Chương 12: Người ngưỡng mộ
Quản Đồng mở mắt ra, cánh tay nàng vẫn duy trì tư thế ôm một người, phảng phất thiếu nữ tàng hình đang được nàng ôm trong ngực ngủ ngon lành.
“Quản nương tử, tư thế này… Không phải nghĩ đến… Hì hì…”
Một tiểu cô nương bên cạnh nhỏ giọng cười, cùng bạn bè nói chuyện, trong nháy mắt khi Quản Đồng nhìn sang thì các nàng đỏ mặt xấu hổ, thi lễ với nàng một cái rồi bụm mắt vội vàng chạy đi.
Vừa nãy không phải còn vui vẻ tám chuyện sao? Bây giờ xấu hổ cái gì?
Quản Đồng không nói gì, nàng nhìn tư thế kỳ quặc của mình, mở to mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà phát ngốc.
Chuyện cũ đã qua nhiều năm, các nàng đều hiểu ngầm không nên tiếp tục nhấc lại chỉ khiến tất cả không vui, các nàng cùng nhau suy nghĩ, thảo luận làm sao chân chính nắm lại đại quyền, cả ngày Quản Đồng đều vùi đầu vào tìm tư liệu, đống đô trong thư viện, tìm tất cả các sách sử từ cổ chí kim, thậm chí nàng còn nghĩ may Vệ Nam Phong còn có nàng, bằng không phải làm thế nào đây?
Khi Quản Đồng xuyên tới, tận mắt chứng kiến lòng người khó lường, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tí, lúc này nàng mới cảm nhận Vệ Nam Phong luôn đứng băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.
Mỗi khi nhớ đến đây, nàng đặc biệt đau lòng.
Bất luận tên nam nhân đó gây ra tổn thương thực tế gì cho Vệ Nam Phong hay không, thì hắn cũng là vết đao trong lòng nàng, đào tâm nàng, đồng thời cắt trúng trái tim Quản Đồng.
Quản Đồng chôn mặt vào lòng bàn tay không kiềm chế được phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Chuyện đã lâu nhưng dễ dàng bị lời người khác khơi gợi lên, đau lòng hổ thẹn, khó chịu, không thể bảo hộ, một lần nữa xông tới, chẳng những không phai nhạt mà còn sâu sắc thêm, và vô cùng chân thật.
Quản Đồng đem tâm tình ẩn giấu, đứng lên, bắt đầu rửa mặt thay trang phục, tới nơi này thời gian dần dần chuyển dời, nàng có thể thông thạo thay quần áo chải đầu, không cần A Miêu hỗ trợ. Nàng nhìn mình trong gương, lại đưa tay đụng đầu mình, vết sẹo va chạm khi bị té từ từ chuyển biến tốt, chắc không lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất. Lúc đầu các Học sĩ trong Nội Học Văn nhìn nàng không vừa mắt nhưng dần dần cũng thay đổi, ai có thể nghĩ đến, đi đọc sách không chỉ xem học thức mà còn nhìn khuôn mặt.
Nếu tới Ngày Xuân Yến mà vết sẹo vẫn còn, e không thể nào đi được, nghĩ như vậy, Quản Đồng không vui ấn ấn trán mình, sờ sờ lên, vảy trên mặt rơi mất, chỉ còn lại da mới, nàng vẫn thoa thuốc cao, xem ra bạc của A Miêu cũng có tác dụng, tuy thuốc cao của nữ y không bằng kỹ thuật hiện đại nhưng hiệu quả làm mờ sẹo rất khả quan.
Quản Đồng nhìn vào gương quay trái quay phải, nàng không giống đời trước lắm, ba phần tương tự, nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện, nhưng không thể không nói, có thể do thân thể đời trước không được khỏe mạnh, đời này tinh thần tốt hơn rất nhiều, sờ sờ bụng nhỏ còn chạm một tầng cơ bắp rắn chắc.
Quản Đồng vẫn rất vừa lòng, nếu đứng ở khoảng cách gần, không biết Vệ Nam Phong có nhận ra nàng hay không? Quản Đồng nghĩ.
Nàng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, hài tử vừa ngoan ngoãn vừa thông minh ngày trước đã bình an trưởng thành, trở thành một Hoàng Đế chân chính nhưng lại không giống những Hoàng Đế trong các câu chuyện xưa mà nàng kể cho Vệ Nam Phong nghe.
Dường như nàng đã xây dựng một sức ảnh hưởng lớn, mọi người đều sợ nàng, trở nên hỉ nộ vô thường, giết người không chớp mắt một cách công khai, nếu những điều này truyền ra khỏi cung, người bên ngoài sẽ đánh giá nàng như thế nào?
Quản Đồng không biết, thậm chí còn có chút sợ, nàng biết dù ở thời đại nào, phê bình mà nữ nhân phải nhận luôn nặng nề hơn, cho nên…
Quản Đồng thở dài thật sâu, đẩy cửa ra, một ngày mới bắt đầu, bây giờ nàng cũng không có biến pháp nào tốt hơn.
Vì cả ngày không thể tập trung tinh thần nên Quản Đồng mắc rất nhiều sai lầm, tuy nhiên Thượng quan cho rằng tâm tư Quản Đồng đều đặt vào Ngày Xuân Yến, nên chỉ qua loa trách vài câu, trừ một ít bổng lộc rồi cho qua.
Quản Đồng không để trong lòng, nàng ăn, mặc, ở đều ở trong cung, chưa bao giờ ra ngoài mua vật dụng gì, nên không quá mẫn cảm về tiền bạc. Nhưng thật ra lúc chạng vạng A Miêu có tới một chuyến nghe chuyện của Quản Đồng, thập phần lo lắng, nên lôi kéo Lục Ngũ Nương cùng nhau đi thăm nàng.
A Miêu đẩy Lục Ngũ Nương về phía Quản Đồng, làm cái mặt quỷ khiến Quản Đồng cạn lời, xưa nay Lục Ngũ Nương luôn hiểu lễ nghĩa, nhu hòa hướng Quản Đồng cười cười, nhưng không nói gì. A Miêu ở bên cạnh sốt ruột, thật cẩn thận kéo áo Lục Ngũ Nương rất nhiều lần, nhưng nàng làm như không biết, Quản Đồng cũng làm bộ không thấy.
A Miêu hết cách, đành ngồi đó nghe các nàng nói những chuyện rất nhàn chán.
Quản Đồng rót nước cho hai tiểu cô nương, lại nói chút ít việc nhà, cuối cùng giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Lục Ngũ Nương hiểu ý, nhưng lần này nàng cũng không thức thời, chỉ nói: “Thời gian này, đúng lúc ta và A Giáng tỷ tỷ phải đến Nội Học Văn.”
Quản Đồng tính nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn cam chịu.
A Miêu không thể đi, nàng còn việc phải làm, mặc dù rất nhiều cung nữ nhưng mỗi người đều có việc riêng của mình.
A Miêu khổ sở, bắt lấy tay Quản Đồng nói: “A Giáng tỷ tỷ đừng không vui nữa.”
Quản Đồng nhìn được lo lắng trên mặt A Miêu, đơn thuần là thật sự lo lắng, lại nhịn không được nhớ tới Vệ Nam Phong, hai mắt nàng cong cong, bóp bóp mặt tiểu cô nương: “Không cần lo, A Giáng tỷ tỷ rất vui vẻ.”
Bởi vì theo thời gian trôi qua nàng có thể gặp Vệ Nam Phong càng ngày càng ít.
Lục Ngũ Nương và Quản Đồng một trước một sau tiến vào, dần dần các cung nữ khác cũng xuất hiện, các nàng nhìn thấy Quản Đồng, nhỏ giọng nói chuyện, sau đó đứng xa Quản Đồng một chút.
“Quản nương tử sao các nàng không muốn thân cận với ngươi?” Lục Ngũ Nương nhỏ giọng hỏi.
Quản Đồng cười cười, không nói gì. Lục Ngũ Nương cẩn thận quan sát biểu tình của Quản Đồng, thấy nàng không nói gì, đành lên tiếng: “A Miêu rất lo lắng cho ngươi.”
“Ta biết…” Quản Đồng trả lời, rồi đừng một chút: “Không sao, ta không để trong lòng nên đừng lo lắng.”
Lục Ngũ Nương nga một tiếng, nàng đi phía sau Quản Đồng, một lát sau, mới nói tiếp: “Nếu Quản nương tử không chê, ta thực sự rất muốn thân cận với Quản nương tử.”
Quản Đồng nghe vậy, dừng bước chân nhìn Lục Ngũ Nương. Tuổi Lục Ngũ Nương không lớn, trước đây thấy nàng liền không nhịn được nhớ tới Vệ Nam Phong lúc trước nhưng chỗ nào nàng cũng không bằng tiểu cô nương nhà mình.
Nhưng vì nhớ lại sự tình lúc trước, Quản Đồng liền nhịn không được nhìn Lục Ngũ Nương lí trí hơn, hài tử nhỏ như vậy, bị đưa vào Dịch Đình, cho có người che chở cũng phải cẩn thận từng bước.
Trái tim Quản Đồng trở nên mềm mại hơn, nàng trả lời: “Ta cũng muốn thân cận với ngươi.”
Lục Ngũ Nương sửng sốt, sau đó lộ ra biểu tình vui vẻ, giữ chặt vạt áo Quản Đồng: “A Giáng tỷ tỷ, ngươi thật tốt.”
Quản Đồng cười cười, do dự một lúc, cuối cùng duỗi tay qua, xoa nhẹ đỉnh đầu Lục Ngũ Nương, các nàng cầm ngọn đèn dầu tiến tới trước, cây cối lay động, tiếng côn trùng kêu vang, mùi hương thoang thoảng của cỏ cây quanh quẩn chóp mũi.
Một lát sau, Quản Đồng mới nói: “Mấy ngày trước ta xem một cuốn sách, nhìn thấy một câu chuyện xưa kể về chuyện mượn xác hoàn hồn, nên hơi sợ hãi.”
Những lời này xem như giải thích tại sao nàng không thể tập trung tinh thần.
Lục Ngũ Nương là cô nương thông minh, nàng nghĩ nghĩ một lúc mới trả lời: “Người xưa nói, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái. Ta nghe nói từng có người ở trước mặt Thánh Nhân vọng ngữ triệu hồn, Thánh Nhân phẫn nộ giết ngay tại chỗ, người chết như đèn tắt, tặc nhân muốn nhiễu loạn lòng người, giết một cảnh trăm.”
Quản Đồng nghe vậy, trong lòng chìm xuống.
Nàng dạy ra một Hoàng Đế không mê tín, rất tốt, nhưng… Nàng nên tức giận hay vui mừng? Vì điều này hai người có thể nhìn nhận nhau không?
Lục Ngũ Nương thấy sắc mặt Quản Đồng khó coi, thế là nói: “Nếu A Giáng tỷ tỷ thực sự sợ, thì nên đi cầu Quốc sư một tấm phù thần.”
Thấy Quản Đồng không nói gì, lại cẩn thận từng chút một: “Ta nghe Chu học sĩ đề cập tới, Lâm quốc sư coi trọng A Giáng tỷ tỷ. Tế Tửu không thích tỷ tỷ, là Lâm quốc sư dựa vào lí lẽ biện luận, thậm chí còn cầu Thánh Nhân ân điển, ngươi mới có cơ hội tham gia Ngày Xuân Yến.”
“Lâm quốc sư?” Quản Đồng nhớ lại dáng dấp nữ tử hào hiệp, dừng một chút, lại cảm thấy đem những chuyện không thể tưởng tượng được nói cho Quốc sư, còn không bằng đến Ngày Xuân Yến tìm cơ hội tiếp cận Vệ Nam Phong.
Quản Đồng miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngươi nói có lý, cám ơn ngươi, Mãn Chi.”
Lục Ngũ Nương thấy Quản Đồng như thế, áp lực trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nàng lắc lắc đầu nở nụ cười với Quản Đồng: “Không có quan hệ, Quốc sư và nhà ta từng quen biết, tính cách nàng chính trực, lại được Thánh Nhân cực kỳ tin tưởng, A Giáng tỷ tỷ gặp nàng, chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi.”
Tuy Lục Ngũ Nương nói rất nhiều nhưng chung quy Quản Đồng vẫn hiểu ý nàng.
Vệ Nam Phong hoa tâm như thế sao? Ngày Xuân Yến hội tụ nhiều hoa thơm cỏ lạ… Coi như là Hoàng Đế cũng có chút quá đáng a!
Quản Đồng lại nhớ về một Vệ Nam Phong ngoan ngoãn của ngày xưa, âm thầm tức giận. Nàng chỉ dạy toàn tâm toàn ý, thế nào là chân tâm yêu thích một người, đứa nhỏ này còn nhớ sao?
Mới bao lâu không gặp? Thế nào mà Vệ Nam Phong càng ngày càng đi lệch hướng thế này?
Nhất định phải gặp được Vệ Nam Phong, sau đó cho nàng biết tay!!!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân nàng xuyên không. Quản Đồng muốn Vệ Nam Phong là Minh quân, tại sao danh tiếng lại xấu như vậy? Nhất định phải nghiêm khắc quản người này!
Mang theo ý nghĩ như thế, Quản Đồng ý chí hừng hực tiêu sái bước vào Nội Học Văn.
-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quản Đồng: Nhất định phải quen biết nhau!!!
Vệ Nam Phong: Mau tới mau tới!
Dưới chương gặp mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip