Chương 37: Đầu đau như búa bổ


Lệnh bài Quảng Chi Tiên đưa rất hữu dụng, dọc đường, sau khi bọn thị vệ kiểm tra thì ánh mắt nhìn nàng thay đổi hoàn toàn, thái độ trở nên cung kính hơn, lúc nói chuyện còn kèm theo nụ cười.

Quản Đồng âm thầm lấy làm lạ, cúi đầu sờ lệnh bài trong tay, không biết nó chỉ có thể tự do ra vào cung cấm hay được quyền đi đến một số nơi không nên đến? Nhưng nàng chỉ nghĩ lướt qua, hiện giờ cần mau chóng tới Dịch Đình, nàng có rất nhiều chuyện cần hỏi A Miêu.

Mục đích lần này chủ yếu vì muốn gặp A Miêu, nhưng đoạn đường khá xa, tốn không ít thời gian.

Khi xuyên đến đây, cái khác không nói, ít nhất thân thể khá hơn nhiều, mỗi ngày cứ đi tới đi lui, đừng nói một vạn bước, ba vạn cũng không phải vấn đề.

Lần nữa trở về Dịch Đình, trong lòng dâng lên một luồng hoài niệm quỷ dị, nàng nhìn giường của mình trước đó, dừng một chút, sau khi tới chỗ Vệ Nam Phong, đồ được của nàng đều được Quảng Chi Tiên cho người dọn tới, chỗ này không còn là vị trí của nàng.

Đột nhiên dâng lên thương cảm.

Do Vệ Nam Phong bị thương, Ngày Xuân Yến vội vã tạm dừng, bây giờ Thánh Nhân chuyển biến tốt, không ít người đã xuất cung, những cung nữ được phái tới Đông Cung chăm sóc tôi tớ các vị Quý Nhân cũng được điều trở về, những thứ này nàng nghe Quảng Chi Tiên nói, Quản Đồng sợ tìm không thấy A Miêu nên cố ý hỏi thăm.

Lúc này Dịch Đình vẫn bận rộn như trong trí nhớ, không ít người vội vã qua lại, nhưng khi nhìn thấy Quản Đồng, vô tình hay cố ý đều dừng bước, sau đó cách xa một chút, không dám tới gần.

Quả thật vận may của Quản Đồng không tồi, được đến bên cạnh Thánh Nhân phụng dưỡng, chúng cung nhân không ai không biết. Thời khắc này lại thấy nàng lẻ loi đứng nơi đó, bên người không có ai theo cùng, quần áo cũng không khác gì trước đây, rốt cuộc tình huống là như thế nào? Mọi người không ai đoán được.

Bị Thánh Nhân chán ghét, trở lại nguyên hình, lần nữa bị đày về Dịch Đình?

Tất cả âm thầm đưa ra phỏng đoán, nhưng nhất thời không dám tiến tới.

Trước đây, Quản Đồng ở trong cung giống hệt người tàn hình, cẩn thận dè dặt, nói chuyện không dám làm mất lòng ai. Ngoại trừ A Miêu, chưa từng thấy nàng thân cận với ai, lâu dần, đại gia cũng không tới lui với nàng, bây giờ có muốn tìm lời thấy sang bắt quàng làm họ cũng không được.

Quản Đồng không biết nguyên thân thế nào, nàng thì thấy người khác nhìn mình xì xào bàn tán, nhưng không tiến lên, trong lòng thả lỏng không ít. Gần đây nàng bị đánh giá quá nhiều, lúc đầu có hơi choáng, miễn đừng lại gần, thì ổn rồi.

Quản Đồng tìm phương hướng, rất nhanh nhìn thấy A Miêu.

A Miêu được đưa về Cục Tư Chế đang vùi đầu làm châm tuyến sống, tựa hồ Ngày Xuân Yến không đem lại bất cứ lợi ích gì cho nàng, hơn nữa việc nàng đem tin tức cho Quản Đồng, hình như cũng không gặp nguy hiểm gì.

Ánh mặt trời rất tốt, các cung nữ làm việc trong sân, lúc này không cần dùng ánh đèn, nên tranh thủ làm để tránh kéo dài đến tối, tổn thương hai mắt.

Trong lúc vô tình có cung nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quản Đồng, rõ ràng bị kinh hách, sau đó tốp năm tốp ba đồng loạt đưa mắt qua, hiếu kỳ quan sát nàng.

Cuối cùng có người nhớ ra quan hệ giữa Quản Đồng và A Miêu rất tốt, nên kéo kéo tay A Miêu, nàng theo hướng người đó chỉ, liền thấy thân ảnh của Quản Đồng. Lập tức lộ nụ cười, giơ giơ tay về phía nàng, trên mặt vẫn vui vẻ đơn thuần, hoàn toàn giống với tiểu cô nương hay làm nũng trong trí nhớ nàng.

Quản Đồng cũng thoáng giơ tay, mang tính chất tượng trưng khoát tay áo một cái, lòng nàng nhiều cảm xúc phức tạp, không biết bày ra vẻ mặt gì mới tốt.

A Miêu nói với những người bên cạnh mấy câu, rồi thả châm tuyến xuống, chạy qua chỗ Quản Đồng.

“A Giáng tỷ tỷ.” A Miêu đi tới, bước chân dần dần tăng tốc, lập tức xuất hiện trước mặt Quản Đồng, kéo tay nàng: “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Chúng ta nói chuyện được không?” Quản Đồng hỏi ngược lại, nàng cảm nhận được bàn tay A Miêu thô ráp hơn trước.

Trong mấy ngày qua, nàng mười ngón không dính nước, tuy có lúc bị Vệ Nam Phong dọa nạt nhưng Vệ Nam Phong không để làm nàng việc nặng, Vệ Nam Phong ăn cái gì thì nàng ăn cái gì, đương nhiên chất lượng hơn hẳn trước kia, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, làm cả người trắng mập lên, ngay cả tay cũng mềm mại hơn.

Bây giờ hai người nắm tay nhau, tay tiểu cô nương mười sáu tuổi, còn khô cứng hơn người chỉ còn hai năm nữa là được xuất cung.

Quản Đồng hít sâu một hơi, trong lòng bủn rủn, nhưng lập tức cứng rắn lên. Nhưng nàng không ngờ, vẫn chưa mở miệng, A Miêu đã nhìn thấu tâm tư, chủ động lên tiếng: “A Giáng tỷ tỷ muốn hỏi về chuyện ngày ấy?”

Quản Đồng trầm mặc chốc lát, rồi gật gù, tuy nàng thiện tâm, nhưng không phải Thánh Mẫu, đương nhiên sẽ không kiếm cớ hay lý do cho A Miêu, nàng có chút không yên lòng về người này.

A Miêu thấy thế, nở nụ cười kéo Quản Đồng qua một bên: “Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh rồi nói.”

Nghe như muốn giết người diệt khẩu. Đột nhiên Quản Đồng có chút run rẩy, nàng nhớ những tình huống trong phim truyền hình, quá nửa người thông minh đều chết trong tay người quen.

A Miêu nhìn Quản Đồng, bất tình lình nở nụ cười: “Không phải A Giáng tỷ tỷ nghỉ A Miêu sẽ gây bất lợi với ngươi chứ?”

“Không thể nào.” Lần nữa Quản Đồng bừng tỉnh, sau đó thở dài: “Chỉ là… A Miêu, ngươi thật sự làm ta giật mình.”

“A Giáng tỷ tỷ lo xa rồi, ở trong thâm cung, ai ai cũng muốn sinh tồn.” A Miêu nói, nàng nhìn chung quanh một chút, tìm một góc tối không người, kéo Quản Đồng qua đó, quay đầu nhìn nàng: “A Giáng tỷ tỷ, muốn hỏi gì?”

Muốn hỏi gì? Chuyện muốn hỏi rất nhiều!

Quản Đồng xoa xoa trán, hơi uể oải: “Chuyện này, tột cùng ngươi biết bao nhiêu?” Quản Đồng không dám hỏi A Miêu do ai sai khiến, nàng nhớ bản thân mình cũng là tên khốn kiếp, nên tùy tiện hỏi, vạn nhất A Miêu có vấn đề, nàng liền rơi vào bị động.

A Miêu cười cười: “Ta là một cung nhân quanh năm ở Dịch Đình, làm thế nào biết được cái gì? A Giáng tỷ tỷ, ngươi đề cao ta rồi.”

Mặt Quản Đồng tối sầm, thầm nghĩ, A Miêu không định nói thật?

A Miêu lại thở dài: “A Giáng tỷ tỷ, ngươi một mình ở trong cung, tuy là cung nữ thấp nhất nhưng cũng không ai bắt nạt ngươi…”

Khi nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm mặt đất, cho dù là hoàng cung, nhưng tất cả thợ thủ công đều đặt trọng tâm vào cung Thánh Nhân và Hậu phi, còn ở Dịch Đình rất nhiều nơi tồn tàn thế này, mặt đất nứt nẻ nhiều chỗ, rêu xanh mọc đầy, nếu như đến gần, còn có thể ngửi được mùi lạ khó nghe.

“Ngươi mới vào cung, thượng quan sẽ tùy tiện tìm lý do nào đó ma sát một lần, cắt xén tiền bạc, hạ thấp tính khí ngươi xuống tận cùng. Mấy ông già ỷ vào tư lịch, để ngươi làm công việc nặng nhọc nhất, ngươi chỉ có thể lựa chọn ôm chặt một bắp đùi. Có người dựa vào thượng quan hoặc tiền bối, có người chọn đối thực cùng hoạn quan, làm những chuyện dơ bẩn kia.” A Miêu ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Ánh mặt trời trong ngày hè làm người muốn ngất đi, mùa đông thì than lửa cùng chăn bông cũng bị cắt xén, rất khó để vượt qua…”

Quản Đồng trầm mặc.

A Miêu mâm trụ môi: “A Giáng tỷ tỷ, những chuyện này ngươi đều không có trải qua đúng chứ?”

Quản Đồng hồi tưởng lại nguyên thân, nhất thời không nói gì.

A Miêu tựa hồ phát tiết: “Ngươi vẫn rời xa mọi người, yên lặng chờ xuất cung, ngươi không biết có bao nhiêu người âm thầm hâm mộ ngươi. Sống mệt mỏi thiếu thốn, lúc nào cũng không xuất hiện trên người ngươi, những chuyện bẩn thủi cũng không tới gần ngươi được. Ta cũng rất hâm mộ ngươi, A Giáng tỷ tỷ.”

“Cho nên…? Ngươi tiếp cận… Lợi dụng ta?”

Thời điểm nói đến hai chữ lợi dụng, Quản Đồng cảm thấy cổ họng mình đau đớn sắc bén, giống như có lưỡi đau cắt vỡ. Nàng nhớ tới lời A Miêu từng căn dặn, tuy không có nhiều tiền nhưng vẫn giúp nàng tìm y nữ…

“Chuyện này có gì không đúng? A Giáng tỷ tỷ, ngươi cần bạn bè, ta cần được che chở.” A Miêu nói tiếp: “Ngươi may mắn dường nào, ngươi không biết sao? Ở Dịch Đình, ngươi có người che chở, hơn nữa tới Ngày Xuân Yến còn được Thánh Nhân để ý.”

“Được rồi!” Quản Đồng nói, nàng đánh gãy lời A Miêu, thanh âm của nàng hơi lớn, khí tức hơi bất ổn.

A Miêu trở nên trầm mặc, nàng nhìn kỹ Quản Đồng, một lát sau, mới nói: “A Giáng tỷ tỷ thật sự không muốn giao hảo với ta?”

Sắc mặt Quản Đồng cứng nhắc, qua một hồi lâu mới nói: “Tờ giấy kia… Là ai đưa cho ngươi?”

“Một thị vệ canh cửa, dẫn ta đi.” A Miêu khẽ ngẩng đầu, nhìn vào mắt Quản Đồng toát ra khẩn cầu: “A Giáng tỷ tỷ, ngươi có Quý nhân che chở, Trần học sĩ cũng giúp đỡ không ít, Thánh Nhân để ý ngươi, còn có những người khác… Ngươi không thể đưa tay giúp đỡ ta một chút hay sao? Ta ở Dịch Đình hai năm, trong hai năm qua, ngoại trừ Ngày Xuân Yến, chưa từng được đi chỗ nào khác, ta không muốn tiếp tục thế này, ta càng không thể cứ tiếp tục làm những công việc nặng rồi chờ đến ngày được xuất cung. Cái gì ta cũng có thể làm, thật sự. Ngươi  thấy đó, không phải trước đây làm rất tốt sao?”

“A Giáng tỷ tỷ, ta biết ngươi có bí mật.”

A Miêu tiến lên, nhưng Quản Đồng lui lại một bước.

Thân thể A Miêu cứng đờ, Quản Đồng nhìn nàng: “Ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút…” Lúc này dạ dày nàng dâng lên một trận buồn nôn, nàng không muốn dùng ngữ khí này nói chuyện với A Miêu, nhưng đạo bất đồng, thì mưu cầu cũng khác nhau.

Nhưng nghe A Miêu nói câu đó, Quản Đồng ý thức mình không thể tùy tiện làm bậy, nguyên thân ở trong cung nhiều năm, coi như tiêu cực chống lại nhưng rõ ràng người kia không hề từ bỏ nguyên thân, Quản Đồng nghĩ đến điểm này, đứng ngồi không yên, mà lời của A Miêu cũng khiến nàng suy tư.

Thế gian bao nhiêu chuyện bại bởi tiểu nhân!!!

Quản Đồng không dám đánh cược A Miêu có phải là tiểu nhân hay không? Nàng rất cần được yên tĩnh một chút, suy nghĩ lại tất cả.

Có điều lời A Miêu dường như là một tín hiệu, ánh mắt A Miêu lập tức sáng lên, giống như người đang tuyệt vọng đạt được hi vọng, nàng nhìn Quản Đồng, sốt ruột nói: “Được rồi, A Giáng tỷ tỷ ta chờ ngươi.” Nói xong, nàng như thể hiện giá trị của mình: “Tướng mạo tên canh cửa kia bình thường, cũng không nói rõ lai lịch, ngoài trừ ta, không ai nhận ra.”

Quản Đồng gật gù, nghiêm mặt từ biệt với A Miêu, cảm thấy bản thân trở thành loại người nàng từng rất ghét bỏ.

Nhưng A Miêu không hề biết, khi Quản Đồng rời đi, nàng cảm thấy đầu quá đau, một lượng tin tức lớn nhồi vào cùng lúc.

Bây giờ Quản Đồng không còn giống lúc trước, không biết gì về Cung Đình, ở đây phân biệt nội thị cùng cung quan, nam nữ tách biệt. Nếu là tiểu canh cửa, theo lý thuyết không thuộc quyền quản lý của Cung Chính.

Vậy Cung Chính đâu? Mỗi khi nàng nhìn thấy Cung Chính, tâm tình nguyên thân lập tức giao động.

Đầu Quản Đồng đau như búa bổ, nàng cau mày, lúc này từ xa có thị vệ đi tới, nhìn thấy Quản Đồng, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm: “Quản nương tử, Thánh Nhân triệu kiến.”

Quản Đồng nghe vậy, lại nghỉ tới ánh mắt dò hỏi của Vệ Nam Phong, đầu càng đau đớn hơn.

------------------- 

Tác giả có lời muốn nói: Ta trước đi cố cung phát hiện đại diện chi tiết nhỏ rõ rãng tinh xảo rất nhiều nha, ngày đó còn cảm khái, nguyên lại cổ đại thợ thủ công còn lười biếng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip