Chương 58


Lâm Uẩn nhận được khẩu dụ của Thánh Nhân, phải cùng Quản Đồng suy nghĩ ý tưởng kinh doanh, không thể không tạm thời rời xa ôn nhu hương. Tuy Lâm Uẩn cảm thấy Thánh Nhân chỉ muốn làm Quản Đồng hài lòng nhưng có thể được danh chính ngôn thuận không cần vào cung, không bị Thánh Nhân đầy mưu mô ghi hận, nên càng ra sức.

Mấy ngày không gặp được Lục Quỳnh cũng không sao, tóm lại sau lần này có thể ngày ngày cùng nàng một chỗ, Lâm Uẩn cho mấy tên hộ vệ âm thầm bảo vệ nàng trong bóng tối, không được để nàng bị bắt nạt, nên yên tâm trở thành chân chạy cho Quản Đồng.

Thứ Quản Đồng muốn vừa nhiều vừa phức tạp, có cái Lâm Uẩn không biết nó là gì, Quản Đồng phải khoa tay múa chân hình dung mới hiểu được. May Lâm Uẩn là người học rộng tài cao, mới miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của Quản Đồng.

Mãi đến khi Lâm Uẩn cầm xà phòng trong tay: “Thứ này…” Nàng ngửi một cái, mùi hương thơm ngát, bắt đầu trắng mịn, vừa vào nước thì tay đầy bọt, sau khi rửa sạch bằng nước thì hương thơm lưu lại trên tay, hơn nữa còn rất sạch sẽ.

“Hương liệu ở đây quá đắt, thành phẩm cũng rất hạn chế.” Quản Đồng nhíu nhíu mày, lại chờ mong nhìn Lâm Uẩn: “Vật ấy làm ổn chưa?”

“Rất tốt.” Lâm Uẩn trả lời, nghĩ dáng vẻ Lục Quỳnh dùng vật ấy, nhất thời có chút mơ tưởng viễn vong. Nhưng nàng phục hồi tinh thần rất nhanh, cười cười với Quản Đồng: “Tâm tư Quản nương tử thật sự rất khéo léo.”

Quản Đồng phất phất tay, lại lấy thành phẩm ra, giao cho Lâm Uẩn: “Vật ấy ngươi giúp ta mở rộng, nếu cao môn thế gia nguyện ý dùng, thì còn gì bằng.” Tiền bạc của các nhà quyền quý xài mấy đời không hết, thay vì kiếm tiền của các thường dân bá tánh, chi bằng hút tiền của bọn họ, trong thời gian ngắn, vừa hữu hiệu vừa thực dụng.

Còn việc người khác học theo, Quản Đồng không lo lắng chút nào, ngược lại nàng ước gì tất cả mọi người đều biết, để kích thích tiêu phí, khiến xã hội tiến bộ.

Lâm Uẩn suy nghĩ một chút, gật gù, cười: “Nếu Quản nương tử muốn tìm người đi đầu, không bằng tìm Thánh Nhân. Chỉ cần Thánh Nhân dùng, chắc chắc các quan lớn quý tộc đều sẽ nôi theo, cho tới phú thương bách tính…”

Quản Đồng vỗ tay một cái, hét lớn, tiếp theo hứng thú bừng bừng đi tìm Vệ Nam Phong.

Lâm Uẩn nhìn bóng lưng Quản Đồng, nhàn nhạt nở nụ cười, hiện giờ nàng hưởng qua tư vị mây mưa, đương nhiên cũng muốn tác hợp cho Thánh Nhân, cẩn thận nghĩ, Người cũng hai mươi tám, ngột ngạt lâu quá, không được tốt a.

Lâm Uẩn hì hì nở nụ cười, lại đưa thứ mà Quản Đồng gọi là xà phòng lên chóp mũi, hương hoa nồng nặc, gật gù không thôi, nàng thấy sắc trời u ám, liền vỗ vỗ gáy mình, vui mừng hớn hở quay đầu xuất cung.

Nhưng phấn khởi bị dập tắt khi bị chặn trước cửa phòng Lục Quỳnh.

“Lâm Quốc sư, nương tử chúng ta nói, ngươi đã từng làm khách quý, cũng không thể phá hủy quy củ lần nữa.” Tiểu nha hoàn lễ phép thuật lại, nhìn vẻ mặt nàng hệt như mấy tên lừa đảo muốn đến ăn không uống không.

“Nhưng… Nhưng là…” Lâm Uẩn do dự, nàng muốn nói mình có tiền nhưng lại sợ kích thích thần kinh mẫn cảm của Lục Quỳnh, đành bồi hồi không tiến lên. Nàng giương cái cổ vào nhìn, tuy không thấy hình dáng, nhưng nghe được thanh âm bên trong, nàng biết chắc là Lục Quỳnh, thế là ăn nói khép nép với tiểu nha hoàn: “Làm phiền ngươi thay ta thông báo một tiếng, nương tử nhà ngươi chắc chắn sẽ cho ta vào.”

“Nương tử dặn dò, ai tới cũng không cho vào.” Tiểu nha hoàn nhìn Lâm Uẩn từ trên xuống dưới, đưa tay chỉ ra ngoài: “Nếu ngươi muốn gặp nương tử, phải theo qui định ở đây.”

Lâm Uẩn nhìn theo tay tiểu nha hoàn, thấy câu đố mới được treo lên, nàng si ngốc hồi lâu, phát hiện trong lúc nhất thời không cách nào giải đáp.

Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng vang.

“Đây không phải khách quý của Luc Đại nương sao? Bây giờ cũng bị ngăn cản?”

Lâm Uẩn cau mày, nàng không để ý, đem hộp gấm giao cho tiểu nha hoàn, lại nói: “Ngươi đưa cho nàng, đây là trò chơi mới, nhất định nàng chưa từng thấy. Ta… Nàng…”

Lâm Uẩn không phải đứa ngốc, sao không biết đây là do Lục Quỳnh cố ý.

Lâm Uẩn làm khách quý, là tín hiệu mọi người có thể tùy ý nhục nhã nàng. Mà Lâm Uẩn, tác dụng của nàng đạt thành, tất nhiên sẽ bị Lục Quỳnh ném qua một bên. Lâm Uẩn khịt khịt mũi, trong lòng có chút khó chịu, ngồi dưới lầu, si ngốc nhìn câu đố, dù ai cười nhạo, nàng cũng không thèm quan tâm.

Tiểu nha hoàn nhìn dáng vẻ Lâm Uẩn si ngốc, lúc này mới thầm than một tiếng, vào trong phòng, đem tất cả mọi chuyện thuật lại, sau đó đưa hộp qua.

Lục Quỳnh mở ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi, hương hoa diễm lệ, điều này khiến nàng nhớ lại đêm điên loạn kia.

“Lâm Quốc sư bao lớn, tướng mạo anh khí như vậy, tựa như ngày nào cũng uống sữa bò.”

Lúc đó thân thể Lâm Uẩn mềm mại, chăn đệm cũng mềm mại, nàng dùng tay che mắt lại, toàn thân ửng đỏ, như đóa hoa chậm rãi nở.

“Không có… Không có uống sữa bò… Ta không uống… A…”

Tiếng a cuối cùng, trôi nổi bồng bềnh, thanh âm run rẩy truyền vào tai Lục Quỳnh, làm nàng không nhịn được muốn tiếp tục bắt nạt, chà đạp, chiếm lấy, hưởng dụng.

Đương nhiên Lục Quỳnh đem tất cả những ý nghĩ của mình thực hiện toàn bộ, thỏa thích đưa tiểu bạch thỏ vào miệng, ăn từ từ.

Chỉ tiếc…

Thời gian thỏa thích tận tình như vậy, Lục Quỳnh sẽ không để bản thân tiếp tục chìm đắm trong đó.

Thứ nàng muốn đã có, hơn nữa cũng cho Lâm Uẩn thứ nàng muốn, giữa các nàng đứt đoạn từ đây.

Cái gọi là tình, yêu, ân, nghĩa, giữ lại làm gì?

Nàng không cần những thứ này, chúng chỉ khiến nàng ngày càng mềm yếu mà thôi, không thể giải oan cho những người đã chết ở Lục gia.

Lục Quỳnh nghĩ như thế nào, Lâm Uẩn không biết, nàng còn bận ở dưới lầu khổ sở suy nghĩ, tài năng của Lục Quỳnh tuyệt đối không thấp hơn nàng,  nhớ lại túi gấm hai năm trước thì xấu hổ không thôi, thời điểm đó nàng có cái gì? Nhưng Lục Quỳnh vẫn cho nàng mặt mũi, không hề bác bỏ.

Tâm tư Lâm Uẩn chập trùng, Vệ Nam Phong cùng Quan Đồng không hề hay biết.

Vệ Nam Phong nhìn đồ Quản Đồng đưa qua: “Đây là gì?”

“Dựa vào kiến thức y học mà tạo thành, bất kể tự cứu hay cứu người đều có tác dụng.” Quản Đồng thật lòng nhìn Vệ Nam Phong: “Bây giờ thiên thời thuận lợi, nhưng bách tính muốn xem bệnh vẫn rất khó, ta cùng Mãn Chi đọc sách biết được, hơn nữa ta cũng từng bị thương, nên biết khó khăn trong đó.”

Đến hiện tại, Quản Đồng mới bắt đầu có nhận thức đối với tiền bạc, nên càng khó chịu về cái giá mà A Miêu phải trả trước đó.

“Chữa bệnh rất khó, y sư lại coi trọng việc truyền thừa, ở những nơi xa xôi, và những người dân nghèo lại càng phải buông xuôi chịu chết.” Quản Đồng nắm chặt quyển sách trong tay: “Nếu có người truyền nó xuống, cho dù ở nơi chỉ một hai người hiểu chữ nghĩa thì tác dụng vẫn rất lớn.”

Đúng, thời đại này muốn phổ cập tri thức, nhưng khó ở chỗ tỷ lệ mù chữ vẫn rất cao.

Vệ Nam Phong nghiêm túc nghe, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Đây không phải là chuyện một sớm một chiều.”

“Không tích nửa bước làm sao đi được ngàn dặm, lúc nào cũng phải đi bước thứ nhất mới có bước thứ hai.”

Vệ Nam Phong cười cười, nàng đem sách cẩn thận để một bên: “Ta sẽ phái người đi chuẩn bị.”

Quản Đồng thấy Vệ Nam Phong nghe theo ý kiếm của mình, lập tức lộ ra nụ cười kinh diễm, lại lấy xà phòng ra: “Còn cái này thì có thể thực hiện ngay lập tức.”

Nàng cười híp mắt: “Đây là xà phòng, dùng để tắm, rửa tay…”

Nói đến đây, đột nhiên nàng nhớ đến gì đó: “Ai, Thánh Ngươi nói thử xem, ta đem nó tặng cho Cung Chính, nếu nàng yêu thích, cũng có thể giúp ta truyền bá, như thế chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón nhóm khách đầu tiên.”

Mặt Vệ Nam Phong nghiêm lại, nàng duỗi tay, giật lấy, cười lạnh: “Quản nương tử đưa ta còn muốn cho ai nữa? Ai truyền bá tốt hơn Trẫm đây?”

“Cái này… Tất nhiên không.” Quản Đồng tội nghiệp cười gượng.

Vệ Nam Phong đem xà phong đưa lên mũi ngửi ngửi, lại liếc mắt nhìn Quản Đồng, thế là đứng dậy, nói: “Chuẩn bị tắm rửa.”

Quảng Chi Tiên lập tức nhận mệnh, Quản Đồng nghe vậy, cũng mau mau lên tiếng: “Nô tỳ xin phép cáo lui…”

“Quản nương tử, ngươi là tỳ nữ thiếp thân của Thánh Nhân, chuyện thế này phải ở bên cạnh hầu hạ, bằng không truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Quản nương tử ỷ được sủng mà kiêu, ngay cả trách nhiệm của mình cũng không làm, chẳng phải khiến tất cả chê cười hay sao?” Âm thanh Quảng Chi Tiên ám ách vang lên.

Quản Đồng hít vào ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Quảng Chi Tiên, không phải cách đây không lâu, người này ước gì nàng đừng đến gần Vệ Nam Phong sao? Thế nào hiện giờ hoàn toàn thay đổi thế này?

Vệ Nam Phong cười nói: “Không sao, Trẫm chỉ muốn thử vật mới mẻ này.” Miễn để người không liên quan dùng trước: “Quản nương tử, ngươi trở về tẩm cung trước đi.”

Quản Đồng từ từ đưa mắt dời về phía Vệ Nam Phong, luôn cảm giác trong lời Vệ Nam Phong có ý gì đó, nhưng không cách nào bắt được.

“Trẫm cũng quen rồi.” Cuối cùng Vệ Nam Phong còn bỏ thêm câu này.

Quả nhiên khiến Quản Đồng tiến thối lưỡng nan, nàng bình tĩnh nhìn Vệ Nam Phong thật kỹ, rốt cuộc sống lưng thẳng tắp, khom người nói: “Nếu như vậy để nô tỳ hầu hạ Thánh Nhân.” Nói xong, nàng đứng thẳng người, mặt hướng Quảng Chi Tiên, bày ra dáng vẻ một Đại nha hoàn thật sự: “Thiếu giám, đây là lần đầu tiên nô tỳ hầu hạ Thánh Nhân, tất cả đều nhờ Thiếu giám giám sát một, hai.”

Rốt cuộc ánh mắt Quảng Chi Tiên nhu hòa mấy phần, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Cứ làm theo ta giao phó là được, Thánh Nhân sợ nóng, nhiệt độ nước không được quá cao, lúc Thánh Nhân ở trong ao ngâm mình, làm phiền Quản nương tử giúp Người chà lưng, mặt khác…”

Vệ Nam Phong thấy Quảng Chi Tiên giống như đang nói chuyện với hài tử của mình, nhất thời không dễ chịu, ho nhẹ một tiếng: “Trẫm chỉ thuận miệng nói một tiếng, tất cả giải tán đi.”

Quản Đồng bình tĩnh nhìn lỗ tai Vệ Nam Phong chậm rãi đỏ lên, thế là cười một tiếng, nói: “Thánh Nhân, lời vàng ý ngọc.”

Quả thật chỉ cần mình không xấu hổ thì lúng túng lại là người khác.

Vệ Nam Phong dừng lại, tập trung vào dáng vẻ dương dương tự đắc của Quản Đồng, dần dần Quản Đồng cảm nhận được điều bất thường, bất thình lình Vệ Nam Phong nở nụ cười: “Ái khanh nói đúng lắm, lời vàng ý ngọc, ta tắm, ngươi vào cùng ta, nhưng nhất định phải hầu hạ ta thật tốt.”

Câu cuối cùng ý tứ sâu xa.

Quản Đồng nhịn không được run mình một cái, nàng há miệng, trong nhịn được hồi tưởng lại cảnh mỹ nhân tắm rửa trước đó, trên mặt cũng bắt đầu nóng lên, lúc nãy nhanh miệng, đắc ý dào dạt, bây giờ phải chịu xấu hổ thế này.

Định… Định chịu kích thích lần nữa sao?

Quản Đồng lùi lại theo bản năng, nhưng Vệ Nam Phong nhanh hơn bắt lấy tay nàng, áp tới gần, hơn nữa còn khẽ mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.”

Đi? Đi cái gì mà đi! Công việc này không thể miêu tả a!

Nàng chỉ là một thế thân vô tội mà thôi!!!

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xà phòng tra xét dưới, thật giống nhất mô hình là Tống triều, nói chung, ngược lại nếu như tra sai rồi, đại gia xin bỏ qua cho ta!

Lâm Uẩn:  Ta muốn làm người!

Lục Quỳnh: Không, ngươi muốn đi làm sự nghiệp

Quản Đồng: Ta muốn làm sự nghiệp!

Vệ Nam Phong: Không, ngươi muốn tới làm ngươi
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip