Phần 3: Tận thế văn ( Đệ 41 chương)
"Tại sao nói như vậy?" Lê Thanh kinh ngạc nhìn Lãnh Ngạo Tuyết.
Sắc mặt Lãnh Ngạo Tuyết vô cùng tiều tụy, trong mắt tràn ngập đau khổ, thở dài nói: "Thật ra trước tận thế tôi đã mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa."
Lê Thanh: "... Hả... nan y?" Một bước ngoặt trong tình tiết truyện nha! ! Tại sao đột nhiên lại mọc ra một cái bệnh nan y! !
Cái này không phải là phim tình yêu Hàn Quốc ,đây là tiểu thuyết đề tài tận thế được không!!Thế nào trong tận thế văn lại có thể nói chuyện cẩu huyết đến vậy... _(:3)∠)_
Lê Thanh nói: "... Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi sẽ không để cô chết ở chỗ này, nếu chúng ta đã cùng đi, thì phải cùng trở về!"
Lãnh Ngạo Tuyết nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lê Thanh chạy vào trong xưởng, bèn thấy mấy người bên trong cũng đứng ở cạnh cửa sổ, hiển nhiên cũng thấy cảnh vừa rồi giữa cô và Lãnh Ngạo Tuyết∑(っ °Д °;) っ
"Lạc Diêu, chị phải tin em!" Chẳng biết tại sao, Lê Thanh giải thích theo bản năng.
"A a a a." Lạc Diêu mỉm cười nói: "Tại sao chị lại không tin em chứ ?"
Lãnh Ngạo Tuyết từ trên người Lê Thanh xuống, nói với Lạc Diêu: "Nếu hai người đã ở bên nhau, tôi không phải loại kẻ thứ ba chuyên cướp người yêu kẻ khác. Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không chúc phúc cho hai người."
Lạc Diêu trả lời: "Ai muốn lời chúc phúc của cô? Quản tốt mạng mình đi rồi hãy nói."
Lê Thanh: "..." Hai người đang nói gì, tại sao em không hiểu.! !
Cao Soái từ một bên phòng đi ra, hướng mọi người nói: "Tôi vừa mới kiếm được bản đồ trang trại, phát hiện ở trung tâm có một kí hiệu đặc biệt, có thể con heo kia đang được nuôi ở đây."
"Mặc dù Bạch Liên Hoa và Vương Minh Minh đã bỏ chạy, nhưng chúng ta vẫn phải tìm cho bằng được con heo đầu tiên nhiễm bệnh kia." Lạc Diêu nói: "Có lẽ chúng ta sẽ gặp bọn họ ở nơi đó"
Lý Tiểu Hồng thở dài nói: "Phiền quá đi, chẳng qua là một con heo mà thôi, đi tìm cực khổ như vậy..."
"Không còn cách khác" Lê Thanh nói: "Chuyện này cũng vì giải cứu toàn nhân loại."
Làm vậy cũng vì đại nghĩa và danh tiếng sau này nữa. Mọi người liền theo cửa sau trong phòng của nhà xưởng chạy ra ngoài, tránh được nơi tập trung nhiều heo nhất, hướng trung tâm trang trại chạy như điên.
Bởi vì thân thể của Lãnh Ngạo Tuyết không khỏe, một mực đều do Lê Thanh cõng cô nàng chạy →_→
Mặc dù Lạc Diêu rất khó chịu, song bây giờ cũng không tìm được biện pháp khác, cô cũng không thể cõng Lãnh Ngạo Tuyết.
Có bản đồ như một vũ khí lợi hại, cả nhóm rất nhanh tìm được vị trí nhốt con heo kia.
Bọn họ từ mái nhà quan sát bên dưới, nơi này là một mảng lớn đất trống, bên trong có hơn mười mấy con heo đang nhàn nhã đi lại.
Cuối cùng Lê Thanh cũng hiểu ý của Bạch Liên Hoa, thì ra con heo này, ngoại hình rất khác so với những con còn lại. Nó là một con heo màu vàng! !
Cả người con heo tản mát ra một loại khí chất quý tộc, các con heo khác đứng bao vây xưng quanh trông rất giống như bảo hộ hoàng đế...
Heo hoàng đế không hề to lớn chút nào.
"Chính là con heo này nè!" Lê Thanh khẳng định một câu rất thừa thải,
" Chờ một chút, em chớ có đi xuống." Lạc Diêu nhanh tay kéo Lê Thanh đang muốn lao xuống lại, ánh mắt nhìn thẳng phía dưới đất trống, "Em nhìn xem, kia có phải Vương Minh Minh không ?"
"Ừ ?" Lê thanh định thần nhìn lại, quả nhiên ở bên kia đất trống, Vương Minh Minh cùng Bạch Liên Hoa đang núp ở sau tường. Vương Minh Minh như chuẩn bị xong thứ gì, chợt nhảy tới trên tường rào, sau đó mượn lực đẩy vừa nãy tiếp tục nhảy về phía trước (? ), nhảy một cái liền đứng bên cạnh heo vàng.
.
Chuyện thần kỳ xảy ra, bên cạnh heo vàng đột nhiên xuất hiện một tầng kết giới màu vòng chói, Vương Minh Minh lập tức bị mắc kẹt bên trên kết giới, cả người bắn ra ngoài như một viên đạn, rơi vào bên trong một bầy heo.
Lê Thanh: "..."
Lý Tiểu Hồng: "..."
"Không đúng, đây cũng không phải là tận thế văn, đây kỳ thật là huyền huyễn văn mà! ! Heo cũng thành tinh ∑(っ °Д °;) っ "
"Cũng không có gì đặc biệt." Cao Soái đột nhiên bắt đầu giảng giải, "Trước anh có xem tài liệu trong phóng thí nghiệm, viết rằng bệnh độc lây lan cả trên động vật, sau một thời gian sẽ có biến hóa, ban đầu là mọc răng nanh và sừng nhọn, sau đó liền mọc thêm cánh trên lưng, trên mình còn có vảy.. Nghe nói cuối cùng sẽ tiến hóa được thành hình người!"
Lê Thanh: "..." Tại sao lại có cảm giác việc giải cứu nhân loại là điều không thể xảy ra, loài người làm sao có thể chống lại lũ heo yêu nào đây.
Vương Minh Minh dằn co với lũ heo chạy ra ngoài, hắn ở giữa đống heo vẫn còn nhặt được cái mạng trở về, không thể không khen kỹ năng chạy trốn của hắn cũng đạt đến bậc thượng thừa.
Lê Thanh nói: "Không được, không thể để lũ heo này tiếp tục tiến hóa, em sống chết cũng phải đem một con còn sống mang về."
"Có cần anh giúp một tay không" Cao Soái rút cây dao chẻ củi.
Lê Thanh hơi suy tư, không chút khách khí nói: "Anh hãy tìm cách đánh lừa sự chú ý của nó, tôi sẽ tìm cách leo lên lưng để bắt nó."
" Được." Cao Soái nháy mắt với Lệ Quân. Lệ Quân cũng nhanh chóng móc ra một ống thép.
"Ba người ở trên đây, có chuyện gì cũng không được xuống." Lê Thanh khuyên bảo ba người còn lại, sau đó cùng đám người Cao Soái nhảy xuống dưới.
Cao Soái theo kế hoạch hấp dẫn sự chú ý của các con heo khác thành công, Lê Thanh bèn cầm đũa đâm lên lưng heo vàng.
Ánh sáng vàng chói lóe lên, cổ tay Lê Thanh truyền đến một trận tê dại, đũa cũng bị hất bay ra
"Qủa nhiên không được..." Lê Thanh cắn răng, lại lấy tiếp ra sừng heo ngọc, "Để tôi thử xem cái này có được hay không."
Lê Thanh đem sừng heo đâm thẳng vào người heo vàng, cạch cạch những tiếng đổ vỡ liên tục vang lên,kết giới lộ ra vô số vết rách, hóa ra lấy thứ ở nơi công kích nguy hiểm nhất lại có thể phá vỡ thứ phòng thủ kiên cố nhất.
.
"Phù..." Lê thanh xoa xoa mồ hôi trên đầu, không nghĩ tới làm vậy lại thành công.
Lê Thanh nhanh chóng nhảy lên mình heo, dùng sức vừa mắng vừa cầm sừng heo đâm vào lưng nó. Mặc dù tốn không biết bao nhiêu tinh lực nói nhảm, nhưng thực tế chỉ có mấy giây _(:3)∠)_
Không ngờ lần này không như mọi lần, da heo vàng so với loại heo khác dày hơn không biết bao nhiêu lần, nhìn kĩ còn thấy như có vảy.
"Cuối cùng phải làm sao đây"Tâm trí Lê Thanh vô cùng rối loạn, ngay lúc đó, mắt cô bất giác dừng lại ngay chỗ sừng heo.
Lê Thanh: "..." Chính là cái này! !
Lê thanh lúc mấy bước nhắm đầu heo lao tới, tay bắt lấy sừng heo.
Ngay lúc tay Lê Thanh chạm vào sừng heo chưa đầy một giây, vô số khói trắng cùng ánh sáng vàng tỏa ra từ mình nó, trong chốc lát Lê Thanh không cách nào quan sát rõ cảnh tượng xung quanh, nhưng tay cô vẫn nắm chặt sừng heo không buông.
... Hể, kích thước sừng heo sao càng ngày càng nhỏ _(:3)∠)_
Chờ khói mù biến mất, Lê Thanh cúi đầu nhìn một cái, con heo vàng mình bắt lại biến nhỏ không to hơn con mèo lớn là mấy, hơn nữa dáng vẻ dữ tợn cũng biến mất thay vào đó là một phiên bản chibi cực dễ thương, ngoại hình trông thật khả ái, răng nanh cũng tiêu biến, thế chỗ đó là một đôi cánh màu trắng trên lưng vẫy vẫy rất dễ cưng.
Lê Thanh: "..." o(*////▽////*)q
Trời ơi, đáng yêu quá đi ! Bé cưng này với đám heo kia mà cùng một chủng loại sao? Đơn giản là chắc là đã tiến hành một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ mang lại thành công ngoài sức tưởng tượng ha! !
Lý Tiểu Hồng trên nóc nhà cũng ngại ngùng che mặt, "Thật là đáng yêu... Đáng ghét, rõ ràng chẳng qua là một con heo, sao vẻ ngoài khả ái đến thế!"
Trên mặt Lãnh Ngạo Tuyết cũng xuất hiện tầng mây đỏ ửng, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ kiêu ngoại nói: "Mọi chuyện đều xong rồi."
"Chẳng lẽ nói..." Lạc Diêu chống cằm suy tư, "Thủ đoạn cuối cùng của con heo này là tỏ vẻ dễ thương?"
Nhược điểm của boss heo vàng cuối cùng nằm ở sừng , chỉ cần khống chế được sừng heo, nó sẽ mãi mãi trong hình dáng thế này.
Lê Thanh đặt heo vàng trong ngực, lấy băng keo từ trong không gian, quấn chặt quanh sừng heo vàng, quả nhiên nó vẫn giữ mãi hình dáng dễ thương kia, một chút xíu nguy hiểm cũng không có.
.
Boss bị bắt, những con heo khác cũng không buồn động đậy, thay nhau nằm yên một chỗ không nhúc nhích.
Ngay lúc đó, tiếng khóc nức nở từ bên cạnh vang lên, Lê Thanh quay đầu nhìn, chỗ phát ra âm thanh đó là phía sau bức tường nơi Vương Minh Minh và Bạch Liên Hoa đang đứng.
Mọi người lập tức chạy đến sau bức tường, đập vào mắt Lê Thanh là hình ảnh Bạch Liên Hoa đang ôm Vương Minh Minh khóc lóc.
Bạch Liên Hoa dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bọn họ, nức nở nói: "Minh Minh, Minh Minh anh ấy bị thương... Nên làm sao đây?"
Lê Thanh nhìn kĩ , bụng Vương Minh Minh bị sừng heo đâm tạo thành một lỗ sâu hoắm, nhìn qua thận cũng bị đâm nát.
"Không còn cách nào khác." Cao Soái thật thà nói: "Chúng ta không có người sở hữu năng lực chữa trị ở đây, coi như tại nơi này hết thảy mọi tội ác của hắn cũng sẽ kết thúc, mọi người sẽ nhớ đến Vương Minh Minh như một người đã hi sinh để giải cứu thế giới."
Vương Minh Minh chợt phun ra một ngụm máu tươi, cắn răng nói: "Tôi không cần chết ở trang trại nuôi heo! ! Nói có dễ nghe đến mấy thì đây cũng chỉ là trang trại nuôi heo! !"
Bạch Liên Hoa lắc đầu kịch liệt than khóc: "Không được, tôi không thể để Minh Minh chết được, Minh Minh là người tôi yêu duy nhất trên thế giới này, tôi không thể để anh ấy chết được!"
Lý Tiểu Hồng an ủi: "Người chết rồi không thể sống lại được. Anh Tiểu Bạch, anh hãy nhìn thoáng một chút."
Vương Minh Minh: " Này,tôi còn chưa có chết! ! Tôi còn có thể cứu được. Các người đừng coi thường sức sống mãnh liệt của tôi được không!"
Lãnh Ngạo Tuyết nói thêm: "Tôi coi cậu từng là em trai tôi mới nói, thận Vương Minh Minh cũng bị đâm nát, xem ra không thể cho cậu hạnh phúc, loại đàn ông này cậu không cần cũng được."
Vương Minh Minh: "Thật ra thì... Tôi là thụ!"
Lãnh Ngạo Tuyết: "..."
Lý Tiểu Hồng tức giận nói: "Không đúng ,cặp này quá nghịch lý, anh nhìn chỗ nào cũng đều là công hiểu không hả ? !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip