Chương 19: Tỷ tỷ của ta


Lâm Uẩn hối hận, hối hận đến mức muốn tự đánh vào miệng mình.

Nàng lặng lẽ cẩn thận liếc mắt nhìn Thánh Nhân, sắc mặt quá âm trầm, áp suất xung quanh cực thấp, đã rất lâu Thánh Nhân không lộ ra dáng vẻ này, lần đầu tiên là thời điểm Nhiết Chính Vương vẫn còn, Thánh Nhân cũng mang bộ dáng tối tăm thế này, đương nhiên, ngày đó tuổi nàng còn nhỏ, phải ở trước mặt Nhiếp Chính Vương giả trang ngoan ngoãn, bên trong tầng tối tâm kia phải mang theo sự điềm đạm đáng yêu, nhưng lại hợp mắt hơn hiện giờ rất nhiều.

Sau khi Nhiếp Chính Vương bị lật đổ, Vệ Nam Phong dần dần thay đổi, trên người là cảm giác một Đế Vương nên có, lòng dạ sắc bén, sáng  như ánh mắt trời giữa trưa, chỉ cần chiếu lên người nào thì người đó đau đớn vì bị thiêu đốt, nhưng lại rất ấm.

Mãi đến khi vị Thần tiên tỷ tỷ kia biến mất.

Chờ chút… Thần tiên tỷ tỷ…?

Lâm Uẩn lập tức quay đầu nhìn Quản Đồng đứng một bên.

Nàng rủ mắt, hai tay giao hợp đặt trước người, nàng vẫn mặc y phục xanh lá của cung nữ bình thường, trang dung vô cùng bình thường, bình thường đến nỗi đặt nàng trong đám người lập tức sẽ biến mất. Lâm Uẩn nhấp môi dưới, nhớ rồi! Trước đây nàng luôn cảm thấy cái tên Quản Đồng rất quen thuộc, không ngờ nàng lại cùng tên với vị ‘Thần tiên tỷ tỷ’ kia của Thánh Nhân?

Lâm Uẩn tự bấm ngón tay, Quản Đồng lớn lên ở đây, không phải Thần tiên gì, linh quang Lâm Uẩn chợt lóe, chẳng lẽ Thánh Nhân nhớ nhung quá, xem người này là thế thân! Khó trách sao Thánh Nhân tha thiết mong chờ đi sau lưng nhân gia.

Vệ Nam Phong nhạy cảm, nhận ra vị ái khanh này nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập kỳ lạ, có chút đầy mỡ, khiến nàng không thoải mái.

Vệ Nam Phong quăng ánh mắt tới, trước đó nàng thấy Lâm Uẩn quét mắt nhìn Quản Đồng một cái đã thấy không thoải mái, hiện tại… Vệ Nam Phong cười lạnh, ở ngay trước mặt Trẫm vẫn không biết thu liễm như thế, tột cùng ngươi cất dấu tâm tư gì!

“Các ngươi quen biết?”

Mồ hôi sau lưng Lâm Uẩn lập tức ứa ra, quen biết? Quen biết ai? Lục Quỳnh hay Quản Đồng? Ngón tay Lâm Uẩn giấu trong tay áo, mau mau bấm bấm, sau đó ưỡn ngực, nói: “Thánh Nhân minh giám, thần cùng Quản nương tử nhận thức ở buổi tuyển chọn Nội Học Văn, văn chương của Quản nương tử rất được khiến thần rất ấn tượng.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu khẽ chớp mắt nhìn Vệ Nam Phong, mau nhớ đi! Thánh Nhân! Ta còn cầm thi đưa Người xem!

Vệ Nam Phong cụp mắt,  tựa hồ nhớ cái gì đó, bất thình lình nở nụ cười: “Thì ra là vậy, các ngươi đã sớm quen biết.”

Lâm Uẩn a một tiếng? Nhìn Vệ Nam Phong, trong lòng nàng đột nhiên bay lên hồi chuông báo động nguy hiểm, thế nên nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, ta cùng Quản nương tử không quen, không quen.” Nói xong, tựa hồ nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Lục Quỳnh phía sau: “Chúng ta thật sự không quen!”

Bên môi Lục Quỳnh hiện lên nụ cười khổ, rất nhanh biến mất, nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng: “Lâm quốc sư không cần nhiều lời, nô hiểu rõ.”

Hiểu rõ? Ngươi hiểu rõ cái gì?

Lâm Uẩn lại quay đầu, nhìn thấy Thánh Nhân mang nụ cười trào phúng nói: “Nghe nói Thần Đô trong kinh thông minh, quả thực như vậy, Trẫm cũng rõ ràng.”

Thánh Nhân cũng rõ ràng? Người rõ ràng cái gì?

Đầu óc Lâm Uẩn mơ hồ, tại sao các ngươi đều hiểu, chỉ mình ta không hiểu? Nàng quay đầu nhìn Quản Đồng, một mặt tan vỡ, không lẽ vị này cũng muốn nói  mình hiểu?
May mà Quản Đồng chỉ là người bình thường, nàng không nói những lời mây mù dày đặc: “Lâm quốc sư, Thánh Nhân, nếu không có chuyện gì khác, có thể cho nô tỳ cáo lui hay không?”

Một cung nữ nho nhỏ, dám đem Lâm Uẩn đặt trước mình? Vệ Nam Phong cắn răng, Lâm Uẩn rùng mình, nàng sờ sờ phía sau lưng, lại nhìn mặt trời chiếu sáng mà sững sờ.

Khí trời ngày càng nóng, nhưng sao nàng thấy lạnh thế này, hẳn là bị bệnh rồi, phải tới Thái Y viện bắt mạch bốc thuốc. Nghĩ như thế, Lâm Uẩn yên lặng rời xa Thánh Nhân, sợ nhiễm bệnh cho đối phương, suy nghĩ chốc lát, lại không tiếng động cách Lục Quỳnh một khoảng, cứ như vậy, nàng càng ngày càng gần Quản Đồng.

Vệ Nam Phong và Lục Quỳnh trầm mặc không nói.

Lâm Uẩn lau mồ hôi trên trán, bật cười ha ha, khô khốc nói: “Này, nếu không còn gì, Thánh Nhân vô sự thì thần xin cáo lui trước, ta làm hỏng đàn tỳ bà của người khác, còn phải chịu trách nhiệm nhận lỗi mới đúng.”

“Không phải Lâm quốc sư làm hỏng, ngài không cần nhận lỗi.” Lục Quỳnh thi lễ với Lâm Uẩn, không lạnh không nhạt biểu thị từ chối.

Lâm Uẩn vội vàng nháy mắt với Lục Quỳnh nhưng nàng quay mặt nhìn hướng khác, làm bộ như không thấy. Không còn cách nào, Lâm Uẩn đành phải nháy mắt với Thành Nhân, tuy rằng cả người nàng đang run rẩy. Gần đây Thành Nhân hỉ nộ vô thường, nàng đoán không được tâm tư Người, nên không dám bạo gan như ngày thường.

Vệ Nam Phong thu dáng vẻ của Lâm Uẩn vào mắt, mặt nàng vẫn duy trì lãnh mạc của Đế Vương, chắp tay sau lưng đứng đó, vừa nhìn liền bị loại uy nghiêm khiến người ta không dám tới gần. Qua hồi lâu, nàng mới bình tĩnh lên tiếng: “Nếu ngươi làm hỏng đàn, lẽ ra phải nhận lỗi mới phải. Đi đi.”

Lâm Uẩn vui mừng, khom lưng hành lễ với Vệ Nam Phong, cao giọng: “Vâng!”

Nàng nhận được ý chỉ của Vệ Nam Phong, lập tức mặt mày hớn hở nhìn Lục Quỳnh. Đôi mi thanh tú hơi nhíu, chỉ đành thầm than một tiếng, tay vô thức siết chặt tỳ bà, tuy nó là vật chết nhưng lại cho nàng mấy phần cảm giác an toàn, mau hành lễ với Vệ Nam Phong, yên lặng theo sau Lâm Uẩn.

Quản Đồng thấy Lục Quỳnh muốn đi, trong lòng sốt ruột, vất vả lắm mới gặp được nên nhịn không được nhấc chân, lúc này thanh âm Vệ Nam Phong vang lên: “Đứng lại!”

Quản Đồng xoay người, nàng liếc nhìn Vệ Nam Phong, đúng lúc Vệ Nam Phong cũng đang nhìn nàng, trong lúc đó mặt mày Vệ Nam Phong hình như có chút nôn nóng, nhưng khi Quản Đồng quay lại thì nàng thu tất cả chỉ còn biểu tình lãnh mạc.

Quản Đồng còn nhớ thời kì thiếu nữ của Vệ Nam Phong, hiếm khi thấy nàng lạnh lùng như vậy, đôi lúc Quản Đồng cũng sống về đêm, theo các bạn bè đi quán bar xem biểu diễn nên vào mộng rất trễ, những lúc đó từ xa nàng thấy Vệ Nam Phong đoan chính ngồi dưới đất, đầu hơi rủ xuống, mặt mang theo biểu tình lạnh lùng, có điều nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì lập tức biến mất.

Hệt y chó con chờ chủ nhân trở về, khoảnh khắc gặp mặt lúc nào cũng nhiệt tình hoạt bát, đuôi lắc lư không ngừng, vô cùng đáng yêu.

Nhưng Vệ Nam Phong khả ái trong trí nhớ liền bị người lãnh mạc trước mặt thay thế. Quản Đồng mới nhớ đây là thời đại xa lạ, ngay cả Vệ Nam Phong ở trước mắt cũng vô cùng xa lạ, tiểu cô nương trong quá khứ bắt đầu mơ hồ, dần bị người này thay thế, điều này khiến Quản Đồng bất an.

Quản Đồng mím mím môi, buông mắt xuống: “Thánh nhân có gì phân phó?”

Phân phó?

Vệ Nam Phong cau mày, rất muốn hỏi, ngươi cứ thế mà đi sao? Không phải ngươi đến câu dẫn Trẫm?

Nhưng một câu cũng không thể thốt ra, còn có một điểm không phù hợp chính là nàng lo lắng.

“Ngươi… Ở đây làm gì?”

Thân thể Quản Đồng cứng đờ, thân là cung nữ không được chạy loạn khắp nơi, huống chi nàng được Lục Ngũ Nương nhờ vả mới đến tìm người. May mà đầu óc nàng xoay chuyển nhanh, đầu cũng không ngẩng lên, thấp giọng trả lời: “Biểu diễn của Lục nương tử bị bát bỏ, nô tỳ đến để thông báo.”

Quản Đồng tự cho là mình trả lời rất hoàn mỹ, nhưng không ngờ mọi động tác của nàng đều rơi vào mắt Vệ Nam Phong. Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, đáy mắt Vệ Nam Phong hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh được che giấu, nếu thật sự bị người phái đến bên cạnh nàng, sao lại tìm người diễn xuất kém thế này?

Nói không chừng… Ngay cả chút cứng ngắc ấy cũng là diễn.

Từ nhỏ Vệ Nam Phong đã phải diễn trước mặt người khác, nếu không Nhiếp Chính Vương sao dễ dàng rơi đài như vậy, nàng rất giỏi về việc thể hiện thật thật giả giả, nữ nhân trước mặt này, có phải cũng như thế không?

Quản Đồng cảm thấy ánh mắt quan sát của Vệ Nam Phong giống như kim đâm vào da thịt nàng. Vốn dĩ bất an nhưng giờ lại cảm thấy tức tối, đây là tiểu cô nương nàng dạy dỗ đến lớn a, không chịu nhận nàng còn nhìn nàng như vậy? Quản Đồng khịt khịt mũi, nói: “Thánh Nhân, ta có thể đi chưa?”

Vệ Nam Phong nghe thanh âm Quản Đồng có chút sáp, nàng nhíu chặt mày, tay giấu trong áo hơn run nhẹ, nàng nắm chặt rồi thả lỏng, qua hồi lâu mới trầm trọng nói: “Ngẩng đầu lên.”

Hốc mắt Quản Đồng nóng lên, nàng lắc đầu, không muốn yếu đuối trước mặt Vệ Nam Phong, nhưng bàn tay trắng nõn đột ngột duỗi tới, muốn nâng cằm nàng lên, Quản Đồng hơi co rúm người lại nhưng Vệ Nam Phong lại nhân lúc này nâng đầu nàng lên. Gương mặt thất kinh hiện trước mặt Vệ Nam Phong.

Quản Đồng là mỹ nhân, cho dù đời trước hay đời này đều như vậy.

So với Vệ Nam Phong nàng thấp hơn một bật, nhưng trên người nàng lại có cảm giác khỏe mạnh, nhìn qua liền thấy sinh cơ bừng bừng, tràn ngập sức sống. Giống như… Giống như những ngày đầu nàng gặp Quản Đồng, khi tỷ tỷ chưa bị bệnh, lúc ấy tỷ tỷ vừa bước chân vào xã hội, toàn thân bao trùm sự nhiệt tình, khi nói chuyện thể hiện sự dạt dào cùng với khát vọng ở tương lai.

Đó là thời điểm đẹp nhất của tỷ tỷ trong trí nhớ Vệ Nam Phong, chiếm cứ một khoảng thời gian rất dài trong mơ của nàng, dáng vẻ mà trái tim và linh hồn nàng đều hướng tới.

Mà người trước mặt, sức sống bừng bừng như hoa cỏ mùa xuân, nhưng cũng có nhu nhược đáng thương, càng khiến người khác ham muốn chinh phục và chiếm hữu.

Vệ Nam Phong cảm nhận được tim mình lỡ mất một nhịp. Ngón tay nàng lướt qua khóe mắt Quản Đồng, nàng nhắm mắt theo bản năng, còn Vệ Nam Phong thì chạm được nước mắt của nàng.

Có lẽ vì ngón tay Vệ Nam Phong quá mức lạnh lẽo, nên thấy nhiệt độ nước mắt nóng rực giống hệt dung nham, khiến nàng phải rút tay về ngay lập tức.

Quản Đồng không còn cảm nhận được sức mạnh, mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Vệ Nam Phong.

Quản Đồng nhìn theo lắc lắc đầu, ngơ ngác đứng yên đó, một lúc sau, nàng mới thấp giọng: “Hôm nay mặc rất đẹp!”

Câu nói này được ám vệ truyền tới tai Vệ Nam Phong, nàng không trả lời, chỉ nói: “Điều tra rõ lai lịch của người này… Đừng dùng những người Lâm Uẩn từng dùng trước đây, cũng không cần điều động mười hai hộ vệ, không nên đánh rắn động cỏ. Từ đầu đến cuối, tra tất cả.”

Ám vệ nhận mệnh, xoay người rời khỏi, nhưng bên tai lại nghe được tiếng cười rất nhỏ, như gió thoảng qua, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, cứ tưởng vừa rồi chỉ là ảo giác.

---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Nam Phong: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật! Hài lòng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip