Chương 10: Thành tích
Ngày hôm sau, danh sách của Nội Học Văn lần lượt công bố, mặc dù danh sách được thông tri theo từng cấp bậc, nhưng bộ y phục tượng trưng cho Nội Học Văn đi đến đâu đều gây chú ý đến đó, không cần nhiều lời, những người khác cũng biết có ý tứ gì.
Trong nhất thời, thanh âm chúc mừng xen lẫn tiếc nuối nổi lên bốn phía. A Miêu ở bên cạnh Quản Đồng, trong lòng lo lắng, nàng liên tục nhón chân nhìn theo bóng dáng thanh y kia, ước gì người này lập tức xuất hiện. Quản Đồng ngáp dài, trong đầu nàng luôn là những đề mục ngổn ngang của mấy ngày trước, đã lâu không tham gia thi thố, ngược lại nàng cảm thấy có chút hưng phấn, nhưng nhớ lại nét chữ của mình, liền không quá chắc chắn về thành tích.
Quản Đồng vô cùng bình thản nhưng có chút bận tâm cho A Miêu, lời Vương Kiều Hoa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, nàng sợ A Miêu gặp chuyện, nếu không được tham gia Ngày Xuân Yến, sợ phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Hay hù dọa Vương Kiều Hoa? Thái độ nàng ta đối với nàng có chút kỳ lạ, nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Quản Đồng cân nhắc, kéo kéo vạt áo A Miêu, muốn nói nàng không cần khẩn trương. A Miêu cau mày, vẻ mặt lo lắng: "Mãn Chi đã nói với tài hoa của A Giáng tỷ tỷ, chắc chắc không bị mai một mới phải."
Quản Đồng nghe xong, thấy buồn cười: "Mãn Chi bao lớn? Sao ngươi tin nàng như thế?"
"Ai nha... A Giáng tỷ tỷ không hiểu." A Miêu cuống lên, dậm chân: "Ngươi té trúng đầu, có nhiều chuyện không nhớ rõ. Trước khi Mãn Chi bị đầy vào cung, thì đại danh của nàng đã được truyền tụng."
Quản Đồng chỉ cười cười, không tỏ rõ ý kiến thế nào.
Lúc này Học sĩ còn chưa tới mà vạt áo màu vàng nhạt đã lượn lờ khắp nơi, Quản Đồng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Kiều Hoa trang điểm lộng lẫy, lắc eo đi về hướng các nàng, xem dáng vẻ rõ ràng muốn chế giễu. Chỉ là... Quản Đồng một lời không thể miêu tả hết, cách trang điểm của Vương Kiều Hoa, nhìn cứ tưởng ngoài ba mươi.
Quản Đồng kéo A Miêu ra phía sau mình, nhìn Vương Kiều Hoa càng ngày càng tới gần.
"Nha nha nha, là ai thế này? Đây không phải người lý tưởng cao thượng, tự nhận mình thanh cao, A Giáng tỷ tỷ sao?" Vương Kiều Hoa cười lớn, phe phẩy bàn tay, che miệng: "Nghe nói ngươi tham giam khảo thí? Có đậu không?"
Quản Đồng cười cười, không đáp lời.
Vương Kiều Hoa cũng không đợi nàng trả lời, hôm nay nàng cố ý đến trào phúng Quản Đồng một phen, vì vậy tiếp tục: "Thành tích ở Nội Học Văn thì dở tệ, chẳng lẽ tưởng dựa vào khuôn mặt này có thể lọt vào mắt xanh của các đại nhân để được đến dự Ngày Xuân Yến? Làm gì có chuyện dễ như vậy."
Quản Đồng sờ sờ má mình, nở nụ cười: "Thì ra là thế!" Nàng bước tới trước đứng gần Vương Kiều Hoa, vội vàng lui về sau, Quản Đồng cũng không để ý, chỉ nói: "Ngươi đối kị ta đến mức này a?"
Khóe mắt Vương Kiều Hoa giật giật đang muốn mắng Quản Đồng không biết xấu hổ thì nàng dang rộng hai tay: "Nhưng ngươi đố kị thì có ích lợi gì? Ngươi xem, bây giờ ngươi chỉ nói những lời tẻ nhạt, chứ không thể làm gì ta. Có phải thấy bản thân rất vô năng hay không?"
Vương Kiều Hoa tức muốn nổ tung nhưng Quản Đồng vẫn đổ thêm dầu vào lửa: "Ta rất thưởng thức sự tức giận trong lòng ngươi nhưng lại không thể gây khó dễ cho ta."
Nhưng ngược lại Vương Kiều Hoa cảm thấy thần kinh buông lỏng, liền lớn tiếng mắng: "Hay cho bọn chuột nhắt này! Đừng nghĩ ngươi còn giống lúc trước, ỷ có người che chở thì tùy hứng làm bậy! Hiện giờ ngươi không giống lúc trước, vị kia..."
Đuôi lông mày Quản Đồng chậm rãi nhướng lên, ánh mắt của nàng theo đó tỏa sáng, chờ Vương Kiều Hoa nói ra danh tự của người đó hoặc cho nàng một chút manh mối, để nàng đón được một hai.
"A ui, thật sự rất náo nhiệt a!" Âm thanh sáng sủa đột nhiên vang lên.
Giống như bị quấy nhiễu, Vương Kiều Hoa lập tức im lặng, quay đầu nhìn người đi tới, Quản Đồng thầm than thật đáng tiếc, cũng đưa mắt nhìn người nọ.
Người đến mặc một thân quan phục màu tím, bên hông buộc túi thêu cá vàng, khí trời nóng bức nên cổ áo của nàng cũng bị lôi kéo nhăn nhún, lộ ra mảnh da thịt, đối với cung quy nghiêm ngặt trong cung thì đây là phóng đãng ngỗ ngược. Đối phương còn rất trẻ, tươi cười nhìn các nàng. Quản Đồng nhớ người này, đây là đại nhân ngồi ở vị trí chủ vị hôm cuộc thi diễn ra.
Một quan viên tam phẩm, cho dù là nữ tử cũng không thể ra vào cung như nhà mình thế này?
Quản Đồng đang tự nghi hoặc, thì Vương Kiều Hoa hạ người hành lễ, tay áo Quản Đồng bị A Miêu nắm lại, cả người cũng lệch xuống, nàng phục hồi tinh thần theo A Miêu thi lễ. Nàng không thích kiểu gặp người phải bái lễ thế này, nhưng nhập gia tùy tục, cũng không thể không theo.
"Không cần khách khí, không cần khách khí." Quản Đồng đưa tay, nói chuyện khách khí nhưng không ai dám nhúc nhích.
Quản Đồng trầm mặc lui sang một bên không nói lời nào, nhưng Vương Kiều Hoa thì nhiệt tình vô cùng, tiến lên trước: "Xin hỏi Quốc Sư có gì sai bảo?"
Lâm Uẩn cười cười, nhìn Vương Kiều Hoa từ trên xuống dưới: "Chân chạy vặt cho Tế Tửu, không quấy rầy chứ?"
"Không quấy rầy, không quấy rầy." Vương Kiều Hoa cười tươi như đóa hoa, thậm chí còn cảm kích liếc nhìn Lâm Uẩn.
Lâm Uẩn thấy trong ánh mắt đó còn có sự ngượng ngùng, không nhịn được mà rùng mình, lui về sau một bước, ho nhẹ một tiếng: "Nếu không quấy rầy, thế bản quan nói vào chính sự."
Những người xung quanh đều dựng lỗ tai lắng nghe.
Lâm Uẩn mỉm cười nhìn Quản Đồng: "Ngươi thông qua, có điều bài thi còn ở chỗ bản quan, hôm nay ngủ quên, đưa đến muộn một chút."
"Không muộn." Quản Đồng hành lễ trả lời, ánh mắt nàng quét qua Vương Kiều Hoa đang chết trân một bên, cười đáp lại: "Không muộn chút nào."
Đương nhiên, nếu có thể chậm thêm một chút thì có lẽ Vương Kiều Hoa đã thốt ra danh tự người kia, nhưng nếu thời cơ chưa đúng lúc, Quản Đồng cũng không miễn cưỡng.
Lâm Uẩn thu biểu lộ trên mặt hai người vào mắt, đáy lòng xẹt lên tia hứng thú. Nàng cười cười: "Vậy thì tốt, sau năm ngày ngươi có thể đi tới Đông Cung. Trong năm ngày này, Thượng Quan sẽ an bài tất cả, còn nữa, mỗi ngày giờ Dậu phải đến Nội Học Văn tham gia khóa học."
Quản Đồng ứng tiếng, lễ phép đúng mực, Lâm Uẩn thỏa mãn gật gù, phất tay áo rời đi.
Nàng đến vội vàng đi cũng vội vàng, đặc biệt tiêu sái, làm Vương Kiều Hoa đang đối chọi gay gắt bị cắt ngang phải ngỡ ngàng mờ mịt, còn có mất mát. Quản Đồng thì lật mặt nhanh như lật sách, đợi Lâm Uẩn khuất bóng, nàng liền cười lạnh: "Ngươi còn ở đây làm gì? Tự tát vào mặt mình còn chưa đủ sao? Hay muốn tát thêm vài cái để xem đau thế nào?"
Vương Kiều Hoa chỉ tay vào Quản Đồng, tức giận đến cả người đều run: "Ngươi, ngươi..."
Quản Đồng giương cằm lêm: "Làm sao, hay ngươi muốn đi cáo trạng? Để ta xem thử, ngươi có thể nói với ai? Ai sẽ làm chủ cho ngươi?"
Đầu tiên sắc mặt Vương Kiều Hoa đỏ lên, rồi chuyển qua trắng bệch, cuối cùng giậm chân: "Lúc trước nói thanh cao, một lòng muốn rời khỏi cung. Bây giờ thì không nỡ bỏ những tháng ngày phồn hoa, muốn trèo lên cao nữa. Để ta xem ngươi đắc ý đến khi nào!"
Dứt lời, Vương Kiều Hoa oán hận nhìn Quản Đồng, phất tay áo rời đi.
A Miêu ở một bên nhìn, chờ Vương Kiều Hoa đi rồi, mới vỗ tay hoan hô: "A Giáng tỷ tỷ quá tuyệt!"
Quản Đồng nhàn nhạt cười, kéo kéo tay A Miêu, ý vị sâu xa nói: "Ngươi a, vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn."
Trong lòng nàng có chút đáng tiếc, thêm một chút nặng nề, theo Vương Kiều Hoa nói, hình như nguyên thân từng từ chối một nhân vật lớn nào đó. Nhưng tại nơi thế này, với học thức của nguyên nhân, có gì đáng giá khiến người nhớ thương? Đơn giản là vì những thứ đồ kia, nếu đúng vậy thì... Vậy thì...
Ánh mắt Quản Đồng nặng nề, nếu nhân vật lớn kia không nhớ đến nàng thì tốt, nhưng Vương Kiều Hoa còn kiêng kỵ như thế, e người đó cũng còn nhớ a, xem ra sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng lọt vào mắt người nào, miễn thân mình nhuộm cả người máu tanh.
Ngày hôm đó vẫn bận rộn như cũ, Quản Đồng không dễ dàng mới tìm được thời điểm xin Thượng Quan cáo lui, mà Thượng Quan cũng nhận được tin tức nàng được vào Nội Học Văn, nên phất tay cho đi, nhưng vẫn không quên cười nói: "Quản nương tử là người có tiền đồ sáng lạn, ngày sau một bước lên mây, đừng quên ta a."
Quản Đồng qua loa đáp lại vài câu đương nhiên sẽ không quên, khi quay người cảm thấy rất uể oải. Nàng nhớ những ngày tháng ở thời hiện đại, tuy rằng hóa trí rất đau đớn, nhưng không cần suy nghĩ quá nhiều. Nếu thân thể khỏe mạnh thì có thể đi làm, mặc dù cũng tiêu tốn không ít tâm tư và kế vặt, nếu trong lòng không thoải mái sẽ xin nghỉ ai cũng không quản được, nhưng thâm cung sâu nghiêm, muốn phất tay không làm, sẽ phải trả giá bằng tính mạng.
Quản Đồng thở dài, nhưng có biện pháp gì đây? Cũng đã tới nơi này, may mắn có được sinh mệnh mới, bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ, nên phải cố gắng hòa mình vào.
Quản Đồng vừa đi đến Nội Học Văn vừa suy nghĩ, trên đường gặp vài cung nữ cũng được trúng tuyển, phần lớn là người trẻ tuổi, lúc nhìn thấy Quản Đồng còn nhút nhát sợ sệt hành lễ vấn an, xưng hô nàng là 'Quản nương tử'.
Điều này cũng tự nhiên, với tuổi tác của Quản Đồng, nếu như không đạt được quan chức nào đó thì hơn phân nửa sống an ổn chỉ đợi ngày ra cung, chắc chắn không tranh giành danh ngạch tham dự Ngày Xuân Yến, Quản Đồng làm như không thấy tò mò trong mắt các nàng, trầm mặt đi phía sau.
Ngay từ đầu, các tiểu cô nương còn chút khiếp đảm nhưng rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, dần dần không còn sợ hãi, tụ lại một chỗ líu ra líu ríu, tâm tư Quản Đồng rất bình tĩnh, lặng lẽ theo sau các nàng chăm chú lắng nghe, nàng hiểu biết về thời đại này quá ít, ký ức nguyên thân thì lúc có lúc không, cứ dựa vào A Miêu cũng không phải cách hay, dù gì nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mà thôi, rất nhiều chuyện không thể nào hiểu sâu xa.
"Nghe nói hôm qua có một tên lính canh cửa chết. Cô cô trong phòng ta được gọi đi xử lý, thực sự quá đáng sợ."
"Như thế nào lại chết? Chọc vào vị nào?"
Mọi người thi nhau đặt câu hỏi, tuy các nàng còn trẻ nhưng chung qui vẫn sống trong thâm cung, biết những chuyện không được đem ra bàn tán, sẽ không bao giờ truyền đến tai các nàng, chính vì vậy không cần kiêng dè.
"Không phải vị nào, nghe nói..." Người này nói chuyện càng ngày càng nhỏ: "Là Thánh Nhân hạ lệnh đánh chết, hơn nữa ở ngay trước mặt Thánh Nhân!"
"Thánh Nhân!!!"
Các tiểu cô nương kinh hô một trận, Quản Đồng cũng dừng bước chân, sau đó yên lặng dựng thẳng lỗ tai, theo bản năng nhích lại gần các nàng.
"Nghe nói Thánh Nhân còn dùng máu tươi của những thiếu niên mỹ mạo để tưới hoa, có thật không?"
"Nha đầu này! Thánh Nhân là người để các ngươi bàn tán sao?" Người hỏi chuyện lập tức bị đánh một cái, sau đó người đánh nàng còn đè thấp thanh âm: "Trước đây Thánh Nhân a... Chúng ta là nô tài... Chủ tử muốn thế nào, chúng ta có thể cãi lại sao?"
Vẻ mặt Quản Đồng quái lạ, nàng nhớ trước đây A Miêu từng nhắc nhở nàng.
Lại bị trượng hình giết chết? Ở trước mặt mọi người?
Tiểu cô nương một tay nàng dạy dỗ, hay khóc nhè, rất đáng yêu đi nơi nào? Còn gia hỏa thích giết chóc trong miệng mọi người là ai? Là ai?
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quản Đồng: Ta như vậy đại nhất cái nhãi con đâu?
Vệ Nam Phong: Ở đây!
Quản Đồng: Ta như vậy đại nhất cái thích khóc đáng yêu nhãi con đâu?
Vệ Nam Phong: Nơi này nơi này nơi này
A, rốt cuộc lên bảng. Để ăn mừng, tấu chương nhắn lại cũng có thể thư được tiểu hồng bao một! Cảm ơn mọi người ủng hộ, thương các ngươi!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip