Chương 69: Sáu trăm năm sau

Ngày hôm đó đối với Tô Mộ Tuyết mà nói là một ngày kỳ lạ, mới mẻ.

Bắt đầu từ câu nói của Trầm Ly Ca: "Mộ Tuyết, nàng có muốn biết nữ tử của sáu trăm năm sau sẽ ra nào không?"

Lúc ấy, Tô Mộ Tuyết vừa búi tóc xong, đang cài trâm.

Nghe câu nói đó, tay nàng khẽ run lên, dù rất khó nhận ra. Nàng biết, Trầm Ly Ca vừa rồi đã nhìn mình với ánh mắt nghiên cứu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

'Cô ấy muốn làm gì? 'Trong đầu Tô Mộ Tuyết thoáng hiện lên một dự cảm không vui, khiến lòng buồn man mác.

Nàng cài trâm lên tóc, thu tay về, khẽ cúi mắt, nhẹ nhàng nói: "Có phải nàng hy vọng ta sẽ trở thành một nữ tử của sáu trăm năm sau không?"

"Mộ Tuyết!" Trầm Ly Ca ôm nàng từ phía sau, ngạc nhiên cười: "Sao nàng nhạy cảm thế hử? Ta không muốn nàng trở nên giống họ, mà là muốn nàng thông qua họ để hiểu về cuộc sống cũng như tư tưởng của họ. Nàng biết không? Nàng là một cô gái có tư tưởng hiện đại do thời này trói buộc, không thể phát huy hết sức mình , thật đáng tiếc. Sáu trăm năm sau chúng ta có một câu nói: Tâm lớn bao nhiêu , sân khấu rộng bấy nhiêu. Mộ Tuyết, nàng có lý tưởng, càng cần thêm tư tưởng tự do và tầm nhìn rộng mở. Phải biết rằng, thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, tuyệt đối không phải như những gì nàng thấy bây giờ. Cuộc sống một người con gái trở nên muôn màu muôn vẻ. Ta hy vọng có thể cho nàng một bầu trời tự do nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc cho nàng một tâm hồn tự do. Người xưa nói thế nào nhỉ? Cho cá không bằng..."

Tô Mộ Tuyết cảm thấy xấu hổ vì suy đoán hẹp hòi của mình, cảm động trước sự yêu thương của Trầm Ly Ca. Nàng đỏ mặt, tiếp lời: "Không bằng dạy người cách câu cá!"

"Mộ Tuyết, nàng có muốn không?" Trầm Ly Ca xoay người nàng lại, nhìn nàng đầy mong đợi.

'Nàng còn có thể nói gì nữa? ' Lời đề nghị của Trầm Ly Ca không chỉ mang lại cho nàng sự an ủi về tình cảm, mà còn là sự rung động và đồng cảm trong tâm hồn. Trái tim vốn dĩ đã bị kìm nén nhiều năm, vốn cam chịu yên bình, giờ đây như được hấp thụ không khí mới lạ, lặng lẽ nảy mầm .

Giọng nàng khẽ run: "Ta muốn, ta muốn..."

Trầm Ly Ca nâng mặt nàng lên, mỉm cười: "Vậy hôm nay chúng ta hãy thử bắt chước cách sống một ngày của con gái sáu trăm năm sau trải được không? Mộ Tuyết, nàng hãy tưởng tượng mình là một người từ sáu trăm năm sau..."

Cô nâng cằm Tô Mộ Tuyết lên, nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Con gái sáu trăm năm sau khác biệt lớn nhất với con gái bây giờ chính là ý thức tư tưởng. Nàng phải nhớ kỹ: Nam nữ bình đẳng, nữ nhân không hề thua kém nam nhân. Dù nam nhân có ưu thế về thể lực, nhưng nữ nhân cũng có nhiều ưu điểm mà nam tử không có, ví dụ như sự kiên nhẫn... Nam nữ đều có sở trường riêng, không có sự hơn kém."

Tô Mộ Tuyết bị ấn tượng bởi sự nghiêm túc của cô, bất giác gật đầu.

"Thực ra, sáu trăm năm sau, nam nhân và nữ nhân không có gì khác biệt, ban ngày đều phải dậy sớm ra ngoài, đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Vì đi làm không thể muộn, lại muốn ngủ nướng, nên sau khi thức dậy thường không đủ thời gian, giống như đánh trận vậy... Rửa mặt, đánh răng, đi vệ sinh... Hầu hết nữ nhân đều phải trang điểm..." Ngón tay thon dài của Trầm Ly Ca nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Tô Mộ Tuyết , nàng nhắm mắt cảm nhận ngón tay cô lướt qua sống mũi, đến đôi môi. Cuối cùng, đôi môi mềm mại Trầm Ly Ca khẽ chạm lên môi nàng.

Tô Mộ Tuyết không mở mắt, nghe thấy tim mình đập thình thịch, mạnh đến mức không thể kiểm soát. Tâm trí đã bay đi xa, nàng mong thời gian có thể dừng lại.

"Ta thật sự muốn ôm nàng mãi như này, muốn hôn nàng mãi như này thôi." Trầm Ly Ca thở dài luyến tiếc.

Trong lòng Tô Mộ Tuyết tràn ngập một cảm giác mềm yếu, ngọt ngào, thầm đáp lại: Ta cũng muốn...

Lý trí còn sót lại, nhớ đến một vấn đề khác, không nhịn được bật cười: "Nữ nhân sáu trăm năm sau nếu đều như vậy, chẳng phải đều muộn hết sao?"

Trầm Ly Ca nghe xong sững sờ, rồi bật cười lớn, buông nàng ra: "Người sáu trăm năm sau làm gì có được hạnh phúc như vậy... Thôi, chúng ta tiếp tục nhé! Sau khi chuẩn bị xong, chúng ta sẽ ăn sáng!"

Cô kéo Tô Mộ Tuyết xuống lầu, vừa đi vừa giải thích: "Sáu trăm năm sau, người đi làm trong thành phố thường không có thời gian tự nấu bữa sáng, trên đường có rất nhiều quán ăn bán đồ ăn sáng, thường là bánh bao, quẩy, sữa đậu nành, cháo... Nhưng không có món nào ngon bằng cháo của Quý thẩm..."

Sau khi ăn cháo của Quý thẩm, Trầm Ly Ca kể tiếp về các loại phương tiện đi lại ở sáu trăm năm sau - nào là ô tô, xe buýt, tàu điện ngầm, xe đạp, chứ không có xe ngựa hay kiệu, đều là những thứ nàng chưa từng nghe qua. Trầm Ly Ca giải thích rất chi tiết về hình dáng và chức năng của từng loại, giống như lão sư đang dạy học. May mắn thay những câu truyện Trầm Ly Ca kể luôn kèm theo những câu chuyện thú vị, khiến người nghe không nhịn được cười.

Xe ngựa đầu tiên đến phủ nha lấy mẫu thêu long bào, sau đó lại đến xưởng thêu.

Đến cổng tiệm thêu, Tô Mộ Tuyết bước xuống xe trước.

Trầm Ly Ca không xuống theo, chỉ vén rèm trên xe nhìn nàng, vừa đùa vừa nghiêm túc nói: "Tiễn quân ngàn dặm, cũng phải chia ly. Ta phải đến Tô Cẩm ký trước, xử lý chút việc trong cửa hàng không thể đi cùng nàng được."

Tô Mộ Tuyết biết rõ cô đang đùa, nhưng câu 'tiễn quân ngàn dặm, cũng phải chia ly' khiến lòng nàng chợt se lại, đau nhói tựa như hai người chẳng thể gặp lại nhau nữa, khiến nàng đờ đẫn đứng tại chỗ.

Trầm Ly Ca nhận ra lời mình không ổn, vội vàng an ủi: "Buổi sáng chúng ta mỗi người làm việc của mình, trưa ta sẽ đến đón nàng cùng dùng cơm." Cuối cùng, cô lại thêm một câu: "Sáu trăm năm sau, người ta đều như vậy, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống."

Tô Mộ Tuyết gắng gượng gạt đi cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười: "Được."

"Mộ Tuyết.." Trầm Ly Ca gọi nàng, ánh mắt khích lệ: "Công việc là con đường rất quan trọng để nàng nhận thức thế giới này, trong công việc, nàng có thể cảm nhận được rất nhiều thứ. Nàng hãy quan sát kỹ, cảm nhận kỹ, trưa ăn cơm chúng ta cùng trò chuyện, xem có gì thú vị không nha..."

Nàng thấy biểu hiện của Tô Mộ Tuyết có chút khác thường, chợt nhận ra điều gì, bật cười: "Sao vậy, có phải nàng cảm thấy ta rất giống một lão sư sao?"

Tô Mộ Tuyết cuối cùng cũng bị cô làm cho cười, gật đầu: "Đúng vậy. Dáng vẻ dẫn dắt, chỉ bảo của nàng rất giống lão sư của ta hồi nhỏ."

"Được rồi, vậy từ nay ta sẽ là lão sư của nàng, học trò phải ngoan ngoãn, mau đi đi!" Trầm Ly Ca vẫy tay với nàng:"Mau vào đi, ta sẽ ở đây nhìn nàng vào trong."

Tô Mộ Tuyết ôm mẫu thêu, quay người bước vào xưởng thêu, đi được vài bước, ngoái đầu nhìn lại, cỗ xe vẫn đậu nguyên tại chỗ, Trầm Ly Ca vẫn vén rèm nhìn theo nàng, lòng nàng lúc này mới yên ổn trở lại.

Vân nương ra đón nhận lấy hộp mẫu thêu, cười nói: "Chủ tiệm Trầm và phu nhân thật ngọt ngào!"

Những thợ thêu bên cạnh vui vẻ trêu đùa: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Tô Mộ Tuyết nghe vậy, mặt đỏ đến mang tai.

Nàng khẽ lắc đầu, dâng lên một cảm giác vừa xót vừa giận dỗi vì sự bất lực của người kia. Nhưng nghĩ lại, nếu không phải vì Trầm Ly Ca, có lẽ bản thân nàng cũng sẽ không có cái ý nghĩ "kinh hãi thế tục" này? Lúc này, nàng mới nhận ra, ảnh hưởng của Trầm Ly Ca đối với nàng đâu chỉ dừng lại ở tình cảm, ngay cả cách nhìn của nàng về thế giới này cũng đã thay đổi. Nghĩ đến đây, tim nàng không khỏi đập nhanh, bồi hồi khó tả.

Mọi người bước vào phòng thêu không lâu, chủ tiệm Tường Ký - Trình lão bản, chủ tiệm Thụy Phúc Trai - Tương lão bản lần lượt mang theo những thợ thêu và họa công dày dặn kinh nghiệm nhất của mình đến. Dưới sự chủ trì của Mai Sư Thái, ba tiệm thêu đã phân công rõ ràng từng phần việc. Mai Sư Thái mở mẫu thêu long bào ra, giải thích chi tiết về phần dệt gấm cho mọi người. Tô Mộ Tuyết nghe xong kinh hãi, phần dệt gấm của long bào cứ cách vài tấc lại phải đổi sang một cách thêu hoa văn rồng khác, quy trình không được phép sai sót, đòi hỏi sự phối hợp  chính xác giữa các phòng thêu. Một công trình lớn như vậy, một người hoàn toàn không thể đảm đương nổi. Nếu nàng muốn tự tay làm một bộ long bào, phải đợi quá trình dệt gấm kết thúc, rồi lén lấy một bộ gấm đi; dù có lấy được gấm đi chăng nữa, phần thêu còn lại cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành...

Trước ngày rằm tháng tám, liệu có kịp không. Nàng càng nghĩ càng thấy không chắc chắn. Trầm Ly Ca nói không làm thêm một cái long bào nữa, liệu thật sự có cách nào khác để cứu Mộ Phi?

Tô Mộ Tuyết đang hoang mang, bỗng nghe thấy Mai Sư Thái gọi tên: "Tuyết nhi, tay nghề vẽ của con là tốt nhất trong phòng dệt gấm, vậy con hãy cùng với Lưu lão sư của Tường Ký và Trình lão sư của Phúc Thụy Trai phác thảo mẫu thêu..."

"Vâng ạ." Tô Mộ Tuyết vội đáp, bước lên chào hỏi Lưu lão sư và Trình lão sư.

Lưu lão sư tên Lưu Tử Thanh một nam tử trẻ tuổi có vẻ kiêu ngạo; còn Trình lão sư tên Trình Tri Thông, là một cụ già gầy gò. Hai người đều là những họa công nổi tiếng trong giới ở Tô Châu, Tô Mộ Tuyết đã nghe danh từ lâu, lúc này gặp mặt liền cung kính chào hỏi.

Trình Tri Thông là người hoà nhã, dễ gần vui vẻ  đáp lễ.

Lưu Tử Thanh chỉ gật đầu hời hợt, thần thái rõ ràng xem nhẹ nàng.

Tô Mộ Tuyết chẳng để bụng, chuyên tâm giữ thái độ khiêm tốn, cùng hai vị sư phụ bàn bạc về công việc sắp tới.

Sau vài lần trao đổi, Lưu Tử Thanh nhận thấy nàng tư duy nhanh nhạy, lý giải sắc bén, dần dần thu lại thái độ khinh thị, trở nên tôn trọng hơn.

Trong lúc trò chuyện, nàng cũng hiểu thêm rằng Trình Tri Thông từng nhiều lần tham gia vào công việc thêu y phục của hoàng cung, kinh nghiệm vô cùng phong phú; còn Lưu Tử Thanh thì thiên phú hơn người, bởi vậy nên mới có phần kiêu ngạo. Chỉ qua vài câu đối thoại, nàng đã học được không ít từ họ.

Suốt buổi sáng hôm, Tô Mộ Tuyết cùng hai vị sư phụ tập trung tinh thần, chuyên chú phác thảo mẫu thêu.

Đến gần trưa, một tiểu nhị từ ngoài cửa bưng theo hai món đồ đi vào...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip