Ba giờ rưỡi chiều, Từ Thời Thê bị chuông điện thoại di động làm giật mình tỉnh. Khoảnh khắc tỉnh lại, nàng còn chưa phản ứng kịp mình đang ở đâu, giường lạ, phòng lạ, nhưng lại rất ấm áp.
Trên điện thoại di động hiện lên tên Văn Già La, vì vậy nàng liền vùng dậy, gần như đồng thời vang lên tiếng gõ cửa. Khoác áo vào, Từ Thời Thê chạy đi mở cửa, sau đó nhanh như chớp lùi về lại giường, rồi hướng về phía cô gái đang tiến vào kêu lên: "Đóng cửa lại".
Văn Già La bưng một cái khay, trên đó chỉ để ly nước khoáng: "Bà nội dậy rồi, nói muốn gặp chị".
Từ Thời Thê "A " một tiếng, liền vội vàng mặc quần áo, nhảy xuống giường sửa sang lại tóc tai. Sau đó nàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy Văn Già La nhìn về phía cái giường lộn xộn kia đờ ra. Nàng nhất thời cảm thấy thật ngại ngùng, vội vàng đi qua giũ chăn ra, rồi dùng tay sửa lại: "Thật ngại quá, em chưa đồng ý mà đã ngủ trên trên giường em rồi."
Cô gái nhìn nàng, biểu tình có chút kỳ quái: " Không ngủ giường lẽ nào chị tính ngủ dưới đất?"
Từ Thời Thê nhất thời im lặng, nghĩ đến lần đầu tiên bị lừa ngủ trên ghế salon ấn tượng vô cùng khắc sâu, kỳ thật chẳng lẽ nguyên nhân không phải do cô bé này tâm phòng vệ qúa nặng sao? Bất quá lời này nàng không dám nói, không thể làm gì khác hơn là cười cười thôi.
Uống nước xong, sau ra cửa liền thấy Văn Bảo Hoa vừa vặn đi tới trước cửa phòng lão thái thái , Từ Thời Thê vẫy vẫy tay, rồi đi đến phòng vệ sinh cuối hành lang đánh răng rửa mặt, lúc trở về, hai tỷ muội đã đi vào trước.
Trong phòng lão thái thái mành trên cửa sổ lớn đã kéo ra. Mùa đông ngày ngắn, bên ngoài ánh sáng đã dần tắt, trong phòng đèn treo lớn liền bật lên, một phòng sáng trưng.
Từ Thời Thê nhìn đến lão thái thái ngồi ở mép ghế salon, lúc trước bởi vì do nhìn lúc trên giường, lão thái thái có vẻ mỏi mệt mà khí nhược. Lúc này ước chừng là ngủ đủ rồi, tinh thần rất tốt, nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng muốn ít đi. Bà cứ như vậy ngồi ở trên salon, trên đầu gối đắp cái chăn thật dày, đưa mắt nhìn lên hết thảy thật khí chất đoan trang, có cổ thục chi phong.
Hai chị em Văn gia ngồi cạnh bên người lão thái thái, thấy Từ Thời Thê vừa tiến đến Văn Già La liền cúi xuống bên tai lão thái thái nói gì đó, lão thái thái mang mắt kính nhìn nàng, gật đầu: "Nha đầu, tới đây. "
Lần đầu tiên bị gọi là "Nha đầu", Từ Thời Thê có chút mới lạ. Nàng đi tới, ngồi xuống chỗ Văn Già La tránh ra cho nàng. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện lão thái thái mặc áo bông dày bên viền bằng nhung kiểu Trung Hoa với nút áo phức tạp, tóc bên tai cũng chải thật chỉnh tề, còn dùng kẹp tóc nhỏ màu tối. Nghĩ đến người như vậy dùng bút lông tinh tế sao chép《 Hồng Lâu Mộng 》, hẳn là thực xứng đôi.
Từ Thời Thê trong chốc lát chưa biết xưng hô với lão thái thái như thế nào, lão thái thái lại mở miệng trước: "Con nếu là bạn của hai cháu gái ta, vậy trực tiếp gọi theo chúng nó được rồi. "
"Bà nội khỏe." Từ Thời Thê lúc này mới lên tiếng, "Thật ngại quá, để bà phải chờ con tỉnh ngủ "
"Là con cho ta một giấc ngủ thật ngon" lão thái thái cầm tay nàng, "Ta vốn không nên để Già La đi làm phiền con nghỉ ngơi."
"Không đâu ạ." Từ Thời Thê vội vàng nói, "Con cũng vừa tỉnh mà."
Lão thái thái mỉm cười, không có nói tiếp vấn đề này nữa, rồi thật cao hứng nói: "Chúng nó nói con sẽ ở lại đây, là thật sao? "
"Là thật," Từ Thời Thê gật đầu, "Bên này môi trường thật tốt, Bảo Hoa đã sớm mời con tới chơi ạ. "
"Vậy thì thật quá tốt," lão thái thái ngừng lại một chút, mới hỏi, "Nếu như có rảnh rỗi, con có đồng ý bồi lão nhân gia này tán gẫu một chút hay không. "
Từ Thời Thê vội vàng đáp lại: "Đây hẳn là chuyện cháu nên làm ạ. "
Lão thái thái thấy được đồng ý, trong lòng yên ổn lại. Bà thích cô gái này, không giống đại đa số người trẻ tuổi bây giờ nông nổi bất kham. Thanh âm của nàng hoàn mỹ như thế, người mang âm sắc này nhất định có một tính cách hoàn mỹ, giữ được bản thân, cũng có thể khoan dung với người khác.
Đợi hai người kết thúc đề tài này xong, Văn Bảo Hoa mới chen vào: "Bà nội, con sẽ cùng Thập Thất ở đây. "
"Con?" lão thái thái cúi đầu mắt nhướng trên mắt kính nhìn cô, "Nếu không gọi Hạ Bang cùng nhau qua ở đây, không thì con hay là trở về nhà đi. Vợ chồng son lại vừa mang thai, cũng không cần tách ra."
"A? " Văn Bảo Hoa hơi ngẩn ra. Công ty Hạ Bang cách bên đây là khoảng một nửa thành phố, nếu tới ở thật quá xa.
May là không để cho cô suy nghĩ nhiều, Văn Già La ở một bên đã mở miệng: "Tỷ, chị trở về đi a !, có em cùng Thời Thê ở đây, bà nội mỗi ngày mỗi tối đảm bảo đều có thể ngủ được an ổn. "
"Không có việc gì, Hạ Bang là cháu rể, cũng muốn tẫn hiếu." Văn Bảo Hoa cười cười, nói như vậy.
"Cũng đừng lấn cấn bận tâm nữa, " lão thái thái cuối cùng kim khẩu trực đoạn*, "Có Già La ở là được rồi, ta cũng chỉ là ngủ không ngon lắm mà thôi. Đúng rồi, ta cho người qua nấu đồ ăn bổ dưỡng cho con, ba tháng đầu tốt nhất không nên đi lại khắp nơi, con cứ an tâm ở bên kia dưỡng thai đi !"
Văn Bảo Hoa đành chịu. Kỳ thực bà nội vẫn rất có cá tính. Tuy là tôn tử tôn nữ đều ở trước mặt bà lớn lên, nhưng bà tuyệt đối không cưng chiều kiêu sủng, đợi các cháu trưởng thành là đem chúng nó đuổi ra khỏi nhà, chỉ yêu cầu mỗi cuối tuần trở về họp gặp là được. Thậm chí cả ông nội cũng bị bà đẩy đi cùng chiến hữu cũ tụ hội còn nhiều hơn, đơn giản là càng lớn tuổi mỗi lần gặp mặt là sẽ ít người đi, quãng đời còn lại không nhiều nguyên cố.
Biết lão nhân gia là sợ mình lo lắng, Văn Bảo Hoa không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời của bà. Hiện tại nàng cũng muốn nhanh lên một chút đem bảo bảo bình an mà sinh ra, khi đó bà nội có thể dẫn cháu cố đi chơi.
Bởi vì Từ Thời Thê còn phải về nhà lấy ít đồ dùng hàng ngày, Văn Già La liền đưa nàng trở về. Ở trên xe Từ Thời Thê cuối cùng nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, vừa rồi tựa hồ bị nàng sơ ý cho qua nhưng lại như còn vướng trong đầu.
Cái kia, vừa rồi nó nói gì? Bà nội mỗi ngày mỗi tối đảm bảo đều có thể ngủ được an ổn? Mỗi ngày? Buổi tối?
Từ Thời Thê bỗng nhiên từ chỗ ngồi kế bên tài xế xoay người, trừng mắt cô gái đang lái xe.
Cũng may Văn Già La trấn định, không có bị nàng dọa được, cũng không thèm liếc nàng một cái: "Làm sao vậy? "
"Em chừng nào thì trở về đi làm? "
Văn Già La mím môi một cái, nhìn qua tựa như cũng có chút bất đắc dĩ: "Tạm thời không đi. "
Từ Thời Thê nghiêng người qua truy hỏi: "Cái gì gọi là tạm thời không đi? "
"Ngồi yên." Văn Già La nghiêm túc đẩy nàng một cái, nhìn không chớp mắt phía trước.
Từ Thời Thê "Hô " mà ngồi trở lại, nhưng đầu thì vẫn quay qua. Cũng may cô gái thấy nàng đang phiền não cái gì lớn lao lắm, dường như rối rắm với vấn đề cô không đi làm, hảo tâm cho nàng đáp án.
"Mẹ em thay em xin nghỉ dài hạn, đến hết lễ mừng năm mới em cũng không cần đi làm."
"Vì sao?" Từ Thời Thê thốt ra.
Văn Già La nhún vai, tìm một chỗ dừng xe lại, đem nguồn gốc sự việc nói ra.
Trong thời gian Từ Thời Thê nghỉ trưa, La Lâm Y trở về nhà. Bà thấy con con gái đang ở thư phòng lên mạng, sau đó hỏi thẳng cô ăn vào lại ói ra là xảy ra chuyện gì. Văn Già La giải thích không có gì, đại khái là dạ dày không thích ứng chuyển biến mới nên bày ra kháng nghị nho nhỏ mà thôi. Nhưng là La Lâm Y lại không nghĩ như thế. Ban đầu bà không cẩn thận để con gái đột nhiên gầy gò đến không còn hình người, bà đến nay vẫn không thể tha thứ cho mình đối với chuyện sơ sẩy này. Mà bây giờ con gái lại có dấu hiệu tuyệt không bình thường, trước là chứng bệnh kén ăn giờ lại có khả năng chuyển hướng ăn uống quá độ. Chuyện dạ dày kia đến tột cùng là như thế nào, còn thêm con gái đột nhiên bắt đầu nói đói bụng là chuyện gì xảy ra, bà đều muốn hiểu rõ.
Bởi vì bà sợ tại mình không coi vào đâu lại để xảy ra chuyện nữa, cho nên La Lâm Y hoàn toàn không thể yên tâm. Bà trực tiếp gọi điện thoại tới cơ quan của con gái, người kia từng là thuộc hạ cũ của chồng bà, hiện tại vẫn lui tới mật thiết.
Bên kia cục trưởng nhận được điện thoại, rất sảng khoái mà cho Văn Già La nghỉ dài hạn, một lần nghỉ là nghỉ đến năm sau mới thôi.
Văn Già La nói nếu xin nghỉ tất nhiên là sẽ ở trong lão trạch, từ hôm nay trở đi mỗi ngày nhiệm vụ đón đưa nàng đều sẽ do cô làm, về sau cùng ở dưới một mái nhà, phải thật tốt chung sống mới được.
Từ Thời Thê trợn mắt há hốc mồm sau khi nghe xong, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm chưa quyết định -- có phải hay không nên mở miệng cự tuyệt đến lão trạch ở.
Đương nhiên, cái ý niệm này chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, vụt qua trong đầu, lại tuyệt đối không thể nói ra. Vô luận từ góc độ nào, nàng đều không có lý do gì nói như vậy trong thời điểm này, vậy không biết sẽ rước lấy cái nhìn cùng hoài nghi của cô gái kia như thế nào .
Vì vậy Từ Thời Thê lại không có hỏi thêm nữa, có lẽ, chính nàng cũng muốn biết mình có thể thuận lợi xông qua cửa ải này hay không.
Thời điểm về đến tiệm, đã gần 5 giờ. Trên đường kẹt xe rất lâu, nghe nói xảy ra tai nạn xe cộ. Từ Thời Thê không biết lái xe, cảm giác về phương hướng của nàng cực kém, tay lái chút xíu nhưng phải kiểm soát cả cái thân sắt lớn đến vậy, nàng bây giờ không có dũng khí đó. Bất quá ngồi trong xe Văn Già La vẫn rất yên tâm, nàng hiện tại đã có thể quen cửa quen nẻo tìm đĩa mở lên nghe.
Thấy con gái dẫn cô bé lần trước giúp đỡ về, Vương Viện trong lòng thật cao hứng, lôi kéo Văn Già La giữ lại ăn cơm chiều.
Lúc này trời cũng đã rất tối rồi, Văn Già La từ chối không được liền ở lại.
Ngày hôm nay không có người ngoài, chỉ có Vương Viện cùng ăn. Văn Già La cũng không khách khí, một mạch gọi chút đồ ăn thoạt nhìn không tệ, cô cảm thấy rằng cảm giác trống rỗng trong bụng vẫn còn tồn tại, có lẽ chuyển sang nơi khác, thức ăn khác sẽ khá hơn một chút.
Trong bữa ăn Từ Thời Thê đem chuyện phải tạm thời rời nhà đến Văn gia lão trạch nói với Vương Viện, Vương Viện nghe liên tục gật đầu, ân cần hỏi Văn Già La gia nãi nãi huyết áp cao hay không, lại rất am hiểu nói cứ liên tục mất ngủ đưa tới huyết áp lên cao, huyết áp lên cao lại khiến người đau đầu, khó ngủ, dễ tỉnh, nói chung là một loại tuần hoàn ác tính. Văn Già La rất nghiêm túc nghe, cùng Vương Viện dần dần thảo luận.
Các món ăn bưng lên, Vương Viện vừa chia thức ăn, vừa cười thán:"Cháu thật là một cô gái có hiếu, hiện tại con cháu nguyện ý thân cận lão nhân, vì lão nhân lo nghĩ như thế cũng không nhiều "
Từ Thời Thê nghe được liền ở một bên bất mãn nói: "Mẹ, lẽ nào mẹ đang ghen tỵ sao, con gái mẹ cũng không kém a."
Vương Viện cười thuận miệng nói: \ "Con nha mau mau kết hôn sinh em bé cho mẹ vui đùa một chút thì tốt hơn. "
Thốt ra lời này xong Vương Viện cũng có chút phiền rồi, bà bỗng nhiên thu nhỏ miệng lại, có chút bất an nhìn con gái. Trước con gái cũng bởi vì bà nói việc này mà làm dữ với bà, hiển nhiên là có chút hồi ức không tốt trong lòng, còn vì vậy mà bị bệnh một trận. Bà vốn là tính toán sắp tới không đề cập tới vấn đề này, thế nhưng đại khái chuyện đó vẫn là chuyện trọng yếu nhất trong lòng, cho nên mở miệng đã nói khi chưa kịp nghĩ.
"Mẹ, mẹ chính là quá nóng vội." Từ Thời Thê mỉm cười, sao lại nhìn không ra ý của mẹ chứ, nhưng bây giờ cũng không thể như lần trước mà rống bà. Thiên hạ mẫu thân đều là như vậy, bà cũng không sai. Để giảm bớt vướng mắc này giữa mẹ và con gái, không muốn tổn thương lòng bà, Từ Thời Thê chỉ có thể thử dùng ngữ khí nhỏ nhẹ, "Mẹ như thế thúc giục con, lỡ như con sốt ruột đui mù tìm cho mẹ một con rể không như ý, rồi lại hối tiếc đi. "
Vương Viện nguyên bản trong lòng còn lo âu con gái mặt biến sắc, cũng không nghĩ tới con gái thái độ tựa hồ có chút chuyển biến, trong giọng nói cũng có nhả ý tứ, bà vội thuận thế leo lên: "Có hối hận hay không, vậy con cũng phải đi nói chuyện mới biết được nha, ngồi ở nhà, đàn ông tốt cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống. "
Từ Thời Thê có chút bất đắc dĩ, biết là mẹ bắt được cái đề tài này chắc chắn sẽ không buông tha, hiện tại nàng cũng không tiện đột nhiên chuyển đề tài, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ đáp lời: "Đi thì đi. . . Con biết rồi. . . "
Vương Viện càng thấy hấp dẫn, có lẽ là con gái đột nhiên ngượng ngùng mở miệng, kỳ thực trên tay bà vẫn còn có ít đối tượng hẹn hò tốt. Bà mới vừa để đũa xuống ghé sát vào con gái muốn nói gì đó, liền nghe được người ngồi đối diện đột nhiên xen vào lời: "A di, dì mới vừa nói xuất hiện rối loạn giấc ngủ ngoại trừ muốn khám ở khoa tim, chuyên khoa giấc ngủ, còn có khoa gì?"
Văn Già La cầm điện thoại di động như vừa hỏi vừa lắng nghe, ngón tay còn ấn trên di động tựa hồ phải ghi lại cái gì. Vương Viện không thể làm gì khác hơn là lui về nói chuyện cùng cô: "Nếu như có ngáy có thể phải đi khoa hô hấp, các loại tai mũi cổ họng; nếu như còn có những triệu chứng khác phải đi khoa thần kinh -- đây đều là dì đọc trên báo thấy, cháu xem như tham khảo là được rồi a."
"Cảm tạ a di. " Văn Già La gật đầu, quả nhiên ngón tay ở trên điện thoại bay lượn, sau đó cô lại ngẩng đầu nói, "A di biết thật nhiều đó."
"Nào có," Vương Viện cười miệng toe toét, "Cuộc đời ai cũng không khác gì nhau, khỏe mạnh là trọng yếu nhất, cho nên dì đối với phương diện này chú ý tương đối nhiều một chút. "
"Vậy dì cũng không ngủ ngon sao? " Văn Già La quan tâm hỏi.
"Bây giờ còn chưa có, bất quá lớn tuổi các loại khuyết điểm tự nhiên sẽ xuất hiện." Vương Viện nhìn về phía con gái, có chút hết ý vui sướng, "Bất quá Thời Thê thanh âm dĩ nhiên so với thuốc ngủ còn có tác dụng hơn, về sau dì nếu là có tật xấu này vậy cũng tốt vô cùng, có con gái ở đầu giường đọc sách như ru ngủ đây. "
Nỗ lực biến mình thành người vô hình Từ Thời Thê mũi hơi chua: "Mẹ, nào có ai như vậy trù ẻo mình." nàng lại quay hướng Văn Già La, "Ăn xong chưa, chị còn phải trở về thu dọn đồ đạc. "
Văn Già La gật đầu, cất điện thoại di động: "Là muốn về sớm một chút, bà nội luôn luôn ngủ sớm."
Vương Viện vội vàng kêu các nàng ăn nhiều một chút nữa hãy đi, sau đó tiễn các nàng ra cửa.
Ngồi vào trong xe Từ Thời Thê liền thở phào một cái, nàng xoa nhẹ mi tâm, nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói câu "Cảm ơn " .
Văn Già La lái xe miễn cưỡng quay qua nàng: "Cảm ơn gì như thế không có thành ý? "
Từ Thời Thê sau khi nghe xong liền xoay người lại đối mặt cô, rất chính thức nói: "Cám ơn em mới vừa rồi giúp chị giải vây."
"Chị như vậy sẽ bị vây chết," Văn Già La cũng không nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng sâu xa, "Chị có mệt hay không?"
Ước chừng là giọng nói kia quá nhẹ nhàng ẩn khuất, giống một bàn tay ôn nhu thương hại vuốt ve. Từ Thời Thê đáy mắt hơi xốn.
"Mệt, nhưng là phải làm thế nào đây, chẳng lẽ muốn nói với bà con gái của bà không thích đàn ông không thể lập gia đình sao? Hay là nghe lời bà đem mình gả ra ngoài sau đó suốt cả đời đều sống thống khổ không chịu nổi? "
Này hẳn xem như là lời nói thật lòng nàng đi. Là như thế này, vẫn là như vậy; hoặc là không phải như vậy, chính là như kia. Kỳ thực tựa như cô gái kia đã nói qua, không có một con đường nào, làm cho tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Khi không cách nào để cho người nhà trực diện cái đáp án tái nhợt kia lại không cách nào vứt bỏ nhân sinh chính mình, Từ Thời Thê không biết mình sáp khoa đả ngộn* sẽ thay đổi được gì . Mà nàng cho mình, cho người nhà mình thời gian 5 năm, có thể làm gì để quyết định vận mệnh sau năm năm đây.
Đối mặt Từ Thời Thê chôn sâu tuyệt vọng cùng bất lực hỏi lại, Văn Già La trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: "Chị sẽ nói dối sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip