đã qua và mùa đông đã đến.

Mùa đông ở Bắc thành thật ngọt ngào. Không khí tràn ngập mùi kẹo táo tàu và khoai lang nướng. Tang Điềm mua một củ khoai nướng và mang đến phòng bệnh cho Tang Giai ăn. Tang Giai khen nó ngọt những ba lần. Khi nàng ra khỏi phòng bệnh, Tang Điềm lại mua thêm một túi lớn.

Hôm nay là thứ năm, buổi tối nàng phải đến trường Dịch Thiên để dạy. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé đáng thương của Mục Khả Phi, nàng muốn mua khoai lang nướng cho cô bé, và mua thêm cho những đứa trẻ khác nữa.

Cho đến bây giờ, Tang Điềm vẫn có chút thiên vị đối với Mục Khả Phi, bởi vì nàng có thể thấy rằng mặc dù vụ việc bắt nạt ở trường trước đã qua một thời gian, nhưng nó vẫn ảnh hưởng rất lớn đến Mục Khả Phi.

Mẹ Mục vẫn bận rộn như mọi khi ở công ty. Mục Khả Phi thường bám lấy Lâm Tuyết và Tang Điềm, nhưng một khi phải đối phó với những đứa trẻ cùng tuổi, cô bé luôn có vẻ hơi nhút nhát.

Tần Mạn Mạn là một người bạn hiếm hoi có thể gần gũi với Mục Khả Phi. Mỗi lần cô bé kéo Mục Khả Phi đi nói chuyện về hoạt hình, hai cô bé đều phấn khích và cũng ăn nói lớn gan hơn, chứ sẽ không phải là một Mục Khả Phi run rẩy như một con thỏ sợ hãi.

Vì vậy, Tang Điềm nghĩ rằng bắt nạt ở trường là quá đáng, nó không còn là vấn đề đạo đức nữa và nên được đưa vào luật.

Tối đó, Tang Điềm cầm khoai lang đi vào trường băng, thấy Mục Khả Phi đang đứng trong góc, đầu cúi sâu.

Tang Điềm bước tới: "Phi Phi, sao vậy em?"

Mục Khả Phi cúi đầu không nói gì. Bên cạnh vang lên giọng khàn khàn: "Con bé muốn đi trượt băng ở Thập Sát Hải."

Tang Điềm sợ đến mức suýt chút la như tiếng gà gáy. Nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện một người đang dựa vào góc đầy bàn ghế bỏ hoang. Người đó mặc đồ đen, nếu không nhìn kỹ thì thực sự khó mà nhận ra.

Tang Điềm trấn an trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình: "Sao em lại ở đây?"

Mục Khả Phi: "Em bảo huấn luyện viên Lâm ở lại đây với em."

Tang Điềm lại liếc nhìn Lâm Tuyết, lúc này trong lòng không còn sợ hãi nữa mà tràn đầy kinh ngạc: "Không cần đi Trouble sao?"

Lâm Tuyết: "Chị Đình đi du lịch với bạn gái, đóng cửa ba ngày."

Tang Điềm chỉ ngồi xổm bên cạnh Mục Khả Phi, lấy ra củ khoai lang đẹp nhất trong túi ra và từ từ lột vỏ: "Phi Phi, sao em không vui khi trượt băng vậy? Nói cho cô giáo Tang nghe đi."

Lâm Tuyết bước ra khỏi góc, cúi người, tự nhiên cầm lấy củ khoai lang từ tay Tang Điềm.

Tang Điềm nhìn Lâm Tuyết, sau khi cướp rồi bước trở lại, dựa vào bàn, cúi đầu, lười biếng và cẩn thận lột vỏ khoai lang. Củ khoai lang nướng 5 tệ được những ngón tay trắng trẻo và thon thả của cô chạm vào, và đột nhiên trông giống như nó đáng giá tận 50 tệ, trở thành Hermès của giới khoai lang.

Tang Điềm cảm thấy người này thật quá đỉnh nóc kịch trần, mọi thứ cô làm đều giống như nghệ thuật.

Lâm Tuyết lột vỏ khoai lang và nhét vào tay Mục Khả Phi một cách tự nhiên.

"Chị muốn?" Câu hỏi hướng đến Tang Điềm.

Tang Điềm ngồi xổm trước mặt Mục Khả Phi, ôm đầu gối như một cây nấm: "Chị không muốn."

Lâm Tuyết: "Nhưng tôi thấy chị sắp chảy nước miếng rồi đó."

Tang Điềm: "Hồi nào!"

Lâm Tuyết không để ý đến lời Tang Điềm nói, cúi người lấy một củ khoai lang từ trong túi trước mặt Tang Điềm. Khi cô cúi người đến gần, cô mang đến một mùi hương rêu băng. Ánh đèn trong hành lang trong trung tâm Dịch Thiên mờ nhạt, và trái tim Tang Điềm thì đập rộn lên hai thình thịch.

Lâm Tuyết cẩn thận lột vỏ khoai lang và đưa cho Tang Điềm. Tang Điềm không muốn nhận, nhưng nàng vẫn đưa tay ra.

Lâm Tuyết cười nhẹ một tiếng, như thể cô đang cười trêu Tang Điềm, người đang chứng minh bằng hành động của mình rằng 'miệng nói không, nhưng thân thể lại thành thật'.

Tang Điềm trừng mắt nhìn Lâm Tuyết, cắn một miếng khoai lang lớn, bẻ một nửa nhỏ từ dưới cùng của củ khoai lang, lắc lắc hai cái trước mặt Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết do dự một lúc, nhưng vẫn đưa tay ra để lấy, đưa lên môi và nhấp một miếng, như thể cô quá lười để mở miệng.

Tang Điềm liếc nhìn cô: "Ngọt không?"

Lâm Tuyết lười biếng nói 'ừ'.

Tang Điềm vừa ăn khoai lang vừa nói với Mục Khả Phi: "Phi Phi, chị không biết rằng có một số người nói rằng muốn làm người lạ với người ta, nhưng sau đó lại ăn khoai lang nướng của người lạ mà không trả tiền. Em thấy có người nào đối xử với người ta như vậy không?"

Mục Khả Phi: "Tất nhiên là không ạ."

Lúc này, điện thoại của Tang Điềm reo lên. Nàng lấy điện thoại ra và thấy Lâm Tuyết đã chuyển 2 tệ cho nàng!

Tang Điềm giận tím người đến mức suýt ném luôn điện thoại vào Lâm Tuyết: "Hôm nay khoai lang của chị dù được giảm giá nhưng mỗi củ vẫn 5 tệ nhé!"

Lâm Tuyết cười lớn, 3 tệ mà cô nợ cuối cùng cũng không được chuyển cho Tang Điềm.

Tang Điềm hừ một tiếng, quay lại và hỏi Mục Khả Phi: "Ăn khoai lang ngọt xong em có thấy ổn hơn chưa? Có thể nói cho cô giáo Tang nghe có chuyện gì được không?"

Mục Khả Phi vừa mở miệng đã khóc: "Nhà trường yêu cầu mỗi lớp tổ chức hoạt động ngoại khoá. Lớp tụi em đến Thập Sát Hải để trượt băng. Em không đi......"

Tang Điềm định hỏi 'Sao em không đi?', nhưng lại nuốt lời lại.

Lý do tại sao Mục Khả Phi không đi thực ra rất dễ đoán, mặc dù không có ai trong lớp bắt nạt cô bé, Mục Khả Phi vẫn rất căng thẳng khi đối mặt với những người bạn cùng lớp đó. Và cô bé có một cái bóng tâm lý rất lớn. Các cô bé khác thì chỉ muốn tranh các hoạt động trên lớp càng nhiều càng tốt. Khi còn nhỏ, những đứa trẻ khác đã trải qua điều đó nhưng cô bé thì không, vì vậy cô bé cảm thấy rất chạnh lòng.

Mục Khả Phi lại muốn khóc: "Ban đầu, mẹ em nói sẽ đưa em đi, nhưng gần đây mẹ có một khách hàng mới và phải làm thêm giờ vào mỗi cuối tuần, vì vậy mẹ không có thời gian......"

Mục Khả Phi hạ giọng khi nói. Tang Điềm liếc nhìn Lâm Tuyết đang dựa vào bàn làm việc. Lâm Tuyết đứng đó, hai tay đút túi quần jean, cúi đầu không nói gì.

Thực ra, Lâm Tuyết cưng chiều Mục Khả Phi hơn cả Tang Điềm. Dù sao thì cô cũng là người nhặt cô bé về trường trượt băng. Nếu là ngày thường, Lâm Tuyết đã yêu cầu đưa Mục Khả Phi đi trượt băng rồi.

Tang Điềm giờ đã hiểu —— Lâm Tuyết không chỉ không thể xuống dưới hướng dẫn các bé gái trượt băng trong quá trình tập luyện, mà ngay cả việc dẫn cô bé đi trượt băng ở Thập Sát Hải cũng không được.

Nàng đột nhiên nhớ ra rằng ở Disneyland Hải thành, Lâm Tuyết hiếm khi đi giày trượt và trượt toàn bộ vở《Hồ thiên nga》. Mặc dù đó là trượt patin, khá khác so với trượt băng thực sự, nhưng cảm giác thì vẫn giống nhau.

Tang Điềm muộn màng nhận ra rằng quyết định đi giày trượt của Lâm Tuyết vào thời điểm đó có thể khó khăn hơn nhiều so với nàng nghĩ.

Trong lòng nàng cảm thấy có chút ấm áp và đau lòng, kéo tay nhỏ của Mục Khả Phi lên và lắc hai cái: "Chị đưa em đi trượt băng, được không?"

Như vậy thì Lâm Tuyết sẽ không phải khó xử.

Lâm Tuyết liếc nhìn Tang Điềm, nhưng vẫn không nói gì.

Mục Khả Phi đột nhiên vui vẻ: "Cô giáo Tang, chị nói thật ạ?"

"Thật đấy." Tang Điềm cười: "Thứ bảy này, được không?"

"Được, được ạ!" Cho dù Mục Khả Phi có nặng lòng suy nghĩ nhiều đến đâu, thì cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cô bé sắp nhảy dựng lên vào lúc này, đột nhiên nhớ ra: "Cô giáo Tang, chị có thể trượt băng không?"

"Chị không, nhưng hàng năm có rất nhiều người không biết trượt băng cũng đến Thập Sát Hải chơi, không lẽ chị có thể ngã chết được chắc?"

Lâm Tuyết, người đang dựa ở một bên, lại cười.

Tang Điềm lại trừng mắt nhìn cô: "Cười cái gì mà cười! Mỗi người có một năng khiếu khác nhau! Nếu em không tin chị, em có thể nghĩ ra nửa sau của một bài thơ không? Chim én tạm biệt và bay về phương Nam!"

Lâm Tuyết trông như không muốn để ý đến nàng, cô đứng dậy và bỏ đi với hai tay lười biếng móc vào túi quần jean.

Tang Điềm: "Em định đi đâu đó?"

Lâm Tuyết trả lời một cách lười biếng: "Về ngủ."

Người này thực sự bỏ đi như vầy luôn hả! Ăn hết khoai lang nướng của người ta và nợ người ta hẳn 3 tệ! Đã vậy vẫn còn muốn tiếp tục làm người xa lạ, coi có ba trợn hong!

Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, Tang Điềm đưa Mục Khả Phi trở lại lớp học. Trong giờ học, nàng đã chú ý đến Mục Khả Phi, và thấy tinh thần của cô bé rõ ràng đã tốt hơn nhiều. Cô bé cũng chủ động giơ tay trả lời một câu hỏi. Cuối cùng Tang Điềm cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

***********

Thứ sáu, khi đang làm việc, Tang Điềm nhận được cuộc gọi từ Tả Minh: "Em không phải đang tìm Sở Lăng Tuyết sao? Chị sẽ cho em thông tin liên lạc của một người, em có thể đi tìm cô ấy."

Lần trước, khi nàng nói về cách tìm ra Nhậm Nặc là cựu Thượng Sơn, Tang Điềm nói với Tả Minh rằng nàng đã tìm ra bằng cách theo dõi Sở Lăng Tuyết và Triều Hi.

Nhưng nàng không nói gì về kiếp trước hay kiếp này của mình, mà nàng chỉ nói rằng nàng hiện đang ở lĩnh vực thể thao và khá hứng thú với Sở Lăng Tuyết, một nhân vật huyền thoại.

Tả Minh tình cờ giới thiệu người này với Tang Điềm. Người này là nhà cung cấp thực phẩm của tổ chức từ thiện mà Tả Minh hiện đang phỏng vấn. Họ đã cùng nhau đến vùng hoang dã để kiểm tra một địa điểm. Tả Minh không ngờ rằng chuyển động của người béo này khá linh hoạt. Sau khi trò chuyện, chị ấy phát hiện ra rằng người này từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật.

Sau khi nói chuyện lại, chị ấy phát hiện ra người này từng ở cùng câu lạc bộ với Sở Lăng Tuyết, vì vậy chị ấy lập tức ghi lại thông tin liên lạc và giới thiệu người này với Tang Điềm.

Do thiếu thốn tài nguyên, tổ thể thao Mặc Tự hầu như không bận rộn. Tang Điềm nghĩ rằng nàng có thể tìm được góc độ nào đó để viết bài nếu nàng đi tìm người mà Tả Minh giới thiệu, dù vậy nàng vẫn phải chính thức đánh tiếng với lão Hà, dù cũng là cái kiểu nửa công nửa tư đồ đó.

Ngay khi người phụ nữ nhìn thấy Tang Điềm, cô ấy nói: "Tang Điềm phải không? Tôi đã nghe Tả Minh nói, mời cô vào."

Cô ấy tự giới thiệu với Tang Điềm: "Tôi tên là Đinh Mạn."

Tang Điềm đã hẹn gặp Đinh Mạn tại nhà. Ngay khi bước vào, nàng thở dài rằng ai yêu nghề mà yêu thái quá như vậy —— ngoại trừ nhà Đinh Mạn, nàng thực sự chưa bao giờ thấy bàn trà của bất kỳ ai khác không có táo và lê, mà là có một vài chân giò lớn.

Đinh Mạn cũng nhiệt tình hỏi Tang Điềm: "Cô muốn ăn không?"

Tang Điềm sợ hãi vì chân giò to nhờn mỡ, vội xua tay: "Không, không, tôi vừa ăn trưa xong vẫn còn no lắm."

Đinh Mạn trông tròn trịa và đầy đặn như Tả Minh kể, và khó có thể nhận ra rằng cô ấy từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật.

Đinh Mạn nói: "Bây giờ đừng nhìn tôi như vậy. Tôi đã từng rất gầy, giống như một yêu tinh trên băng! Nhưng khi tôi là một vận động viên, tôi đã tập thể dục rất nhiều đó. Chưa kể sau khi giải nghệ, tôi vẫn ăn như trước. Còn bây giờ thì, tôi béo quá."

Cô ấy vui vẻ nói: "Nhưng mà ngon. Nó giúp tôi tìm được mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp!"

Cô ấy đã trở thành một nhà cung cấp thực phẩm chuyên nghiệp.

Tang Điềm hỏi thăm dò: "Bây giờ cô vẫn còn liên lạc với Sở Lăng Tuyết chứ?"

"Không." Đinh Mạn lắc đầu, lại nhìn Tang Điềm: "Nếu không phải chị Tả Minh rất giỏi moi móc lời người khác, tôi cũng không muốn nhắc đến cái tên Sở Lăng Tuyết."

Tang Điềm biết năng lực của Tả Minh. Chị ấy là một phóng viên bẩm sinh, đặc biệt giỏi đặt câu hỏi. Giống như một loại bùa chú mê hoặc, khiến người ta nói ra mọi điều họ muốn nói hoặc không muốn nói.

Tang Điềm hỏi: "Tại sao cô không muốn nhắc đến Sở Lăng Tuyết. Không phải cô ấy là niềm tự hào của giới trượt băng nghệ thuật sao?"

Đinh Mạn trả lời giống như giáo sư Hạ lần trước: "Bởi vì cậu ấy là kẻ đào ngũ."

Câu chuyện tiếp theo cũng gần giống như câu chuyện của giáo sư Hạ —— Sở Lăng Tuyết và Triều Hi là bạn thân. Triều Hi không chịu nổi áp lực nên tạm thời bị thay thế vào đêm trước Giải vô địch thế giới. Rồi hoàn toàn suy sụp và tự sát.

Sau đó, Sở Lăng Tuyết cũng bị đứt gân Achilles giống như Triều Hi. Cô sợ mình sẽ đi theo vết xe đổ của người bạn tốt nên đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đinh Mạn nói: "Nghe nói Sở Lăng Tuyết ra nước ngoài rồi không trở về nữa. Có lẽ cậu ấy đã tìm được một doanh nhân giàu có để kết hôn rồi."

Tang Điềm hỏi: "Sở Lăng Tuyết có đẹp không?"

Đinh Mạn gật đầu: "Rất đẹp, thật sự rất xinh đẹp, kiểu sao nhỉ, xinh đẹp sắc sảo. Năm đó, chúng tôi mới mười mấy tuổi, cậu ấy là người xinh đẹp, nổi bật và có khí chất nhất."

Tang Điềm hỏi: "Cô có ảnh của Sở Lăng Tuyết ở đây không?"

Đinh Mạn lắc đầu: "Không, đừng nói bây giờ tôi không có, trước kia cũng không. Sở Lăng Tuyết luôn giữ khoảng cách với mọi người ngoại trừ Triều Hi, cậu ấy không thích chụp ảnh. Tôi nhớ cậu ấy không bao giờ chụp ảnh, thậm chí không tham gia vào mọi bức ảnh chúng tôi chụp."

Khi Tang Điềm sắp rời đi, Đinh Mạn đột nhiên nói: "Thật ra, có một điều tôi luôn thấy kỳ lạ."

Tang Điềm dừng lại, Đinh Mạn lại do dự: "Cô sẽ không viết những gì tôi nói lên báo chứ?"

Tang Điềm lắc đầu: "Không, những thứ này bây giờ không phổ biến. Tôi cũng có thể viết về cách bổ sung protein sau khi tập thể dục."

Đinh Mạn gật đầu: "Có lẽ tôi đã giữ điều này trong lòng quá nhiều năm và chưa bao giờ có cơ hội nói ra. Tôi chỉ nghĩ rằng nó rất kỳ lạ. Khi đó, Triều Hi đã luyện tập rất tốt. Chúng tôi đều nghĩ rằng cậu ấy có thể tham gia Giải vô địch thế giới. Tại sao tình trạng của cậu ấy lại tệ đi chỉ sau một đêm, và thậm chí buộc cấp trên phải quyết định thay thế cậu ấy?"

Tang Điềm lại hỏi: "Có phải vì cô ấy được suất tham dự Giải vô địch thế giới, áp lực tâm lý quá lớn, dẫn đến bất thường về mặt kỹ thuật không?"

Đây là lời giải thích của giáo sư Hạ lúc đó.

Đinh Mạn suy nghĩ một lát: "Nếu phải giải thích, thì đây là khả năng duy nhất."

Tang Điềm nói thêm: "Cô có chắc là Triều Hi không gặp phải chuyện gì lúc đó không? Ví dụ như có người thân nào đột nhiên gặp phải tai nạn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy không......"

Đinh Mạn lắc đầu khẳng định: "Không, mặc dù Triều Hi và Sở Lăng Tuyết là bạn thân, nhưng tính cách của họ rất khác nhau. Triều Hi là kiểu người vui vẻ, cậu ấy và chúng tôi có mối quan hệ tốt. Cậu ấy đã từng nói chuyện với chúng tôi về ba mẹ cậu ấy."

"Nếu gia đình cậu ấy thực sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi chắc chắn sẽ biết."

"Ba mẹ của Triều Hi?" Điều này cung cấp cho Tang Điềm một manh mối mới. Nàng hỏi: "Có ai vẫn còn liên lạc với ba mẹ của Triều Hi không?"

"Đã lâu không liên lạc." Đinh Mạn nói: "Sau sự việc của Triều Hi, ba mẹ cậu ấy dường như đã rời khỏi Bắc thành và trở về quê nhà, và họ không liên lạc với bất kỳ ai trong giới trượt băng nghệ thuật nữa, vì sợ nhắc đến những chuyện buồn."

Tang Điềm gật đầu: "Cảm ơn cô hôm nay. Tôi sẽ nói cho cô biết khi bài viết về cách bổ sung protein sau khi tập thể dục sẵn sàng được xuất bản."

Đinh Mạn rất vui: "Cô có thể đăng ảnh của tôi không? Không phải cái loại hỗ trợ kỹ thuật đặc biệt hay gì gì đó nghe có vẻ rất oách sao!"

Tang Điềm cười: "Có thể, cô lựa ảnh rồi gửi tôi?"

"Được chứ!" Đinh Mạn đồng ý ngay tắp lự: "Tôi sẽ tìm bức được xingtu đẹp nhất!"

"Đừng có xingtu quá mức, cái kiểu gì mà lỗ tai thỏ chó mèo gì đó rồi râu gì gì ơ đồ nhé, không được đâu."

Dường như đâm thẳng vào tim đen của Đinh Mạn: ".......Đã biết."

Trước khi Tang Điềm rời đi, nàng đột nhiên nhớ ra một điều: "Nhân tiện, tôi muốn hỏi, những người tập trượt băng nghệ thuật có thường bị đứt gân Achilles không?"

"Không thường gặp." Đinh Mạn nói: "Tất cả những chấn thương này đều do luyện tập quá sức và thường xuyên. Ít nhất theo tôi biết, chỉ có hai người đó là Triều Hi và Sở Lăng Tuyết."

***********

Sáng sớm thứ bảy, Tang Điềm vẫn còn cuộn tròn trong chăn khi nhận được cuộc gọi từ Mục Khả Phi, giọng nói đầy sợ hãi: "Cô giáo Tang! Mẹ em nói rằng thời tiết hôm nay rất nhiều mây, và có thể có mưa hoặc tuyết. Mẹ bảo em gọi điện hỏi thăm hôm nay chị có còn đi Thập Sát Hải với em không?"

Tang Điềm: "Không......."

Đầu dây bên kia đột nhiên đông lại, trong hơi thở của Mục Khả Phi có cảm giác muốn khóc.

Tang Điềm tiếp tục: "...... Không thể nào."

Mục Khả Phi phấn khích hét lên: "Cô giáo Tang, chị tồi quá à!"

Tang Điềm nghĩ mình là gái tồi, nhưng nàng không muốn chơi với bọn nhỏ, nàng muốn chơi với chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ cơ. Nhưng chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ nào đó không cho nàng cơ hội, ăn mất củ khoai lang nướng của nàng rồi bỏ chạy mất tiêu, vẫn còn đang nợ 3 tệ nè.

Mục Khả Phi hỏi: "Chúng ta gặp nhau lúc mấy giờ vậy chị?"

Tang Điềm nói: "Chúng ta gặp nhau lúc 9h như đã hẹn với nhau trước đó. Em nên mặc thứ gì đó dày hơn, và đừng để mẹ lo lắng có biết không. Nếu sau này trời mưa hoặc tuyết rơi, chúng ta sẽ rút lui kịp thời, và chị sẽ đưa em đến sân trượt băng trong nhà để chơi."

Vào lúc 8h55', Tang Điềm đã đứng ở lối vào của sân trượt băng Thập Sát Hải đúng giờ. Trong vòng hai phút, nàng thấy mẹ Mục vội vã đi cùng Mục Khả Phi. Chị ấy giao Mục Khả Phi cho Tang Điềm và vội vã đến công ty để họp.

Mục Khả Phi nhảy lên vì phấn khích: "Cô giáo Tang, hôm nay chị trông đẹp quá à!"

Tang Điềm mỉm cười và véo khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Cảm ơn em, hôm nay em trông cũng rất đẹp."

Hôm nay Tang Điềm mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng và trắng. Rõ ràng là nàng không tự mua, Tang Giai đã mua nó vào mùa đông năm ngoái.

Ở kiếp trước, Tang Điềm nghĩ rằng chiếc áo khoác này rất ngớ ngẩn và trẻ con. Tang Giai đã yêu cầu nàng mặc nó nhiều lần, nhưng nàng không bao giờ mặc. Sau khi Tang Giai qua đời, nàng vô tình tìm thấy chiếc áo khoác này từ tủ quần áo và bật khóc như một đứa trẻ.

Nàng mặc nó với đôi mắt đỏ hoe và đi quanh phòng nhiều lần, nhưng lại không có ai nhìn xem nàng mặc nó như thế nào.

Vì vậy, sau khi trọng sinh, Tang Điềm đã quyết định mặc chiếc áo khoác này bất kể thế nào! Nhưng nó không phù hợp để mặc khi đi làm bình thường, và có vẻ như nàng đang giả làm thiếu nữ vậy. Nó khá phù hợp để mặc với Mục Khả Phi để trượt băng ngày hôm nay.

Mục Khả Phi mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu vàng ngỗng, mềm mại như một chú vịt con. Cả hai đều là những màu sắc tươi sáng mềm mại hiếm có trong mùa đông xám xịt.

Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Không lạnh hửm?"

Sau đó, Tang Điềm thấy bàn tay ai đó đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt. Khi nàng ngẩng đầu lên, nàng thấy khuôn mặt lười biếng của Lâm Tuyết, như thể cô vừa mới thức dậy, với hai sợi tóc dựng đứng trên mái tóc dài màu xám bạc.

Tang Điềm: "Đây là gì vậy?"

Lâm Tuyết nói: "Sữa đậu nành, hai người nên uống một ít trước khi vào, nếu không lên băng sẽ rất lạnh."

Mục Khả Phi hỏi: "Chị có cho thêm đường không ạ?"

Lâm Tuyết tỏ vẻ 'Còn cần phải hỏi à?', và Mục Khả Phi bắt đầu cười.

Lâm Tuyết tìm một chiếc ghế đá dài, kéo Tang Điềm và Mục Khả Phi ngồi xuống, lấy ra hai chiếc ly giấy dùng một lần, rót sữa đậu nành đưa cho hai người.

Tang Điềm cầm cốc sữa đậu nành, cảm thấy một luồng ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến.

Nàng không khỏi liếc nhìn Lâm Tuyết, người đang lười biếng ngồi trên ghế đá với một tay chống trên thành ghế, ngay cả hơi thở của cô cũng có vẻ trắng hơn những người khác.

Tang Điềm chửi thầm trong lòng: Rõ là nhìn lạnh lùng như vậy, mà sao rù quến người ta vữ vậy tròi? Đừng nói nàng không thể cưỡng lại được, đảm bảo từ già trẻ lớn bé từ 80 xuống tới 8 tuổi cũng không thể cưỡng lại được!

Ví dụ như Mục Khả Phi không thể cưỡng lại được, cầm ly giấy với vẻ mặt thoả mãn: "Sữa đậu nành ngọt quá ạ! Huấn luyện viên Lâm, em thích chị nhất!"

Lâm Tuyết dường như nhận ra rằng Tang Điềm đang liếc nhìn cô, cô nhấc mi mắt lên, liếc nhìn Tang Điềm và nói một cách lười biếng: "Còn chị?"

Tang Điềm xịt keo: "Chị gì cơ? Chị có thích em nhất không á?"

Tang Điềm nghĩ, chị mà dám hỏi, không biết ai kia có dám trả lời không cơ?

Không phải muốn làm người xa lạ với chị đẹp đây hỏ?

Kết quả là, Lâm Tuyết nói: "Tôi hỏi chị có thấy sữa đậu nành ngọt không?"

Liếc nhìn Tang Điềm, cô trông như 'Sao chị nghĩ mấy chuyện xà lơ không đâu vậy?'

Tang Điềm:.......

Được rồi, kỹ năng của chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ đã được update, và nàng nên quay lại dưới thác nước để tu hành thêm!

Sau khi uống sữa đậu nành, Lâm Tuyết cất bình giữ nhiệt và đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa em vào."

Tang Điềm đi cùng Mục Khả Phi và hỏi Lâm Tuyết: "Sao em lại ở đây?"

Vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến, các bậc phụ huynh muốn đưa con đi học bù các khoá học văn hoá, vì vậy hai buổi huấn luyện cuối tuần của trường băng tạm thời bị huỷ bỏ. Lâm Tuyết có thời gian rảnh để đến, nhưng cô rất miễn cưỡng khi ra sân băng nên Tang Điềm thực sự không ngờ cô sẽ đến hôm nay.

Lâm Tuyết: "Tôi đang đi dạo quanh đây và nhân tiện, tôi muốn xem một người không biết trượt băng có thể ngã kinh khủng đến mức nào."

Tang Điềm: "Đừng có coi thường chị nha, chị nói cho em biết, kịch bản thường hay vậy đó. Người càng bị coi khinh ha, sẽ càng bất ngờ khi bùng lổ đó!"

Lâm Tuyết thực sự sửng sốt trước những gì Tang Điềm nói.

Kết quả là, khi họ đi đến phòng bán vé, Tang Điềm nói với cô bán vé: "Hai vé, và thuê một hỗ trợ giữ thăng bằng dành cho trẻ em."

Cái gọi là đồ dùng hỗ trợ trượt băng cho trẻ em là những chú chim cánh cụt nhỏ, cá heo, hay rối gỗ được gắn vào giày trượt băng với nhiều hình dạng khác nhau để giúp trẻ em không biết trượt băng giữ thăng bằng trên băng.

Mục Khả Phi phản đối: "Cô giáo Tang, em không cần, em có thể trượt băng!"

Tang Điềm: "Cho chị."

Lâm Tuyết:......Miệng lưỡi của đàn bà!

Tang Điềm cầm đồ dùng hỗ trợ trượt băng cho trẻ em và anh dũng vẫy tay với Mục Khả Phi: "Gét gô, lên băng thôi em!"

Lâm Tuyết đút tay vào túi: "Đừng quá căng thẳng, cầm cái đồ chơi nhỏ của chị và trượt chậm thôi, Phi Phi sẽ không cười chị đâu."

Tang Điềm quay đầu cười: "Sao, em lo cho chị hỏ?"

Nàng đưa tay về phía Lâm Tuyết: "Hay là chị đưa em đi trượt băng nhé?"

Lâm Tuyết rõ ràng là sửng sốt.

Trong mắt cô có một nỗi sợ hãi theo bản năng.

Ánh mắt đó khiến Tang Điềm không khỏi nghĩ: Nếu chỉ là bị thương ở bên ngoài thôi, sao sẽ sợ hãi đến vậy chứ?

Chẳng lẽ năm đó có chuyện gì mà ngay cả Đường Thi San cũng không biết sao?

Dù sao thì, đôi mắt sợ hãi như động vật nhỏ của Lâm Tuyết khiến Tang Điềm cảm thấy đau lòng. Nàng chỉ thử một lần thôi, không muốn ép Lâm Tuyết phải xuống sân băng. Nàng lập tức rụt tay lại, cười: "Trêu em đó, chị đẹp đây hỏng thèm em, chị chỉ thích dùng đồ chơi nhỏ tự mình chơi!"

Câu sẽ joke này tạm thời đánh lạc hướng sự chú ý của Lâm Tuyết.

Tang Điềm mỉm cười kéo Mục Khả Phi đi.

Lâm Tuyết đi đến mép sân trượt băng và thấy một chiếc ghế đá để ngồi. Từ xa, cô vẫn có thể nhìn thấy Tang Điềm và Mục Khả Phi, một lớn một nhỏ, một hồng một vàng.

Hỗ trợ giữ thăng bằng thân thiện với trẻ em của Tang Điềm là một chú chim cánh cụt. Nàng đang đẩy chú chim cánh cụt và đứng trên băng, run ba lần với mỗi bước.

Một số đứa trẻ chỉ cao bằng eo nàng trượt qua nàng. Một tiếng 'vù' rồi lại một tiếng 'vèo' khác trượt qua nàng.

Tang Điềm cảm thấy hơi xấu hổ và muốn đuổi theo với chú chim cánh cụt ngốc nghếch của mình, nhưng nàng không có thiên phú giữ thăng bằng và gần như ngã khi nàng tăng tốc. Trái tim của Lâm Tuyết run rẩy và cô đứng dậy.

Sau đó, cô thấy Tang Điềm cuối cùng cũng đứng vững với chú chim cánh cụt ngốc nghếch, và nàng đang khoe khoang với những đứa trẻ gần đó: "Mấy nhóc có thấy những động tác cầu kỳ mà chị vừa mới làm không?"

Lâm Tuyết gần như cười lớn: Là do chị sắp ngã sấp mặt, dang rộng tay và quơ quào loạn xạ như một pháp sư nguyền rủa thứ gì đó ấy.

Cô lại ngồi xuống, mắt cô dõi theo hình bóng màu hồng trắng kia.

Trên thực tế, cô nghĩ rằng hôm nay Tang Điềm có chút dễ thương. Cô đã cảm thấy điều đó ngay từ giây phút đầu mới gặp nàng. Nàng thường trông giống như một chị đẹp lạnh lùng và siêu ngầu siêu soái đồ đó, nhưng hôm nay nàng ăn mặc rất trẻ trung, thể hiện vẻ ngoài của một thiếu nữ, làm cho người ta chỉ muốn sờ sờ đầu nàng thôi.

Nhưng hành động xoa đầu nàng có vẻ quá mập mờ đối với cô và Tang Điềm bây giờ.

Từ khi Đường Thi San tìm thấy cô, cô đã quyết định rồi, nhỉ?

Lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên từ xa: "Kẹo hồ lô đây — — kẹo hồ lô đây — —"

Để đánh lạc hướng sự chú ý, Lâm Tuyết đứng dậy và đi đến đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bhtt#edit