Chương 27: Quyết tâm
Quản Đồng hít sâu một hơi, sau đó khép giấy lại, nội dung rất ngắn gọn, cách viết đúng tiêu chuẩn của cổ nhân, phải nói là siêu tiêu chuẩn mới đúng, may mắn Vệ Nam Phong nằm lòng tứ thư ngũ kinh, nên mới hiểu được.
Hiểu thì hiểu nhưng tâm tình rất phức tạp vì với học thức của nguyên thân, chắc chắn không thể nào đọc hiểu.
Quản Đồng đè huyệt Thái Dương, nàng cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Xác thực nguyên thân không biết nhiều chữ, nàng vẫn còn nhớ kỹ cảm giác mới lạ khi lần đầu cầm bút lông, không lý nào những công việc khác vẫn còn lưu lại ký ức cơ bắp còn chuyện viết chữ thì không. Nghĩ đến đây, nàng đoán chắc có người cố tình chỉ cho nguyên thân biết đọc chứ không biết viết, như vậy cũng vào được Nội Học Văn, dễ dàng giao lưu với người khác, từ chữ viết sợ cũng không nhìn ra đầu mối gì.
Quản Đồng hít sâu một hơi, nhớ lại nội dung trong giấy, đại khái là rốt cuộc ngươi cũng nghĩ thông suốt, ta rất vui mừng, tất cả phải cẩn thận, chậm rãi đợi hắn liên hệ.
Văn tự rất thân mật, gọi nàng là A Giáng, thậm chí Quản Đồng còn cho rằng đây là người bạn khuê mật nào đó, những lời dặn dò này phảng phất tràn ngập tình yêu và sự quan tâm.
Nhưng Quản Đồng biết nguyên thân rất cẩn thận, cũng thấy rõ từ sau khi nàng bị thương, ngoại trừ A Miêu, không còn ai khác quan tâm nàng, thì những dặn dò này rõ ràng có ý đồ khác.
Đừng nói là A Miêu viết? Nhưng nàng nghĩ A Miêu không có tài hoa này.
Hai tay Quản Đồng khoanh trước ngực, cau mày đi qua đi lại, trong mấy câu ý tứ liền sáng tỏ, ngôn ngữ thân mật, nghĩ lại hai người từng có thời gian chung đụng. Nhưng cho dù Quản Đồng cố nhớ thế nào, cũng không tìm được gì từ những khoảng hồi ức ít ỏi mà nguyên thân lưu lại.
Tại sao vậy chứ? Là vì nguyên thân không muốn chia sẻ hồi ức? Hay liền mạng muốn quên đây?
Nhớ tới những người xung quanh đánh giá về nguyên thân, cẩn thận không thích gây chuyện, yên phận chờ hai năm nữa xuất cung. Đột nhiên Quản Đồng có chút đồng tình với nguyên thân, nữ nhân này có lẽ ôm mục đích nào đó vào cung nhưng lại phát hiện đây không phải con đường nàng muốn đi, nên chấp nhận an vị làm một cung nữ cấp thấp…
Quản Đồng nhìn bàn tay nàng không còn mềm mại như kiếp trước, đầy vết chai sạn, nàng từng ghét bỏ đôi tay như vậy, cũng ngẫm nghĩ cách bảo dưỡng lại. Nhưng hiện tại, nàng nhớ tới nguyên nhân, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Tuy nhiên, bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, không ngờ Vệ Nam Phong nói đúng, nàng chính là kẻ phản bội!!! Quản Đồng cảm thấy bản thân muốn phun ra ngụm máu.
Nàng nên làm gì bây giờ? Quản Đồng không nghi ngờ chút nào, nếu như nàng cầm mảnh giấy này đi tìm Vệ Nam Phong, e bản thân chưa kịp nói gì, trực tiếp bị Vệ Nam Phong áp xuống làm thịt. Vào lúc này nàng nói nàng là tỷ tỷ chân chính… Ai tin! Ai tin!
Hơn nữa, người tới truyền tin…
Quản Đồng nhớ đôi mắt thuần khiết của Nguyên Hòa khi nhìn nàng, nghĩ đối phương nghiêm túc dặn dò, không cho nàng tiếp cận Vệ Nam Phong. Nàng không biết tiểu cô nương này có vai trò gì, tột cùng nàng biết bao nhiêu, duỗi tay hay chỉ là con tốt thí, nhưng cho dù khả năng nào thì hiện tại nàng không thể manh động.
Có lẽ đây là mục đích người sau lưng phái A Miêu đến. Quản Đồng vỗ về ngực để thuận khí, ngồi xổm bên gốc cây suy nghĩ linh tinh
.
“Quản nương tử, thì ra ngươi ở đây.” Phía sau truyền đến âm thanh của nội thị, hắn nhìn Quản Đồng, lập tức lộ nụ cười: “Thánh Nhân triệu kiến.”
Quản Đồng đứng lên, vỗ vỗ quần áo, trong tay nàng vẫn còn nhắm chặt mảnh giấy nhỏ, nàng do dự một chút, bày ra động tác giả cất mảnh giấy vào người, hỏi: “Lâm quốc sư đi rồi?”
“Đúng, đến vội vàng đi cũng vội vàng, gần đây mệt nhọc lão nhân gia nàng.”
Quản Đồng nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn mặt nội thị dày như quả quýt, Lâm Uẩn chỉ hơi hai mươi tuổi, sao người này có thể gọi nàng là lão nhân gia? Quả thật trong hậu cung không thể khinh thường bất cứ ai, nàng bước đi rất nhanh biến mất không thấy tăm tơi.
Tên nội thị liếc nhìn chỗ Quản Đồng mới ngồi xổm, nhỏ giọng nói: “Nhìn ở đó xem có chôn thứ gì hay không?”
Lập tức có người ứng tiếng nhưng không thấy bóng dáng đâu.
Nội thị lộ ra nụ cười, vội vàng đi theo sau Quản Đồng.
Quản Đồng ở cửa sượt sượt đáy giày, phủi sạch bụi trên quần áo mới bước vào sau đó thay đôi guốc. Trong phòng sạch sẽ như trước, Vệ Nam Phong không có bên ngoài, mà nàng nằm trên giường nhỏ ở buồng trong, đắp tấm chăm mỏng. Trời có chút nóng, chăn bị nàng đẩy tới eo, một tay rủ xuống, thư tịch rớt bên cạnh chân giường.
Gió nhẹ thổi qua, trang sách ào ào chuyển động, Quản Đồng ngửi được hương hoa, nàng quay đầu, nhìn bên cửa sổ có bày bình bạch ngọc, trong bình là mấy cành Mạt Ly, mùi thơm thoang thoảng phiêu tán.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Quản Đồng có một loại ảo giác năm tháng yên bình nhưng chung quy chỉ là áo giác.
Quản Đồng lẳng lặng nhìn Vệ Nam Phong, một lát sau, nàng cởi guốc gỗ, chân trần cẩn thận bước đến gần, lúc này nàng đang ngủ say.
Nàng nhìn Vệ Nam Phong, sắc mặt có chút trắng, bọng mắt hơi thâm đen, mấy ngày nay hai người cùng ăn cùng ở, nàng rõ nhất Vệ Nam Phong lao lực cỡ nào.
Mỗi ngày ánh nến luôn cháy đến đêm khuya mới bị thổi tắt.
Nhóc con này vẫn đang bị thương, hằng ngày ở chung dù nói chuyện hay làm việc, nàng vẫn luôn thẳng lưng, bày ra thái độ thong dong tự tin, Quản Đồng đi đến bên cạnh Vệ Nam Phong, nhìn nàng dùng dáng vẻ này, trấn an từng tâm phúc của mình.
Mỗi khi chứng kiến, Quản Đồng cảm thấy rất đau lòng, nàng từng nghĩ có nên nói thật với Vệ Nam Phong hay không? Dù hiện tại cũng có suy nghĩ, trước khi bước vào, nàng vẫn đang suy xét. Nếu nói trên thế giới này, người mà Quản Đồng tin tưởng nhất, trừ bỏ Vệ Nam Phong, nàng không còn ai khác.
Mấy ngày qua, nàng chứng kiến sự đạm nhiên của người này, nghĩ rằng không gì đối phương không làm được, nếu đem sự tình của nguyên thân ném cho nàng, vậy bản thân không cần làm gì nữa rồi?
Nhưng… Không được…
“Tỷ tỷ…”
Vệ Nam Phong nói mớ, bộ dáng bĩu môi, rất giống tiểu hài tử thích làm nũng trong trí nhớ nàng.
Hai mắt Quản Đồng dịu dàng, nàng duỗi tay kéo chăn lên, nhẹ giọng: “Ta ở đây.”
Nàng cho rằng nhiều năm như vậy, Vệ Nam Phong sẽ có một quốc gia trên dưới một lòng, nàng sẽ có một cố sự mỹ mãn, giống như Công Chúa và Hoàng Tử trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng hầu như trong những câu chuyện đó không đề cập cho mọi người biết, sau khi Hoàng Tử Công Chúa kết hôn sẽ phải đối mặt những vấn đề trong cuộc sống, Hoàng Tử cũng phải vì Vương Quốc mà nỗ lực trả giá, đối mặt với bóng tối.
Quản Đồng chỉ mới đến đây mấy tháng nhưng chứng kiến không ít, như vậy trên triều đình, ngoài triều đình sẽ thế nào? Quản Đồng không dám và cũng không thể tưởng tượng nỗi.
Nhưng may nàng đến rồi. Mặt mày Quản Đồng ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Tạm thời không quen biết nhau, ta nghĩ, ngươi cũng không thèm để ý đúng không?”
“Ta đếm 1, 2, 3, ngươi không trả lời chính là đáp ứng rồi a.”
“1, 2…”
Tay Quản Đồng lập tức bị kéo căng, nàng lấy làm kinh hãi, nhìn Vệ Nam Phong.
Vệ Nam Phong trầm thấp, mơ hồ nói: “Ngươi đừng đi.”
“Ta không đi.” Quản Đồng cong mắt liếc nhìn.
Vệ Nam Phong nhăn mày chậm rãi giãn ra, nàng chà xát chăn mềm mại dưới thân, ngủ càng say hơn.
Quản Đồng lẳng lặng ở bên cạnh Vệ Nam Phong, ánh mắt ngày càng kiên định hơn.
Nàng nghĩ kỹ, nếu thân phận nguyên thân có vấn đề, vậy nàng cứ lợi dụng nó, nàng không thể núp dưới cánh chim của Vệ Nam Phong, để nàng bảo hộ, cuối cùng trở thành điểm yếu để người khác lợi dụng.
Nàng cũng muốn bảo vệ Vệ Nam Phong.
Vệ Nam Phong cảm thấy mình vừa mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng có tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn ôn nhu như vậy, nàng nói không đi nữa, Vệ Nam Phong rất vui vẻ, ước gì không bao giờ tỉnh.
Cuối cùng nàng bị tỷ tỷ đẩy một cái, lúc này mới tỉnh lại. Khi mở mắt, phát hiện nửa người treo trên giường, Vệ Nam Phong có chút xấu hổ, nàng nhìn hai bên, thấy không có người khác mới thở phào nhẹ nhõm, nàng đẩy người lên, híp mắt, nhìn sắc trời bên ngoài, thấp giọng: “Giờ nào?”
“Hồi Thánh Nhân, hiện tại là giờ Dậu.”
Vệ Nam Phong quay đầu thấy Quản Đồng kéo rèm, thò người vào nhìn, mặt nàng lập tức trầm xuống: “Trẫm chưa gọi ngươi.”
Quản Đồng a một tiếng, nghe lời thả rèm xuống, khom người thối lui ra bên ngoài, nói vọng vào: “Là nô tỳ quá phận.”
Vệ Nam Phong: “…” Nàng xoa xoa trán, lúc này mới nói: “Qua đây hầu hạ Trẫm thay quần áo.”
Quản Đồng ứng tiếng, đi vào.
Xiêm y Đế Vương rất phức tạp, thường phục cũng cần hai người hầu hạ, từ trước đến giờ Vệ Nam Phong không thích người khác tới gần, bên cạnh cũng không giữ người lại chờ hầu, chỉ mấy ngày qua giữ Quản Đồng, lâm trời Quản Đồng mới được Quảng Chi Tiên huấn luyện cấp tốc, cũng may nàng thông minh, trí nhớ lại tốt nên giờ cũng ra hình ra dáng. Quản Đồng nâng đầu nhìn xiêm y đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhích lại gần.
Vệ Nam Phong nhíu mày, nàng định duỗi tay lại bắt gặp ánh mắt của Quản Đồng, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, hơi hơi hé miệng.
“Thánh Nhân, mặt ngươi có chút đỏ, phát sốt sao?” Quản Đồng hỏi, nàng hơi lo lắng, khi nàng ở ngoài trở vào cửa sổ đã bị mở, gió thổi khắp phòng, Vệ Nam Phong còn đang bị thương rất dễ bị nhiễm lạnh, trước giờ nàng không thèm để ý nhưng Quản Đồng sợ nàng bị phong hàn, tổn hại thân thể.
Vệ Nam Phong nhìn thấy quan tâm trong mắt Quản Đồng, theo bản năng lùi về sau một bước, đáy mắt nàng hiện lên cảnh giác, nhưng sau đó tựa hồ thả lỏng không ít. Nàng quay mặt đi, không muốn Quản Đồng bắt được gì, chỉ nói: “Đem xiêm y tới, ta tự mình thay là được.”
Trong nháy mắt đó, gần như Vệ Nam Phong đã cho rằng tỷ tỷ đang quan tâm nàng, mau mau đè trái tim của mình lại, có chút không xác định ý nghĩ của mình. Nếu tỷ tỷ biết nàng muốn xem người trước mắt là thế thân, giảm bớt tương tư…
Không, làm sao tỷ tỷ biết? Tỷ tỷ từng nói, duyên phận giữa hai người đã hết, nàng không… Không cần mình nữa…
Trong phút chốc, Vệ Nam Phong cảm giác mũi mình hơi đau nhức, dường như nước mắt có thể chảy ngay lập tức, Vệ Nam Phong mím môi, cố gắng đè chua xót xuống.
Lúc này Quản Đồng tiến lên một bước, nàng nhìn Vệ Nam Phong, khẽ mỉm cười: “Làm sao Thánh Nhân tự mình động thủ được? Đây là việc của nô tỳ.”
Vệ Nam Phong nhìn Quản Đồng chằm chằm, yên lặng nắm chặt cổ áo của mình, rốt cuộc người này cũng động thủ, bắt đầu muốn câu dẫn Trẫm ư!!!
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quản Đồng: Phi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip