Chương 57: Thi triển


“Quốc sư xin nghỉ không thượng triều.”

Quảng Chi Tiên nâng một quyển tự viết trình lên, cung kính nói.

Vệ Nam Phong gật đầu, không lưu ý lắm, Quản Đồng nghe xong cũng không thèm để tâm. Tuy Lâm Uẩn là tâm phúc của Vệ Nam Phong nhưng tính khí thẳng thắn lắm.

“Bên phía Lục Đại nương…” Quản Đồng nhỏ giọng.

Vệ Nam Phong ừ một tiếng: “Có người che chở, nàng trầm luân ở Ngoại phường hai năm, chỉ dựa vào câu đố vẫn giữ được trong sạch, bình yên vô sự đến nay, ngươi không cần lo lắng quá mức.”

Quản Đồng ừ một tiếng, lo lắng thì vẫn lo lắng.

“Nhắc tới cũng thật đúng lúc.” Quảng Chi Tiên giống như nói chuyện phiếm: “Tên tiểu tử canh cửa nói, đêm qua Lâm Quốc sư vào phòng Lục Đại nương, đến nay vẫn chưa rời đi.”

Vệ Nam Phong và cả Quản Đồng đều sững sờ, Vệ Nam Phong nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nhìn Quản Đồng.

Đáy mắt Quản Đồng mê man, nhìn ngược lại, mang theo nghi hoặc: “Sao… Quan hệ các nàng tốt như vậy từ lúc nào? Trước đây ta thấy… Hình như Lục Đại nương không quá thích…”

Vệ Nam Phong khụ một tiếng, tâm niệm muốn chuyển đề tài, cảm thấy tỷ tỷ đối với loại chuyện này quá mức chậm chạp, nhưng nhờ vào đó nếu mở được bí quyết sẽ càng tốt đẹp hơn. Bởi vậy cười cười: “Lục Đại nương, người này… Thành tựu chuyện tốt cho Giai Không.”

“Chuyện tốt gì…” Quản Đồng ngưng miệng, rốt cuộc phục hồi tinh thần, sợ chút nữa nhảy dựng lên.

Ánh mắt nàng đảo qua Vệ Nam Phong, lại chuyển tới Quảng Chi Tiên lặng im bên kia, thấy vẻ mặt hai người không có gì dị thường, nên bản thân không thể cả kinh, thực sự mất hết mặt mũi người xuyên không!

Quản Đồng bình tĩnh lại, nàng ồ một tiếng, thân thể cứng ngắt, sắc mặt đỏ chót. Nàng đi xa mấy bước, lại nghĩ đến tuyên bố tình thâm của Vệ Nam Phong, đứa nhỏ này cũng có… Cũng có ý nghĩ như thế với mình sao? Quản Đồng đối đầu với ánh mắt đầy ý cười của Vệ Nam Phong, giật mình lập tức xoay lại, hệt như lửa thiêu mông chạy mất.

“Làm rất khá.” Vệ Nam Phong cho Quảng Chi Tiên ánh mắt.

Mặt Quảng Chi Tiên không cảm xúc cúi đầu tạ ân: “Thánh Nhân đăm chiêu, nô tài cũng theo đó đăm chiêu.”

“Trẫm thấy ngươi đối với Quản nương tử…”

“Thánh Nhân lo xa rồi, những lo lắng và suy nghĩ của nô tài đều vì Thánh Nhân.”

Hơn nữa, một, không biết ai đưa nữ nhân này đến bên cạnh Thánh Nhân, hai, Thánh Nhân chỉ nhìn không thể ăn! Quảng Chi Tiên tức giận bất bình.

Quản Đồng chạy đi, nàng còn có chính sự phải làm, chuyện xuất cung vừa rồi tuy gặp không ít vấn đề nhưng đại thể Quản Đồng cũng được nhìn một lượt Thần Đô, thăm dò dân trong kinh thích đồ ăn gì, thật ngoài dự liệu, lại hợp tình hợp lí, đồ ăn thời đại này không ít, thậm chí cực kỳ phong phú.

Vệ Nam Phong chăm lo việc nước mười năm, hơn nữa gần đầy liên tục được mùa, đường đi Tây Vực an toàn, thương nhân có thêm bảo đảm, bởi vậy nối liền không dứt. Đem đến nhiều loại hình mới mẻ, phương thức nấu nướng giảm thiểu, nhưng tiêu tốn không ít tâm tư, đại yến Tiểu Tịch, các loại đồ ăn càng khiến người ta hoa cả mắt.

Quản Đồng cân nhắc tỉ mỉ, đi tìm Lục Cầm, nàng muốn kiếm tiền, phải nuôi người phía dưới, nàng không thể làm con sâu gạo.

“Quản nương tử đăm chiêu…” Lục Cầm nhìn Quản Đồng viết viết, chữ xiêu vẹo không chịu được: “Rất thú vị a.”

Quản Đồng vừa nghe liền biết bên trong còn có ý tứ khác: “Ngươi cứ nói thẳng.”

Lục Cầm cười cười, nhìn Quản Đồng, thấy biểu hiện của nàng không có gì bất mãn, mới lên tiếng: “Tâm tư Quản nương tử xảo diệu, nếu theo con đường này, tất nhiên kiếm không ít bạc nhưng Lục Cầm cả gan hỏi thêm một câu, Quản nương tử muốn kiếm tiền nhỏ hay số tiền lớn? Muốn kiếm một nhà một nghiệp hay muốn kiếm lời một thành một nước chi tài?”

Quản Đồng nghe vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Cầm, trong lòng cảm khái không thôi, đứa nhỏ này mà thiên tài gì, rõ ràng là tiểu quái vật mới đúng.

Không biết có phải vì bi kịch Lục gia buộc Lục Cầm phải trưởng thành hay không? Nàng hoàn toàn thoát khỏi tính khí trẻ con, Quản Đồng hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ, nàng còn tưởng người này chỉ là đứa bé nên ra sức hống.

Hiện tại, bất tri bất giác đem Lục Cầm trở thành phụ tá, hơn nữa nàng càng ngày càng triển lộ một mặt ghê gớm…

Quản Đồng lắc đầu xua tan cảm thán, ngồi thẳng người.

Tột cùng nàng muốn cái gì?

Xuyên qua muốn phú quý đầy trời hay quyền thế đỉnh cao?

Đương nhiên không, nếu nàng muốn những thứ đó, cần gì phải làm nhiều chuyện trực tiếp ôm đùi Vệ Nam Phong, ngồi mát ăn bát vàng là được.

Nàng muốn…

“Ta… Nói ra thật xấu hổ, có lẽ Mãn Chi sẽ châm biến ta.” Quản Đồng nhìn tiểu cô nương trước mặt, ánh mắt tỏa sáng xen lẫn mấy phần e lệ, nhưng rất kiên nghị: “Ta muốn trợ giúp Thánh Nhân. Bây giờ loạn trong giặc ngoài, tuy Đế quốc lớn nhưng trong lúc làm việc đều phải cẩn thận từng li từng tí. Ta muốn nàng trở thành Minh Quân chân chính, tri triển tay chân thông thuận nhất.”

Lục Cầm đánh giá Quản Đồng.

Quản Đồng để ý Thánh Nhân quá mức, phần tâm ý này sớm để lại dấu vết bên ngoài, Lục Cầm có thể không quan tâm ẩn tình trong đó, nhưng lời giải thích của Quản Đồng, thành công gợi lên hứng thú trong nàng.

Lục Cầm cười cười, nhân tiện nói: “Một nước cần phải có tài phú, chuyện này không phải một tiểu điếm nhỏ đủ sức thực hiện được. Nàng suy nghĩ một chút, vô cùng tò mò nhìn Quản Đồng: “Bây giờ thế cuộc ổn định, nhưng mọi thứ hiện hữu sớm bị người chia cắt, lớn thì chế tác binh khí, nhỏ thì dầu muối củi gạo, hoặc là hoàng thương, không thì thế gia, tất cả đều có nhúng tay. Quản nương tử chí cao xa, nhưng có nghĩ bắt đầu từ đâu không?”

Hai người nhìn nhau, Quản Đồng chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Mãn Chi cho rằng, cái gì mới là quốc chi tài phú đây?”

Lục Cầm lắc lắc đầu, nhìn Quản Đồng, trong lòng dâng lên kích động, cuối cùng xuất hiện một cảm giác kỳ quái, hệt như gặp được minh chủ.

Gió lớn thổi qua mang đến không khí mát mẻ, thế nhưng trong lòng hai người lại hừng hực lửa nóng.

Vệ Nam Phong đứng đó nhìn hai người cách nàng không xa, mặc dù không nghe được gì nhưng lại đọc được khẩu hình, nàng không dám chớp mắt nhìn hai người chằm chằm, đem lời của cả hai nuốt chững.

“Người…” Lục Cầm nói: “Người chính là căn bản của Quốc.”

“Ừm.” Quản Đồng vỗ tay một cái: “Vậy chúng ta liền dùng người làm ăn là được rồi.”

“Cái gì?” Lục Cầm kinh hãi: “Ngươi muốn buôn bán nhân khẩu? Cái này không thể được!”

“Tất nhiên không phải.” Quản Đồng nói tiếp: “Nếu muốn mở con đường kiếm tiền mới, kỳ thực ta cũng có biện pháp…”

Lúc trước nàng ở thư viện xem không ít sách, kiến thức không ít, rất nhiều tài nghệ nội ngoại cổ kim, Vệ Nam Phong là Đế Vương không cần những thứ này nên nàng không nói ra. Ai ngờ có một ngày nàng lại xuyên đến đây…

Ánh mắt Quản Đồng càng ngày càng sáng, nàng cười cười, nâng tay điếm điếm từng ngón.

Vệ Nam Phong nhìn dáng vẻ Quản Đồng hưng phấn cực điểm, khóe miệng nâng lên, quay đầu lặng lẽ rời đi.

Lục Cầm thì trầm mặc một phen, mới nói: “A Giáng tỷ tỷ, ngươi định để ai làm? Ai là tâm phúc ở ngoài cung? Ta thấy được chí hướng cao xa của A Giáng tỷ tỷ, kế sách cũng hoàn hảo nhưng hiện giờ chỗ nào cũng cần dùng người lẫn tiền.”

Lần này rơi vào cảm giác lúng túng, hệt như lúc Vương Kiều Hoa hỏi nàng.

Nàng không có tiền, nên tuyển không được người, mà không có người cũng sẽ không có tiền.

Một tuần hoàn quá ác!

Quản Đồng ôm đầu.

Cuối cùng Lục Cầm đưa ra chủ ý: “Nếu A Giáng một lòng vì Thánh Nhân, tại sao không trực tiếp hỏi Người?” Lại nói thêm: “A Giáng tỷ tỷ, ngươi phải biết hiện tại chỗ dựa của ngươi là lớn nhất.”

Thực sự nghe quân nói một lời, còn hơn đọc sách mười năm! Quản Đồng quyết định trở lại sẽ tìm cơ hội nói với Vệ Nam Phong.

Vệ Nam Phong vẫn bận làm việc, lúc này vẫn chưa phê duyệt tấu chương xong, thấy vậy Quản Đồng rất khó chịu, nàng thì chỉ biết tới tới lui lui.

Vệ Nam Phong quá sủng thế thân như nàng rồi.

Quản Đồng hơi bất bình, đối với tỷ tỷ cũng không thấy nàng sủng như vậy a, tất cả đều là lời nói ngoài miệng.

Quản Đồng vừa nghĩ vừa tiếp nhận thuốc bổ thái giám đưa tới.

“Thánh Nhân, nên uống thuốc.” Quản Đồng nhỏ giọng nói.

“Để một bên đi.” Vệ Nam Phong cũng không ngẩng đầu.

Quản Đồng thấy Vệ Nam Phong gian lao, thế là cầm chén thuốc đặt một bên, tự mình kéo tay áo lên giúp Vệ Nam Phong phân loại tấu chương.

Bầu không khí tồn tại cảm giác hiểu ngầm, không ai lên tiếng, tuy vậy nhưng trong lòng cả hai đều có dòng nước ấm chảy qua, giống thời điểm ở Tây thị, chỉ một ánh mắt, các nàng liền hiểu ý nghĩ của đối phương.

Vô thanh thắng hữu thanh.

“Trẫm có một chuyện.”

Vệ Nam Phong vẫn không dừng bút, giống như vô ý: “Hiện giờ quốc khố không quá sung túc, bởi vậy Trẫm muốn ở bên ngoài thu mua vài sản nghiệp.”

Hai mắt Quản Đồng lập tức tỏa sáng.

Dư quang của Vệ Nam Phong bắt được, khóe môi giương lên, nhưng cố gắng kiềm chế lại, nói tiếp: “Những sản nghiệp này cần kiếm được lãi, để ủng hộ quốc khố. Chiến sự sắp tới, hao tốn khá lớn. Mà những sản nghiệp vốn có hầu như đều bị người nắm giữ, khó bứt ra được, rễ của nó phức tạp, chắc chắn không đạt được hiệu quả.”

Quản Đồng nhanh chóng chen vào: “Thánh Nhân cứ giao việc này cho nô tỳ, nhất định không phụ mong đợi.”

Vệ Nam Phong đánh giá Quản Đồng, tiếp theo nhàn nhạt nở nụ cười: “Quản nương tử làm sao để ta tin ngươi?”

Nàng rất hứng thú nhìn Quản Đồng, tinh thần bồng bềnh, Lục Đại nương thủ tín Lâm Uẩn, lấy sắc thị nhân. Tỷ tỷ nàng… Khụ khụ khụ, không được, không thể tiếp tục nghĩ nữa.

Quản Đồng là người hiện đại a, tuy chỉ đi làm mấy năm nhưng trải qua không ý kế hoạch chuyển quá, vì thế mau chóng nói: “Ta sẽ làm một công văn trình lên Thánh Nhân, nếu Người không yên lòng cứ để người khác đảm nhiệm.”

Vệ Nam Phong hơi tiếc nuối, có điều rất nhanh phản ứng lại: “Tất nhiên Trẫm tin ngươi, còn việc ngoài cung, ngươi cứ giao cho Giai Không.”

Quản Đồng nghe vậy, suy nghĩ thêm một chút, kỳ quái nói: “Chẳng lẽ… Nàng vẫn còn ở chỗ Lục Đại nương?”

Thấy Vệ Nam Phong gật đầu, Quản Đồng sững sờ nhìn sắc trời, lúc này gần hoàng hôn, trước đó Lâm Uẩn tự nhiên tới lui, mặc kệ giờ giấc, bây giờ như vậy đúng thật rất hiếm thấy.

Hai người này… Mặc dù Quản Đồng là người hiện tại, nhưng nàng chưa từng yêu đương, nên cảm thấy khó mà tin nổi.

Có khi nào chết trên giường hay không? Quản Đồng run rẩy.

Vệ Nam Phong cười ha ha, tên kia sa vào ôn nhu, đương nhiên phải giao chuyện cho nàng làm, nếu không sẽ bị yêu tinh bóc lột thậm tệ, hút khô tinh lực.

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Nam Phong: Tên kia sa vào ôn nhu hương trung, đương nhiên đến cho nàng tìm chút chuyện làm. Nếu không thì, phải bị yêu tinh bóc lột thậm tệ, hút khô.

Lâm Uẩn: Thánh Nhân ngươi chính là hâm mộ!

Vệ Nam Phong: Trẫm là suy nghĩ cho ngươi!

Lâm Uẩn: Thánh Nhân ngươi chính là hâm mộ!

Vệ Nam Phong: …. Đúng, ta chính là hâm mộ…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip