Chương 27

Editor: __tyngh1314

Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.

==================================

Tạ Dư nhớ lại cốt truyện, lý do tra nam bị đá chủ yếu là vì hắn lừa dối nữ chính ở nhà, là một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Về sau bị các tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ tìm đến chèn ép, nữ chính mới biết chuyện.

Dù biết bạn trai mình là người không chung thủy nhưng nữ chính vẫn phải tốn rất nhiều công sức trước khi quyết định chia tay vì mối quan hệ kéo dài nhiều năm của họ. Sau đó, tra nam cũng nhiều lần cố gắng hàn gắn và dàn dựng nhiều cảnh tỏ tình khác nhau. May mắn thay, nam chính cực phẩm đã xuất hiện kịp thời.

Đặt lên bàn cân liền biết đâu là báu vật đâu là rác rưởi, cuối cùng để nữ chính hiểu được thế nào là mối quan hệ đáng trân trọng.

Mặc dù cốt truyện cũ nhưng diễn xuất khá tốt và lời thoại khá chân thực. Ngoài ra, nó còn được kết hợp với một số meme phổ biến hiện nay, nhìn chung nó rất thoải mái và thú vị.

Mặc dù không biết vì sao Chu Trình Lộ đột nhiên hỏi cái này, Tạ Dư vẫn thành thật bày tỏ quan điểm của mình: "Lừa gạt người yêu, không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, không chung thủy, thì chính là tra nam cặn bã."

Chu Trình Lộ cười nhẹ, tựa hồ cũng đồng tình với quan điểm này.

Tạ Dư liếc nhìn Chu Trình Lộ, nói thẳng: "Em nghĩ thật đáng tiếc khi nữ chính gặp phải một kẻ cặn bã, lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân một cách uổng phí, những năm tháng tươi đẹp nhất cũng trôi qua cùng rác rưởi."

Chu Trình Lộ không biết nhớ tới cốt truyện hay là nghĩ tới cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tạ Dư lẽ ra có thể nhân cơ hội này để nói điều gì khác, có vài lời phải chọc thủng trái tim mới có tác dụng khai sáng. Nhưng lời vừa đến khóe miệng, cô chợt nhớ tới bộ dáng đau buồn của Chu Trình Lộ trước đó, cô đành lòng.

"Dù sao nói đến chuyện tình cảm ngoài duyên nợ còn phải dựa vào vận may."

Chu Trình Lộ phục hồi tinh thần lại, nửa cười nói với cô: "Có vẻ như em có rất nhiều hiểu biết trong việc này, cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhỉ?"

Tạ Dư nhanh chóng lắc đầu: "Em là một bé ngoan, vẫn chưa có mối tình đầu nào."

Điều này khiến Chu Trình Lộ có chút ngoài dự đoán.

Sau khi ra khỏi rạp vẫn chưa muộn, nhưng cả hai đều không có ý định tiếp tục đi chơi. Tạ Dư nghĩ rằng bộ phim này chắc hẳn đã đủ để Chu Trình Lộ suy nghĩ, nhưng nó lại có tác động quá lớn, cô sợ sẽ mất trọng điểm và không có tác dụng.

Hơn nữa cô cũng không muốn làm Chu Trình Lộ buồn thêm.

"Em về trường học. Ngày mai em có lớp thực hành."

"Chị đưa em đi."

Chu Trình Lộ lái một chiếc ô tô điện. Những đường nét nhẹ nhàng không hề mạnh mẽ nhưng lại phù hợp với khí chất trầm tĩnh của nàng.

"Chị và Linh tỷ có sở thích xe hoàn toàn khác nhau."

Chu Trình Lộ cảm thấy dễ chịu hơn. Cơn gió buổi tối từ cửa sổ xe thổi vào, khiến nàng cảm thấy khá thoải mái.

"Tính cách của chị và cậu ấy rất khác nhau, em không thấy sao?"

"Linh tỷ rất ngầu."

Chu Trình Lộ quay đầu có hứng thú nhìn cô: "Còn chị thì sao? Em nghĩ chị là kiểu người nào?"

Tạ Dư lag nhẹ: "Chị vừa có chút lạnh vừa có chút ấm. Em cũng không biết nói như nào, có lẽ là trà sữa sau khi bỏ đá?"*

*Câu này mô tả một cách sống động về một người vừa có mặt điềm tĩnh, lý trí, vừa có mặt ấm áp, ân cần, giống như việc lấy đá ra khỏi trà sữa mà vẫn giữ được vị mát, ấm. Cách diễn đạt này mang hơi hướng văn chương và cảm xúc, phù hợp để miêu tả nét tính cách của con người.

Chu Trình Lộ cũng sửng sốt một lát, nhớ lại hương vị sau khi bỏ đá đi.

"Mấy đứa nhỏ bọn em bây giờ nhiều từ để miêu tả thật"

**

Tạ Dư lại bị Vu Mẫn Quyên gọi về vào cuối tuần, nói là để thảo luận về việc bồi thường.

"Mẹ, con không học chuyên ngành luật, chuyện này tốt nhất nên giao cho luật sư đi."

Vu Mẫn Quyên đã nhận được kết quả giám định sở tư pháp, người chém Tạ Duy thực sự đang trong tình trạng bệnh nhẹ vào thời điểm gây án nên có thể sẽ có một số cân nhắc trong việc tuyên án.

Tạ gia không chấp nhận nên Vu Mẫn Quyên phải huy động cả gia đình để bảo vệ quyền lợi cho con trai mình.

"Phải tìm luật sư, nhưng không thể chỉ dựa vào luật sư. Ngày nay luật sư chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền."

Tạ Dư cũng nghe nói về kết quả giám định, nhưng cô không nghĩ đến Tạ Duy mà là Chu Trình Lộ, dù sao thì nàng cũng là nạn nhân.

Thấy cô mất tập trung, Vu Mẫn Quyên có chút bất mãn: "Tiểu Dư, mấy đứa trẻ tụi con không phải thích đăng các loại bình luận trên mạng sao? Con nói cho các bạn cùng lớp biết chuyện này đi."

Tạ Dư bối rối: "Tại sao lại nói với họ?"

"Đòi công lý!"

"Mẹ, nếu thật sự là kết quả giám định của sở tư pháp thì nhất định đã được xác minh nghiêm ngặt. Hơn nữa, người kia trước đó có tiền sử bệnh tâm thần, hắn phát điên và giết người cũng rất có thể."

"Con đang hướng khuỷu tay ra ngoài à? Người bị chém là anh trai và chị dâu tương lai của con. Không phải lúc họ bị thương ở bệnh viện con không nhìn thấy. Bây giờ con vẫn đang nói giúp hung thủ? Con đang nghĩ cái quỷ gì vậy?"

Vu Mẫn Quyên vốn đã rất không hài lòng với kết quả thẩm định và không thể chấp nhận được. Bây giờ khi nghe những gì Tạ Dư nói, tất cả sự tức giận đều đổ vào cô.

Tạ Dư cũng có chút tức giận: "Họ rất bất hạnh, nhưng chúng ta phải tôn trọng luật pháp và khoa học đúng không? Không nhận bồi thường dân sự cũng không sao, nếu không thông cảm có thể tỏ thái độ."

"Vậy cũng không được, hắn phải bồi thường, cũng phải ngồi tù, sao có thể dễ dàng cho hắn như vậy!"

Tạ Dư thở dài, nói mãi cũng không hiểu, vẫn chỉ nên im lặng thôi.

Nhưng Vu Mẫn Quyên không chịu buông tha: "Tiểu Dư, con đi tìm Trình Lộ thương lượng đi."

"Thương lượng cái gì?"

"Nó không phải là bác sĩ tâm thần sao? Nó chắc chắn phải biết các chuyên gia trong lĩnh vực này, và có lẽ cũng biết ai là chuyên gia giám định."

Tạ Dư cảnh giác: "Mẹ muốn chị ấy tìm mối quan hệ phải không? Điều đó sẽ không thay đổi kết quả thẩm định. Có là có, không là không."

"Con thì biết cái gì, có bệnh hay không là do bác sĩ quyết định. Trước đây có rất nhiều tin tức về những người phạm tội bỏ tiền ra mua giấy chứng nhận rằng họ bị bệnh và sau đó họ vô tội. Chúng ta không thể chịu thiệt được, Trình Lộ tỷ của con cũng là nạn nhân mà, đi nói chuyện với nó đi."

Tạ Dư từ chối, Vu Mẫn Quyên tức giận đến mức phải đi một mình.

Chu Trình Lộ rõ ràng rất ngạc nhiên sau khi nghe được mục đích của bà.

Nàng đưa Vu Mẫn Quyên đến nhà ăn và mua cho bà một ly sữa.

"Dì, con cũng đã nhận được kết quả giám định. Dựa trên những bằng chứng hiện có, con cơ bản đồng ý với kết quả này."

Vu Mẫn Quyên sửng sốt: "Cái gì? Con sẽ không giúp kẻ xấu đó phải không?"

Chu Trình Lộ an ủi bà, sợ bà kích động quá sẽ làm tổn thương thân thể: "Có tiêu chuẩn nghiêm ngặt để phán đoán bệnh tâm thần, nếu nó đáp ứng được tiêu chuẩn thì chúng ta phải chấp nhận và tôn trọng nó."

"Trình Lộ, con chính là bác sĩ, con có tin điều này không?"

Chu Trình Lộ cũng buồn vì các gia đình nhìn chung đã mất niềm tin vào bệnh viện. Chuyện này không xảy ra chỉ sau một đêm. Nhưng nàng đã xem bằng chứng video từ nhiều góc độ khác nhau, cũng đã xem hồ sơ bệnh án của người đó, thậm chí nàng còn nộp đơn xin xem xét thông tin phán quyết, quả thực đã đáp ứng các tiêu chuẩn liên quan.

"Dì, dù có bệnh nhẹ cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Không thể thoát khỏi sự trừng phạt như dì nghĩ đâu."

"Vậy thì không thể đưa ra mức án nặng nhất được." Nếu Vu Mẫn Quyên thực sự được phép làm thẩm phán, bà muốn kẻ đã chém con trai mình sẽ bị tử hình ngay lập tức.

Thay vì đồng ý tìm cái gọi là mối liên hệ để "sửa" kết quả thẩm định, Chu Trình Lộ lại thuyết phục bà chấp nhận, điều này khiến Vu Mẫn Quyên vô cùng bất mãn.

Sau khi về nhà, bà phàn nàn với Tạ Thành Chiêm: "Ông nói Trình Lộ là có ý gì? Nó gần như bị hủy dung, bạn trai thì gần như tàn tật, thậm chí còn giúp kẻ giết người lên tiếng. Chẳng lẽ nó thực sự là thánh mẫu sao? "

Tạ Dư đang làm bài tập trong phòng, tuy cửa đóng nhưng tính tình của Vu Mẫn Quyên ngày càng bộc phát, giọng nói cũng khó mà không nghe được.

Mà Tạ Dư cũng muốn biết thái độ của bác sĩ Chu như thế nào.

Hôm nay nhìn thấy bộ dáng sửng sốt của Vu Mẫn Quyên, cô thực sự rất vui vẻ.

Cô không thông cảm cho hung thủ, thậm chí còn không đồng tình với quan điểm của Vu Mẫn Quyên rằng việc giám định tư pháp giống như chơi trò chơi nhà chòi. Nếu không có ai tin tưởng vào cơ quan tư pháp thì sau này sẽ không có ai tuân theo pháp luật.

Sau khi Vu Mẫn Quyên phàn nàn với Tạ Thành Chiêm về tình huống hôm nay gặp Chu Trình Lộ ở bệnh viện, bà thở dài nặng nề: "Ông nói nó là kiểu người này, sau này gả tới nhà chúng ta chẳng phải sẽ thành thánh mẫu sao? Đến lúc đó lòng từ bi nổi lên, đem toàn bộ gia tài tặng hết thì sao đây?

"Làm gì khoa trương dữ vậy, gia tài nhà chúng ta chưa chắc nó đã để ý."

Vu Mẫn Quyên không phục: "Sau này A Duy sẽ trở thành chủ nhiệm ngoại khoa, thằng nhỏ có thể kiếm được rất nhiều tiền chỉ bằng một ca phẫu thuật. Tài sản của tụi nó sẽ không nhỏ đâu."

Tạ Dư bị sốc. Vu Mẫn Quyên gần đây đã mở miệng là chị dâu tương lai ngậm miệng là tài sản sau này. Chẳng lẽ Chu Trình Lộ đã đồng ý với lời cầu hôn của Tạ Duy?

Cô nhớ lại khi ở Tần Giang, Tạ Duy mắt sáng lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Trình Lộ ở bên ngoài trung tâm phục hồi chức năng, cô nghĩ điều đó không phải là không thể.

Có lẽ quá vui mừng, xúc động đến cầu hôn luôn rồi.

Điều này dường như giải thích tại sao Chu Trình Lộ lại say khướt sau khi trở về từ Tần Giang. Có lẽ nàng đã quyết định chia tay Từ Linh Tử sau khi ở Tần Giang chấp nhận lời cầu hôn.

Tạ Dư lại nghĩ đến khuôn mặt hơi u thương của Chu Trình Lộ trong rạp chiếu phim.

Nhìn thấy cốt truyện trong nguyên tác ngày càng đến gần, một sự cố y tế dường như không làm thay đổi hướng của cốt truyện khiến Tạ Dư lo lắng.

Có vẻ như cách tiếp cận khéo léo và quanh co không hiệu quả lắm nên cần phải có liều thuốc mạnh hơn.

**

Chiều hôm đó không có tiết học, Tạ Dư không thấy bóng dáng. Đào Niệm Hi buôn chuyện với Trần Nhất Sư: "Quất Tử, cậu có cảm thấy gần đây Tiểu Dư Tử giống như có biến không?"

"Cậu cũng phát hiện?"

"Hồi trước mỗi khi không có lớp cậu ấy thường ngủ hoặc là đi phát tài liệu, sau đó biến thành ngâm giấm trong thư viện, bây giờ lại thích ra ngoài." Đào Niệm Hi nhớ lại những thay đổi khác nhau ở Tạ Dư trong khoảng thời gian này, thực sự có chút kỳ lạ.

"Tiểu Dư Tử đáng yêu như vậy, lại còn rất xinh đẹp, có biến cũng bình thường thôi." Trần Nhất Sư thở dài, "Tiếc quá, sau này không có ai đi Mê Man Bar với mình nữa."

Tạ Dư gần đây chăm chỉ đến bệnh viện hơn so với lần Tạ Duy nhập viện trước đó, và không có ngoại lệ lần nào cô đến cũng tìm gặp Chu Trình Lộ. Người trong bệnh viện đều biết cô là em gái của Tạ Duy, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô xuất hiện thường xuyên.

Chu Trình Lộ cho rằng cô cũng có cùng mục đích với Vu Mẫn Quyên, đang định kiên nhẫn giải thích ý nghĩa kết quả giám định, nhưng Tạ Dư lại nói: "Trình Lộ tỷ, em cũng ủng hộ quan điểm của chị. Nếu mẹ em và anh em phản đối, điều đó có nghĩa là họ sai."

"Chị còn tưởng rằng em tới đây làm thuyết khách*." Chu Trình Lộ thả lỏng một chút, khoanh tay dựa vào ghế, nhìn Tạ Dư uống nước cam.

*Thuyết khách: Nhà ngoại giao tư sản hoặc phong kiến, chuyên dùng lý lẽ đi thuyết phục người khác.

"Chuyện này trước đó em từng khuyên mẹ rồi nhưng mẹ cứ cố chấp, chỉ muốn làm theo ý mình." Tạ Dư nhìn nàng, "Nói thật, quan điểm khác nhau, thật sự rất khó sống "

Chu Trình Lộ gật đầu, trong mắt có chút đồng tình: "Chị hiểu được, em vất vả rồi."

Khóe miệng Tạ Dư co giật: "Dù sao em cũng quen rồi, em chỉ không muốn chị rơi xuống cái hố này, sau khi tốt nghiệp em mới có thể bò ra khỏi nó, nhưng nếu chị rơi xuống sẽ khó thoát ra được."

Chu Trình Lộ nghiêng đầu: "Sao em lại nghĩ chị sẽ rơi xuống hố."

"Đó là bởi vì......"

Lúc này, điện thoại di động của Chu Trình Lộ vang lên, thì ra là cuộc gọi của Tạ Duy. Tạ Dư cau mày khi nhìn thấy hai chữ nhảy lên màn hình.

"Trình Lộ, tôi nghe nói cậu đã nhận được kết quả giám định."

Chu Trình Lộ sợ mình cãi nhau với Tạ Duy qua điện thoại sẽ khiến Tạ Dư khó xử nên nàng ra hiệu rời đi một chút.

Nàng đi đến bên cửa sổ, hạ giọng một chút: "Ừm, tôi đồng ý toàn bộ quá trình giám định, nên tôi không phản đối kết quả."

Tạ Duy hít một hơi, nhưng không phản đối quyết liệt như Vu Mẫn Quyên.

"Tôi cũng nhận được kết quả, tôi lựa chọn không thông cảm, cậu thì sao?"

"Tôi cũng vậy."

Tạ Duy vốn tưởng rằng Chu Trình Lộ sẽ khác hắn: "Cậu như vậy không phải có chút mâu thuẫn sao?"

"Tạ Duy, cậu cũng là bác sĩ, cậu nên biết rất rõ rằng nếu bệnh nhân có bệnh thì chính là có bệnh. Cậu không thể thay đổi sự thật chỉ vì nó liên quan đến lợi ích của chúng ta. Nhưng với tư cách là người bị hại, tôi có thể lựa chọn không tha thứ. Đây là hai việc khác nhau, phải không?"

Tạ Duy dừng một chút, trầm giọng nói: "Cậu luôn có thể phân biệt rõ ràng như vậy, cậu lý trí đến đáng sợ."

"Cậu tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi à?"

Vu Mẫn Quyên đến đây, Tạ Dư cũng đến đây. Vậy nên cuộc gọi của Tạ Duy không chỉ là hỏi ý kiến ​​của nàng thôi phải không?

Tạ Duy cười xấu hổ: "Tôi chỉ muốn tìm hiểu thái độ của cậu thôi, hiện tại ổn rồi."

"Tạ Duy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tha thứ cho hắn. Nhưng với tư cách là một bác sĩ tâm thần, tôi tôn trọng và kiên quyết duy trì các tiêu chuẩn xác định bệnh tâm thần."

"Bệnh nhân tâm thần" từng là một cụm từ khiến người ta cảm thấy đồng cảm, nhưng giờ đây nó đã bị lạm dụng, khiến người ta nghi ngờ, thậm chí không chịu thừa nhận.

=================

Editor: Rất thích tích cách của Trình Lộ tỷ, quả nhiên là người vợ cả của mình 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip