Phần 3: Tận thế văn ( Đệ 44 chương)
" Chờ chút.. Em không hiểu những gì chị nói." Lê Thanh bất giác lui về sau mấy bước, "Chị mất trí nhớ khi nào, em nhớ trong truyện không có đoạn này!"
Mặc dù Lê Thanh mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng cô nguyện ý tin tưởng chuyện đó không thể xảy ra, thật sự quá kinh khủng,thế giới quan đều sẽ bị thay đổi mất.
"Người rõ nhất không phải là em sao." Lạc Diêu bình thản: "Chuyện của thế giới trước, cả chuyện của thế giới trước nữa, em vẫn luôn lừa gạt chị."
Cái gì! Thật như cô nghĩ á ∑(っ °Д °;) っ
Chuyện gì đang xảy ra thế này, thì ra nữ xứng không phải đều dùng chung một gương mặt, mà cơ bản là cùng một người sao? ! Huhu, cái này so với việc ngoại hình giống nhau còn khủng khiếp hơn nhiều! !
"..." Lê Thanh khóc không ra nước mắt, giải thích với Lạc Diêu: "Không phải, em không biết lúc trước cũng là chị, em tưởng chỉ là người giống người thôi!"
Cùng lúc đó Lê Thanh cuống quýt hỏi Hệ thống: " Này, Hệ thống, chuyện gì xảy ra thế, sao không đem chuyện quan trọng thế kia nói với tôi! !"
[Chuyện này ý hả... Vốn dĩ người chơi không biết cũng không sao, mỗi khi nữ xứng đổi một thế giới sẽ mất đi trí nhớ của những thế giới trước, ai ngờ đến thế giới này lại xuất hiện chút lỗi không đoán trước..]
"Ông có biết, có thể chỉ vì lỗi này của ông, tôi sẽ mất mạng không! !" Lê Thanh nghĩ nếu cô là Lạc Diêu, sau những gì trải qua, cô sẽ không ngần ngại mà bóp chết chính cô. _(:3)∠)_
Luôn có cảm giác mình thường xuyên lừa tình người ta nha... Mặc dù Lê Thanh tự nhận mình là thẳng nhưng không phải cái gì cô cũng không biết→_→
[Người chơi, tôi hứa với cô! Chỉ cần cô có thể thành công rời khỏi thế giới này, tôi xin cam đoan không bao giờ xuất hiện lỗi này nữa! !
"Hệ thống... Cái chính bây giờ là làm sao mà thoát đi ? Lạc Diêu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy."Lê Thanh có cảm giác mình sắp lên thiên đàng sớm thôi.
[Yên tâm đi, cô ấy sẽ không giết cô, còn dùng cách khác cô nên mở mang đầu óc một chút o(*/▽/*)q , ta nói chớ dùng sắc dụ chẳng hạn,...]
Nói xong những lời vô trách nhiệm, Hệ thống nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng! !
Dù cuộc đối thoại vừa rồi có vẻ rất dài, song cũng chỉ là Lê Thanh và Hệ thống trao đổi trong đầu, trên thực tế chỉ tốn mấy giây, ở trong mắt Lạc Diêu chính là hình ảnh Lê Thanh bị cô dọa sợ ngây người.
Lạc Diêu thấy Lê Thanh như thế, lòng cũng không nỡ, tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lê Thanh an ủi, "Em yên tâm, chỉ cần em không rời xa chị. Chị sẽ không làm gì em hết."
"Vậy, cái kia." Cả người Lê Thanh đều bối rối khiến giọng nói run run, " Đúng vậy, chị đang chuẩn bị gì thế kia? Tại sao phải dẫn em đến đây? Chúng ta không trở về khu an toàn sao?"
"Còn trở về làm gì? Chỉ có chúng ta hai người ở chỗ này không phải rất tốt sao? Ai cũng không tổn thương được em... Hay là...." Sắc mặt Lạc Diêu lạnh xuống, "Em để ý Lãnh Ngạo Tuyết? Hay là Vương Minh Minh? Hay Cao Soái?"
"Không không không." Lê Thanh vội vàng lắc đầu, vì giữ mạng đành phải đổi giọng ngọt ngào: "Bọn họ làm sao bằng một phần chị. Đừng nói một phần, một phần mười nghìn cũng không bằng! !"
Mặt Lạc Diêu đỏ lên, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, "Em quá dẻo miệng... Nhưng chị nói nghiêm túc. Chị sẽ không để em rời đi, mỗi lần em rời xa chị, em đều tìm đường chết."
"Hahahaha.." Lê Thanh lúng túng gãi đầu cười, "Chuyện lúc trước cũng chỉ là trùng hợp thôi!Em cũng không phải rời đi là chết..." Chỉ vì cứ vừa hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc cô mất mạng→_→
Thật bi tráng, cứ qua một thế giới là cô lại anh dũng hi sinh vì cô bạn tốt, càng nghĩ càng cảm động rơi nước mắt.
Đáng tiếc Lạc Diêu không thể nào hiểu tiếng lòng của Lê Thanh,thái độ càng lúc càng tiêu cực, "Không nói nhiều, em phải sống chung với chị ở thế giới này, cùng nhau tận hưởng tuổi già rồi chết đi. Nếu có thế giới sau thì sau này hãy tính."
"..." Lê Thanh nói: "Chị không thấy sống ở thế giới này rất khổ sao? Muốn sống chung cũng phải tìm thế giới nào được được chút, ví như thế giới trong tổng tài văn lúc trước chẳng hạn."
Lạc Diêu nhớ lại quá khứ đen tối, tâm trạng càng lúc càng xấu:
"Em xem chị là gì?"
Cuối cùng Lạc Diêu cũng đánh đúng trọng tâm.
"Chuyện này, chuyện này, chúng ta không phải bạn tốt sao?" Lê Thanh rầu rĩ trả lời.
Sắc mặt Lạc Diêu đen thêm vài phần, cô đưa tay nâng cằm Lê Thanh "Thì ra đó giờ em luôn đùa giỡn với chị!"
"EM KHÔNG CÓ! !"
"Em có dám nói ở thế giới thứ nhất em không ngang ngạnh cường hôn chị?" Lạc Diêu tuy đang rất giận dữ nhưng lại nở ra một nụ cười nhẹ nhàng đến chói mắt, cúi đầu cắn môi Lê Thanh, cắn mạnh đến rướm máu.
Cảm giác mùi máu tanh nhàn nhạt trong miệng, cả người Lê Thanh đều khó chịu, tại sao lúc Lạc Diêu hôn cô, cô lại cảm thấy không có gì sai trái∑(っ °Д °;) っ
Chẳng lẽ, cô thực sự thích Bách Hợp...
Không, loại chuyện này quá phức tạp! !
******
Mười ngày sau, chuyện gì nên xảy ra đã xảy ra mà không nên xảy ra cũng đã xảy ra
Lê Thanh càng hoài nghi xu hướng tính dục của mình, lấy tay quấn một lọn tóc, mặt rối rắm, "Xu hướng tính dục của mình là gì đâyyyy?"
"Không được Hệ thống." Cuối cùng Lê Thanh cũng chịu không nổi, "Ông mau nghĩ ra biện pháp đi, cái nhiệm vụ giết nam chính làm sao để hoàn thành! ! Còn thủ lĩnh thây ma chết tiệt kia rốt cuộc ở đâu!" Làm xong hết nhiệm vụ thế giới này, cô có thể dịch chuyển đến thế giới tiếp theo, đây là ý tưởng thoát thân tốt nhất cô có thể nghĩ →_→
[... Tại cô cứ quấn lấy tôi, nên thôi tôi nói luôn với cô cho khỏe. Cô không phải là Đũa Hiệp trong truyền thuyết sao, cứ lấy đũa cắm vào tường mà leo xuống. (⊙_⊙)]
Lê Thanh: "..."
Hệ Thống:[...]
Lê Thanh: "... Đã rõ."
Tại sao cô không nghĩ ra biện pháp đó sớm!
Vì thế cả hôm nay, tìm mãi mới nhân lúc Lạc Diêu đang bận rộn nấu cơm trong nhà bếp(... ). Lê Thanh quyến luyến hít hít mùi thơm tỏa ra từ thức ăn nhưng vẫn dằn lòng nhảy từ ban công nhảy xuống.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, dù sao Lê Thanh cũng trải nghiệm được cảm giác làm siêu nhân.
Vừa đúng lúc cách mặt đất mười thước,Lê Thanh nhanh tay rút đũa dành cho bữa trưa hôm nay, phóng mạnh lên tường, chiếc đũa cắm sâu vào lớp xi măng cốt thép.
Cứ như vậy, cuối cùng còn cách đất hai thước Lê Thanh tự mình nhảy xuống, trong thời gian nhảy Lê Thanh phải đổi bốn năm chiếc đũa... Xem ra phải kiếm đũa làm bằng kim loại mới được.
Ơ, từ lúc nào cô chấp nhận cái danh xưng là Đũa Hiệp vậy ta! ∑(っ °Д °;) っ
Lê Thanh không dám dừng một giây, nhanh chân chạy về hướng khu an toàn. Lúc này mà không chạy nhanh, cô nghĩ chắc chắn mình sẽ bị Lạc Diêu S-M.
Mặc dù võ lực của cô không hề yếu, song theo bản năng, cô rất sợ Lạc Diêu! ! (←không biết cái này xuất hiện lúc nào!
Lấy tốc độ hơn người của Lê Thanh mà nói, hơn một giờ đã chạy đến trước khu an toàn, đến nỗi trên đường gặp con thây ma nào, cũng dễ dàng dùng đũa giải quyết.
Lê Thanh ngẫu nhiên tìm một ai đó trong khu an toàn hỏi thăm.
Từ khi viện nghiên cứu bị chìm trong biển máu, thế lực ở khu an toàn thay đổi rất lớn, nam chính Cao Soái bởi vì hào quang nam chính đã thành công leo lên vị trí cao nhất, bằng cách không thể nào đơn giản hơn.
Còn về Bạch Liên Hoa vì hắn có năng lực biết trước tương lai nên vẫn được giữ lại làm tiên tri, và Vương Minh Minh là tiên tri phu nhân. →_→
Chuyện liên quan đến Lãnh Ngạo Tuyết, người đi đường tỏ vẻ không biết, chỉ biết chị của nhà tiên tri bị bệnh nặng phải nhập viện, theo cô đoán người đó không ai khác là Lãnh đại tiểu thư.
Sau cùng là Lý Tiểu Hồng, lúc trước Lạc Diêu ôm Lê Thanh chạy đi, cũng vứt luôn cô nàng ở trong khu an toàn. (... ).
Lý tiểu Hồng không biết tung tích, người không biết lưu lạc nơi nào, mọi người cùng đồng ý là Tiểu Hồng đã chạy theo Lạc Diêu, dù sự thật không phải như vậy.
Sau khi thu thập được kha khá tin tình báo, Lê Thanh vì Tiểu Hồng mất tích lòng lo lắng không thôi, tuy nhiên giờ chưa phải lúc tìm kiếm em ấy, giờ phải kiếm Cao Soái và thủ lĩnh thây ma mới là việc ưu tiên hàng đầu.
******
Bệnh viện trong khu an toàn.
Từ lúc tận thế đến hôm nay, điều kiện của bệnh viện rất sơ sài, nếu không phải Lãnh Ngạo Tuyết là người thân của Bạch Liên Hoa, cô chắc đã sớm bị tống cổ ra khỏi đây vì bệnh tình Lãnh tiểu thư bắt phải sử dụng phương pháp chữa trị ở độ khó quá cao _(:3)∠)_
Lạc Diêu rất nhanh chóng hướng bệnh viện chạy đến, cô lạnh lùng nhìn khu chợ trong khu an toàn, nhẹ giọng nói: "Nếu em đến đây, chị sẽ cho em một cơ hội."
Không sai, Lạc Diêu từ sớm đã phát hiện ra Lê Thanh chạy trốn, nhưng không lộ liễu đuổi theo mà âm thầm theo dõi, cô muốn xác định rõ tình địch của mình là ai, để dễ dàng tiêu diệt.
Nơi đầu tiên Lạc Diêu đặt chân tới là bệnh viện, không ngờ không hề thấy bóng dáng Lê Thanh.
Lạc Diêu đứng trước cửa phòng bệnh nghi hoặc, "Em ấy không đến đây vì Lãnh Ngạo Tuyết.."
Đợi mấy phút cũng không thấy người tới,Lạc Diêu định xem chút rồi ra ngoài, bỗng sau lưng cô phát ra tiếng ho khan của nữ giới.
Vô tình, Lạc Diêu dừng chân, bước tới mép giường bệnh của Lãnh Ngạo Tuyết.
Lạc Diêu bình tĩnh nhìn Ngạo Tuyết, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên trán cô ấy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể Lãnh Ngạo Tuyết trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành những mảnh sáng vỡ vụn biến mất trên tay Lạc Diêu
Lạc Diêu lạnh lùng nhìn lòng bàn tay mình,sau đó nhìn lên giường bệnh, trong lòng cô như vỡ lẽ điều gì.
Lãnh Ngạo Tuyết thì ra, thì ra cũng là cô... Chẳng qua ở hai thế giới trước, tính cách khác nhau nên đến thế giới này bị phân thân thành hai người khác nhau.
Trên thực tế chính xác là như thế này, bởi vì Lãnh Ngạo Tuyết bị chia quá ít linh hồn, cho nên cô ấy mới phải gặp bệnh nan y, vì linh hồn không thể tồn tại lâu ở bất cứ thế giới nào.
" Được rồi, dù sao trí nhớ của mình cũng có nhiều rắc rối, xuất hiện nhiều hơn một người cũng chẳng sao." Ánh mắt Lạc Diêu mềm mại hẳn, cô lấy ra từ trong ngực một cái còng số tám, "Có cái này, để xem em trốn thế nào được đây Lê Thanh."
Editor: -.- Đến nước này ẻm vẫn nghĩ em thẳng -_- Qua bao nhiêu chuyện vẫn là bạn tốt -_- thiệt tui mà là Lạc Diêu là tui S-M ẻm 1 tuần 7 ngày , 1 tháng 4 tuần, 1 quý 3 tháng, 1 năm 4 quý -_-
Haha <3 Buổi chiều vui vẻ nha mọi người tối nay sẽ có thêm chương mới <3 Hi vọng cmt đầu tiên chương sau sẽ là của bạn <3 Thân ái, cảm ơn đã ủng hộ. >.<
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip