Chương 32: Không thuần thục


Quản Đồng giật mình, vội vàng lui qua một bên, cung kính hành lễ: “Gặp qua Cung chính.”

Cung chính mặc quan phục khoác bạch, trên đầu cài trâm ngọc, hành động chân thành, có thể thấy, lần này nàng gặp Thánh Nhân bỏ không ít tâm tư về trang phục.

Gần đây Quản Đồng gặp không ít cung nhân, tất cả đều không ngoại lệ, nghĩ lại vì Thánh Nhân mới tỉnh nên cần thận trọng hơn, tâm tư nàng không chuyển quá nhiều, rất nhanh quay trở về người Cung Chính.

Từ khi nguyên thân vào cung tới nay vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, nhưng ký ức để lại không hoàn chỉnh, Quản Đồng không cách nào biết được tốt cùng khi nào và làm sao quen biết Cung Chính, thậm chí chỉ cần nhìn thấy đối phương, trong lòng liền sinh gợn sóng.

Phải biết, dù cho trước đó nghe được tiếng trống nhai, trong đầu Quản Đồng cũng hiện ra tranh vẽ, nhưng vẫn như cũ vô tri vô giác, không mong chờ gì. Thân nhân quê hương còn như vậy, thì Cung Chính có tài cán gì đây?

Hẳn giữa hai người…

Trong lòng Quản Đồng căng thẳng, lại cười một tiếng bản thân nàng thực sự lo xa rồi, trên đời này, làm gì có nhiều tình cảm nữ nữ như vậy, Vệ Nam Phong… Tuy đã tuyên bố trước mặt mọi người thế nhưng có phải hay không thì Quản Đồng vẫn còn hoài nghi.

Tâm tư này mới chìm xuống thì tâm tư khác dần dần nâng lên.

Người đưa tờ giấy đến tay nguyên thân, chứng minh ở trong cung có quyền thế nhất định. Mà Vương Kiều Hoa từng nói, nguyên thân được quý nhân nào đó ưu ái, không lẽ là cùng một người?

Thế còn… Cung Chính thì sao?

Quản Đồng nhịn không được muốn nghĩ nhiều hơn, chức vụ Cung Chính là phụ trợ Hoàng Hậu chưởng quản sự vụ trong cung, tương đương tay trái tay phải, giống như Thiếu giám Quảng Chi Tiên và Thánh Nhân Vệ Nam Phong. Nữ quan trong nội cung, chuyện lớn chuyện nhỏ, đều đến tay Cung Chính, nghĩ như thế, càng cảm thấy đây là ứng cử viên độc nhất vô nhị.

“Hóa ra là Quản nương tử.” Cung Chính nhìn Quản Đồng gật gật đầu: “Chín năm trước có duyên gặp mặt một lần, đến nay mới gặp lại.”

Quản Đồng lui về sau một bước, cẩn thân hơn: “Nô tỳ có tài cán gì lại được Cung Chính nhớ kỹ, thực sự là chi hạnh của tiểu nhân.”

Cung Chính nở nụ cười, khi nói chuyện thì kín kẽ không một lỗ hổng: “Mấy ngày trước Trần học sĩ ở Nội Học Văn mới nhắc với ta về ngươi, nói khi đó ngươi không tốt, không chịu phấn đấu, nhưng bây giờ bắt đầu hiểu chuyện rồi.”

Quản Đồng ngốc ngếch cười cười, vội nói không dám, chỉ là tim đập như đánh trống, nàng cúi thấp đầu, nhìn Cung Chính đập đôi giày thêu bước tới gần nàng, tâm càng nhảy dựng, chua xót dày đặc hơn, nàng cau mày, cố gắng đè ý nghĩ xuống, không dám nhúc nhích.

Lúc này thì Cung Chính dừng bước.

“Cung Chính.” Âm thanh Quảng Chi Tiên vang lên, giống như vô ý: “Ngươi biết Quản nương tử?”

Cung Chính lập tức cười nói: “Quảng thiếu giám có chỗ không biết, bây giờ danh tiếng của Quản nương tử vô lượng, ta đây phải lao lực lắm mới móc ra một điểm nhỏ, liền đến đây tìm cái nhân tình?”

“Thì ra là vậy.” Thanh âm Quảng Chi Tiên vung lên, tựa như đang cười, hắn nói chuyện lanh lảnh giống nữ tử lại hết sức hiền lành: “Bây giờ Quản nương tử cũng là tâm phúc của Thánh Nhân.”

“Ai nói không phải đây.” Cung Chính cười lên, hai người tụ lại lần nữa, không ai để ý tới Quản Đồng. Tuy miệng nói là tâm phúc nhưng thái độ thể hiện rõ, Quản Đồng cũng chỉ là hứng khởi nhất của Thánh Nhân.

Quản Đồng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa Cung Chính vào diện tình nghi, quy củ dường đường, đợi hai người kia nói nói cười cười rời đi, lúc này mới quay đầu đi về tẩm cung của Vệ Nam Phong.

Đại nội thâm cung, thực khiến người ta khó có thể chịu đựng, chỉ khi nhìn thấy đứa nhỏ này mới làm tâm tình nàng hơi hơi hòa hoãn một ít.

Vệ Nam Phong mặc thường phục, tóc chải lên, tinh thần rất phấn chấn.

Nhưng gần đây mỗi ngày Quản Đồng đều ở chung với Vệ Nam Phong, liếc mắt nhìn thấy nàng mặc vào thái độ trước đó, cả người dường như luôn trong trạng thái căng thẳng, nàng đau lòng, không nhịn được nói: “Thánh Nhân nên nghỉ một chút đi, thương thế còn chưa khỏi hẳn đã gặp nhiều người như vậy.”

Vệ Nam Phong lắc đầu, giương mắt nhìn Quảng Đồng: “Trẫm thấy ngươi nói chuyện với Cung Chính.”

Quản Đồng ừ một tiếng, đem những gì nàng và Cung Chính nói, thuật lại cho Vệ Nam Phong nghe, cuối cùng bổ sung: “Trước đây Cung Chính chưa từng tới.”

Đây không phải nói rõ Cung Chính không phải người của Vệ Nam Phong sao?

Vệ Nam Phong vừa nghe liền biết Quản Đồng suy nghĩ gì, nàng nhíu nhíu mày, dừng một chút, mới lên tiếng: “Cúng Chính là mẫu thân tiểu muội ta. Mẫu thân ta mất sớm, Cưng Chính thường xuyên vào Cung gặp Trẫm… Mãi đến khi Trẫm đăng cơ.”

Đăng cơ là tác phẩm của Nhiếp Chính Vương, cũng tiện nghi cho Vệ Nam Phong. Thật ra mẫu thân của nàng chỉ là nữ nhi của một tiểu quan, không phải thế gia danh môn gì, Vệ Nam Phong bảo tồn mạng sống chính là vì điều này.

Những người thừa kế có chỗ dựa vững chắc đều không còn, duy mình Vệ Nam Phong, hơn nữa còn leo lên được đỉnh cao của danh vọng.

Quản Đồng ồ một tiếng, nàng nhìn Vệ Nam Phong một chút, đi vào trong lấy gối mềm ra: “Dựa lưng vào, thế này không biết khi nào vết thương mới khôi phục.”

“Không sao.” Vệ Nam Phong trả lời, nàng nhìn Quản Đồng, tiếng nói xoay một cái, biến thành: “Ngươi đang lo lắng?”

“Thân thể Thánh Nhân liên quan đến giang sơn xã tắc, tất nhiên phải lo lắng.” Quản Đồng trả lời, nàng nhìn bầu trời bên ngoài, cau mày: “Nếu Thánh Nhân không có chuyện gì, nên nghỉ ngơi một lúc.”

Vệ Nam Phong lắc đầu, nàng liếc nhìn tấu chương trên bàn, vẫy tay với Quản Đồng: “Ta nhớ ngươi từng đến Nội Học Văn một thời gian, mau đọc những tấu chương kia cho ta nghe.”

Quản Đồng nghe vậy, liếc mắt nhìn tấu chương, lại nhìn Vệ Nam Phong: “Thánh Nhân yên lòng?”

“Có gì không yên lòng?” Vệ Nam Phong nở nụ cười, nhưng ánh mắt nàng lại tựa tiếu phi tiếui: “Ngươi ở nội đình, vừa không có quan chức, không có bè phái, cho dù muốn làm gì cũng phải thử xem có bản lĩnh đem tin tức truyền đi hay không?”

Quản Đồng âm thầm thở dài, làm sao ngươi biết, cũng có người không chút dấu vết giao tờ giấy vào tay nguyên thân, nếu thật sự muốn truyền tin tức ra ngoài, nguyên thân… Ngẫm lại tin tức trên giấy hôm đó. Quản Đồng biết trong thời gian ngắn nguyên thân không thể nào truyền tin tức ra ngoài, rõ ràng nguyên thân nằm ở thế bị động.

Như vậy, cần phải bắt tay từ những hướng khác.

Ít nhất cũng phải để Vệ Nam Phong tin tưởng nàng, có được không gian hoạt động nhất định, mới tiện hành động.

Quản Đồng nghĩ như vậy, xoay người đi lấy tấu chương, không phát hiện đáy mắt Vệ Nam Phong ẩn giấu lo lắng.

Trong tấu chương viết nhiều thứ rất phức tạp, Quản Đồng cẩn thận đọc từng cái, tuy từ nhỏ nàng quen thuộc với kinh thư nhưng dù sao cũng là người hiện đại, không quá quen thuộc với ngữ pháp, thường ngày nói chuyện vẫn còn thỏa đáng, nhưng kiểu dùng từ thế này làm nàng lung túng, đọc cũng lắp bắp.

Quản Đồng nói đến miệng khô lưỡi khô, liếm liếm môi dưới, liền thấy chén nước nóng bốc hơi đưa tới trước mặt mình, sững sờ, nhìn Vệ Nam Phong, vẻ mặt nàng rất nhu hòa: “Uống đi.”

Quản Đồng sững sờ, trong mấy ngày qua nàng quen với Vệ Nam Phong luôn ra vẻ ta đây, hiếm thấy thời điểm đối phương ôn nhu, trong nháy mắt Quản Đồng nghĩ, không biết có phải Vệ Nam Phong biết nàng là người khốp kiếp, dự định cho nàng chỗ tốt rồi đưa lên Đoạn Đầu Đài hay không?

Quản Đồng vội vàng lắc đầu, suy nghĩ gì a? Từ nhỏ nàng đã chỉ dạy Vệ Nam Phong, cần thiết mới nói nhiều, nên động thủ thì ngàn vạn lần không thể nói. Quản Đồng lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, tiếp nhận nước nóng, nói: “Đa tạ Thánh Nhân.”

Vệ Nam Phong nhìn Quản Đồng chằm chằm, hối lâu mới nói: “Phải nói tạ Thánh Nhân ban thưởng.”

Quản Đồng: “…” Nàng nhịn một chút, lúc này mới lặp lại: “Đa tạ Thánh Nhân ban thưởng.”

Vệ Nam Phong ừ một tiếng, mi mắt buông xuống lần nữa: “Xem hiểu cái gì không?”

Quản Đồng: !!!

Quả nhiên đây là mạng đề sao! Nàng vội vàng lắc đầu, cười gượng: “Nô tỳ chỉ là một cung nữ chốn thâm cung, chuyện triều đình làm sao hiểu được?"

“Không nên tự ti.” Vệ Nam Phong nói xa xôi: “Người mới luôn xuất hiện từ Nội Học Văn, cũng có vài người được vào triều. Trần học sĩ ở bên ngoài khen ngợi ngươi không dứt miệng, ngay cả Tự Thiên Kim cũng nguyện ý nói chuyện với ngươi, làm sao ngươi không hiểu?"

Đầu Quản Đồng đổ đầy mồ hôi, vô cùng nghi hoặc: “Tự Thiên Kim?”

Lần này đến phiên Vệ Nam Phong dừng lại, không nói thì chuyện này luôn canh cánh, ngay cả người trong cuộc cũng quên luôn Đồng Kính là ai.

Vệ Nam Phong thấp giọng ho khan, nói: “Nữ nhi của Trung thư lệnh. Hôm đó… Hai người trò chuyện có vẻ rất vui a.”

Quản Đồng hồi tưởng một phen, rốt cuộc cũng nhớ lại, một cảm giác lúng túng xuất hiện.

Quản Đồng: “…” Chúng ta vẫn nên tiếp tục đọc tấu chương đi.

“Ứng cử viên xuất chinh, hình như đã được lựa chọn.” Quản Đồng mở miệng, thấy thật lâu Vệ Nam Phong không đáp, lúc này mới lặng lẽ liếc mắt nhìn nàng, tò mò nói: “Chuẩn bị đánh trận sao?”

“Biên cương có dị động, Bắc Mạn khô hạn ba năm liên tục, có thể chống đến hiện tại, thật không dễ.” Vệ Nam Phong trả lời, cười cười: “Không phải chọn lựa mà là đưa ra ứng cử viên. Thượng thư định ra, vẫn cần Môn Hạ Trung Thư cùng nhau bàn bạc.”

Quản Đồng nghiêm túc lắng nghe nhưng vẫn có chút không rõ, Vệ Nam Phong lộ ra nụ cười ôn hòa, làm như hứng thú nên tiếp tục: “Trước đây vì Trẫm ‘Hôn mê’” Nàng nói đến hôn mê, dáng dấp thản nhiên đến cực điểm, ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt của Quản Đồng: "Thượng Thư, Tả Hữu Phó Xạ đều ở trong cung, không cách nào thương thảo, vì vậy Binh bộ không thể làm gì khác là chọn người rồi trực tiếp bẩm tấu, bây giờ Trẫm tỉnh, tất nhiên phải xem một chút.”

Quản Đồng suy tư một phen, đây chính là vòng qua Tam quan lớn, trực tiếp giao tới tay Hoàng Đế? Nàng trừng mắt nhìn, lại thấy Vệ Nam Phong mỉm cười, dù sao trong mơ nàng cũng ở chung với đứa nhỏ này mấy năm, nên nhanh chóng hiểu rõ vấn đề này.

Vệ Nam Phong thấp giọng cười: “Hiểu chưa?”

Quản Đồng lắc đầu theo bản năng, cười gượng: “Thánh Nhân anh minh.” Đứa trẻ hư hỏng này không phải hoài nghi mình nữa chứ?

Thật sự? Tên khốn kiếp? Quản Đồng cảm nhận lòng bàn tay mình bốc mồ hôi.

Vệ Nam Phong cười thành tiếng, vẫy vẫy tay với Quản Đồng, nàng tới gần theo bản năng. Vệ Nam Phong nắm chặt tay Quản Đồng, nàng nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “… Đồng… Ngươi suy nghĩ quá đơn giản.”

Tâm Quản Đồng nhảy lên.

Vệ Nam Phong mở mắt ra: “Ngày sau phải luyện tập nhiều hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip