Chương 8: Dấu vết

"Lời vừa rồi của ngươi, có ý gì?"

Kinh Nhan không có giãy thoát khỏi lòng bàn tay Sở Ly Ca, chỉ là bình tĩnh mà nhìn nàng, cùng với sự cháy rụi của ngọn lửa nghiệp hỏa dưới chân tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Mặc dù Kinh Nhan thoạt nhìn thực bình tĩnh, nhưng Sở Ly Ca lại giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, đặc biệt là ở đôi mắt ấy, đều luôn được nói đó là cửa sổ của linh hồn. Sâu thẳm trong đôi mắt hoa đào màu mực ấy, ẩn giấu dục vọng thăm dò không ai biết, bị kìm nén chặt chẽ.

"Lời nào?"

Kinh Nhan nghe xong, rất muốn lặp lại một lần nữa, nhưng câu nói kia nếu nói ra, luôn cảm thấy có chút gượng gạo. Có lẽ là nhìn ra sự gượng gạo của Kinh Nhan, Sở Ly Ca cũng không trêu chọc nàng nữa, hỏi: "Chẳng lẽ là câu nói chỉ có ta mới có thể ở trên người ngươi lưu lại dấu vết?"

Kinh Nhan trầm mặc, coi như là ngầm thừa nhận.

"Ý tứ chính là a..."

Sở Ly Ca kéo cổ tay mềm mại của Kinh Nhan lên, so với vẻ tái nhợt không chút huyết sắc của mình, làn da của Sở Ly Ca lại trắng ngần ẩn hồng, giống như một khối ngọc được tỉ mỉ điêu khắc, mỗi một tấc đều là hoàn mỹ không tì vết.

Sở Ly Ca kéo lấy cổ tay mềm mại của Kinh Nhan đến bên môi mình, mà nàng liền vẫn luôn nhìn đôi mắt đạm mạc của Kinh Nhan, nhìn khóe mắt nhu mỹ ấy nhè nhẹ nhiễm lên chút ửng hồng. Sở Ly Ca há miệng nhẹ nhàng cắn lên cổ tay Kinh Nhan, lực đạo không nặng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.

"Chính là ý tứ này."

Kinh Nhan hơi chau mày rút tay về, ánh mắt rơi xuống Doanh Câu gần như không còn động đậy, dường như cố ý tránh đi ánh mắt nóng rực kia của Sở Ly Ca: "Đồ háo sắc."

"Vậy ngươi vừa rồi vì sao không ngăn cản ta?"

Sở Ly Ca cười nhẹ một tiếng, vừa thẹn thùng lại vừa khiêu khích. Tiếng cười ấy bay vào tai Kinh Nhan, chui vào lòng nàng, khiến nàng làm sao cũng chẳng quên được.

"Bởi vì ngươi tò mò, có lẽ còn có một chút chờ mong."

Thân thể của Sở Ly Ca lại tiến gần thêm một chút, lúc này Kinh Nhan đã biết né tránh. Rõ ràng là đã kéo giãn khoảng cách, thế nhưng hơi ấm trên người Sở Ly Ca vẫn như cao bôi trên da chó mà dán chặt trên người nàng, như thế nào cũng đều không giũ ra được.

Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Ly Ca, vẫn là ánh mắt cao quý mà lãnh diễm như thường lệ, giống như không có thứ gì có thể lọt vào mắt nàng, nhưng lại không có cảm giác hống hách ép người: "Nói bậy."

"Ta có nói bậy hay không, chính ngươi rõ ràng nhất."

Sở Ly Ca lại tiến gần thêm một chút, ghé vào bên tai Kinh Nhan khẽ cười nói: "Đừng quên, khi ta nắm cổ tay ngươi, ta có thể cảm nhận được nhịp tim của ngươi."

Trong đôi mắt đẹp đẽ của Kinh Nhan thoáng lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cứ như khoảnh khắc vừa rồi sóng lớn vừa định nổi lên, thì biển cả lại trở về yên ả. Không biết là vì nơi sâu thẳm trong trái tim vốn bị khoá chặt quanh năm lại bị người ta không chút dấu vết gõ mở ra một lối nhỏ mà thẹn quá thành giận, hay là vì sự suy đoán càn rỡ của Sở Ly Ca, khiến Kinh Nhan cảm thấy một trận mạc danh bực bội.

Ngay lúc này, một lưỡi dao sắc bén từ mặt đất bay tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như không nhận thấy lưỡi dao kia, cho đến khi Kinh Nhan vươn tay ra, một tấm khiên vô hình chắn trước mặt hai người, lưỡi dao sắc bén ấy liền bị kẹt ở giữa không trung.

Chỉ thấy bàn tay đang giơ ra của Kinh Nhan, năm ngón tay thon dài từ từ khép lại, lưỡi dao trong nháy mắt hóa thành bột mịn, cùng với gió cát phiêu đãng trong không trung, hóa thành hư vô.

"Ai nha, Thiên Nguyên Thần Quân sinh khí rồi!"

Sở Ly Ca làm bộ sợ hãi, sau đó lại dịu dàng nói: "Ta nói đùa thôi, đừng giận mà, được không?"

Vẻ mặt trêu tức vốn có lại trở nên ủy khuất và nhu kiều, Sở Ly Ca tựa như khống chế toàn bộ tiết tấu, tiến cùng lui cũng đều thật ung dung tự tại.

Kinh Nhan thấy Sở Ly Ca biểu diễn thay đổi sắc mặt như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể quay đầu rời đi. Sở Ly Ca lại không có lập tức trở về, mà lấy từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc màu xanh lục, niệm niệm khẩu quyết, hướng miệng bình về phía của Doanh Câu, con trùng màu đen kia liền bị hút vào trong bình ngọc.

"Ngươi làm gì thế?"

"Chúng nó bám vào trên tàn thể Doanh Câu lâu như vậy, ít nhiều cũng hút được máu của tàn thể, thứ này dùng để luyện đan rất có ích."

Tuy là tàn thể, nhưng máu kia dù sao cũng mang theo huyết mạch viễn cổ mỏng manh, dùng để luyện đan, có lẽ sẽ thu hoạch được hiệu quả đặc biệt.

Kinh Nhan chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó hóa thành một đạo bạch quang rời khỏi phế tích này, Sở Ly Ca lập tức đi theo. Thần tộc khinh thường thu thập những thứ xấu xí này, dù sao tài nguyên ở Cửu Tiêu phong phú, bọn họ sao có thể để mắt đến những thứ thoạt nhìn có vẻ vô dụng này?

Có đôi khi, thật sự không thể không hận sự cao ngạo của bọn hắn.

Rời khỏi phế tích kia, hoang mạc rộng lớn rốt cuộc cũng không còn cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào, Trác Lộc cũng không tìm thấy. Cuối cùng, Kinh Nhan mới quyết định rời khỏi hoang mạc, tìm kiếm Thần Cấm Giới nằm gần hoang mạc. Thần Cấm Giới là một khu rừng rậm, cũng là nơi dòng dõi Thần Nông từng lưu lại, nếu vận khí tốt, có lẽ còn có thể tìm được thảo dược không tồi.

*thường được hiểu là vị thần nông nghiệp, khám phá dược thảo trong truyền thuyết Trung Hoa.

Nhắc đến Thần Cấm Giới, Sở Ly Ca lại nhớ tới cái giấc mộng kia, Kinh Nhan đứng trước tảng đá lớn khắc chữ Thần Cấm Giới nói chuyện với mình. Giấc mộng của nàng quỷ dị vô cùng, Sở Ly Ca cảm thấy nó là hư ảo, nhưng cảm quan nó mang lại cho chính mình lại chân thật như vậy, tựa như không phải sắp phát sinh, mà là đã từng xảy ra.

Các nàng ở hoang mạc loanh quanh hai canh giờ mới đi ra ngoài, trên đường còn gặp phải cổ binh chặn đường, nhưng không còn gặp phải đại gia hỏa nào như Doanh Câu nữa. Sau khi rời khỏi hoang mạc, hai người liền tiến vào bên trong một mảnh rừng rậm, cỏ cây xanh um tươi tốt dày đặc, đá cuội dưới chân mọc đầy rêu xanh, không khí trong lành và tràn ngập hương vị của ánh nắng, các nàng dường như đã đi đến một thế giới khác.

Thượng Cổ bí cảnh chính là như vậy thần kỳ, nói không chừng sau khu rừng rậm này, chính là Hỏa Diệm Sơn hoặc Trường Hàn Cốc, một phương một thế giới.

Sở Ly Ca tay không rời ô, che khuất ánh nắng loang lổ, trong lòng ẩn ẩn có chút phiền muộn. Hoang Vu là một mảnh hoang mạc, vừa rồi ở hoang mạc Sở Ly Ca còn tính là thích ứng, nhưng đến nơi cây xanh tươi tốt, sinh cơ dạt dào, nàng liền không quen.

"Cửu Tiêu, cũng là như vậy sao?"

"Cái gì?"

Kinh Nhan vốn đang nghiêm túc cảm nhận linh lực xung quanh, nhìn xem có thể hay không có được cơ duyên gì, nhưng chỉ một câu nói bất ngờ của Sở Ly Ca đã làm rối loạn suy nghĩ của nàng.

"Cửu Tiêu, cũng là như vậy vạn vật phùng sinh, sinh cơ dạt dào, chỗ nào cũng đều lộ ra hương vị của sinh mệnh cùng ánh mặt trời sao?"

Kinh Nhan lãnh đạm, chỉ nhìn vào khóe mắt có chút ửng hồng của Sở Ly Ca. Làn da của Sở Ly Ca thực tái nhợt, đôi mắt mị hoặc kia thường vương một tầng hồng sắc mông lung khó tả, đặc biệt là mạt màu đỏ nơi khóe mắt kia, tựa như một chiếc móc câu hồn phách, mỗi lần động đậy đều như đang trêu chọc người khác.

"Không sai biệt lắm."

Kinh Nhan nói dối, nàng không có nói cho Sở Ly Ca biết, rằng môi trường ở Cửu Tiêu thậm chí còn thoải mái hơn nơi này. Nơi đó mây mù lượn lờ, linh mạch sung túc, bất luận là kỳ hoa dị thảo cùng linh thú nào cũng đều có thể lớn lên thực mau. Đặc biệt là Vô Ưu Lâm, hoa Vô Ưu từng mảng lớn mà nở rộ, rừng cây xanh biếc và yên tĩnh, linh thú chọn một nơi mà ở, giống như là chốn bồng lai tiên cảnh.

Sở Ly Ca nghe xong, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên, Kinh Nhan lại không cảm thấy đó là cười, ngược lại lại giống một đường cong nhiễm chút hận ý.

Thần Ma đại chiến tuy rằng đã qua đi ngàn năm, nhưng khắc sâu trong người Thần tộc và Ma tộc đối với hận ý của trận chiến đó, lại trước nay chưa từng phai nhạt.

"Ồ, các ngươi như thế nào lại ở cùng nhau?"

Lúc này, một đạo thanh âm ngọt ngào truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy Phong Nhất Hàn cùng Lục Miên từ phía trước không xa đi tới. Phong Nhất Hàn nhìn thấy hai thân ảnh một đỏ một trắng này, liền cảm thấy kỳ quái, dù sao hai người này bất luận là thân phận hay tính cách đều hoàn toàn trái ngược, như thế nào sẽ như vậy hòa hợp mà đứng chung một chỗ, thậm chí còn nói chuyện với nhau?

Phong Nhất Hàn huyền sắc vạt áo phất phới, rất nhanh liền đã đi đến bên người Sở Ly Ca, ôm lấy cánh tay nàng, cẩn thận hỏi: "Hai người... không có mâu thuẫn chứ?"

Thần cùng ma ở trong mắt phàm nhân chính là chính cùng tà, nhưng trên thực tế bọn họ vốn chỉ là hai chủng tộc khác biệt, ở ngàn năm trước Thần Ma đại chiến mà kết hạ thù hận, không có cái gọi là phân chia chính tà. Nhưng mối thù này so với cái gọi là chính tà kia càng khó dây dưa, đây là một nút thắt chết, không phải một sớm một chiều có thể mở ra.

"Ta cùng nàng lại có thể có cái gì mâu thuẫn?"

Sở Ly Ca nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt thanh nhuận của Phong Nhất Hàn, rồi sau đó nhìn về phía Kinh Nhan đôi mắt đẹp của nàng lại nhiễm ý cười ngày thường, mang theo vẻ đùa cợt cùng cao ngạo.

"Thiên Nguyên Thần Quân sợ ta giết người vô tội, cho nên mới cùng ta đồng hành, ta cũng vừa vặn tìm hiểu một chút về Thiên Nguyên Thần Quân, nàng rất thú vị."

Lời này Phong Nhất Hàn nghe không có gì, Lục Miên nghe sắc mặt lại biến đổi, ánh mắt đảo quanh một vòng trên người hai người, sau đó lại thu trở về, cẩn thận không để người khác nhìn ra bất kỳ manh mối nào.

Thú vị?

Kinh Nhan đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, rồi sau đó lại không tỏ ý kiến với lời nói của Sở Ly Ca, đang muốn rời đi, lại nghe Phong Nhất Hàn chỉ vào chỗ sâu trong rừng rậm nói: "Thì ra là thế, nhưng các ngươi có muốn đến đó xem Thần Cấm Giới không?"

"Xem cái gì?"

Sở Ly Ca lúc này mới nhận ra, Phong Nhất Hàn cùng Lục Miên là từ hướng Thần Cấm Giới đi tới, có vẻ như nơi đó tựa hồ đã xảy ra chuyện gì.

"Đế Hiền cùng Dược Nô đánh nhau rồi, phỏng chừng hiện tại vẫn còn bị cuốn lấy."

Nghe được Đế Hiền gặp nạn, Kinh Nhan lại không có lập tức hành động, mà là dừng tại chỗ, tựa hồ như đang tự hỏi điều gì. Ánh nắng loang lổ chiếu vào trên người Kinh Nhan, vì nàng mà mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, tựa như nàng là Phật giáng thế, nhưng lại sinh ra với đôi mày và đôi mắt vương chút bụi trần

Nàng đang do dự điều gì?

"Ngươi không đi cứu sao? Kia chính là bảo bối nhi tử của Thần Đế các ngươi đấy."

Sở Ly Ca cẩn thận mà tỉ mỉ quan sát sườn mặt Kinh Nhan, cao ngạo thanh lãnh, tựa như một khối hàn ngọc không thể chạm vào.

Kinh Nhan không để ý đến Sở Ly Ca, nhưng Sở Ly Ca biết nàng nghe thấy được, chỉ là vẫn còn đang do dự. Rất nhanh, Sở Ly Ca liền biết Kinh Nhan đang do dự điều gì, đại khái là sợ chính mình sẽ cùng đi qua, sau đó gây thêm phiền toái cho nàng.

"Ta bảo đảm sẽ không gây phiền toái, được chứ?"

Sở Ly Ca sau khi nói xong, đôi mày của Kinh Nhan khẽ động, thân pháp cực nhanh hướng tới Thần Cấm Giới mà đi. Sở Ly Ca không chút hoang mang, chỉ là ôn nhu nói: "Hảo muội muội, tỷ tỷ bận việc phải đi, liền không thể ở đây bồi ngươi."

"A cái này..."

Phong Nhất Hàn luyến tiếc cùng Sở Ly Ca nhanh như vậy liền chia lìa, nhưng một câu nói của Lục Miên khiến nàng không thể không rời đi trước: "Thiếu chủ, chúng ta còn phải đi một chuyến tới U Minh Chi Địa."

"Được rồi, vậy Ly Ca tỷ tỷ, tỷ cẩn thận một chút."

"Ân."

Sở Ly Ca cong môi cười, cánh tay từ trong tay Phong Nhất Hàn rút ra, sau đó hóa thành một đoàn sương đỏ rời đi. Phong Nhất Hàn nhìn về phía Sở Ly Ca rời đi lưu luyến không rời, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Lục Miên, chúng ta đi thôi."

"Ân."

Lục Miên quay đầu nhìn về phía Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan rời đi, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.

Hai người các nàng...

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đã cập nhật chương mới!

Ngày mai sẽ có thêm nữa!

--------------------

@ieneeuq

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip