Chương 11. Chuyển nhà
Tối, Chu Thiên Dật thừa lúc Vu Thanh Duyệt đang dùng máy tính bảng chỉnh sửa văn kiện đi đến phòng tắm nôn một trận đất trời mù mịt.
Nàng nghĩ mình vẫn có thể ăn một chút đồ ăn, không ngờ thân thể vốn không chịu nổi.
Dạ dày lại bắt đầu từng đợt từng đợt đau đớn, đến mức nàng hận không thể dùng một con dao chấm dứt sinh mệnh chính mình ngay bây giờ; nàng cắn môi dưới tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, toàn thân bởi vì từng cơn đau mà run rẩy.
Nhịn một chút sẽ tốt thôi ... Chu Thiên Dật há mồm thở phì phò nghĩ. Trước mắt nàng đều là một mảnh mơ hồ, phải chống lên bồn rửa tay mới miễn cưỡng đứng vững, nàng nhìn bản thân mình trong gương, thần sắc kia, thật sự tái nhợt kinh khủng.
Không thể để Thanh Duyệt nhìn thấy bộ dạng mình thế này ...
Chu Thiên Dật xả nước bồn tắm và vòi sen, nàng co quắp ngồi trên sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, cẩn thận tránh nước dính vào tay trái đang băng bó, mặc cho vòi sen xối ướt quần áo nàng.
Tạo ra dáng vẻ vừa tắm rửa xong, Thanh Duyệt sẽ không hoài nghi có gì khác thường ... Chu Thiên Dật vô lực suy nghĩ; dạ dày của nàng vẫn đau, ăn gì cũng đều nôn ra, nàng không thể ăn được gì nữa; bụng rỗng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, bệnh dạ dày thật giày vò người ta.
Nàng gắng gượng mở to mắt, bởi vì nhắm mặt lại chỉ càng thêm rõ ràng cảm giác đau đớn; nàng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, một khi mình nhắm mắt lại, sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Hơi ấm từ bồn tắm sưởi ấm nàng, qua một lúc, rốt cuộc nàng cũng có thể run rẩy đứng lên, đứng dậy thay bộ quần áo đã ướt đẫm; cả phòng tắm đều là hơi nóng, mông lung mờ mịt, nàng nghe được bên ngoài Vu Thanh Duyệt đang nói chuyện điện thoại với người khác, trong lòng lập tức trở nên mẫn cảm.
Thanh Duyệt đang nói chuyện với đồng nghiệp? Người trong nhà? Hay là ... tình nhân khác ...
Nàng không muốn nghĩ lung tung, tắt vòi hoa sen để mình bình tĩnh một chút.
Lúc Vu Thanh Duyệt gọi xong, Chu Thiên Dật đi ra từ phòng tắm.
"Tắm xong rồi?" Vu Thanh Duyệt cười dịu dàng, cô tắt điện thoại, đi qua ôm lấy Chu Thiên Dật thơm mát vừa tắm xong.
Chu Thiên Dật tắm rửa sạch sẽ không nghe thấy mùi gì khó chịu, không lưu lại chút dấu vết gì. Nàng ôm lấy Vu Thanh Duyệt, sầu muộn ở trong lồng ngực cô hỏi: "Vừa rồi ..."
Vu Thanh Duyệt vốn định sờ tóc dài của Chu Thiên Dật, lại bỗng phát hiện người yêu đã cắt tóc, nhất thời trong lòng có chút trống rỗng, cô nhẹ nhàng vỗ chiếc lưng thật gầy của Chu Thiên Dật, mới nói: "Chúng ta chuyển nhà được không?"
Chu Thiên Dật ngẩng đầu nhìn Vu Thanh Duyệt, Vu Thanh Duyệt vẫn là vẻ mặt cưng chiều nhìn người trong lòng cười: "Chị đã hỏi qua, bên kia đã thu dọn tốt, cuối tuần này chúng ta chuyển qua, được không?"
Cô hôn trán Chu Thiên Dật, trán kề sát trán Chu Thiên Dật, nói: "Cùng nhau đến nhà của chúng ta, tổ ấm nhỏ của chúng ta."
Ba năm trước, Vu Thanh Duyệt và Chu Thiên Dật đến nơi này, tuy rằng là phòng cho thuê, nhưng rất nhiều ký ức tốt đẹp của các nàng đều ở trong căn phòng nhỏ này; Chu Thiên Dật là người rất hoài cổ, nàng không thể lập tức thích ứng với những chuyện xảy ra bất thình lình.
Vu Thanh Duyệt nói rõ ràng với nàng, có nghĩa là các nàng nhất định phải chuyện qua.
"Chuyển nhà sao ..." Chu Thiên Dật sững sờ nép vào lòng Vu Thanh Duyệt, vùi đầu vào vai đối phương mà ngửi, có chút ý tứ làm nũng.
"Ừ, chuyển nhà," Vu Thanh Duyệt cười dịu dàng, bỗng ôm Chu Thiên Dật vào trên giường trong phòng ngủ, lại thả xuống, nói: "Như vậy chị càng có nhiều thời gian cùng em."
Cho dù những lời này Vu Thanh Duyệt đã nói qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Chu Thiên Dật nghe xong, trong lòng đều ấm áp.
Có thể là do nàng thật sự ngu ngốc, loại lời nói này cũng tin.
"Vậy chị cũng không được lừa gạt em ..." Chu Thiên Dật nhìn người yêu trước mắt, ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu lên sườn mặt cô, phác họa những đường nét nhu hòa; mắt nàng ngấn lệ, trong giọng nói có sự run rẩy khó phát hiện.
"Được ..." Vu Thanh Duyệt thâm tình nhìn người trước mặt giống như con dê nhỏ mặc người xâu xé, kề môi hôn sâu.
Chu Thiên Dật nhắm mắt lại, nước mắt theo đôi gò má chảy xuống; nàng ôm lấy người bên cạnh, ôm thật chặt, rất sợ một khi người nọ không chú ý, sẽ không cần nàng nữa.
Vu Thanh Duyệt hôn một đường từ xương quai xanh xuống dưới, cẩn thận cởi ra quần áo trên người nàng; cảm giác được người dưới thân đang hơi run rẩy, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: "Đừng sợ ... không đau."
Chu Thiên Dật chịu đừng khó chịu, chịu đựng từng đợt đau đớn trong bụng; tựa như cầu hoan không ngừng run rẩy, thật ra tim rất đau.
Nàng cắn răng, ánh sáng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt ửng đỏ của nàng, trên thực tế, mồ hôi lạnh trên trán đều là vì chịu đựng đau đớn mà tuôn ra; nàng hô hấp dồn dập, ngực bị đè nén đến không thở được.
Nhưng nàng không muốn ngay lúc này, để cho người mình yêu phát giác mình khó chịu; nàng nghĩ, chỉ cần như vậy, Vu Thanh Duyệt sẽ không rời đi.
...
Đêm khuya, Vu Thanh Duyệt ôm Chu Thiên Dật đi vào giấc ngủ, cô ngủ rất sâu, Chu Thiên Dật lại không ngủ được, mỗi khi nàng ngủ vẫn luôn gặp ác mộng, từ trong ác mộng lại mồ hôi lạnh đầy người mà tỉnh lại; nàng nhìn gương mặt của Vu Thanh Duyệt, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, nhỏ giọng nói: "Chị lại ở bên em trong chốc lát đi ... chỉ trong chốc lát thôi ... sẽ không làm phiền chị lâu đâu ..."
"Em ủy khuất như vậy, chị tới dỗ dành em một chút, em sẽ không ủy khuất ... cho nên chị đừng gạt em, ở bên em trong khoảng thời gian này đi ..."
Nàng nói xong, hốc mắt dần đỏ, nàng nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Đừng trách em không thể nhịn đau, cả đời em đã chịu đựng đau khổ, thật sự đã quá đủ ... Cho nên xin chị ... có thể ... yêu em một lần không? Đừng tổn thương em nữa có được không?"
Hơi thở Vu Thanh Duyệt thật đều đặn, ngủ thật sâu; Chu Thiên Dật cứ ôm cô như vậy, suy nghĩ rất nhiều chuyện từ nay về sau, mãi cho đến bốn giờ sáng mới ngủ.
Ngày hôm sau, thức dậy đã là mười giờ hơn; Chu Thiên Dật sờ chỗ bên cạnh đã lạnh băng, hẳn là Vu Thanh Duyệt đã đi làm.
Trong phòng khách để lại bữa sáng, tờ giấy phía trên là Vu Thanh Duyệt viết; Thiên Dật, chị đi làm, buổi tối sẽ về ăn, bữa sáng hâm nóng lên là có thể ăn. Bên cạnh là một trái tim thật đáng yêu.
Chu Thiên Dật nhìn thấy Vu Thanh Duyệt làm bữa sáng cho mình, thật giống bữa sáng trong phim hoạt hình mà trẻ em yêu thích; nàng nở nụ cười nhợt nhạt, trong nụ cười là đường mật ngọt ngào; nàng mở điện thoại ra, chụp một bức ảnh, Vu Thanh Duyệt trang trí thật đáng yêu, nhìn thấy rất muốn ăn.
Nhưng nàng lại không thể ăn được gì, đầu choáng váng từng cơn; nàng ngồi trên sofa, mở điện thoại gọi cho Nhan Mẫn.
Người kia rất nhanh đã nghe máy: "Alo? Là Thiên Dật sao?"
"Chị Nhan, buổi sáng tốt lành."
"Ừ, khoảng thời gian này em ở nhà nghỉ ngơi đi, chị cho em nghỉ nửa tháng có lương."
"Chị Nhan, không cần," Chu Thiên Dật rũ mắt suy nghĩ: "Em phải chuyển nhà."
"Chuyển nhà cũng có thể đến "Vân Yên" làm việc mà, không sao đâu."
"Ngày mai em sẽ đưa đơn nghỉ việc qua, thật xin lỗi, chị Nhan ... em sẽ trả lại tiền lương tháng này và tiền thưởng tháng trước." Tay phải Chu Thiên Dật nắm chặt quần áo, dạ dày lại bắt đầu đau.
"Thiên Dật, em sao vậy?" Giọng nói Nhan Mẫn có chút lo lắng.
"Không có gì, chị Nhan, chị thật sự rất tốt ... Em thật lòng hy vọng chị sẽ gặp được một người trân trọng chị, tạm biệt ..."
"Thiên Dật?" Không đợi Nhan Mẫn nói xong, Chu Thiên Dật liền cúp điện thoại.
Nàng sợ giọng mình không đủ cứng rắn, không khiến người kia mất hết hy vọng; nàng thật không muốn làm chậm trễ một người tốt như vậy.
Xa rời nơi này, ở nhà mới của các nàng, trải qua thời gian cuối cùng của nàng.
Thời gian cuối cùng này, nàng nên trải qua cùng với người nàng yêu hơn mười năm kia.
Không cần liên lụy đến những người không liên quan ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip