Nhật ký tình yêu 6

Văn Lạc thật sự giận rồi.

Nửa sau của buổi tiệc, dù vẫn nắm tay Kiều Sơn Ôn nhưng hầu như không nói với cô mấy câu. Những câu trao đổi hiếm hoi chỉ để người ngoài không nhìn ra có điều bất thường giữa hai người họ.

Dù đang giận, cô vẫn muốn cho người ngoài thấy họ yêu thương nhau, không muốn lại dấy lên những lời đồn đoán kỳ quặc.

Văn Lạc thật sự rất dịu dàng, dù giận dỗi cũng vẫn chu đáo.

Kiều Sơn Ôn luôn bị sự dịu dàng đó làm mềm lòng. Cô để tâm đến sự không vui của Văn Lạc, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện giữa hai người, chẳng còn tâm trạng nào tiếp tục xã giao hay cười gượng với ai. Cô liên hệ bảo chị Trương đến đón, rồi cùng Văn Lạc rời khỏi buổi tiệc sớm.

Xe của chị Trương đậu dưới tầng hầm. Hai người nắm tay nhau đi xuống. Thấy họ đến, chị Trương bước xuống mở cửa xe. Văn Lạc buông tay Kiều Sơn Ôn ra trước, lên xe trước, Kiều Sơn Ôn theo sau. Văn Lạc nhích người ngồi sát về phía cửa sổ, cách xa Kiều Sơn Ôn một khoảng. Kiều Sơn Ôn nhìn cô, cô đã quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi.

Chị Trương lên lại ghế lái: "Kiều tổng, Văn tiểu thư, mình về nhà chứ?"

Kiều Sơn Ôn nhìn chăm chú vào Văn Lạc: "Về nhà."

"Vâng."

Xe khởi động, không khí trong khoang xe rơi vào im lặng. Chị Trương cảm nhận được không khí có gì đó là lạ, qua kính chiếu hậu lén quan sát hai người.

Lần đầu tiên, Văn tiểu thư trên xe lại không dính lấy Kiều tổng, không nói cười với cô ấy, mà chỉ im lặng không nói một lời, ngồi cách một khoảng, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt lạnh nhạt.

Cãi nhau rồi sao...?

Tim chị Trương đập thót một cái.

Thật sự cãi nhau rồi.

Nhớ lại những chuyện hai người từng trải qua, chị Trương rất sợ lại xảy ra chuyện gì căng thẳng. Cẩn thận ho khan hai tiếng, dè dặt hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Văn tiểu thư trông có vẻ không vui lắm?"

Văn Lạc không đáp, mắt cũng không chớp.

"......"

Chị Trương có hơi ngượng.

Kiều Sơn Ôn đưa mắt ra hiệu với chị Trương, bảo không sao, cô tự giải quyết được.

Chị Trương gật đầu, yên tâm cười nhẹ.

Mùa đông đã thực sự đến, bên ngoài đang rơi tuyết dày như nhung, đường xá thưa thớt xe cộ, khiến khung cảnh đêm thêm yên bình và lãng mạn.

Còn khoảng bốn mươi phút nữa mới về đến nhà, Văn Lạc định sẽ im lặng cả đoạn đường sao?

Rõ ràng khi nãy còn che chở cô, lo lắng cô có bị thương không, thay cô mắng người ta để xả giận. Nhưng kẻ gây chuyện vừa đi, cô ấy cũng không thèm để ý tới mình nữa.

Cần dỗ dành.

"Lạc Lạc." Kiều Sơn Ôn hơi nghiêng người, gọi khẽ một tiếng, khẽ chạm vào mu bàn tay cô đặt trên ghế, "Sao không nói chuyện với mình?"

"Cậu đang giận mình à?"

Văn Lạc rút tay về, khoanh tay lạnh lùng.

Không cho Kiều Sơn Ôn chạm vào, không muốn nói, cũng không muốn đáp lại.

Kiều Sơn Ôn nhìn cô.

Lần cuối cùng Văn Lạc giận cô như thế này là từ mười năm trước, hồi còn trẻ, khi cô cố tình đứng trước mặt Văn Lạc giảng bài cho một cậu con trai khác, còn nói mấy câu kiểu như "không cần cậu lo" khiến cô ấy giận đến mức dọa sẽ không bao giờ ăn bữa sáng cô chuẩn bị nữa.

Ghen với Phùng Chi Hinh sao?

Không đâu, Văn Lạc sẽ không ghen với kiểu người như vậy.

Nhưng rõ ràng là đang giận...

Trên suốt quãng đường bốn mươi phút, Kiều Sơn Ôn cố gắng lại gần cô, định nắm tay, xoa đầu, vuốt má, hỏi cô sao vậy, nhưng cô vẫn không trả lời, cũng không thèm để ý, thật sự rất khó dỗ.

Thời gian trôi nhanh, xe dừng ở bãi đỗ dưới tầng. Văn Lạc xách túi xuống xe, không quay đầu lại, đi thẳng về phía thang máy.

Kiều Sơn Ôn đứng phía sau nhìn cô, nhưng trong lòng lại bất chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ — Văn Lạc giận thì sao chứ?

Dù giận cũng vẫn biết đường về nhà.

Cô bước vào nhà trễ hơn cô ấy một chút, đèn trong phòng khách vẫn sáng, con mèo đen đi theo sau Văn Lạc, ngồi chồm hỗm ngẩng đầu xin cô ấ vuốt ve. Hai con còn lại thì không quấn người, đang nằm trên cây cho mèo ở góc phòng nhìn theo.

Văn Lạc tuy giận nhưng không phải kiểu trẻ con. Mèo đen đòi cô vuốt, cô bế nó vào lòng, xoa đến khi nó phát ra tiếng gừ gừ.

Cảm giác thật ấm áp.

Ở nhà, bất kể thế nào cũng khiến Kiều Sơn Ôn cảm thấy yên tâm.

Chỉ cần ở nhà là được rồi.

Còn chưa kịp thay bộ lễ phục đắt tiền trên người, cũng không thật sự muốn thay. Kiều Sơn Ôn bước tới, dừng lại cách một mét, dịu giọng nói: "Lạc Lạc..."

"Sao?"

"Cậu đang giận mình, không thèm để ý tới mình. Có thể nói cho mình biết vì sao không?"

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để vừa năn nỉ vừa dỗ dành, vì khi Văn Lạc cứng lên thì cũng thật sự rất "đáng sợ". Chỉ là cô không ngờ, Văn Lạc bỗng nghiêng đầu, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đầy ai oán: "Kiều Sơn Ôn, có phải cậu vẫn không tin mình không?"

Kiều Sơn Ôn ngẩn người, "Sao cậu lại nói vậy?"

Văn Lạc nói: "Đứa ngốc kia dùng cái đó để uy hiếp cậu, vậy cậu còn chuyện gì sợ mình biết không? Còn điều gì chưa nói với mình? Cậu sợ mình không chấp nhận được à?"

Kiều Sơn Ôn hoàn toàn không ngờ cô lại hỏi như vậy, vội vàng đáp: "Không có."

"Mình không giấu cậu chuyện gì nữa, cũng không bị cô ta uy hiếp."

Văn Lạc có vẻ không tin, hơi nheo mắt, trong cơn giận lộ ra sự tủi thân: "Vậy tại sao cậu lại đi gặp cô ta?"

"Tại sao lại phải đi gặp người như vậy, chẳng phải là vì cô ta uy hiếp cậu sao? Rõ ràng cậu sẽ không để ý đến cô ta mà."

"Nếu mình không phát hiện, thì có phải sẽ mãi mãi không biết chuyện này, cậu cũng sẽ không nói với mình?"

"Kiều Sơn Ôn, cậu không nên giấu mình, tại sao lại phải giấu mình?" Văn Lạc hơi kích động, nhưng nhiều hơn là tủi thân.

Kiều Sơn Ôn không biết phải trả lời thế nào, hoặc nói đúng hơn là cô đang đắm chìm trong một sự bất ngờ khó diễn tả, tạm thời không phản ứng kịp, chỉ đứng yên tại chỗ lặng im. Chỉ hai giây sau, Văn Lạc hít một hơi thật sâu, quay mặt đi, khó khăn nói: "Có phải cậu cảm thấy mình quản quá nhiều chuyện, hay làm quá mọi thứ không?"

Thì ra Văn Lạc giận là vì chuyện này.

Kiều Sơn Ôn đi gặp Phùng Chi Hinh mà không nói cho cô biết, bị người ta uy hiếp cũng không kể.

Văn Lạc cũng sợ, sợ rằng Kiều Sơn Ôn nghĩ cô xen vào quá nhiều, nên mới vì vậy mà giận, sợ bị xem là chuyện bé xé ra to.

Cô không biết Kiều Sơn Ôn yêu tất cả mọi thứ xuất phát từ tình yêu của cô dành cho mình đến nhường nào.

"Không có."

"Mình không nghĩ vậy." Kiều Sơn Ôn đến gần, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng dựa vào cô, cố gắng làm nũng để được ôm, nắm tay cô, "Mình sai rồi, tha thứ cho mình nhé?"

Trong khoảng thời gian ở bên nhau, họ như đã có một loại "thỏa thuận ngầm" nào đó: trong mối quan hệ này, Kiều Sơn Ôn luôn là người nắm thế trên, kiểm soát, mang dáng vẻ của "chủ nhân", giữ Văn Lạc bên người. Cô vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, rất mạnh mẽ. Trong lúc chung sống, phần lớn là Văn Lạc mắc lỗi nhỏ rồi xin lỗi cô. Khi người luôn mạnh mẽ đột nhiên mềm mỏng xin tha thứ, sự đảo ngược vị thế ấy khiến cơn giận của Văn Lạc tuột dốc không phanh.

Huống chi Kiều Sơn Ôn vẫn đang tiếp tục giải thích: "Không bị cô ta uy hiếp, cô ta căn bản không làm gì được mình. Mình đã nói hết mọi chuyện với Lạc Lạc rồi, những gì cô ta nói, chẳng lẽ Lạc Lạc không biết sao?"

Biết chứ.

Phùng Chi Hinh toàn nói linh tinh, căn bản không hiểu nỗi khổ của Kiều Sơn Ôn, hoàn toàn không hiểu. Nghiêm Linh thật sự chẳng xứng đáng làm người.

Kiều Sơn Ôn nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve: "Mình chỉ thấy cô ta phiền, không muốn để cô ta cứ nhắm vào mình nữa, muốn chọc tức cô ta đôi chút. Không ngờ cô ta lại động tay động chân. Cô ta mà làm vậy với mình thì đương nhiên mình sẽ nói cho cậu biết. Mình đã định kể hết với cậu khi về rồi, không phải là không muốn cậu biết. Cậu là bạn gái của mình, cậu quan tâm mình, sao mình lại thấy cậu quản quá nhiều dược? Mình rất thích việc cậu quan tâm mình."

Kiều Sơn Ôn nghiêm túc giải thích cho cô.

Văn Lạc vốn đã mềm lòng, lại bị Kiều Sơn Ôn vuốt ve nhẹ nhàng, càng thêm mềm nhũn.

Kiều Sơn Ôn đã xin lỗi cô rồi.

Cô cảm thấy Kiều Sơn Ôn nói có lý, cảm thấy mình cũng không nên lạnh nhạt với cô đến mức đó. Ánh mắt dao động, muốn tha thứ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại bất chợt cứng rắn lại....

Cô lại chau mày với cô ấy: "Kiều Sơn Ôn, cậu gạt mình."

"Cậu nói là đi vệ sinh, cuối cùng lại đi tìm cô ta."

Kiều Sơn Ôn hơi sững người.

Vậy cũng gọi là lừa sao?

Văn Lạc nghiêm khắc thật đấy.

Vừa nhớ ra còn chuyện "nói dối đi vệ sinh", Văn Lạc lập tức thoát khỏi trạng thái mềm lòng ban nãy, quay mặt đi.

Cô nhấn mạnh: "Cậu gạt mình."

Kiều Sơn Ôn: "Không có lừa cậu."

"Hừ." Văn Lạc lần nữa không thèm để ý tới cô, không muốn nghe kiểu ngụy biện đó.

Đã lừa là lừa, không thể dễ dàng tha thứ như thế được.

"Mình sai rồi. Vậy cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho mình?"

"Không được có lần sau."

"Từ nay mình sẽ nói với cậu mọi chuyện, không bao giờ gạt cậu nữa, được không?"

Kiều Sơn Ôn rất ít khi dùng giọng dịu dàng như thế, cuối câu lại khẽ nâng lên, vừa dỗ vừa năn nỉ.

Văn Lạc vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, như thể chưa bị lay động chút nào.

Kiều Sơn Ôn nắm lấy tay cô, bẻ mở nắm đấm nhỏ của cô ra, ép buộc đan tay mười ngón, ghé sát tai cô thì thầm: "Hình như cậu bây giờ khó dỗ hơn mười năm trước một chút đấy."

Mười năm trước?

Mười năm trước, cô rất thích Kiều Sơn Ôn mà, sao lại khó dỗ được?

"Thì sao?" Văn Lạc vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt.

Nhìn như lạnh lùng, nhưng toàn là sơ hở.

Kiều Sơn Ôn nhíu mày, "tố cáo": "Không phải cậu từng nói, mình là vợ cậu sao?"

Lông mi Văn Lạc khẽ run.

Kiều Sơn Ôn siết chặt tay cô, tiếp tục: "Hồi đó là bạn học dỗ cậu, bây giờ là vợ dỗ cậu, chẳng lẽ cậu không nên mềm lòng hơn một chút, dịu dàng hơn một chút với vợ của mình sao?"

"..."

Văn Lạc quay người lại, cúi mắt nhìn Kiều Sơn Ôn đầy kích động. Cô cứ tưởng ít nhất phải đợi đến khi cầu hôn xong thì Kiều Sơn Ôn mới chịu thừa nhận...

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô thoáng qua cả triệu ý tưởng cầu hôn.

Còn chưa kịp đưa tay ôm lấy mặt cô ấy, Kiều Sơn Ôn đã giành trước, vuốt ve cô rồi ngẩng đầu hôn một cái, đôi mắt long lanh nhìn cô: "Tối nay cậu muốn sao cũng được."

"Thật không?"

Văn Lạc hỏi với vẻ như sắp "vồ mồi", khiến Kiều Sơn Ôn bỗng thấy sợ, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ, lấy tay đẩy cô ra: "Đừng mà..."

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người cô đã bị Văn Lạc đè xuống ghế sofa.

"Cậu phải dỗ mình thật tốt đấy. Mình bảo sao là phải làm vậy, nếu không..." Văn Lạc uy hiếp cô: "Mình sẽ ép cậu đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip