Chương 42: Mời


Sau khi Lâm Uẩn tiến cử, Quản Đồng không lập tức đi tìm Lục Ngũ Nương ( Còn gọi là Lục Cầm - Sau này mình đổi thành Lục Cầm nha mọi người )

Quản Đồng biết bên ngoài dường như mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng nhưng thật chất trong lòng chưa sẵn sàng.

Huống chi, nàng còn phải bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đầu đều phải theo bên cạnh Vệ Nam Phong. Cách ngày thượng triều một lần, nên các đại thần dần dần quen mắt với sự xuất hiện của nàng, hiện nay còn đủ loại lưu truyền trên phố.

“Quản nương tử, hôm nay lại làm phiền ngươi.”

Ngoại trừ Lâm Uẩn, bây giờ người đứng ra lấy lòng nàng còn có Trung thư lệnh Vu Uyển. Người này quyền cao chức trọng, tay nắm thực quyền, tư thái đoan chính, sắc mặt vững vàng hòa ái, nhìn lướt qua cũng thấy đáng tin cậy hơn Lâm Uẩn biết bao nhiêu, nàng cầm chiết tử, mặt mang ý cười, nhìn Quản Đồng.

Quản Đồng đã quen thuộc với lễ nghi trong cung, vội vàng đáp lại, hai tay phủng chiết tử, đây là đưa cho Vệ Nam Phong, không thể khinh thường. Loại công văn tạp vật này, Quản Đồng cũng từ từ tiếp nhận, may là thực tế nàng không thể nhìn, nếu không cuộc sống càng phức tạp hơn.

Để nàng phụ trách những việc này không phải Vệ Nam Phong làm khó dễ, mà ngược lại, là vì Thánh Nhân coi trọng, nàng mới có thể bắt đầu, đặc biệt tương quan với những người thân cận bên cạnh Vệ Nam Phong.

Những đại thần khác cũng rõ ràng, bọn họ ở bên cạnh đều nhìn thấy.

Lâm Uẩn là thứ nhất.

Vu Uyển thứ hai.

Có lẽ không bao lâu sẽ xuất hiện người thứ ba thứ tư.

“Tiểu nữ tử nhà ta sau lần gặp mặt đó luôn đặc biệt nhớ đến Quản nương tử.” Vu Uyển nói đến nữ nhi, cũng mơ hồ lộ ra mấy phần kiêu ngạo và tự đắc, nàng cong mắt, cười nhìn Quản Đồng: “Quản nương tử, nếu ngày nghỉ rảnh rỗi, tiểu nữ xin được quét giường đón tiếp, mong Quản nương tử không chê.”

Nữ nhi Vu Uyển?

Đại khái đầu óc Quản Đồng trống rỗng một lúc, mới nhớ đến người từng làm nàng lúng túng cô nương Đồng Kính.

Các nàng… Không thân thiết đến mức đó a.

Nhưng ý nghĩ của người bình thường này chỉ kéo dài trong nháy mắt, Quản Đồng lập tức trở về thực tại, uyển chuyển từ chối: "Thịnh tình của Đồng nương tử, ta xin cảm tạ, có điều bây giờ mọi việc rất phức tạp, nô tỳ mới biết bắt đầu tiếp nhận, đang trong giai đoạn học tập, thực sự… Hữu tâm vô lực.”

“Không sao.” Vu Uyển vẫn cười híp mắt, nhưng lại giống lão hồ ly nhìn chằm chằm miếng mồi: “Vậy lời mời này trước tiên cứ tạm giữ, ngày nào Quản nương tử rảnh rỗi thì đến.”

Quản Đồng nhìn Vu Uyển, nàng suy nghĩ một chút, thấy Lâm Uẩn ở bên cạnh nháy nháy mắt, thế là cười đồng ý.

Vu Uyển thỏa mãn khoan thai tản bộ rời đi.

Quản Đồng vỗ vỗ ngực mình, vội vàng đem khoai lang nóng trong tay giao cho Vệ Nam Phong.

Thời gian qua theo Vệ Nam Phong, Quản Đồng mới biết đứa nhỏ này có bao nhiêu mệt mỏi.

Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường , nếu có thượng triều, lên xong rồi chuyển qua điện Thái Cực tới khuya, còn không thượng triều thì ở tại thư phòng hoặc điện Thái Cực phê duyệt tấu chương.

Thái y đến xem mạch cho nàng mỗi ngày, căn cứ theo thân thể của Vệ Nam Phong mà điều chỉnh, hằng ngày đều dùng thuốc bổ khí, hầu như chưa từng đứt đoạn.

Trên làm dưới theo, Vệ Nam Phong bận bịu giống hệt con thoi, những người còn lại cũng đảo quanh cả ngày. Các đại thần từ tuổi trẻ đến tráng niên ngoài ba mươi, hay những lão thâm niên cũng lo lắng việc nước, ngày qua ngày, Quản Đồng gần như quen mặt tất cả.

Theo tiếng bước chân của Quản Đồng, Vệ Nam Phong ngẩng đầu lên nhìn. Quản Đồng đón nhận ánh mắt sau đó đặt chiết tử lên bàn, yên lặng thi lễ một cái, Vệ Nam Phong thấy thế, gõ gõ bàn trà. Quản Đồng thở dài, một chút thời gian riêng tư cũng không có.

Nàng nhận mệnh đứng bên cạnh Vệ Nam Phong, bắt đầu chăm chú mài mực.

Vệ Nam Phong nhìn theo thân thể Quản Đồng chuyển động, thấy nàng cúi đầu mài mực, dáng vẻ phong nhã, đột nhiên nở nụ cười: “Dân gian có Hồng Tụ thiêm hương, Trẫm thế này, cũng thật biết hưởng thụ.”

“Thánh Nhân, đây đều là những Tú tài nghèo túng tưởng tượng thôi.” Quản Đồng thấp giọng trả lời: “Hương dã tục phu, không cưới nổi lão bà, nên vừa muốn có tiền vừa muốn có nữ nhân, cái gì ốc đồng cô nương, cái gì hồ ly tinh quái, đều như vậy.”

Vệ Nam Phong:…

Làm sao nàng lại quên tỷ tỷ là một kho cố sự, một câu nói như thế này căn bản không dẫn được sự chú ý của nàng!

Ngày mai… Không! Hôm nay phải tìm Lâm Uẩn bàn bạc lại!

Vệ Nam Phong thấp giọng ho khan một tiếng, ý đồ lôi kéo: “Tuy lời không giả nhưng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là nhân chi thường tình. Trẫm cũng không ngoại lệ.”

Tiếng nói vứt dứt, Vệ Nam Phong thấy Quản Đồng tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng.

Trong lòng Vệ Nam Phong có chút hoảng loạn không tên, nàng nhìn Quản Đồng: “Làm sao?”

Quản Đồng muốn mở miệng, nhưng chỉ chớp mắt, thấy Quảng Chi Tiên đứng một bên, có điều nửa người trên đã muốn nghiêng lại gần chỗ các nàng. Quản Đồng liền nhớ thân phận mình, thở một hơi thật dài, đem những suy đoán nuốt xuống, kiên quyết chuyển đề tài: “Thánh Nhân, nô tỳ có thể nghỉ một ngày không?”

“Tự nhiên…” Vệ Nam Phong vừa lên tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liếc nhìn Quảng Chi Tiên.

Hắn mau mau khom người đáp lời: “Hồi Thánh Nhân, lúc nãy Trung thư lệnh thay nữ nhi mời Quản nương đến nhà làm khách.”

Quản Đồng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Quảng Chi Tiên vẫn luôn ở bên cạnh Vệ Nam Phong, làm sao hắn biết chuyện này? Tuy rằng nàng cùng Vu Uyển không có lén lén lút lút, nhưng khi nói chuyện âm thanh không lớn, tột cùng làm sao mà Quảng Chi Tiên nghe được hai người nói chuyện?

Nàng nghĩ đến lúc nãy Quảng Chi Tiên gần như phải đem nửa người thiếp lại gần nhưng nửa người dưới vẫn rụt rè đoan trang đứng thẳng tắp, vì vậy Quản Đồng cách xa Quảng Chi Tiên một chút.

Thực không nghĩ tới, Thiếu giám đại nhân ứng cử viên sáng giá trong chuyện điềm đạm không Bát Quái lại là người như vậy!

Đầu tiên Vệ Nam Phong cau mày, sau đó lập tức hồi tưởng lại, trừng mắt nhìn Quản Đồng: “Chính là tiểu cô nương luôn quấn lấy ngươi nói chuyện? Quả nhiên quyến luyến không quên.”

Vệ Nam Phong cười lạnh, mang theo vạn phần oan ức cùng trăm vạn phần chua xót.

“Thánh Nhân, ta không còn nhớ rõ nàng…” Quản Đồng bất đắc dĩ.

Vệ Nam Phong chỉ nói: “Ngươi chỉ mới đến bên cạnh Trẫm, bên kia lại nhận được lời mời tốt đẹp. Quản nương tử, thể diện thật lớn a.”

Vệ Nam Phong tập trung nhìn Quản Đồng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Quản nương tử, đừng quên thân phận của mình.”

Bỗng nhiên Quản Đồng cảm thấy phấn chấn, lâu rồi nàng không nghe được lời này, đây là Vệ Nam Phong bỏ đi hoài nghi hay Vệ Nam Phong hiểu rõ ý nghĩ của nàng chủ động phối hợp?

“Không cần Thánh Nhân nhắc nhở, việc của Thánh Nhân, là chuyện đại sự trong lòng nô tỳ.” Quản Đồng hành lễ với Vệ Nam Phong.

Biết rõ lời này của tỷ tỷ đa phần là diễn trò, Vệ Nam Phong nhịn không được nhảy nhót trong lòng, nàng nhẹ mỉm cười, nghĩ trong chốc lát, nhân tiện nói: “Tiểu cô nương nhà Vu Uyển được xưng là Tự Thiên Kim, là người vô vị kiệm lời. Nếu ngươi muốn ra ngoài, thì…”

“Khụ khụ khụ’ Quảng Chi Tiên ở bên cạnh ho khan mấy tiếng.

Vệ Nam Phong quay đầy nhìn Thiếu giám, hắn cũng đang nhìn mình, biểu tình rõ ràng chỉ tiếc mài sắt không thành thép.

Vệ Nam Phong: “…”

Nàng có chút rụt rè.

Quản Đồng còn đang thấy kỳ quái, nhớ lại hình như Đồng Kính không phải người kiệm lời ít nói a. Vừa vặn nghe Vệ Nam Phong nói: “Nếu ngươi muốn ra ngoài, thì phải hầu hạ Trẫm thật tốt. Dù sao, Trẫm mới là đại sự hàng đầu trong lòng ngươi, không phải sao?”

Quản Đồng đối diện với ánh mắt cười như không cười của Vệ Nam Phong. Đột nhiên hồi tưởng lúc trước Vệ Nam Phong nói câu thế thân kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, Quản Đồng cảm thấy trong lòng một luồng lửa đang thiêu đốt, loại uất ức này càng ngày càng nồng đậm. Hít một hơi thật sâu, kiềm nén tức giận, trầm mặc hành lễ: “Nô tỳ biết được.”

“Ra ngoài đi.” Vệ Nam Phong phất tay một cái, dáng vẻ lơ đãng: “Ở Thần Đô, bộ rễ gia tộc phức tạp, nếu cái gì cũng không biết, chỉ sợ họa từ miệng mà ra.”

Quản Đồng sâu sắc nhìn Vệ Nam Phong một lúc, mới lui ra ngoài.

Mặc dù biết Vệ Nam Phong muốn tốt cho nàng nhưng Quản Đồng vẫn có ý nghĩa đánh đòn đứa nhỏ hư hỏng này, chỉ là rất nhanh nhịn xuống.

Vệ Nam Phong nói rất đúng, bây giờ đối với đại thần Thần Đô hay môn phiệt, nàng vẫn còn xa lạ, chưa hiểu sâu, mà lúc này điều cần thiết nhất là dẫn dắt người nọ ra ánh sáng…

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Cầm là người thích hợp nhất, rốt cuộc cũng tìm được lý do danh ngôn chính thuận đi gặp nàng.

Nhưng tột cùng Lục Cầm muốn gì ở nàng đây? Trước đây Lục Cầm nói những lời đó, với thân phận của nàng hiện giờ, có thể cấp cho tiểu nha đầu đó lợi ích gì?

Đột nhiên tới bên cạnh Vệ Nam Phong, nhìn như phong quang vô hạn nhưng xác thực chân chính thanh liêm. Trong giây phút này đột nhiên Quản Đồng hiểu rõ sắp xếp của người sau lưng, thứ hắn muốn là hai tay áo nàng trống trơn.

Bây giờ Quản Đồng nghĩ đến Lục Cầm, sẽ theo bản năng suy nghĩ mình có thể cho nàng cái gì? Mới chìm đằm trong cung cấm không bao lâu, cũng biết lợi ích vững chắc hơn cảm tình thuần túy, càng có thể ràng buộc được một người. Nếu vậy Vệ Nam Phong thì sao? Còn người ở sau lưng nàng đâu?

Có phải bọn họ cũng cảm thấy như vậy? Giữa người và người là lợi dụng lẫn nhau?

Quản Đồng không có gì, chỉ như vậy, Vệ Nam Phong mới yên tâm và tín nhiệm.

Quản Đồng hít vào ngụm khí lạnh, nàng tự xiết chặt ngón tay mình.

‘Trên thế giới này, tỷ tỷ là người quan tâm ta nhất.” Câu nói này của Vệ Nam Phong đột nhiên xuất hiện trong đầu, thời điểm đó, nàng nói với Vệ Nam Phong, bên cạnh nàng có tôi tớ trung thành, còn bạn bè thật tâm nhưng mãi đến hiện tại, Quản Đồng mới thật sự hiểu hàm nghĩa trong lời Vệ Nam Phong.

Thánh Nhân giàu có tứ hải, Thánh Nhân tay nắm cực quyền, nàng không thiếu người bầu bạn, lương sư, tôi tới nhưng đại khái không thể, mà không cách nào thuần túy, hoàn toàn tin tưởng một người.

Quản Đồng cúi đầu, trong lòng chua chát, khi đó Vệ Nam Phong hời hợt cong đôi mắt, câu nói dường như nhẹ nhàng, vô cùng thâm tình ‘Tỷ tỷ là người trong lòng ta’, lúc này nàng mới cảm nhận được nó nặng thế nào.

“Sau này… Bớt muốn đánh đứa nhỏ hư hỏng đó lại…”

---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quản Đồng: Của ta giang hồn đang thiêu đốt!!!
Vệ Nam Phong:…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip