Chương 11

Vào buổi sáng, khi Diệp Thu Nương cùng Minh Nhu cùng nhau rời giường, nửa đêm tuy rằng Minh Nhu vừa ngủ vừa khóc trong chốc lát, nhưng không ảnh hưởng đến giấc ngủ là mấy, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần.

Nhưng thật ra Diệp Thu Nương sau nửa đêm cơ hồ không ngủ được, biểu tình có chút uể oải, đồ ăn sáng cũng là tùy ý gắp vài đũa.

Minh Nhu nhìn nàng, bỗng nhiên nói một câu: "Bằng không hôm nay liền không đến thư phòng."

Nói xong nhớ tới tối hôm qua đã nói với người ta rồi, chị ấy đi đâu chính mình nhất định cũng là phải đi theo, vội bồi thêm một câu: "Hay với chị cùng nhau đi."

Diệp Thu Nương trấn an hướng nàng cười cười: "Không có việc gì, chỉ là không biết cách nào để ngủ ngon, đi đọc sách biết chữ cũng không cần tốn khí lực là mấy, ngồi nghe thì cũng khá hơn, cũng không cần xin nghỉ phiền đến tiên sinh."

Ánh mắt Minh Nhu ảm đạm, không lại tiếp tục kiên trì, rốt cuộc không có đại sự gì mà phải hướng tiên sinh xin nghỉ, chẳng những không nhất định sẽ được cho phép, nói không chừng còn sẽ bị bẩm báo đến trước mặt ông ngoại, đến lúc đó không thể thiếu một trận trách phạt.

Thân phận của mình ngược lại còn đỡ, nhưng thường thường ôm nồi gánh trách nhiệm đều là Diệp Thu Nương.

Hai người dùng xong bữa sáng sau liền xuất phát đi đến thư phòng, chỉ là không nghĩ đến thời điểm đấy lại đụng phải vợ chồng Minh thị cùng Đỗ Hiền.

Nhìn Đỗ Hiền vẫn như cũ một bộ dạng ôn tồn lễ độ, như là chuyện gì cũng không phát sinh qua, nhưng trải qua một đêm như vậy, tuy rằng trong lòng hận ý vẫn tràn đầy như cũ, nhưng lúc này Diệp Thu Nương đã có thể khống chế được cảm xúc của chính mình.

Nhưng mà khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, ở trong nháy mắt nhìn đến cha mẹ xuất hiện, phản ứng của Minh Nhu lại đến bên cạnh Diệp Thu Nương thân thể nhỏ bé đi phía trước một bước, chắn ở trước mặt nàng.

Cái đầu cũng chỉ đến bả vai Diệp Thu Nương.

Tư thế gà mái bảo hộ nhãi con làm mũi Diệp Thu Nương nhịn không được mà đau xót, nội tâm ấm áp, nhưng hôm nay ở Minh gia, Minh Nhu phản ứng như vậy đối mình mà nói tới lại không phải là một chuyện tốt.

Nhưng việc đã đến nước này, Diệp Thu Nương cũng chỉ có thể thuận theo, dư quang đảo qua trước mắt một đôi vợ chồng này, hơi hơi cung kính khom người nói: "Thỉnh an lão gia phu nhân."

Ngôn ngữ nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Minh Nhu tự biết mình đã phản ứng quá kích, nhưng cũng không có lui lại về phía sau nửa bước, chỉ là đối với Minh thị cũng không có thân thiện trước kia, không nóng không lạnh mà kêu một tiếng nương.

Mà đối với Đỗ Hiền, phảng phất như nhìn không thấy.

Đỗ Hiền nhìn thiếu nữ bên người con gái bộ dáng yểu điệu cao gầy, hồi tưởng đến chuyện hôm qua, gà đến bên miệng lại bay đi, trong lòng tiếc nuối không thôi.

Ánh mắt trượng phu không kiêng nể gì, còn có đứa con gái này của mình tư thái như gặp đại địch, làm Minh thị trong lòng rất là không vui, trượng phu thì không nói, như thế nào ngay cả đứa con gái luôn luôn hướng về chính mình cũng bị nó làm cho mê mẩn tâm trí.

Nhìn mẫu thân trên mặt ẩn ẩn tức giận, Minh Nhu rốt cuộc lui về phía sau hai bước, lại một phen dắt lấy tay Diệp Thu Nương hướng về phía hai người nói: "Nương, thời điểm không còn sớm, ta đi qua tiên sinh học đây, lại trì hoãn nữa tiên sinh nhất định cầm thước chờ trước cửa."

Nói xong xem cũng không liếc mắt một cái nhìn Đỗ Hiền, lôi kéo Diệp Thu Nương hướng thư phòng chạy đi.

Chỉ còn vẻ mặt phẫn nộ của Minh thị cùng Đỗ Hiền.

"Nhu nhi thật là càng ngày càng làm càn, thấy phụ thân này đều không hỏi han một tiếng."

Minh thị trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tức giận nói: "Cũng không nghĩ chính mình đã làm ra cái chuyện tốt gì."

Nói xong tức giận mà bước nhanh đi về phía trước.

Đỗ Hiền thấy thế vội bước nhanh theo kịp, chẳng biết xấu hổ nói: "Ta làm ra chuyện tốt gì, một nam nhân như ta, còn nó một đứa con gái tới câu dẫn ta, ngược lại ta còn thành kẻ sai sao."

Minh thị thấy hắn vẫn là như vậy không biết hối cải, trong lòng mang theo tức giận, nhưng nhìn hắn khuôn mặt anh đĩnh kia, nghĩ đến hai người cùng chung chăn gối mười năm hơn, lại không đành lòng nói hắn.

Minh Nhu lôi kéo Diệp Thu Nương bước nhanh mà hướng thư phòng đi đến, thẳng đến khi vượt qua góc tường khuất tầm nhìn hai vợ chồng Minh thị, Diệp Thu Nương mới ra tiếng nhắc nhở nói: "Đại tiểu thư, thời gian còn sớm, không cần nóng nảy như vậy."

Minh Nhu hừ nhẹ một tiếng lúc này mới buông ra tay nàng, xoa xoa tay áo dường như không có việc gì nói: "Chắc là ta vừa mới nhớ sai canh giờ rồi, mới có thể đi gấp như vậy."

"Không sao, chúng ta chậm rãi đi." Diệp Thu Nương cong cong đôi môi.

Tới thư phòng rồi, vẫn như mọi khi, đầu tiên đem học tập thi thư hôm qua đọc lại một lần, sau đó mới bắt đầu viết chính tả, viết chính tả xong rồi, lại học tập thêm bài mới.

Hai người vừa viết đến một nửa, bỗng nhiên nghe được cửa có động tĩnh rất nhỏ, Diệp Thu Nương quay đầu nhìn lại, lại thấy Minh lão thái gia đi đến, phía sau đi theo vài gia phó.

Minh Nhu trong khoảng thời gian ngắn bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, tổng cảm thấy sẽ có sự tình gì đó không tốt sẽ phát sinh.

Buông bút trong tay, giương mắt hướng về phía tiên sinh một chút, nhìn thấy đối phương gật đầu, lúc này mới bò dậy tiến lên ôm lấy cánh tay Minh lão thái gia.

Hiện giờ nàng đã mười tuổi, vóc người chậm rãi cao lên, đầu đã cao tới eo lão thái gia.

"Ngoại tổ ~"

Mấy ngày không thấy Minh lão thái gia, Minh Nhu cũng không màng là đang ở trước mặt tiên sinh, hướng về phía Minh lão thái gia nhu hòa làm nũng.

Diệp Thu Nương thấy nàng bộ dáng nũng nịu này, cũng nhịn không được trong lòng nhũn ra.

Minh lão thái gia xoa đầu nàng nói: "Hôm nay không phải tới đốc thúc con đọc sách, hôm nay là tới tìm con bé."

Minh Nhu thấy ông chỉ chính là Diệp Thu Nương, nháy mắt nghĩ đến sự tình ngày hôm qua phát sinh, thân mình cứng đờ trở nên cảnh giác.

Minh lão thái gia thấy thế, liền biết đứa nhỏ này đối với Diệp Thu Nương có bao nhiêu ỷ lại, cảm xúc giữa các hài tử thân cận cùng ỷ lại hơn phân nửa là sẽ không khác nhau, nghĩ như thế, trong lòng quyết định lại càng kiên định một phần.

"Đem nàng mang đi!" Minh lão thái gia ngữ khí không được xen vào, bên người nghe, cũng nhịn không được trong lòng phát lạnh.

Mặt sau mấy người hầu nhanh chóng tiến lên, đem Diệp Thu Nương kéo ra bên ngoài, Minh Nhu tức khắc trái tim kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên trắng bệch, lớn tiếng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Nhu nhi, hôm qua sự tình như vậy con cũng nghe nói, ta mặc kệ việc này có phải thật sự hay không, nhưng có ta ở đây một ngày, trong nhà liền không thể xảy ra những chuyện xấu xa này, ngần ấy năm Minh gia chúng ta vẫn luôn thanh bạch, đứa bé này gần nhất vào liền xảy ra chuyện như vậy, việc này quyết không thể nuông chiều." Minh lão thái gia sắc mặt âm trầm.

Minh Nhu bắt đầu sốt ruột, nàng tiến lên đẩy ra hai người hầu bắt Diệp Thu Nương, người hầu sợ làm tổn thương tới nàng, không dám làm càn, đành phải thu tay lại.

Tiểu cô nương đem Diệp Thu Nương một phen ngăn ở phía sau mình, thanh âm run run lớn tiếng nói: "Không được, ta không cho phép."

Nói xong lại hướng về phía Minh lão thái gia cầu xin: "Ngoại tổ, An An không có làm sai bất luận chuyện gì, không phải nàng sai, nàng mới là người bị khi dễ."

"A Tam, A Tứ, đem con bé mang đi!" Lão thái gia nhìn cháu gái mình khuôn mặt nhỏ bé khóc như hoa lê đái vũ, vẫn như cũ không dao động.

Hai người hầu nghe lão thái gia nói xong, cũng không hề bận tâm đến đại tiểu thư, đem Diệp Thu Nương từ phía sau nàng kéo ra.

Minh Nhu thấy thế tức khắc hoảng hốt, muốn nắm lấy người nhưng không được, chỉ có thể xoay người hướng về phía Minh lão thái gia quỳ xuống đi, dập đầu nói: "Cầu ngoại tổ khai ân, tha cho An An, nàng chịu trừng phạt gì, Nhu nhi nguyện ý thay nàng chịu tội, thỉnh ngoại tổ thành toàn."

Diệp Thu Nương nhìn bóng dáng trước mắt quỳ trên mặt đất kia, lần đầu tiên cảm thấy tim như bị đao cắt là cảm thụ như vậy, chính mình đến tột cùng có tài đức gì, có thể được Minh Nhu ưu ái đến như vậy, để em ấy quỳ xuống vì mình mà đau khổ cầu xin.

Hai mắt đẫm lệ nghĩ đến sau nửa đêm hôm qua, đột nhiên bị bóng đêm trước giường làm cho bừng tỉnh.

Diệp Thu Nương đi theo lão người hầu đi tới nhà ở cách vách, không biết lão thái gia đột nhiên tìm tới chính mình là vì chuyện gì, trong lòng nhịn không được có chút thấp thỏm, rốt cuộc trước mắt vị lão nhân này mới là người nắm quyền chân chính ở Minh gia.

Hai gian phòng ở cách vách nhau, cửa sổ mở ra, nàng nhịn không được quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ nhà bên kia, ánh đèn tối tăm, tiểu cô nương trong miệng tựa hồ còn mang theo nói mớ, tinh tế vừa nghe là gọi tên An An.

"Con bé thực ỷ lại ngươi."

Lão thái gia thanh âm già nua ở sau người vang lên.

Diệp Thu Nương trong lòng một lộp bộp, chủ gia đại tiểu thư ỷ lại một cái hạ nhân thân phận xung hỷ, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Vội quỳ trên mặt đất đáp: "Thu Nương chẳng qua chỉ là một người bạn bên người cùng đại tiểu thư chơi cùng thôi, tâm tính của đứa trẻ đó là như thế, chờ chơi chán rồi tự nhiên sẽ bỏ đi, thái gia không cần quá mức lo lắng, ngày sau Thu Nương chắc chắn ghi nhớ bảo trì khoảng cách."

"Không, đứa nhỏ này không phải là kiểu người có mới nới cũ —— chẳng qua hôm nay tới tìm ngươi cũng không phải vì nói cái này, chuyện lúc ban ngày ta đã biết."

Diệp Thu Nương nghe được lão thái gia vừa nói như thế, trong lòng nhảy dựng, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc Minh phủ này trên dưới có một tia gió thổi cỏ lay há có thể thoát được qua đôi mắt lão thái gia.

"Ngươi hiện giờ đã mười bảy tuổi, đến Minh gia chúng ta cũng đã năm sáu năm, Minh gia đối đãi với ngươi như thế nào, đại tiểu thư đối đãi với ngươi như thế nào, lão nhân ta đây đối đãi với ngươi như thế nào, nói vậy ngươi trong lòng hiểu rõ."

Diệp Thu Nương vội ứng tiếng nói: "Minh gia, lão gia còn có đại tiểu thư đối với Thu Nương này một đời ân tình, Thu Nương cả đời khó quên, kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình này."

Minh lão thái gia nghe nàng một mảnh hứa hẹn, đáy mắt lộ ra một tia vui mừng, nhưng vẫn xụ mặt nói: "Lời này của ngươi trình tự cần phải sửa lại."

Nhìn trong mắt Diệp Thu Nương một mảnh nghi ngờ, lão thái gia quay lưng lại nói: "Từ nay về sau ngươi nguyện trung thành đầu tiên là đại tiểu thư, tiếp theo mới là Minh gia, chờ đến khi lão nhân ta không còn nữa, cái nhà này về sau có còn họ Minh hay không cũng khó mà nói."

Diệp Thu Nương nghe Minh lão thái gia nói xong lời này một phen, trong lòng nao nao.

Nàng biết lão thái gia nhất định không phải người mắt mù tai điếc, nhưng vì sao lại không thừa dịp hiện tại trực tiếp đem người nọ xử lý để đoạn tuyệt hậu hoạn.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Thu Nương lại không dám đem lời này nói ra, chẳng qua Minh lão thái gia vẫn là nhìn ra tâm tư của nàng.

"Minh gia hiện giờ làm được một bước như này, bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang như hổ rình mồi, nếu tính không phải Đỗ Hiền, vẫn như cũ sẽ có Trương Hiền, Lý Hiền, Lưu Hiền, chỉ cần Ngọc Lan vẫn là Ngọc Lan, cái Minh gia này chung quy vẫn là giữ không được, ta không thể đem hy vọng đặt ở trên người nó."

Nghe xong lão thái gia một phen lời nói này, Diệp Thu Nương lúc này mới trong lòng một mảnh thông thấu, Minh Ngọc Lan một ngày giữ không được, tương lai của Minh gia cũng sẽ vẫn luôn sống mà bị người khác thăm dò.

Minh lão thái gia nói xong, ánh mắt xa xa mà ngắm đến nhà ở cách vách, dừng ở trên người Minh Nhu.

Đều tới lúc này rồi, thông minh như Diệp Thu Nương như thế nào còn không biết tâm tư của lão thái gia, nàng bộp một tiếng lại một lần nữa quỳ xuống: "Thu Nương nguyện phụ trợ đại tiểu thư, đem gia sản Minh gia bảo vệ cho phát dương quang đại."

Minh lão thái gia nhìn Diệp Thu Nương phủ phục trên mặt đất, gật gật đầu, ông xem như không có nhìn lầm người, đứa nhỏ này một điểm liền thấu, nhìn ra được tới có vài phần quyết đoán, mấy năm nay cũng đã cẩn thận quan sát qua, trước mắt nhìn thấy chân thành này từng mảnh đều không thể nghi ngờ, lại từ hôm qua chuyện ở Đỗ Hiền kia xem ra nàng biểu hiện cũng là đáng giá thưởng thức.

"Ngày mai ta trước hết nghĩ biện pháp phái người đem ngươi đưa đi Đồng Trang, nơi đó sẽ có người dạy sẽ làm như thế nào."

"Là không muốn cho đại tiểu thư biết?" Diệp Thu Nương hỏi.

Minh lão thái gia trầm ngâm một chút nói: "Trước tiên sẽ không nói."

Mà hiện giờ, lão thái gia đã an bài xong nơi mình đi, nhưng đại tiểu thư chẳng hay biết gì, khóc đến thương tâm như vậy, trái tim Diệp Thu Nương cũng đi theo đó từng đợt co rút đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip