Chương 29: Khoảng cách 17 centimet
Văn Già La lại bắt đầu gần Từ Thời Thê lại.
Gần đây thời gian hai người ăn cơm đều là cách ra, sáng sớm hôm nay lại ngồi cùng trên bàn. Bất quá trên bàn còn có người khác, có cả Văn Dục ở đây.
Bởi vì có thai phụ cùng một người giả bệnh bao tử, bữa sáng vô cùng phong phú lại dinh dưỡng. Nhưng Từ Thời Thê ăn trong miệng cũng không có nhiều cảm giác lắm. Nàng không quá ngẩng đầu, cũng tận lực tránh đi ánh mắt kia thỉnh thoảng rơi ở trên người nàng. Sau một đêm, nàng vẫn còn hãm sâu trong thực tế là hai người có thể có tình ý, ngày hôm nay từ khi rời giường đến lúc bắt đầu đi bộ nàng là chân thấp chân cao mà đi.
Có một số việc lúc mong muốn thì chậm chạp không đến, cho nên nôn nóng thành bệnh; nhưng là chờ khi nó đến, lại sẽ thất kinh khó có thể đối mặt. Cái này có chút bi ai không quyết đoán, làm cho Từ Thời Thê thật ghét chính mình như vậy, cho nên kể cả mình cũng vô pháp đối diện cách làm người như thế.
Điểm tâm qua đi Văn Già La đi ra ngoài trước, Từ Thời Thê tận lực không thèm quan tâm, ánh mắt lại vẫn là theo cô một đoạn đường. Chính là không nghĩ tới đợi lúc nàng ra cửa, ngừng ở trước mặt lại là xe cô gái kia, còn có cửa xe mở lớn.
Vừa cúi đầu liền thấy khuôn mặt quen thuộc, lần này Từ Thời Thê không cự tuyệt, thấp người ngồi vào, sau đó quay đầu lại, đôi mắt lại khá thoải mái nhìn thẳng.
"Ngày hôm nay nhất định phải đi đến quán sao? " Văn Già La chưa có lái xe, hỏi nàng.
Từ Thời Thê quay đầu.
Ngón tay Văn Già La không dừng được vuốt ve tay lái, con mắt hơi di động: "Em biết một quán cà phê rất được, có muốn hay không đi ngồi một chút?"
". . . Không phải mới vừa ăn xong điểm tâm sao? " cô gái thoạt nhìn tựa hồ có hơi khẩn trương, lập tức lây cho Từ Thời Thê rồi. Trong lòng nàng hơi ngạc nhiên, tối hôm qua người kia khí định thần nhàn, đem mình câu mang cảm xúc phập phồng là nó sao?
"A. " Văn Già La thấp ứng tiếng, lại chậm chậm nói, "Chúng ta đi chỗ nào đây? "
Từ Thời Thê miệng hơi khô: "Vẫn là. . . đưa chị đến quán đi a !"
Văn Già La mím môi một cái, không nói gì.
Thời điểm xe dừng ở trước quán, Từ Thời Thê không chắc được cô gái là sẽ xuống xe hay là thế nào, nhưng là không đợi nàng đoán này nọ gì, chiếc xe kia liền tại chỗ đậu xe, vèo một phát mà biến mất tiêu.
Từ Thời Thê ngơ ngác đứng nhìn, cơ hồ là đồng thời trong lòng có đoàn tàu hỏa phát ra âm thanh "Thình thịch ". Thế nhưng nàng có thể trách cô gái kia sao? Ngày hôm qua nàng có thể mượn cớ cố ý nói cô gái kia như vậy để phát tiết tâm tình của mình, đến hôm nay cũng đã không thể.
Lửa lúc sáng lúc tàn, cuối cùng ngay cả tro tàn đều bắt đầu chôn giấu.
Văn Già La thích chính mình?
Vấn đề như vậy làm cho Từ Thời Thê cả ngày đều mất hồn mất vía. Chuyện từng bước trong đầu phóng đại, nàng liền đột nhiên không thấy được những vấn đề khác, chỉ là hồi tưởng từng động tác thân mật của cô gái kia, ánh mắt, những cái đó chính mình chưa từng nhìn đến, hoặc là làm như không nhìn thấy.
Thì ra là vậy. Mình không cam lòng cứ thế đi tới. Không phải chỉ có mình mình trầm luân, mà là hy vọng hai người cùng nhau. Cứ như vậy, chỉ biết sa vào càng nhanh hơn, nhanh đến nàng hiện bất cứ lúc nào tim cũng sẽ đập rộn đến mất trật tự.
Tuy là sáng sớm cự tuyệt lời mời của Văn Già La, Từ Thời Thê vẫn không hay ôm kỳ vọng có thể thấy cô đẩy cửa mà vào, hoặc là chờ nghe điện thoại reo, nhưng là thẳng đến xế chiều, nàng chỉ thấy tài xế riêng kia xuất hiện. Xách túi, đạp giày cao gót "tạp tạp " vang dội, khiến tài xế kia cũng bị hoảng sợ, nghĩ thầm vị Từ tiểu thư này ngày hôm nay ở đâu ra cơn tức lớn như vậy, sắc mặt đều âm trầm.
Trở lại lão trạch, mới vừa vào phòng, liền nghe được Văn Bảo Hoa thanh âm.
Mở cửa trước mắt liền xuất hiện một trái táo, Văn Bảo Hoa cười hihi nói: "Tạ lỗi với cậu."
Từ Thời Thê tiếp nhận quả táo, có chút không hiểu: "Tạ lỗi chuyện gì? "
"Già La nói cậu chỉ mang giày cao gót, mới vừa muốn giúp cậu buông lỏng chân một chút, kết quả tớ lại giành mất của cậu."
"Nghe nó nói bừa." Từ Thời Thê bật cười, đem cô kéo vào phòng.
Văn Bảo Hoa tay kia lại đưa tới một hộp giày: "Này, đây là thành quả hai chúng tớ trên đường ngày hôm nay, cậu nhận đi a !"
Từ Thời Thê mở hộp ra, quả nhiên là giống đôi giày kia, nhưng có thêm tranh vẽ tay.
Văn Bảo Hoa chỉ vào bông hoa không rõ kia giống hoa hướng dương của Van Gogh: "Đây là thành quả một ngày của Già La, nó ngại tới đưa, tớ mang tới dùm nó."
"Nó tự tay vẽ? " Từ Thời Thê có chút kinh ngạc, đưa tay chạm lấy cánh hoa, trước mắt hiện lên hình ảnh cô gái kia tay chân vụng về cúi đầu vẽ. A, không được cười. . .
"Lại nói đến thật đúng kỳ quái." Văn Bảo Hoa ngẹo đầu nhìn nàng, "Lúc vừa mới quen tớ còn tưởng rằng hai người không hợp nhau đâu, làm sao đột nhiên lại tốt thành như vậy chứ? "
". . . Nào có?" Từ Thời Thê ánh mắt hơi lóe lên, gặm quả táo một cái, hàm hồ nói, "Cậu không phát hiện tớ và người nhà cậu đều rất có duyên sao?"
"Ra thế." Văn Bảo Hoa nói xong mệt mỏi, liền tìm chỗ ngồi xuống, "Nói như vậy tớ sớm nên mang cậu tới đây chơi."
Từ Thời Thê nghe bèn bần thần, không biết gặp Văn Già La sớm một chút, sẽ có nhận thức khác đi hay không.
Ăn xong quả táo, Từ Thời Thê đổi qua giày mới. Nàng có chút kỳ quái là tới nay không thấy Văn Già La nghiên cứu qua giày của nàng, làm sao lại mua được hết lần này tới lần khác vừa vặn vậy, nàng tự nhận là không có bản lĩnh này. Giày mới có chút cứng, nàng ở trong phòng đi vài vòng liền phát hiện có chút cạ gót chân, bất quá cái này cũng không cản trở ý muốn mang của nàng, đạp vài bước đều sẽ trở nên mềm mại hơn.
So với mang đôi giày trước hoàn toàn khác nhau. Đại khái nguyên nhân đây là tâm tình thay đổi a !.
Cùng Văn Bảo Hoa đi phòng lão thái thái, Văn Già La đã ở đó. Ánh mắt của cô lập tức rơi vào chân trên Từ Thời Thê, hơi chế giễu: "Giày xấu như vậy chị cũng chịu mang? "
Từ Thời Thê trợn to mắt: "Giày xấu như vậy em còn dám đưa chị, chị vì sao không dám mang? "
"Ha ha." Văn Bảo Hoa một bên cười ra tiếng, "Tớ còn tưởng là hai người thật hòa hợp nữa nha, thì ra như vậy mà cũng có thể ầm ĩ được. "
"Ai ầm ĩ với chị ấy? "
"Nào có ầm ĩ gì? "
Từ Thời Thê cùng Văn Già La đồng thời mở miệng nói, sau đó đều nở nụ cười.
Nhìn Văn Già La quay đầu qua cùng lão thái thái nhỏ nhẹ nói chuyện, Từ Thời Thê trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Những điều nhiều ngày qua quấy nhiễu mình đang chậm rãi tan biến, nàng lại vô lực ngăn cản. Hiện tại đây coi như là cái gì? Rõ ràng không phải trạng thái đang yêu, lại có vị yêu ngọt ngào. Nàng biết mình còn chưa chuẩn bị xong, tuy nhiên lại tựa như đã đón nhận. Cũng may cô gái kia phản ứng cũng còn coi là tự nhiên, nếu không... Nàng thực sự là không biết nên cư xử như thế nào.
Lão thái thái đối với giầy trên chân Từ Thời Thê cũng cảm thấy rất hứng thú, kêu nàng đến gần nâng lên muốn xem. Kim Kê Độc Lập (đứng một chân) luôn tương đối khó, nhất là cảm giác thăng bằng của nàng còn bị người nào đó oán giận qua. Bất quá lúc nàng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, Văn Già La còn có lòng tốt mà đưa tay ra giữ nàng. Tay kia giống như là có từ tính, dính vào rồi sẽ không chừa một khe hở nào. Từ Thời Thê lại không tiện trực tiếp rút tay ra, chỉ có ráng chịu đựng mà bị nắm thật chặt.
Đây không phải là chị cầm, là em. . . Từ Thời Thê còn đang giùng giằng, nhưng không biết khí lực đã càng ngày càng nhỏ, dần sẽ mất đi chống cự.
Văn Bảo Hoa vẫn luôn ngủ sớm, liền đi trước rồi. Lão thái thái ngủ rồi, Từ Thời Thê cùng Văn Già La lui ra ngoài, sau đó lại một lần nữa người trước người sau đứng ở trước của phòng không hề di chuyển.
Từ Thời Thê tim đập có chút gia tốc, sau những lời được nói ra, một số thứ cũng không có cách nào che đậy được nữa. Trước đây Văn Già La còn giống như tương đối thu liễm, lúc này ngược lại có chút giống như mở toang cửa sổ, hầu như không hề che giấu. Rõ ràng trước lời thề son sắt nói là muốn tại chỗ chờ, nhưng là nhìn vào hành động của cô, điểm nào mà không phải mang theo nhịp điệu xâm nhập. Từ Thời Thê hiểu, nhưng vẫn mở cửa phòng ra để cho cô vào.
Văn Già La đi vào sau liền rất tùy ý mà ngồi ở mép giường: "Chị cứ làm việc của chị đi, em ngồi một chút đi liền."
Từ Thời Thê không nói, ngược lại cũng thật không để ý tới cô, chính mình lấy quần áo đi tắm. Nàng vừa hy vọng lúc trở lại thấy cô gái kia đã về phòng của mình rồi, vừa mong cô vẫn còn chưa đi. Loại tâm tình mâu thuẫn này làm cho chính Từ Thời Thê cũng không muốn nhìn thẳng vào mình, ngẩng đầu hướng về phía vòi sen, nhưng cũng không đuổi ra khỏi đầu suy nghĩ loạn như ma được.
Mặc vào đồ ngủ, Từ Thời Thê làm khô tóc rồi mới về phòng, mở cửa ra cả phòng tối đen, nàng đứng ở đó ngây người rồi mới bước đi, lại giống như một chân bước vào khoảng trống hư vô.
Chỉ là bên trong phòng thật ấm áp, có chút lại làm cho nàng dễ chịu.
Nhưng mà khi nàng mở đèn, lúc nhìn thấy thân ảnh nằm ở trên giường, trong lòng lại có trăm ngàn loại tư vị quay cuồng..
Nàng nhẹ nhàng mà nhích tới gần, thấy Văn Già La một bên má dán vào chăn, nằm xuống, như là đã ngủ lâu rồi. Vô luận từ góc độ nào nhìn, đây đều là cái cơ thể không có chút đường cong nào. Chỉ nhìn như vậy, Từ Thời Thê cũng xét lại mình làm sao lại bị cái người này cuốn hút. Nhớ trước đây, e rằng cảm giác kia chỉ có một chút, vì vậy liền cảnh giác giãy dụa một cái. Nhưng là không ngờ rằng càng giãy dụa thì càng bị trói chặt ngay, cho đến khi thấy nàng tựa như hô hấp một cách khẩn trương và khát vọng.
Từ Thời Thê ngón tay hơi ngứa, nàng kỳ thực rất muốn tự tay đo lường người này mỗi một tấc, muốn biết cô trước đây ngược đãi mình như vậy rốt cuộc là vì sao. Là bởi vì yêu thầm một sư ca, nói như vậy nàng hiện tại đã không tin, kỳ thực nàng mơ hồ có thể đoán được chân thật nguyên nhân.
"Già La. . ." Từ Thời Thê cuối xuống, nhẹ giọng kêu.
Cô gái kia vẫn ngủ say, hồn nhiên không hay có người quấy rối.
Từ Thời Thê nín thở. Nàng cùng cô gái kia dựa quá gần rồi, trao đổi hô hấp, cũng có thể trao đổi mùi vị. Nàng nhẹ nhàng mà để đầu gối quỵ ở bên cạnh Văn Già La, lại hạ chút người xuống, gần như muốn đem cô gái kia bao phủ vào trong lòng.
Có lẽ là một cây sợi tóc của nàng rũ xuống , quét vào gò má Văn Già La, gương mặt đang ngủ kia hơi hơi nhíu mày, đột nhiên trở mình, cứ như vậy thoải mái mặt hướng lên trên, chính là xinh đẹp liền hiện ra trong đôi mắt của Từ Thời Thê .
Từ Thời Thê lay thân thể bên dưới, khi nhận ra được hành động của mình, nàng muốn rút lui, nhưng ánh mắt lại phản bội nàng, chỉ lo vững vàng nhìn chằm chằm người kia.
Lại hạ xuống một chút, có thể hôn lên cô. Đôi môi mỏng kia, lại hơi cong thành một đường cung duyên dáng.
Từ Thời Thê cảm thấy nhiệt độ không khí tựa hồ có hơi cao, nàng quay đầu liếc nhìn điều hòa, để xua tan cái ý niệm xiên xẹo vừa rồi trong lòng.
"Già La. . . " Từ Thời Thê lần nữa gọi cô.
Người bị gọi vẫn như cũ khò khò ngủ say.
Từ Thời Thê hạ người lùi lại, ngồi lên đùi mình, lẳng lặng nhìn nàng.
Gần như vậy, gần như vậy. . . Nàng còn không dám nghiêm túc nghĩ về mệnh đề cô gái kia để lại, chính là muốn cái gì, nếu không muốn vậy vốn là không cần nghĩ đến, liền đưa ra quyết định từ lâu rồi. Nhưng là bây giờ tựa hồ muốn sao để xoay ngược lại, lòng nàng dù sao vẫn là không chắc chắn. Nàng so với cô gái kia lớn hơn vài tuổi, đại khái chính là bởi vì điều này, cho nên có rất nhiều thứ không dám có, nàng đồng dạng khát vọng, mà không thể cầu.
Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy không gần không xa thì tốt rồi, Từ Thời Thê từ từ cúi xuống, lại một lần nữa tới gần. Nhìn phía dưới, chỉ từ ngón cái đến ngón trỏ, này khoảng cách giữa hai ngón tay, chỉ khoảng mười bảy centimet.
Đáng tiếc, ai có thể thực sự làm được nước lặng không gợn sóng bất biến, tụ tán ly hợp âm tình tròn khuyết, không phải gần chính là xa, nhân sinh ước chừng chính là như vậy.
"Về phòng ngủ đi." Từ Thời Thê ngây người ngồi yên, nhẹ nói.
Người nằm không nhúc nhích, thật lâu, mới đột nhiên trở mình, quay lưng lại với nàng.
Nhìn cô như vậy vắt ngang ở trên giường, Từ Thời Thê có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, cái này giống như là trò con nít. Cô gái kia chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đặt bản thân yếu ớt không giữ lại chút nào bày trước mặt nàng. Kia xương quai xanh đã từng làm nàng động tâm, để cho nàng kiệt lực khống chế xúc động muốn đi hôn; và giờ mở ra cho nàng xem là cái lưng nhỏ bé hơi cuộn lại, như một cây cung mỏng, với vòng cung linh hoạt.
Từ Thời Thê ép buộc hai mắt của mình ly khai vòng cung kia, nín hơi hỏi: "Lẽ nào em muốn qua đêm ở đây sao?"
Cô gái kia trả lời lại nàng là hai chân cọ cọ chăn dưới người, sau đó xoay người trở mình một cái, rốt cục mò tới sát mép chăn, ngay sau đó tự tay giũ ra, liền cả người đều biến mất ở trong chăn.
Cái con người đem nàng không chút lưu tình ném ở trên ghế sa lon qua đêm kia đâu?
Dở khóc dở cười nhìn cô gái hành động ấu trĩ, Từ Thời Thê trong lòng vẫn là mềm mại thành một hồ nước ôn nhu.
Trong phòng nhưng thật ra còn đặt một ghế salon dài, thế nhưng tổng không đến mức lại ủy khuất chính mình. Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngược lại cũng không phải là không có cùng giường qua, mà cùng giường cũng không có đại biểu cái gì hết. Nàng xuống giường đi tắt đèn, sau đó sờ xoạng trở về trên giường.
Đầu mới vừa kề đến gối, một làn hơi thở liền triền miên mà lên, gần sát bên tai nàng. Bất qúa chỉ như vậy, cái kẻ giảo hoạt da mặt dày nương nhờ trên giường nàng không nói gì, cũng không có làm tiếp bất kỳ động tác gì, dường như tất cả mọi thứ trước đây chỉ là một khoảng cách thế thôi.
Từ Thời Thê hơi cứng lấy thân thể, chờ đợi, về sau trong lúc chờ đợi nàng dần dần buông lỏng thần kinh, thế cho nên nàng đến cùng là lúc nào ngủ, đều không nhớ rõ. Chỉ là ở nửa đêm tỉnh lại kéo mở đèn đầu giường lúc nhìn vẻ mặt cô gái ngủ bên cạnh, liền gợn lên tràn đầy cảm giác hạnh phúc trước nay chưa có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip