Chương 127

☆, Chương 127:

Sở Phi Ca không đành lòng nhìn mặt của người kia nữa, ra vẻ muốn che thân thể Thượng Vũ Hằng lại, ai biết vào lúc này, người kia rõ ràng đã chết rồi, lại mở hai mắt ra, nhào về phía mình.

Dù là ai, đều không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên phát sinh tình cảnh như vậy. Sở Phi Ca kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau cùng Thượng Vũ Hằng vọt về hướng mình. Ánh mắt đã từng đen nhánh sáng ngời của đối phương, đã kinh biến đến mức đục ngầu không thể tả. Con ngươi trợn ngược lên trên, dấu hiệu chứng minh hắn đã không còn sinh mệnh.

Nhưng đến tột cùng là thứ gì? Lại để người chết rồi vẫn còn năng động? Một cái đáp án, vô cùng sống động.

"Hộ giá! Hộ giá!" Thái giám lớn tiếng gào thét, một đám thị vệ mặc khôi giáp xông tới, sau khi nhìn thấy Thượng Vũ Hằng, hơi sững sờ."Còn đứng ngây ra đó làm gì! Bảo vệ hoàng thượng!" Mắt thấy Sở Phi Ca sắp bị Thượng Vũ Hằng bắt được, tên thái giám kia vội vàng gào thét. Thị vệ cũng không kịp nhớ cái gì tướng quân hay không tướng quân, hoàng phu hay không hoàng phu, ngược lại hoàng thượng là to lớn nhất. Thế là liền rút đao ra, chém tới hướng Thượng Vũ Hằng. Chỉ là thị vệ bình thường, làm sao có thể đánh lại Thượng Vũ Hằng, chỉ là vài lần công phu, liền bị đối phương ung dung đánh bại.

Giữa lúc một thị vệ đứng dậy chuẩn bị tấn công tiếp, hai tay lại bị Thượng Vũ Hằng gắt gao nắm lấy. Hắn ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của đối phương, nhưng Thượng Vũ Hằng kia khí lực lại to lớn như vậy. Từng trận đau nhức từ thân thể truyền đến bốn phía, đi kèm một tiếng hét thảm, là huyết vũ đầy trời (mưa máu). Sở Phi Ca nhìn một màn máu tanh không gì sánh được ở trước mặt, Thượng Vũ Hằng, dĩ nhiên là tay không đem một người lính tươi sống xé nát!

Thịt nát cùng huyết khối hỗn loạn phun tung toé ở trên y phục, trên mặt, từng trận hôi tanh dày đặc khiến cho Sở Phi Ca muốn buồn nôn. Người binh sĩ kia đã đoạn khí, chỉ là duy nhất cái đầu không bị xé nát, hoàn hảo lăn rơi trên mặt đất. Trên đầu mặt kia, còn duy trì vẻ mặt khi hắn còn sống, thống khổ mà sợ hãi. Sở Phi Ca nhìn chăm chú Thượng Vũ Hằng xoay người đi về phía mình, khuôn mặt màu xám đen của đối phương, đã sớm bị máu nhuộm đỏ. Hai tay dính đầy huyết nhục, đặc biệt buồn nôn.

"Quái vật! Quái vật!" Một vài đại thần nhìn thấy cảnh này, sớm đã sợ đến chạy loạn khắp nơi. Mà Sở Phi Ca, lại chậm rãi lui về phía sau. Nàng không biết thứ mình đối mặt đến tột cùng là cái gì, chỉ là có một suy đoán, dọa đến nàng hầu như thân thể không vững vàng. Thượng Vũ Hằng hiện tại, lại như là một quái vật bị người ta điều khiển. Mà thứ có thể làm được chuyện như vậy, cũng chỉ có cái cổ độc cực kỳ âm tà kia!

"Nói cho ta biết, tướng quân của Ngụy Quốc là nam nhân hay là nữ nhân!" Sở Phi Ca đã túm lấy thám tử đã sớm sững sờ đang ngồi dưới đất hỏi."Đào Phệ. . . Là. . . Là nam tử vóc người cực kỳ thấp bé, thế nhưng hắn mang mặt nạ, không thấy rõ hình dạng." Tin tức như thế, khiến trong lòng Sở Phi Ca bỗng nhiên run lên. Nàng giương mắt nhìn Thượng Vũ Hằng cách mình có vài bước, nắm chặt kiếm trong tay.

"Vũ Hằng, cảm tạ ngươi, luôn giúp ta như vậy."

"Hoàng thượng không cần phải nói cảm tạ, thần làm, đều là việc nằm trong phận sự."

"Nga? Vậy nếu như, ta muốn ngươi vì ta mà chết đây?"

"Ha ha, nếu như hoàng thượng muốn thần chết, thần tự nhiên là không thể không chết. Chỉ có điều, thần chỉ hy vọng vì hoàng thượng mà tử chiến trên sa trường."

"Xin lỗi. . . Xin lỗi. . ." Sở Phi Ca lẩm bẩm nói, trong đầu, tràn đầy những lời đã từng nói cùng Thượng Vũ Hằng."Xin lỗi! Vũ Hằng đại ca! Vũ Hằng đại ca!" Sở Phi Ca nói, đem toàn bộ nội lực tụ tập trên kiếm. Tuy rằng Thượng Vũ Hằng chết rồi thì lực lớn kinh người, nhưng không có năng lực suy nghĩ của người bình thường. Hắn tùy ý Sở Phi Ca đem nhuyễn kiếm thẳng tắp đâm vào trái tim của chính mình, không có chút nào biết né tránh.

Cũng trong lúc đó, máu đen cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ trong vết thương bị Sở Phi Ca đâm trúng trên người Thượng Vũ Hằng. Tiếp đó, thì thấy một con sâu nhỏ màu đen đã chết từ trong đó rơi xuống, chứng thực suy đoán nãy giờ của Sở Phi Ca.

"Đem di thể của Thượng tướng quân đi hoả táng, an táng thật tốt." Sở Phi Ca nói xong, liền hồn bay phách lạc rời khỏi đại điện, cũng mặc kệ đại thần thái giám phía sau gọi nàng như thế nào, nhưng chính là không chịu quay đầu lại. Mà nơi nàng muốn đi, chính là biệt viện Trình Mộ Diên ở, còn có Lạc Lam Linh.

"Diên nhi, ngươi dậy rồi sao?" Sở Phi Ca vừa vào nhà, liền ý cười dịu dàng nói với Trình Mộ Diên nói. Vào lúc này, trong phòng còn có hai người Lạc Lam Linh, Mộ Dung Liên Thường."Tiểu Ca, cục thế bên ngoài thế nào? Ngươi làm sao còn có thời gian tới đây chứ?" Trình Mộ Diên nhìn thấy Sở Phi Ca một bộ dáng vẻ thả lỏng, khẩn trương hỏi.

"Diên nhi ngươi xem sao lại hỏi lời này, cục thế bên ngoài vẫn rất tốt, có thể xảy ra chuyện gì đây. Vũ Hằng đã đẩy lùi hơn nửa địch binh, liền phải quay về. Chuyện hai chúng ta thoái ẩn, cũng đều chuẩn bị kỹ càng đây. Hiện tại ta tới nơi này, chính là nói cho các ngươi biết, mau chóng thu dọn đồ đạc một lát, từ mật đạo của lãnh cung kia đi ra ngoài. Chờ ta xử lý tốt chuyện nơi đây, liền đi tìm các ngươi."

"Lời ấy là thật chứ? Làm sao sẽ nhanh đã giải quyết như thế?" Trình Mộ Diên nghi ngờ hỏi, hiển nhiên là không quá tin tưởng lời nói của Sở Phi Ca."Ai u, đương nhiên là thật sự, Diên nhi các ngươi mau mau rời đi trước, chờ ta xử lý tốt chuyện bên này, liền đi tìm các ngươi. Đến lúc ấy, Diên nhi ngươi có thể phải làm cơm mỗi ngày cho ta ăn đây."

Sở Phi Ca vừa nói, vừa giúp các nàng thu dọn đồ đạc. Chỉ là hành động cùng ngôn ngữ cấp bách, lại không tránh được con mắt của Lạc Lam Linh cùng Trình Mộ Diên. Một đường bị Sở Phi Ca đẩy tới mật đạo, Trình Mộ Diên còn không kịp nói một câu dặn dò với Sở Phi Ca, người cũng đã bị đẩy đi thật xa.

"Diên nhi! Chờ tất cả mọi chuyện xử lý tốt, ta liền đi tìm ngươi!" Theo cửa mật đạo 'phịch' bị đóng chặt lại, tiếng nói của Sở Phi Ca cũng hoàn toàn bị cách trở ở ngoài cửa. Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh nhìn nhau một cái, sắc mặt đều là nặng trĩu dị thường, nhưng vẫn nghe lời Sở Phi Ca, đi theo hướng lối ra của mật đạo.

Nghe tiếng bước chân bên trong càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi. Sở Phi Ca ngây ngốc cười, đồng thời nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông.

Diên nhi, tiểu Ca nhất định sẽ đi tìm được ngươi rồi, Nhất định có thể.

Thượng Vũ Hằng vừa chết, đối với khắp cả Đại Sở quốc mà nói, đều là một tin dữ. Mắt thấy chiến sự từ từ lan tràn đến trong hoàng cung, đã có không ít binh sĩ của quân địch xông vào trong triều đường. Sở Phi Ca ngồi trên long y nặng nề nhìn cảnh chiến trường tàn sát khốc liệt, sau một khắc, đã phi thân nhảy vào trong đống hỗn độn đó.

"Bảo vệ hoàng thượng! Bảo vệ hoàng thượng!" Nhìn thấy Sở Phi Ca quyết định tự mình xuất chiến đẩy lùi địch, thái giám ở một bên gọi thị vệ bảo vệ nàng thật tốt, sau đó chính mình lại trốn trở lại phía sau long ỷ."Kia là nữ đế Đại Sở quốc! Giết nàng! Chúng ta liền thắng!" Cũng không biết là ai phát hiện Sở Phi Ca gia nhập vào trận chiến trước , chỉ là, dù là ai cũng hiểu, đạo lý xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương* (*bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước).

"Giết Sở Phi Ca!" Binh lính Ngụy Quốc hô to, kết bè kéo lũ tấn công về hướng Sở Phi Ca. Tuy rằng nhân số của bọn chúng đông đảo, nhưng võ công của Sở Phi Ca cũng không yếu. Chí ít, ở võ lâm hiện nay, cũng có thể đánh hòa với tứ đại gia tộc. Nàng nghiêng người di chuyển khéo léo tránh thoát được công kích của binh sĩ phe địch, đem nội lực truyền vào mũi kiếm, chỉ một chiêu kiếm, liền chém đứt đầu binh sĩ quân địch.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Sở Phi Ca giết người, trên thực tế, nàng vì củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, đôi tay của nàng, đã sớm nhuộm đầy máu tươi. Nàng rõ ràng, vào lúc này nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình.

Giải quyết kẻ thù vây quanh mình, Sở Phi Ca nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất thở hồng hộc. Võ công của nàng lợi hại đến đâu, nhưng cũng không chịu được Ngụy quân xa luân chiến* nhiều như vậy. Nhìn binh lính Sở quốc trong cung càng ngày càng ít, mà tướng sĩ Ngụy quốc bên ngoài cửa cung càng tiến vào càng nhiều, Sở Phi Ca lại nở nụ cười. Chỉ là trong nụ cười này, mang theo một tia tàn nhẫn đoạn tuyệt.

*xa luân chiến: thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người; cậy đông hiếp yếu

Lão Thiên, nếu ngày hôm nay ngươi nhất định phải diệt Sở Phi Ca ta, ta sợ là sẽ không để cho ngươi toại nguyện!

Sở Phi Ca, ngươi phải sống, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này. Diên nhi còn chờ ngươi ở ngoài cung, cho dù chết, ngươi cũng phải chết ở trước mặt nàng!

Chỉ trong chốc lát đó, binh lính ở đây đã vây quanh nàng ở trong một cái vòng nhỏ. Sở Phi Ca nắm chặt kiếm trong tay, liền giằng co cùng bọn họ như vậy. Giữa lúc nàng muốn tiến công, những binh sĩ kia đột nhiên lui người lại. Sau một khắc, những phi tiễn giống như lông trâu vọt tới chỗ Sở Phi Ca. Lúc này nàng mới biết, những binh sĩ kia tại sao muốn lui lại.

Dưới tình thế cấp bách, Sở Phi Ca vội vàng vung kiếm đánh bung những tiễn kia, mà một ít binh sĩ ở xung quanh lại bị những tiễn đột nhiên xuất hiện kia bắn giết dễ dàng."Vô liêm sỉ!" Sở Phi Ca phẫn nộ gào thét, một mặt phân tâm đề phòng những binh sĩ xung quanh đánh lén, một mặt ra sức đánh phá những mưa tiễn kia.

Bỗng nhiên, lửa đỏ chợt lóe lên đập vào trong dư quang của khóe mắt. Tốc độ kia nhanh chóng, hầu như khiến Sở Phi Ca vẫn chưa có thêm phản ứng nào, thì bị đánh trúng. Thân thể đau rát nhức buốt làm cho Sở Phi Ca tỉnh táo lại, nàng nhìn thanh hỏa tiễn cắm sâu ở vai trái của mình, không chút do dự đưa tay ra nhổ đi, đồng thời ngẩng đầu lên tìm kiếm hướng người đã phóng mũi tên tới mình.

Trước mặt, là binh sĩ Ngụy Quốc đông nghìn nghịt, tình cảnh như vậy, để Sở Phi Ca cười to lên. Từng có lúc, nàng cũng là chật vật bị binh lính của Vương Hoán vây quanh như vậy.

"Ngươi là đang tìm ta sao?" Giữa lúc Sở Phi Ca chậm rãi lui về phía sau, một giọng nói có chút quen thuộc rồi lại để Sở Phi Ca nhớ không nổi là ai vang lên ở phía sau đám binh sĩ kia. Căng thẳng đón lấy, liền nhìn thấy những binh sĩ Ngụy Quốc kia tự động tự phát tách ra thành một con đường, để chủ nhân của giọng nói kia từ trong đó đi ra.

Đó là một nam tử mang theo mặt nạ màu đen bạc, tuy rằng vóc người cực kỳ thấp bé, nhưng đặc thù hầu kết* này, lại lộ rõ không thể nghi ngờ. Chỉ là liếc mắt nhìn, Sở Phi Ca liền kết luận người này chính là hung thủ thật sự sát hại Thượng Vũ Hằng, cũng là người điều khiển cổ độc kia. Bởi vì khí tức trên người hắng cùng Lý Vân Tương lúc trước thực sự là quá mức giống nhau, thậm chí so với người sau, còn muốn âm lệ hơn ( âm lệ: thâm độc mãnh liệt). (*hầu kết: trái ở cổ họng nam nhân hay gọi là trái táo a đam)

Mà đang nhìn đến người đứng phía sau hắn thì, Sở Phi Ca càng kinh hãi. Nữ nhân kia, chính là Tử Cầm được chính mình cho phép mà rời khỏi Hoàng Cung. Chỉ là dáng dấp của nàng, so với Thượng Vũ Hằng lúc chết còn muốn doạ người gấp mấy lần. Làn da màu đen lan tràn từng trận tanh tưởi, có nhiều chỗ thậm chí đã thối rữa, lộ ra mụn mủ màu vàng.

Mà đôi mắt của nàng chỉ có tròng trắng mà không có con ngươi, lại càng không giống như là đặc thù mà một người nên có. Sở Phi Ca dễ dàng phán đoán ra, Tử Cầm này, đã chết rồi. Cũng rất có khả năng, giống như Thượng Vũ Hằng vậy, bị luyện thành cổ nhân.

"Ngươi là người nào." Sở Phi Ca cau mày hỏi nam tử mang mặt nạ kia, ở ban nãy khi nhìn thấy Thượng Vũ Hằng biến thành cổ nhân thì, nàng đã từng một lần hoài nghi là Lý Vân Tương động tay chân. Tuy rằng nữ nhân kia đã bị giết ở ngay trước mặt mình, nhưng Sở Phi Ca chính là không thể quên được thực lực và thủ đoạn trước kia của nàng.

"Ai. . . Thực sự là thương tâm a, không nghĩ tới mới mấy tháng không gặp mà thôi, hoàng tỷ càng là đã quên ta sao?" Nam tử kia vừa nói, vừa đem mặt nạ đeo trên mặt lấy xuống. Khi khuôn mặt quen thuộc kia đập vào mi mắt, thân thể Sở Phi Ca bỗng nhiên run lên, đã nói không ra lời,

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, vị tướng quân mới của Ngụy Quốc này, càng là Sở Lân! Hắn. . . Lại đi đầu quân cho Ngụy Quốc!

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ. . . Nói vậy xem tới đây, mọi người cũng biết, boss cuối cùng của truyện này đã xuất hiện, không phải Tương tỷ tỷ các ngươi chờ mong, mà là Sở Lân nha. Nếu như có thím nào không biết Sở Lân vì sao lại là cổ độc, có thể xem lại Chương 92:, ở đó, hiểu bạo đã mai phục phục bút (phục bút: đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau), viết một ít chỗ khác thường của Sở Lân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip