Phiên ngoại 2: Liệt nửa người
"Ưm..."
Người phụ nữ trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mày dần giãn ra.
Khoảng ba phút sau, Tần Hân lười biếng nâng mí mắt lên, trong đôi đồng tử ngập tràn vẻ thư thái và thỏa mãn.
Dù sao cũng chẳng ai phải chịu trách nhiệm với ai, vậy hà cớ gì lại không tận hưởng cho trọn vẹn?
Cô nhướng mày, đầy vẻ đùa cợt: "Xét về bối phận, tôi nên gọi cô là gì đây? Chị dâu?"
Minh Kha hờ hững liếc cô một cái: "Thế thì em dâu cũng nên hiếu kính chị dâu một chút chứ nhỉ?"
"Cô đúng là không biết xấu hổ."
Mắng thì mắng vậy, nhưng Tần Hân cũng chẳng để đối phương thất vọng, lật người lại, giúp cô thả lỏng cơ thể.
Cứ như thể, trước khi chế biến một miếng thịt ngon, phải xoa bóp, vỗ về từng thớ thịt thật kỹ càng.
Cổ tay Minh Kha trắng nhợt, làn da mỏng đến mức dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể làm vỡ những mạch máu xanh li ti bên dưới.
Đôi tay ấy lúc này đang bấu chặt lấy ga giường, đầu ngón tay như sắp khảm sâu vào trong.
Nhưng đúng lúc cơn tàu lượn sắp lao đến đỉnh cao nhất, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường lại vang lên một giai điệu vui tươi.
Tất cả đột ngột dừng lại.
Tần Hân tháo thứ ướt nhẹp trên ngón tay xuống, rút khăn ướt lau tay, nhấc máy, nói vài câu rồi nở nụ cười công thức: "Sorry, tôi phải đi kiếm tiền rồi, có duyên gặp lại."
Đây đã là lần thứ ba trong tuần này, cứ kẹt lại ở lưng chừng thế này.
Nhưng chết tiệt thật, Minh Kha lại bắt đầu bị thứ cảm giác biến thái ấy mê hoặc.
Cô không thể không thừa nhận, ngoài Tần Hân ra, chẳng còn ai có thể hòa hợp với cô đến vậy.
Khi đã quen ăn những món được thiết kế riêng cho mình, con người ta sẽ trở nên kén ăn.
Phải mất một lúc lâu, Minh Kha mới thoát khỏi cảm giác vừa rồi.
Cô cầm điện thoại lên, bấm gọi một số, giọng điệu không cho phép từ chối: "Vị hôn thê của cậu, từ giờ thuộc về tôi."
Trên đường lái xe, Tần Hân đột nhiên hắt xì một cái, suýt chút nữa không vững tay lái.
Chắc chắn là Vương Nguyệt cái đồ khốn kia đang nguyền rủa cô!
Không sao cả, bởi vì Tần Nhật Cân (秦日斤, cách chơi chữ với tên秦昕 của Tần Hân) này chính là kiểu người thù dai.
Cô nhất định phải khiến Vương Nguyệt "tàn phế" nửa người mới hả dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip