Chương 6
Lúc Quý Hựu Ngôn trở lại phòng, mọi nơi im ắng, phòng khách đen nhánh một mảnh.
Cô nhẹ nhàng mà khép cửa phòng lại, dựa vào trên ván cửa, trong bóng đêm ngóng nhìn cửa phòng Cảnh Tú đang đóng chặt . Rượu uống ở tiệc tối tác dụng chậm lên đây, thân thể cùng dạ dày của cô bắt đầu nóng lên, liên quan tâm cũng lửa nóng xao động lên.
Cửu biệt gặp lại, cô rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ muốn kể ra, nhưng trước sau không có cơ hội. Hôm nay, cô cùng Cảnh Tú nói qua nói hai tay liền có thể tính lại đây.
Quý Hựu Ngôn mở bao ra, lấy từ trong ra một cái hộp hình sợi dài. Trong hộp, chứa một cái lắc tay tinh xảo tú khí, ở giữa, là một con gấu trúc chạm ngọc đen trắng xen kẽ ngây thơ đáng yêu. Cô đặt ở trong lòng bàn tay, dựa vào ánh trăng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào đánh giá, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Đây là cô ở đời trước tự mình thiết kế phác thảo, nhưng không kịp hoàn thiện, cũng mất đi lý do đưa lễ vật, kỷ niệm đầy sáu năm. Đời này, sau khi cô sống lại sửa sang lại tới tay bản thảo, hoàn thiện thiết kế , trước tiên liền liên hệ vị thiết kế châu báu sư mà Cảnh Tú thích nhất kia, tự mình đi nước Pháp tham dự chế tác.
Nghĩ đưa cho nàng, suy nghĩ đã lâu đã lâu, nghĩ đến đời trước cuối cùng biến thành tiếc nuối. Cô theo bản năng xoay người hướng phòng của Cảnh Tú đi đến.
Một bước, hai bước...... Đột nhiên, cô dừng bước chân lại. Cô giơ đôi tay lên, để sát hai bên tay áo vào ngửi ngửi, không nhịn được mà bật cười.
Mùi nước hoa cùng với mùi rượu hỗn loạn, biến thành xú vị phiền lòng .
Thật là uống phía trên. Thời gian này, A Tú khẳng định đã nghỉ ngơi, nhiễu người thanh mộng không nói, còn một thân mùi rượu nàng ghét nhất, còn ngại chính mình chọc nàng chán ghét chưa đủ sao?
Quý Hựu Ngôn vỗ vỗ cái trán nóng lên, thả hộp lại trong bao, quay người lại đi về phòng mình.
Chỉ chừa một trản đèn bàn tối tăm trong phòng, Cảnh Tú vẫn bất động duy trì động tác chà lau tóc, yên lặng nghe tiếng bước chân của Quý Hựu Ngôn, cùng với tiếng tim đập của chính mình, trước gần sau xa, rồi sau đó, càng lúc càng xa, cuối cùng...... Nghênh đón thanh âm đóng cửa phòng lại.
Nàng quay đầu đi nhìn thuốc đau dạ dày lẳng lặng nằm dưới đèn, hơi không thể giác mà thở dài một hơi, trên tay khôi phục động tác chà lau .
Nói đến, A Tú đến tột cùng vì sao cũng thích gấu trúc như vậy, đến cuối cùng giống như cô cũng không hỏi ra cái gì đến. Quý Hựu Ngôn tắm rửa xong thổi tóc, suy nghĩ chậm rãi phát tán mở ra.
Bảy năm trước, ở cái bình đài tiến cử nước ngoài thần tượng đoàn thể dưỡng thành gameshow nào đó, tổng nghệ về dưỡng thành thần tượng đoàn thể liền hừng hực khí thế mà ở các bình đài thậm chí trên truyền hình tranh nhau triển khai. Nhưng hình thức tiến cử tiết mục, tổng nghệ chọn lựa nhân viên đều là luyện tập sinh các công ty đã có hiệp ước trong người, sau khi tổng nghệ kết thúc, tạo thành đoàn thể đều vì nhiều năm hạn định đoàn, hơn nữa nhân số tương đối đều tương đối nhiều, này liền làm cho thành đoàn về sau, đoàn viên nguyên công ty quản lý cùng sau lại thành đoàn ký công ty quản lý ở giữa bởi vì ích lợi chia cắt mà sinh ra mâu thuẫn, thậm chí bị thẩm vấn công đường, cuối cùng khiến cho đoàn thể tuy chưa tới ngày giải tán, cũng đã chỉ là tồn tại trên danh nghĩa. Vì thế, loại gameshow này thường xuyên khi thi đấu thanh thế to lớn, sau khi thi đấu kết thúc, tiêu hao xong nhiệt độ của tuyển thủ liền không có bọt nước.
Ở dưới nhiều vết xe đổ, năm đó vừa mới ở video trên trang web bộc lộ tài năng, Tân Hỗ khoa học kỹ thuật tranh đoạt thị trường, cải tiến hình thức tiết mục, đẩy ra tiết mục tuyển tú 《 kế hoạch sáng tạo thần tượng 》 một đoàn thể nữ tử này. Tiết mục chọn lựa tổng cộng 99 tên không có hiệp ước trong người, sau khi tiến hành thống nhất huấn luyện trong hai tháng, đi qua thi đấu, toàn dân bỏ phiếu, cuối cùng chọn lựa ra tổ hợp tối ưu ba người một tổ, trở thành công ty kế tiếp toàn lực chế tạo nữ tử đoàn thể.
Tân Hỗ đánh ra cờ hiệu, hướng nhóm nữ ba người đã giải tán "EVE", đã từng thịnh hành Châu Á chào hỏi, mạnh tay mời nguyên người đại diện của EVE cùng ca vũ khúc lão sư, muốn dùng ba năm thời gian, chế tạo ra quốc nội đệ nhất nữ đoàn, lại sáng lập ra thần thoại.
Cứ việc cái tiết mục này, xác xuất có thể phá vây thật sự quá nhỏ, nhưng nên tiết mục thấp ngạch cửa, cao cho hấp thụ ánh sáng độ cùng cao hồi báo suất, vẫn là khiến cho rất nhiều người nhập vòng không tên tuổi ùn ùn kéo đến. Có thể ở trong cái tiết mục này đi lên một chuyến, mặc dù không thể đủ thành đoàn, kiếm được một chút danh khí cùng lưu lượng, cũng coi như là nước cờ đầu rất tốt.
Chính là ở dưới được ăn cả ngã về không như vậy, năm đó Quý Hựu Ngôn 20 tuổi, từ bỏ đọc nghiên đọc bác, cơ hồ là bị đuổi ra gia môn tương ngộ với Cảnh Tú ở tổng nghệ này .
Quý Hựu Ngôn vẫn luôn quên hỏi Cảnh Tú, lần đầu tiên nhìn thấy cô là khi nào, đối cô là cái ấn tượng gì. Nhưng cô nhớ rất rõ ràng, khi đó, cô liếc mắt một cái liền ở giữa đám người nhớ kỹ Cảnh Tú, hơn nữa, cho nàng hạ một cái định nghĩa —— khó có thể tiếp cận.
Lúc ấy, toàn bộ 99 tên tuyển thủ đến trung tâm đại sảnh thu tiết mục, chờ kết quả tiết mục tổ phân phối ký túc xá cùng thông tri tiếp theo.
Toàn bộ trong đại sảnh kêu loạn, mọi người lẫn nhau không quen biết, cũng đã vội vàng cho nhau liên lạc cảm tình. Quý Hựu Ngôn chỉ hóa trang điểm nhẹ, ăn mặc đơn giản mộc mạc, ở trong một chúng mỹ nữ hoa hòe lộng lẫy, không thu hút chút nào. Hơn nữa, từ trước cô ở trong trường học, trước nay đều là đối tượng bị người khác truy phủng đến gần, chưa bao giờ thử chủ động cùng người lôi kéo chắp nối qua, chậm nhiệt nội hướng đến gần như chất phác, cho nên sau khi có mấy người tuyển thủ cùng cô giới liêu vài câu rời đi, cô liền hoàn toàn bị đám người quên đi ở góc.
Chỉ là, mắt thấy chính mình bị ngăn cách ở bên ngoài náo nhiệt, Quý Hựu Ngôn ngược lại trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô thực sự có chút ứng phó không tới người xa lạ nhiệt tình xấu hổ như vậy. Cô có chút mặt manh giống như người ngoài cuộc mà quan sát đến các cô gái trong đại sảnh, chỉ cảm thấy các cô gái này đó đều thập phần mỹ lệ kiều diễm, chính là vì hóa trang, đẹp đến quá tương tự, phỏng chừng chính mình muốn nhận rõ những người này phải tiêu tốn không ít thời gian.
Thẳng đến, cô lơ đãng mà quay đầu, thấy Cảnh Tú bị một đám người vây quanh ở trung tâm .
Kinh diễm, không đủ để biểu đạt kinh ngạc cảm thán trong nội tâm của cô. Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú liếc mắt một cái, dịch khai tầm mắt, nhìn những người khác ở bốn phía chung quanh, tức khắc cảm thấy, đần độn vô vị. Ánh mắt của cô, không tự giác mà lại về tới trên người của Cảnh Tú.
Cô gái này không chỉ là tướng mạo điệt lệ, khí chất xuất trần, hơn nữa, toàn thân trên dưới quần áo trang sức, không một không chương hiển nàng điệu thấp xa hoa. Thoạt nhìn, thực lực không bình thường, địa vị cũng không bình thường.
Nghĩ đến không chỉ là cô đã nhìn ra, tất cả mọi người đều đã nhìn ra, cho nên bên người nàng tới từng đợt lại từng đợt người đến liên lạc cảm tình .
Chỉ là...... Quý Hựu Ngôn dịch mở mắt, ở trong lòng nhàn nhạt cười cười.
Cô không biết người khác có nhìn ra tới hay không, nhưng cô đã nhìn ra. Nàng tuy rằng vẫn luôn hàm chứa cười ứng đối những người cùng nàng nói chuyện với nhau, nhưng trong ánh mắt, lại trước sau chỉ có thanh thanh lãnh lãnh, cảm xúc sơ sơ nhàn nhạt. Như là một con thiên nga trắng cao ngạo, mắt lạnh ở liếc những con vịt xấu xí ríu rít quanh mình, không có tự mình hiểu lấy. Quý Hựu Ngôn có chút ác thú vị mà nghĩ tới cái so sánh này.
Cô nhưng không làm một con vịt không biết điều kia a. Trong lòng Quý Hựu Ngôn không phải không có kiêu ngạo mà báo cho chính mình.
Cho nên thẳng đến phân ký túc xá xong, khi cô kéo hành lý đi vào ký túc xá, phát hiện trong sáu người ở ký túc xá đó, một người rõ ràng là cô gái cao ngạo xuất chúng này, cô cũng chỉ là ở lúc tầm mắt giao hội đạm đạm cười với nàng, cho nhau giới thiệu tên, rồi sau đó liền sai mở mắt, tìm được giường ngủ của mình, bắt đầu sửa sang lại hành lý.
Bên cạnh các bạn cùng phòng đã tự quen thuộc mà bắt đầu giao lưu cười đùa lên, Quý Hựu Ngôn mặc không lên tiếng, chỉ đi bỏ ba lô trên lưng xuống, chuẩn bị trải giường chiếu.
Dây ba lô mới vừa cởi một nửa, nghiêng đầu chuẩn bị cởi bên kia, đột nhiên không kịp phòng ngừa, một cái tay trắng nõn tú lệ xuất hiện ở trong tầm mắt của Quý Hựu Ngôn .
"Cái quải sức này thật độc đáo a." Chủ nhân cánh tay nâng quải sức hình gấu trúc, thanh âm như gió mát thanh tuyền, trong sáng sạch sẽ.
Quý Hựu Ngôn theo tiếng hướng về phía trước, liếc mắt một cái đâm nhập hai tròng mắt màu hổ phách kia của Cảnh Tú, thấy vẻ mặt ý cười rõ ràng của nàng, không khỏi ngẩn ra.
"Là chính cô điểm lên sao?" Nàng hỏi.
Quý Hựu Ngôn chưa kịp trả lời, một bên bạn cùng phòng Vương Mông nghe được bên này nói chuyện với nhau, thấu lại đây, kêu kêu quát quát nói: "Oa, thật sự ai, Hựu Ngôn con gấu trúc này của cô thật độc đáo a, ai cho nó điểm cái chu sa giữa mày, đáng yêu như vậy."
Quý Hựu Ngôn nghe được Vương Mông chế nhạo, tầm mắt chạm đến hai tròng mắt doanh doanh của Cảnh Tú, mạc danh mà lỗ tai có chút nóng lên, lúng túng nói: "Tôi...... Tôi thói quen tính điểm." Cô thấy Cảnh Tú nhìn gấu trúc có điểm xuất thần, thuận thế nói sang chuyện khác: "Chị thích gấu trúc sao?"
Cảnh Tú gật gật đầu.
"Kia...... Nếu chị không chê nói, cái này tặng cho chị, coi như lễ vật lần đầu gặp mặt." Dứt lời, Quý Hựu Ngôn cởi ba lô, từ giữa lấy ra một cái hộp đưa cho Cảnh Tú, bên trong là một con gấu trúc quải sức khác điểm một điểm chu sa ở ấn đường.
Khóe môi của Cảnh Tú nở rộ ra một mạt cười, đôi tay tiếp nhận, rất có hứng thú hỏi cô nói: "Trong ba lô của cô luôn là chứa rất nhiều gấu trúc sao?"
Quý Hựu Ngôn chớp đôi mắt một chút, vừa mới chuẩn bị ứng lời nói, Vương Mông cùng mặt khác bạn cùng phòng đều tự quen thuộc mà vui đùa nói: "Rất nhiều sao? Có phải hẳn là ai gặp thì có phần hay không a?"
Quý Hựu Ngôn vội vàng vụng về giải thích nói: "Không, đã không có, ngượng ngùng, bất quá, tôi có chuẩn bị lễ vật khác cho mọi người."
Sau đó ở bên nhau, Quý Hựu Ngôn trêu ghẹo gấu trúc là bà mối của hai người, không có gấu trúc, Cảnh đại tiểu thư căn bản có lẽ sẽ không chú ý tới cô cái tên vô danh tiểu tốt này. Lúc ấy Cảnh Tú trả lời cô cái gì?
Quý Hựu Ngôn còn không có hồi tưởng ra cái nguyên cớ, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng chậm chạp.
Không nhẹ không nặng, ba hồi có tiết tấu, rồi sau đó liền không có tiếng vang.
Quý Hựu Ngôn đóng máy sấy, có trong nháy mắt còn tưởng rằng là ảo giác của mình. Tiếp theo nháy mắt, cô ý thức được cái gì, vội vàng đặt máy sấy lên bàn, vọt tới trước cửa chuẩn bị mở cửa.
Tay đáp đến trên then cửa, cô lại vội vội vàng vàng buông ra, nâng đôi tay lên ở trên tóc bay nhanh mà bắt vài cái, ý đồ chải vuốt đầu tóc bị thổi vội lộn xộn, nhưng sợ người ngoài cửa chờ đến sốt ruột, bất quá hai giây, cô liền từ bỏ giãy giụa, vội vàng mở cửa ra.
"A...... Cảnh...... Cảnh lão sư, là em thổi tóc làm phiền đến chị sao?" Quý Hựu Ngôn bởi vì sửa miệng, một nói lắp thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi.
Váy ngủ của Quý Hựu Ngôn đang rối ren, cổ áo cơ hồ biến thành thấp ngực. Cảnh Tú nhìn sắc đẹp miêu tả sinh động bên trong, cổ họng hoạt động một chút, bất động thanh sắc mà dời tầm mắt, lời ít mà ý nhiều phủ nhận nói: "Không có."
Nàng nâng tay lên, đi phía trước đưa tới, Quý Hựu Ngôn mới phát hiện trong tay nàng cầm hai cái hộp thuốc.
Quý Hựu Ngôn có chút ngốc lăng mà tiếp nhận, nghe thấy Cảnh Tú nói lạnh như băng giải thích : "Cô không cần hiểu lầm, lúc đưa Diêu Tiêu về phòng, Lâm Duyệt nhờ tôi mang cho cô."
"Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy cô." Nói xong, Cảnh Tú xoay người rời đi, lưu lại Quý Hựu Ngôn đối với không khí đã lâu nói một câu "Ngủ ngon".
Cũng không biết nàng có nghe thấy hay không. Quý Hựu Ngôn cô đơn mà khép cửa lại, đi trở về trước bàn, đè đè lên cái bụng còn đang bỏng cháy, liền lấy nước ấm lúc trước Lâm Duyệt giúp cô nấu tốt, uống thuốc vào.
Quý Hựu Ngôn dựa theo lệ thường của cô với Lâm Duyệt, theo thói quen mà kéo ngăn kéo thứ nhất của cái bàn ra. Giống nhau mặc kệ đi đến nơi nào, dược phẩm đều là đặt ở cái vị trí này. Chỉ là khi đặt hai hộp thuốc vào đồng thời, cô thấy, trong ngăn kéo sớm đã an tĩnh nằm hai hộp thuốc dạ dày giống nhau như đúc.
Đúng rồi, đau dạ dày là bệnh cũ, Lâm Duyệt sao có thể không giúp cô chuẩn bị tốt thuốc đau dạ dày, mà muốn lâm thời nhờ Cảnh Tú mang tới.
Là Cảnh Tú lo lắng dạ dày của cô bị đau lại không có thuốc sao?
Trong nháy mắt gian, tâm của Quý Hựu Ngôn giống như điên cuồng mà nhảy nhót lên.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tú: Không làm một con vịt xấu xí không biết điều ?
Quý Hựu Ngôn: Dát? Cạc cạc cạc! Cạc cạc cạc!
Tiểu khả ái nhóm, cuối tuần vui sướng (づ ̄ 3 ̄)づ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip