Chương 28: Chiếm tiện nghi


Quản Đồng không biết Vệ Nam Phong đang nghĩ gì, sau khi hạ quyết tâm, xóa tan sương mù trong lòng, nàng tìm được thản nhiên của ngày trước, thậm chí còn nổi lên tâm tư muốn trêu chọc Vệ Nam Phong.

Quản Đồng kéo xiêm y, mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Vệ Nam Phong, thái độ tất tất lấy lòng: “Thánh Nhân bị thương, không thể tự mình thay y phục, để nô tỳ hầu hạ Người đi.”

Nói xong, Quản Đồng liền nhích tới gần.

Vệ Nam Phong gần như nín thở, nàng nhìn Quản Đồng giơ xiêm y lên, che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt linh động. Nếu tướng mạo Quản Đồng chỉ giống tỷ tỷ ba phần thì đôi mắt giống một trăm phần trăm. Lập tức hốt hoảng, Vệ Nam Phong cho rằng tỷ tỷ trở về tìm nàng, đứng ngay trước mặt, tươi cười giúp nàng thay y phục.

Giúp nàng thay y p hục! Đây là việc tư mật cỡ nào!!!

Nàng nên đẩy Quản Đồng ra, quát lớn, hay mặc kệ, hờ hững tiếp nhận để xem nữ nhân này muốn làm gì tiếp theo?

Trong đời lần đầu tiên Vệ Nam Phong cảm thấy khó xử, nhưng khi Quản Đồng chậm rãi đến gần thì cảm giác này lại từ từ thay đổi.

Vốn dĩ nàng luôn bình tĩnh trầm ổn nhưng không biết từ chỗ nào sinh ra cảm giác ngượng ngùng. Vệ Nam Phong cố gắng tự trấn định, lỗ tai đỏ chót, dưới ánh sáng mềm mại, làn da ngọc tuyết mịn màng, hấp dẫn ánh mắt Quản Đồng.

Quản Đồng cũng nhìn Vệ Nam Phong lại thấy nàng banh mặt ra, không nhịn được: “Thánh Nhân… Đang thẹn thùng?”

“Lớn mật!” Vệ Nam Phong thẹn quá hóa giận, nàng tiến lên một bước, một phát bắt lấy tay Quản Đồng kéo về phía mình.

Quản Đồng không kịp phòng bị, giật mình thét một tiếng, đối diện với ánh mắt của Vệ Nam Phong, phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.

Đây… Đây là…

“Hôm nay ngươi chủ động như vậy… Là muốn bò lên long sàng của Trẫm?”

Đến, đến nữa rồi! Câu nói quá quen thuộc trong những tiểu thuyết ngôn tình bá tổng!

Quản Đồng trợn hai mắt, trước đây nàng đã phát hiện, lời Vệ Nam Phong nói tình cơ giống với ngôn từ trong tiểu thuyết, nàng cẩn thận nhớ lại, chưa từng kể những chuyện này với tiểu Vệ Nam Phong… Đứa nhỏ này là vô sự tự thông!

Quản Đồng không nhịn được cười.

Vệ Nam Phong đem ý cười trong mắt Quản Đồng thu vào mắt, nàng có chút bất mãn, mân môi, tay dùng sức, xiêm y và cả người Quản Đồng oa vào ngực Vệ Nam Phong. Quản Đồng cuống quít ngẩng đầu, phát hiện tay nàng ôm hông mình, nhiệt khí xuyên qua quần áo truyền tới da thịt, gần như muốn thiêu đốt cả người.

“Ngươi…” Quản Đồng há miệng, nàng bất an vặn vẹo, chỉ là thân thể vừa mới động thì tay trên eo càng dùng thêm sức. Quản Đồng cảm giác mình là cục xương bị chó hoang nhìn chằm chằm, một cảm giác nguy hiểm dường như lúc nào cũng sẽ bị ngậm lấy.

Thân thể Quản Đồng cứng đờ, không dám động.

Vệ Nam Phong phát hiện điểm này, nàng cười nhẹ, chậm rãi nhít tới gần, híp hai mắt như hồ ly: “Làm sao, còn thủ đoạn gì mau xuất ra đi, để Trẫm nhìn một chút xem.”

“A!” Quản Đồng dồn dập hô một tiếng, đột nhiên đẩy Vệ Nam Phong ra, che mặt đỏ bừng nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, nàng nhanh như con thỏ bị kinh hách, cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hai tai Vệ Nam Phong đỏ bừng.

Từ bé Vệ Nam Phong chính là cục bông, trắng nõn đáng yêu, Quản Đồng vừa rời đi, nàng liền lộ phong thái thiếu nữ.

Mà hiện tại, thời gian gian mười năm đánh bóng ngọc châu lúc trước, ngũ quan nàng tinh xảo hơn, khí chất tuyệt hảo, chính là loại bỏ những hạn chế bên ngoài, hoàn toàn triển lộ mọi thứ đẹp nhất. Quản Đồng luôn biết Vệ Nam Phong xinh đẹp nhưng ở khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến nàng kích động không thôi.

“Hiệu ứng cầu treo, chỉ là hiệu ứng cầu treo mà thôi.” Quản Đồng ôm ngực, tự mình nhỏ giọng, một nhan sắc tuyệt mỹ bày trước mặt, tâm loạn tim đập sắp nhảy ra ngoài.

Vệ Nam Phong nổi lên nụ cười, rất lâu nàng không vui vẻ thế này, Quản Đồng là người dễ hiểu, tất cả tâm tư đều bày ra, cho dù muốn đùa cợt, trêu chọc nàng hay ngượng ngùng đều hiện trên mặt. Nàng trong suốt như dòng suối nhỏ có thể nhìn thấy đáy, không giống những người trong cung luôn cố sức làm ra vẻ, bày đủ mưu kế tiếp cận mình.

Trong lòng dâng lên cảm giác khoan khoái, Vệ Nam Phong thấy gần đây những thứ nặng nề trong đáy lòng, từ từ được nới lỏng chút ít.

“Thánh Nhân.”

Đột nhiên ngoài cửa sổ có người trầm thấp lên tiếng, thân thể Vệ Nam Phong thẳng đứng, ừ một tiếng.

Người này đem chuyện Quản Đồng một mình dưới bên gốc cây bẩm báo tất cả.

“Một mình nàng?” Vệ Nam Phong hỏi.

“Dạ, thần đã tìm kiếm gần đó, không phát hiện cái gì khả nghi.”

Vệ Nam Phong a một tiếng, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Đã tra những người nàng từng tiếp xúc chưa?”

“Bẩm. Sau khi Quản nương tử vào cung, luôn an phận thủ thường, không có gì nổi bật.” Ám vệ cẩn trọng nói: “Nhưng có một vài tin đồn, vẫn chưa được kiểm chứng.”

“Tin đồn?” Vệ Nam Phong ồ một tiếng.

Ám vệ thấy Thánh Nhân có hứng thú, vội vàng: “Đúng vậy, Quản nương tử từng được một vị quý nhân ưu ái, hình như có tâm nâng đỡ, nhưng bị Quản nương tử từ chối.”

“Quý nhân? Nâng đỡ?”

Vệ Nam Phong phân biệt rõ hai từ này, nàng biết rõ trong cung che giấu rất nhiều chuyện xấu, cung nữ đối thực là việc thường thấy, ngay cả nhóm hoạn quan có quyền thế cũng sẽ nuôi thê thiếp bên ngoài. Cái gọi là nâng đỡ mà quý nhân kia muốn làm là gì? Sắc mặt Vệ Nam Phong đen như mực.

Nâng đỡ? Nâng lên tới đâu? Trên giường sao?

Vệ Nam Phong cắn răng, ngực phảng phất như bị thiêu đốt, một lát sau nàng mới từ từ bình tĩnh lại.

Lai lịch của Quản Đồng có chút kỳ lạ, nàng tiếp cận vì mục đích khác, nàng đã biết từ đầu. Đã như vậy, tại sao phải tức giận? Người này che giấu quá sâu, ngay cả ám vệ cũng không điều tra được, nếu không phải ở trong cung, chẳng là người ngoài cung?

Vệ Nam Phong cau mày, trong nháy mắt, nàng muốn đem ám vệ phát triển rộng hơn, nhưng lại gắt gao đè xuống ý nghĩ này, nàng từng hứa với tỷ tỷ phải làm một Minh quân, không phải người hay nghi kỵ.

Vệ Nam Phong ngồi trên giường nhỏ, thần sắc biến đổi liên tục, Vương vị vừa khiến người ta si mê đồng thời cũng là hồn phách điên đảo, nàng ngồi trên cao, nhưng hơn nữa thời gian trong cuộc đời ngoại trừ lạnh, chính là suy đoán vô tận. Thân cận như Lâm Uẩn, thân tín như Quảng Chi Tiên, nàng cũng không dám hoàn toàn tin tưởng mà người duy nhất nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm lại quyết tuyệt bỏ nàng một mình…

Vệ Nam Phong trầm mặc, nàng sắp xếp lại tâm tình, rủ mắt xuống, che giấu bi thương, khi ngẩng đầu lên, thanh âm chỉ còn lãnh mạc cùng quả quyết: “Trước tiên phải tìm kiếm chứng cứ, tiếp tục tra.”

Ám vệ nhỏ giọng ứng thanh, rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi.

Vệ Nam Phong ngồi đó một mình, càng tự hỏi sắc mặt càng tái nhợt. Một vỡ kịch tuy là diễn nhưng rất chân thực, nàng có thể xuống tay độc ác với chính bản thân, nếu không làm sao khiến người khác tin tưởng, nàng bị thương cần phải tịnh dưỡng, có điều nàng không cách nào an tâm nghỉ ngơi.

Vệ Nam Phong thở dài một hơi, đổi xiêm y, y phục ma sát sau lưng, làm nàng đau đớn, mặt không biết sắc nhưng thả chậm động tác, sau khi xong thì bước ra cửa, nhìn thấy Quản Đồng đang quét tước.

Vệ Nam Phong nhíu mày, nàng nhìn bóng lưng Quản Đồng, dáng dấp quá giống tỷ tỷ, điều này dễ dàng khiến nàng nổi lên tâm tình lưu luyến.

Nếu như… Vệ Nam Phong xua tan ý nghĩ này ngay lập tức, hít sâu một hơi, lần nữa rủ mắt, hiện tại không phải là lúc tùy hứng, nàng bước đến kinh động tới Quản Đồng.

Quản Đồng đặt dụng cụ xuống, khom lưng hành lễ, nàng nhìn Vệ Nam Phong, đáy mắt một mảnh trong suốt: “Nô tỳ nghĩ thông.”

“Nghĩ thông cái gì?” Vệ Nam Phong nổi lên hứng thú, nói đúng hơn, nàng đối với Quản Đồng luôn có mấy phần hứng thú, mấy phần dung túng.

“Thánh Nhân từng nói, nô tỳ chính là thế thân.” Quản Đồng không khỏi thở dài một tiếng: “Cứ tưởng có thể tự tiến chẩm tịch, từ đó có thể bước lên mây.”

Quản Đồng nói đến đây liền thấy sắc mặt Vệ Nam Phong tối sầm, trong lòng cười thầm, thế thân là ai trong lòng nàng quá rõ ràng. Nếu Vệ Nam Phong cho rằng nàng là thế thân, sao lại nổi lên tâm tư?

Quản Đồng chắc chắn Vệ Nam Phong không có tâm tư kia với ‘Tỷ tỷ’ nhưng nàng đã hạ quyết tâm, vì muốn Vệ Nam Phong tìm ra người đứng phía sau, nên diễn thì phải diễn đến cùng. Ít nhất không thể làm những người khác nghi ngờ, không thể không nói, còn việc chưa biết rõ thân phận của A Miêu, quả thật để lại bóng ma trong lòng Quản Đồng.

Nàng bày ra biểu hiện nghiêm túc: “Nhưng Thánh Nhân vô tình, hiện tại nô tỳ biết rõ tâm tư Người, đương nhiên không còn mơ ước gì khác, nên sẽ chuyên tâm làm những việc nô tỳ cần làm.”

Vệ Nam Phong thở dốc, không biết nàng đang tức giận hay xấu hổ.

Nam nữ mưu toan bò lên long sàng không phải không có, hầu như hàng nằm Vệ Nam Phong đều ném một nhóm ra ngoài, nhưng giờ phút này, lại bị cái gì chặt ở yết hầu, không lên không xuống rất khó chịu.

Tùy tiện câu dẫn rồi buông tay từ bỏ, người này có thật bị ai đó sắp xếp đưa tới bên cạnh nàng không?

Trong giây lát, Vệ Nam Phong nổi lên hoài nghi, nàng nhìn Quản Đồng từ trên xuống dưới làm cả người nàng nổi lên tầng da gà, không nhịn được kéo kéo vạt áo của mình, nhỏ giọng: “Sao? Làm sao?”

“Ngươi đây là dục cầm cố túng?” Vệ Nam Phong đến gần Quản Đồng, không chớp mắt nhìn nàng: “Dung mạo ngươi rất hợp ý Trẫm, cũng không phải không thể thu nhận ngươi.”

“Cái…” Quản Đồng trợn to hai mắt, trong mắt đều là kinh hoảng.

“A, càng giống.” Vệ Nam Phong thấp giọng, nàng như bị mê hoặc từng bước tiến tới trước.

Quá gần rồi…

Đột nhiên Quản Đồng nâng tay lên chặn Vệ Nam Phong lại… Ngực…

Thật mềm, thật lớn… Sờ sờ rất êm tay… Quản Đồng không nhịn được còn muốn nhéo nhéo.

Sắc mặt Vệ Nam Phong càng tối hơn, nàng cúi đầu cười lạnh: “Dục cầm cố túng? Muốn từ chối còn nghênh đón?”

“Không không không.” Quản Đồng vội vàng rút tay về, nàng a một tiếng: “Nô… Nô tỳ còn… Còn chưa rửa tay! Rất bẩn! Ta đi tìm Quảng nội thị!”

Quản Đồng nói xong, mau mau xoay người rời đi, ai cũng có thể thấy nàng đang lẩn trốn.

Vệ Nam Phong không nói gì, nàng ngồi xuống bàn đá, qua hồi lâu mới nặng nề thở dài, nàng chống cằm, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chiếm tiện nghi còn ra vẻ, thật đúng là…”

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vấn đề hôm nay là: Tột cùng ai chiếm tiện nghi của ai?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip