Phần 2: Cổ đại ngược văn ( Hoàn)

Đem hai ảnh vệ đuổi đi, Lê Thanh liền giả bệnh không lâm triều.

Lúc này mọi người càng lo lắng rằng hoàng thượng  thật sự bất lực, giờ đến ra khỏi cửa cũng ra không nổi.

Lê Thanh cũng lười quản thanh danh của nam thứ bị đả kích thập phần nghiêm trọng, phái người truyền Đông Phương Tuyết tới tẩm cung, nhằm đem ý định truyền ngôi nói cho nàng biết.

Không bao lâu sau, Đông Phương Tuyết đã ở ngoài cửa đợi diện kiến. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng mà lầm, kì thật thâm tâm nàng vẫn rất lo lắng cho bệnh tình của hoàng huynh.

Lê Thanh tự huyễn hoặc hàng đống hình ảnh cảm động về tình thân, sau đó gọi người đỡ cô dậy, nửa ngồi nửa nằm trên giường làm bộ dáng như người sắp rời  xa thế gian. Chuẩn bị hết thảy xong xuôi mới gọi Đông Phương Tuyết đi vào.

Đông Phương Tuyết bưng một chén canh gà , thở dài nói ;" Sao sư huynh lại không chú ý đến long thể? Mới đây còn mạnh khoẻ như vậy..."

Lê Thanh suy yếu trả lời :" Thế sự vô thường, không nghĩ Trữ quyết hạ độc trẫm."

" Có chuyện đó sao?" Đông Phương Tuyết tiếp tục nói :" Trữ Quyết quả nhiên không có nhân tính. làm sao có thể làm chuyện như vậy với hoàng huynh..."

" Tiểu Tuyết..." Lê Thanh giọng áy náy :"Chuyện lúc trước là sai lầm của hoàng huynh. Sớm biết Trữ Quyết là người như vậy, bất cứ giá nào trẫm cũng sẽ không gả muội cho hắn."

Một câu kia không chỉ có ý nghĩa là lời cô thay mặt Đông Phương Duệ xin lỗi hoàng muội mà còn chính là lời từ trong lòng cô thật tâm muốn xin lỗi Đông Phương Tuyết.

Tất cả đều bởi vì muốn lấy độ hảo cảm của nữ xứng mà làm không biết bao nhiêu chuyện quái dị, chưa kể còn làm cho cốt truyện phát triển kì lạ đến mức này.

Tuy trong nguyên tác kết cục của Đông Phương Tuyết cũng không tốt cho lắm, nhưng còn đỡ hơn vừa bị nhốt rồi còn bị lừa gạt tình cảm thế này...

" Đây sao là lỗi của hoàng huynh." Đông Phương Tuyết lạnh mặt :" Đều tại tên Trữ Quyết . Nếu không phải hắn thâm sâu khó lường , nguỵ trang giỏi như vậy thì hoàng huynh làm sao bị lừa ."

" Đúng thế." Lê Thanh gật đầu liên tục:" Tiểu Tuyết về sau muội định thế nào ? Chẳng lẽ vì hắn...mà không lập gia đình?"

" Hừ!" Đông Phương Tuyết hừ lạnh :" Lập gia đình có gì tốt . Ta thà chết trong cung chứ không muốn lập gia đình."

" Được rồi...muội vui vẻ là tốt rồi!"

" Hoàng huynh, độc này bao giờ có thể hoàn toàn bị loại bỏ ?" Đông Phương Tuyết quan tâm hỏi.

" ...Không có cách nào..."Lê Thanh nói xong, ho mạnh vài cái để chứng tỏ mình thật sự bệnh sắp gần đất xa trời.

" Nếu hoàng huynh xảy ra chuyện gì...thì thiên hạ phải làm sao đây?" Đông Phương tuyết thở dài.

Lê Thanh tiếp tục ho :" Khụ ..Khụ... Không sao... Trẫm đã quyết định đem thiên hạ truyền cho muội."

" Sao?" ĐÔNg Phương Tuyết kinh ngạc tròn mắt:" Hoàng huynh...Ta là nữ..."

" Nữ tử thì đã sao ?" Lê Thanh kiên định đáp:" Học thức của muội không thua gì nam tử. Trẫm tin muội sẽ là hoàng đế tốt." Nghĩ lại thì ít nhất chỉ số thông minh của nàng còn cao hơn nam thứ nhiều.

" Hoàng huynh..." Vẻ mặt Đông Phương Tuyết thay đổi :" Không...phải gọi ngươi là Trữ Quyết mới đúng."

Lê Thanh :"...Cái gì? Khụ...Khụ...Khụ....Khụ....Khụ." Một câu nói của Đông Phương Tuyết làm cả người Lê Thanh choáng váng , lúc này cô mới thật sự sặc đến phát ho.

" Ta đã phát hiện từ sớm." Đông Phương Tuyết lạnh lùng." Từ sau khi Hoàng huynh giết Trữ Quyết, tính cách thay đổi hẳn. Lúc trước, mỗi đêm đều thị tẩm mấy phi tử , nhưng bây giờ hơn nửa tháng đều không có... Lý do bất lực chỉ là để che mắt thiên hạ. Trong mắt ta, hoàng huynh đã đổi thành người khác ."

" Hiện tại ngươi muốn truyền ngôi hoàng đế cho ta . Sau đó lợi dụng danh nghĩa là phu quân của ta quang minh chính đại cướp ngôi hoàng đế."

Lê Thanh:"..." Não nàng ấy sao lớn vậy ta ! Không , phải nói là vì sao nam thứ lại là tên quỷ háo sắc như vậy mới đúng a !

 Tuy rằng đoán không đúng hết nhưng cũng đoán gần chín mười phần. Đừng nói toàn bộ trí thông minh của thế giới này đều tập trung lên người nữ xứng nha ! Bấy lâu nay, cô dịch dung thành nam thứ cũng chưa từng bị ai phát hiện.( ̄  ̄|||)

" Ngươi thừa nhận." Đông Phương Tuyết tiếp tục nói :" Ngày đó , người chết không phải ngươi mà chính là hoàng huynh của ta. Thật không ngờ ngươi dùng cách này soán vị."

" Tuy rằng không biết vì sao ngươi không giết ta, nhưng hôm nay ta phải bắt nợ máu trả bằng máu ! Không chỉ có mạng của hoàng huynh ta mà còn có mạng của nàng..."

Lê Thanh đột nhiên phát hiện, nếu cô bị nữ xứng giết thì có thể hoàn thành nhiệm vụ  rồi nên cứ tiếp tục giả câm giả điếc là được.

Chiếu thư truyền ngôi cô đã giao cho ảnh vệ B cất giữ. Cho dù cô có chết, thì Đông Phương Tuyết vẫn lên ngôi nữ hoàng. Còn vấn đề ngồi được bao lâu thì cô lười nghĩ đến dù sao lúc đó cô cũng không ở thế giới này.

" Đúng vậy !" Lê Thanh nói:" Ta đúng là Trữ Quyết. Ngươi trực tiếp nói trước mặt ta, không sợ ta giết ngươi sao?"

" Ha ha ha ha..." Đông Phương Tuyết cười lớn:" Ngươi còn chưa nhận ra sao ? Bây giờ ngươi không còn một chút nội lực. Nửa tháng nay ta đã hạ độc vào huân hương của ngươi. Giờ ngươi chỉ là phế nhân."

Lê Thanh:"..." Ông trời ơi ! Chẳng lẽ lúc trước cô nói mình trúng kịch độc giờ nói giỡn thành thật sao...

" Thắng làm vua thua làm giặc." Lê Thanh tang thương nói :" Nếu ta thua, ngươi giết ta đi."

" Hừ." Đông Phương Tuyết rút trường kiếm nắm lấy vạt áo Lê Thanh:" Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng thế sao? Không đem ngươi hành hạ sống không bằng chết thì không nguôi được nỗi hận trong lòng ta."

Ngọc hoàng thượng đế thân mến, cuối cùng Lê Thanh cũng nhớ tới những viễn cảnh tươi sáng Đông Phương Tuyết bày ra để trả thù nam chính, cái gì mà chặt thành xxx khúc cho chó ăn, đưa đi thanh lâu... Không được, cô phải lập tức nghĩ cách cho nữ xứng đại nhân giết mình.

" Ngươi bị lừa." Lê Thanh làm ra dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc nói:" Thật ra ta không trúng độc."

" Cái gì?" Đến lượt Đông Phương Tuyết ngẩn người.

Lê Thanh đem nàng đẩy mạnh ra, từ trên giường nhảy xuống , rút thanh kiếm phòng thích khách dưới gối đầu của nam thứ, giơ trước ngực :" Chúng ta một trận quyết phân thắng bại đi."

"..." Đông Phương Tuyết biết rõ thực lực đối phương, rõ ràng võ công Trữ Quyết cao như vậy giết nàng cũng phải dài dòng thế sao? Còn muốn một trận phân thắng bại, nhất định là muốn kéo dài thời gian.

Nghĩ thông suốt, Đông Phương Tuyết liền cầm kiếm đâm tới:" Ngươi đừng hòng giở trò lừa ta."

Lê Thanh vốn dĩ cũng đang giả vờ thật. Chờ đến khi Đông Phương Tuyết ra tay, cô sẽ tự động bày ra tư thế dễ dàng bị đâm, đem ngực hướng về trước mũi kiếm.

Mãi đến khi mũi kiếm đâm xuyên tim người trước mắt, Đông Phương Tuyết vẫn còn bị vây trong cảm giác kinh ngạc. Giết Trữ Quyết đơn giản như vậy, thực làm cho người ta giật mình.

Thanh kiếm rơi trên mặt đất, Đông Phương Tuyết mới nhận ra đối phương cố tình tìm đến cái chết. Mục đích của Trữ Quyết không phải là cùng mình phân cao thấp mà là tạo điều kiện để mình tự tay giết chết hắn.

" Đáng giận." Đông Phương Tuyết không cam lòng nhìn thi thể trước mắt. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, đưa tay lên mặt người kia :" Dịch dung thành mặt của hoàng huynh ta , quả nhiên ta không xuống tay hết sức được."

Sờ soạng một hồi nàng chạm vào viền chiếc mặt nạ, mau chóng đem mặt nạ gỡ xuống, một cô gái thanh lệ mặt mày tái nhợt hiện ra trước mắt nàng.

" Lê Thập Nhất...?!"

Tay Đông Phương Tuyết cầm chiếc mặt nạ thật lâu không hạ xuống, bất tri bất giác nước mắt nàng tuôn rơi.

" Vì sao ? Vì sao lại là nàng ?"

Đông Phương Tuyết không muốn tin nàng ra tay giết chết người kia, nhưng sự thật không cho phép nàng trốn tránh.

" Quả nhiên nàng yêu Trữ Quyết..." Không chấp nhận tình huống trước mắt, ĐÔng Phương Tuyết tự mình huyễn hoặc bản thân:"...Cho nên nàng mới làm thế này, làm cho ta tự tay giết nàng. Thật ra nàng chỉ muốn báo thù ta mà thôi..."

 " Nàng đừng si tâm vọng tưởng. Ta sẽ không cho nàng có cơ hội cùng hắn đoàn tụ nơi suối vàng !! Ta nhất định đem nàng giữ bên cạnh ta, cho dù nàng không muốn..."

" Nàng chỉ có thể là của ta, ta nhất định không để cho nàng đi !"

Đau lòng kinh khủng ~








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip