Phiên ngoại 8: Tài năng thiên bẩm

"Tần Hân, cầu xin cô." Minh Kha nghiến răng, từng chữ bật ra từ kẽ răng.

"Cô nói gì? Tôi nghe không rõ." Tần Hân cong bàn tay rảnh rỗi lại thành hình vỏ ốc, đặt bên tai, làm bộ như một người lãng tai.

"Tôi nói, cầu xin cô." Trán Minh Kha lấm tấm mồ hôi, một tay siết chặt cổ tay Tần Hân, ngăn không cho cô nhẫn tâm rút tay về.

"Cầu xin tôi? Cầu xin tôi chuyện gì? Tôi cứ tưởng đại tiểu thư Minh Kha lạnh lùng vô tình cơ mà? Sao nào, cũng có lúc không thỏa mãn sao?" Tần Hân nhe ra tám chiếc răng trắng tinh, cười đến vô cùng chói mắt.

"Tôi tưởng chúng ta giống nhau." Minh Kha nói, "Dành nhiều tâm sức để theo đuổi khoái cảm thể xác, chẳng phải rất tốt sao?"

"Đương nhiên là tốt. Vậy nên tôi mới đang giúp cô thỏa mãn đây. Khi cơn khát vọng lên đến đỉnh điểm mà đột ngột có được điều mong muốn, cảm giác mới thực sự thăng hoa. Đây chẳng phải chính cô đã dạy tôi sao?" Tần Hân nhướng mày.

Dây cót được vặn căng trở lại, đoàn tàu lượn vừa khựng lại bỗng lao vút lên đỉnh cao nhất, trong khoảnh khắc bùng nổ ấy, đủ để khiến trái tim hành khách trên tàu ngừng đập—rồi ngay sau đó, đạt đến khoái cảm tột đỉnh chưa từng có.

Minh Kha toàn thân thả lỏng, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười: "Cô thành thạo nhờ luyện tập, hay là thiên phú dị bẩm?"

Tần Hân hỏi ngược lại: "Thế còn cô?"

Minh Kha nhún vai: "Cả hai."

Tần Hân gật đầu: "Điểm này thì chúng ta đúng là giống nhau một cách đáng kinh ngạc."

Minh Kha vén mấy sợi tóc bết mồ hôi trước mặt, "Cô đã từng thực sự thích tôi chưa?"

Tần Hân cười khẩy: "Cô cũng tự luyến quá đấy."

Minh Kha nói: "Khi thích một người, sẽ muốn biết quá khứ của người đó, muốn biết cô ấy nghĩ gì khi ở bên mình. Mối quan hệ kiểu này, tôi thấy không phù hợp với chúng ta. Ngay từ lúc bắt đầu đi tìm từng cơn kích thích, lẽ ra nên hiểu rõ điều này rồi, phải không?"

Tần Hân nhướn mày: "Cô đúng là nhìn thấu đấy."

Minh Kha cười nhạt: "Dù sao tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi."

Tần Hân cười nhạt: "Con người đúng là nên chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Nếu tôi có một nửa sự chung thủy của Mộc Mộc," cô vỗ nhẹ mặt Minh Kha, "thì đã chẳng gặp phải đồ cặn bã như cô."

Minh Kha chớp mắt: "Cũng không đến mức phải mắng người đâu nhỉ?"

Tần Hân cười cợt: "Hai kẻ cặn bã gặp nhau chẳng phải rất tốt sao? Cùng làm tổn thương nhau, chí ít còn đỡ hơn là tổn thương những cô gái vô tội. Chưa biết chừng còn tích được công đức ấy chứ."

Minh Kha dùng ngón tay cái vuốt nhẹ môi Tần Hân, cười nhạt: "Bộ dạng không đứng đắn của cô, lại càng quyến rũ hơn đấy."

Tần Hân dùng ngón trỏ và ngón giữa gạt tay Minh Kha ra: "Cô nói với em trai mình tôi là của cô à?"

Minh Kha thản nhiên gật đầu thừa nhận.

Tần Hân cong môi: "Cô nên phân biệt cho rõ, tôi không thuộc về ai cả. Nhưng cosplay làm em dâu cô một chút cũng khá thú vị đấy."

Cô quỳ gối, đè vai Minh Kha xuống, từ trên cao nhìn xuống.

"Chị, em rất thích ngón tay của chị. Tối nay, để em cảm nhận thật kỹ, được không?"

"Cô đúng là biến thái," Minh Kha hít sâu một hơi, "tôi thực sự, rất thích."

.....

Tác giả có lời muốn nói: Dừng lại! Đây không phải chuyến tàu đến nhà trẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip