Chương 62. Chị chờ em
Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Nhược khiến Khương Tân Nhiễm bối rối.
Nàng yêu Cố Nhược, muốn ở cùng Cố Nhược, nhưng còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn.
Liên quan tới hôn nhân là chuyện quá xa xôi, cũng quá dài lâu, Khương Tân Nhiễm bây giờ vẫn là một sinh viên nghèo, mới vừa lên năm hai cao học, huống hồ nàng còn quyết định sẽ tiếp tục học sâu hơn, hoàn thành nghiên cứu sinh sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ, trong kế hoạch của nàng, chuyện kết hôn phải ít nhất sau khi cô nhận được bằng tiến sĩ mới cân nhắc tới.
Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược đã xa nhau 6 năm, khoảng thời gian 6 năm đó, ngay cả một giọt nước cũng có thể tạo ra hố trên tảng đá. Dưới tác động của môi trường bên ngoài, có lẽ hai người đã thay đổi rất nhiều so với hồi học cao trung, chỉ là bản thân không phát hiện thôi. Nói là một lần nữa hòa hợp thì dễ, nhưng cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.
Từ khi hai người gặp lại cho đến khi ở bên nhau còn chưa đầy nửa năm, thời gian chính thức quay lại còn ngắn hơn, cũng chỉ một hai tháng, thời gian ngắn như vậy mà muốn Khương Tân Nhiễm hứa hẹn một chuyện cả đời, nàng không mở miệng được.
Có thể trong mắt rất nhiều người thì kết hôn cũng không có nghĩa là cả đời, không sống cùng nhau lâu hơn được thì ly hôn là một chuyện dễ dàng.
Khương Tân Nhiễm không giống như vậy.
Nàng không thể không nói là một người phụ nữ ưu tú, độc lập và hiện đại, nhưng đối với hôn nhân, nàng có nhận thức tương đối truyền thống —- hôn nhân là hứa hẹn cả đời.
Hôn nhân không nên chỉ là quyết định nóng nảy của hai người đang yêu, yêu đương chỉ là cảm xúc, nếu như hy vọng cảm xúc khởi đầu này có thể đơm hoa kết trái, có một cái kết đẹp thì tất nhiên phải có suy nghĩ lý trí.
Hôn nhân không nên là nấm mộ của tình yêu, hôn nhân là một phần của tình yêu, hai người yêu nhau và giúp đỡ lẫn nhau những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, va chạm với nhau, thích nghi với nhau và sau đó hòa vào làm một.
Hai người yêu nhau, trên điều kiện tiên quyết là hiểu rõ lẫn nhau, kiên định cùng bước vào cung điện của hôn nhân không chút hoài nghi, sau đó hai người vừa là hai cá thể độc lập vừa là một cá thể thống nhất, cùng nhau sẻ chia đau khổ và hạnh phúc, đồng sinh cộng tử.
Nếu như Khương Tân Nhiễm muốn kết hôn, tất nhiên là nàng phải tự mình chu toàn suy nghĩ, nàng sẽ không coi ly hôn là đường lui của mình.
Vì thế nên bây giờ nàng không thể cho Cố Nhược được lời hứa hẹn này, đây không phải chỉ thuận miệng là thề non hẹn biển, mà đây là khế ước pháp luật nặng nề không thể thay đổi, không xem nhẹ được.
Khương Tân Nhiễm do dự, ánh mắt chân thành của Cố Nhược như muốn đốt cháy nàng, nàng có chút không biết làm sao,
Đối với phản ứng trốn tránh của Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược đã sớm chuẩn bị tâm lý, không thể hiện ra sự kinh ngạc. Nói không thất vọng là nói dối, nhưng suy nghĩ của Khương Tân Nhiễm cô cũng có thể hiểu được vài phần.
"Đùa thôi." Cố Nhược kéo khóe miệng lên, giả vờ thoải mái đổi chủ đề, "Em luôn bảo chị không biết đùa, Nhiễm Nhiễm, hóa ra em cũng coi đùa như thật."
Khương Tân Nhiễm không cười, cũng không vì câu nói này mà thấy thoải mái. Nàng biết Cố Nhược sẽ không đùa giỡn loại chuyện này. Do dự hồi lâu, nàng mới ngẩng mặt lên nghiêm túc nói với Cố Nhược: "Nhược Nhược, em chưa bao giờ nghi ngờ việc sẽ ở bên chị cả đời, nhưng bây giờ em có chuyện quan trọng muốn làm hơn việc kết hôn. Việc học của em chưa xong, ước mơ của em mới còn ở vạch xuất phát, chuyện kết hôn quá nặng nề, bây giờ em chưa đủ khả năng. Em thích chị, em yêu chị, nhưng em không thể từ bỏ việc theo đuổi ước mơ của mình vì yêu chị, chị hiểu không?"
Theo quan niệm của Khương Tân Nhiễm, trung tâm thế giới của mỗi người là khác nhau. Trước tiên phải yêu chính mình, sau đó mới lấy mình làm điểm khởi đầu mà lan tỏa yêu thương đến mọi thứ xung quanh, mở rộng tình cảm từ tình thân, tình bạn đến tình yêu. Trong đó tình yêu là điều kỳ diệu nhất, nó thu hút hai người đến với nhau và gắn kết họ thành một thể thống nhất, sau đó vì yêu người kia mà vượt qua tình yêu bản thân.
Thế nhưng không thể hoàn toàn từ bỏ bản thân vì người yêu.
Yêu bản thân là nền tảng của mọi mối quan hệ. Nếu như bởi vì tình yêu mà quên mất chính mình, vậy thì nền tảng của tình yêu sẽ bị phá hủy, và tình yêu cũng sẽ sụp đổ theo.
Bên cạnh Khương Tân Nhiễm có một tấm gương sống. Vì tình yêu mà từ bỏ chính mình có kết thúc thật đáng thương bao nhiêu, nàng không muốn trở thành người như vậy mà dẫm vào vết xe đổ rõ ràng trước mắt.
Cố Nhược im lặng lắng nghe, không lên tiếng, rất nghiêm túc chờ Khương Tân Nhiễm bày tỏ quan điểm của nàng xong, sau đó cô đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt rất vui vẻ, "Nhiễm Nhiễm, em vừa nói gì?"
"Em nói em sẽ không vì yêu chị mà từ bỏ ước mơ..."
"Không phải, câu trước đó."
Khương Tân Nhiễm sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ lại: "Bây giờ em chưa đủ khả năng kết hôn sao?"
"Cũng không phải câu này." Cố Nhược sốt ruột chờ nàng suy nghĩ, sau đó nghiêng người từ phía sau vòng tay qua cánh tay nàng ôm lấy eo nàng, giữ tay nàng kéo nàng lại.
Khương Tân Nhiễm mất đi trọng tâm ngả người về phía sau, toàn bộ lưng đều vững chắc rơi vào lòng Cố Nhược, hai chỗ bả vai ép vào thật vừa vặn mềm mại.
Mặt Khương Tân Nhiễm đỏ lên, lập tức biết đó là nơi nào.
Nàng âm thầm vặn vẹo vai, nhưng nhiệt độ nóng bỏng không rời đi, ngược lại cảm thấy vùng đó của Cố Nhược càng bị đè chặt, thế là ửng hồng lại lan ra tới vành tai nàng cũng nhuộm hồng.
Cố Nhược chọn đúng thời cô, lúc này đôi môi mỏng của cô lướt qua tai Khương Tân Nhiễm, ẩm ướt mang theo ý cười: "Nhiễm Nhiễm, em vừa nói yêu chị."
"Em... Em có sao?" Lỗ tai Khương Tân Nhiễm nhạy cảm động đậy, hai má xấu hổ nóng bừng lên, nàng cắn môi, "Có à?"
Khương Tân Nhiễm rất ít khi nói yêu với Cố Nhược, bây giờ rất kiên định nói ra mà lại bị Cố Nhược vạch trần, nhiệt khí từ cổ nàng tỏa ra khiến nàng không thể nói thêm lời nào.
"Chị nghe thấy hết rồi." Cố Nhược nỉ non bên tai nàng, môi từ từ di chuyển từ vành tai nàng xuống, lướt qua dái tai nhỏ rồi lại cúi đầu, dừng lại bên cạnh xương quai xanh.
"Đừng cố phủ nhận." Cố Nhược nói rất nhẹ, hơi thở thoát ra từ khe hở giữa môi cô thật mỏng nhưng nhiệt độ bỏng rát vẫn không hề giảm xuống, khiến gáy Khương Tân Nhiễm nổi lên một mảng nhỏ màu đỏ, vùng da trắng như sứ ẩm ướt nóng hổi một vùng.
"Ai... ai phủ nhận chứ." Khương Tân Nhiễm bị buộc phải nâng cổ lên, thở gấp một hơi, "Không phải chỉ là một câu nói yêu thôi sao, có gì xấu hổ chứ? Cố Nhược, em yêu chị đó, thì sao?"
Câu sau của nàng có giọng điệu hơi giận hờn, Cố Nhược nghe thấy như có một dòng nước ấm chạy qua lồng ngực, cô sợ Khương Tân Nhiễm sẽ ngượng ngùng không muốn thể hiện rõ ràng, nhưng cho dù không mở miệng thì tiếng cười cũng thoát ra từ cổ họng cô, đôi vai cô rung lên biểu đạt niềm vui sướng.
Yêu một người là không thể che giấu được, Cố Nhược yêu quá sâu đậm, sau khi nghe được Khương Tân Nhiễm thổ lộ, cơ thể cô vui mừng ngoài tầm kiểm soát, cho dù che miệng lại cũng không thể kiềm chế được tiếng cười của mình.
Ngược lại nụ cười trầm thấp lại có chút ám muội, khiến tai Khương Tân Nhiễm lại ngứa, tim đập thình thịch, mặt càng đỏ bừng vì nóng.
"Nói lại lần nữa đi, Nhiễm Nhiễm." Cố Nhược nghiêng đầu, chạm lên cằm Khương Tân Nhiễm, vẫn không thấy đủ mà tiếp tục chạm lên vành tai và tóc mái nàng, nói: "Chị thích nghe."
Cô ôm Khương Tân Nhiễm, nhiệt độ cơ thể liên tục truyền từ trái tim lên tới lồng ngực Khương Tân Nhiễm tràn ngập sự nóng bỏng không lối thoát, toàn bộ lý trí của nàng đều không còn, nghe Cố Nhược ấm áp khẩn cầu nên trong lòng nóng lên, lá gan cũng lớn hơn mà liên tục nói mấy lần: "Em yêu chị, Nhược Nhược, em yêu chị.
Nàng nói xong lời này thì Cố Nhược đã không nhịn được nữa, cô ôm từ phía sau eo nàng cùng nhau ngã xuống giường rồi lập tức vươn người đè nàng xuống.
Cố Nhược đè lên cổ tay Khương Tân Nhiễm, cúi đầu chặn môi nàng lại. Khương Tân Nhiễm muốn nói gì đó, nhưng vừa hé môi ra một chút Cố Nhược đã nhanh nhẹn chui vào.
Nắm bắt được kẽ hở này nên nụ hôn của Cố Nhược càng sâu hơn, gần như ấn vào đầu lưỡi của Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm đặt tay lên bả vai nàng, lúc đầu nàng còn chống cự nhưng sau vài lần đẩy không có tác dụng, nàng bất giác thay đổi tư thế thành hai tay ôm lấy Cố Nhược, hai mắt cũng nhắm nghiền.
"Có thể không?" Cố Nhược hỏi.
Khương Tân Nhiễm chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, vô thức gật đầu.
Căn phòng trở nên hỗn loạn. Cố Nhược muốn tỏ ra quyết liệt hơn nhưng cũng giữ được bình tĩnh, không còn điên cuồng như lần đầu.
Sở dĩ Khương Tân Nhiễm biết được bởi vì lần này nàng luôn giữ tỉnh táo, không giống như đêm giao thừa, đêm đó mọi ký ức đều trở nên mơ hồ.
Vì thế Khương Tân Nhiễm mới nhớ rõ lúc sau Cố Nhược đã cầm lấy tay nàng rồi nói vào tai nàng: "Nhiễm Nhiễm ngoan, em cũng giúp chị một chút đi."
Khương Tân Nhiễm nghe chỉ dẫn của cô, ngoan ngoãn làm theo.
Cuối cùng, động tác của hai người dường như đồng bộ, cúi người ôm chặt lấy đối phương.
Khương Tân Nhiễm còn cắn vào bả vai Cố Nhược một cái.
Nửa đêm, Cố Nhược ôm Khương Tân Nhiễm đi tắm, hai người dùng chung một vòi sen, nước nóng từ trên đỉnh đầu tưới xuống, Cố Nhược lại nhịn không được mà đè Khương Tân Nhiễm lên tấm kính trong suốt.
...
Cuối cùng khi ra khỏi phòng tắm, hai chân Khương Tân Nhiễm run rẩy, uể oải nằm trong lòng Cố Nhược, khóe mắt ướt đẫm đỏ bừng.
Ga trải giường cả hai phòng ngủ đều bị làm bẩn, cũng may ga giường bên phòng Cố Nhược đã khô rồi nếu không thì họ đành phải chấp nhận ngủ tạm như vậy một đêm.
Cố Nhược đỡ Khương Tân Nhiễm nằm xuống giường, Khương Tân Nhiễm thậm chí đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, buồn ngủ lăn lộn ôm chăn quay lưng về phía Cố Nhược.
Có tiếng loạt soạt phía sau lưng nàng, một lúc sau Khương Tân Nhiễm cảm giác được mép giường đang lún xuống, sau đó cánh tay dài của Cố Nhược vươn qua luồn dưới cánh tay nàng rồi dán vào váy ngủ nàng, kéo nàng lại—-
Cả người Khương Tân Nhiễm rơi vào lòng cô.
"Nhiễm Nhiễm." Cố Nhược tựa cằm vào vai Khương Tân Nhiễm, môi chạm vào gáy nàng, thấp giọng nói: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Khương Tân Nhiễm bị hơi thở của cô làm cho ngứa ngáy, liền rụt cổ lại nhếch khóe miệng nói: "Lễ tình nhân vui vẻ."
"Quà em tặng chị rất thích." Cố Nhược lại hỏi, "Nhiễm Nhiễm, em thích quà của chị không?"
"Em thích..." Khương Tân Nhiễm bất giác mỉm cười, lông mày nhướng lên, mơ màng xoay người lại đối mặt với Cố Nhược, tiến vào lòng cô: "Nhược Nhược, em yêu chị, yêu rất nhiều."
Làm sao mà không thích được chứ? Cố Nhược đã trao cả bản thân mình cho Khương Tân Nhiễm.
Không còn món quà nào tốt hơn thế này nữa.
"Nhiễm Nhiễm, chị cũng yêu em." Cố Nhược dừng một chút, cúi đầu hôn lên thái dương nàng, "Yêu rất nhiều."
___
*Lời của editor: 惨 - "thảm" trong bi thảm, bi thương, vừa có nghĩa là vô cùng. Có thể hiểu "爱惨了" tức là yêu đến thảm hại, yêu rất nhiều.
___
Cái chữ "thảm" này có nghĩa là bi kịch, nghe thoáng qua là thấy đau lòng, nhưng khi kết hợp với từ "yêu" thì Khương Tân Nhiễm cảm thấy không có từ nào thích hợp hơn từ này.
Nàng yêu Cố Nhược, Cố Nhược cũng yêu nàng, có rất nhiều khúc mắc và khó khăn trong quá trình này, nếu dùng một từ để miêu tả, thì không phải là từ "thảm" sao?
Nhưng nàng yêu Cố Nhược không chỉ có thảm hại, mà nhớ lại những đau khổ đó chỉ chiếm một phần rất nhỏ, dễ dàng bỏ qua. Vì điều nàng có thể nhớ đến bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đó là nhịp tim đập nhanh cùng sự ngọt ngào của nàng dành cho Cố Nhược.
Ngay cả cuộc gặp gỡ không mấy tốt đẹp năm ấy cũng đã được năm tháng ủ thành một chén rượu ngọt êm dịu, hương vị vô tận.
"Nhiễm Nhiễm." Khương Tân Nhiễm nghe được Cố Nhược lại nói: "Chị không ép buộc em."
"Ừm." Khương Tân Nhiễm tựa đầu vào lòng cô, ngọt ngào cười trộm.
Cố Nhược nói tiếp: "Nhưng khi nào em sẵn sàng thì nói chị biết nhé, được không?"
Cố Nhược không muốn tùy tiện cầu hôn Khương Tân Nhiễm, cô muốn cho Khương Tân Nhiễm một lễ cầu hôn thật đẹp đẽ.
Khương Tân Nhiễm là người thích cuộc sống có màu sắc, Cố Nhược muốn nuông chiều ý muốn nhỏ bé của nàng, thỏa mãn cảm giác nghi thức của nàng.
"Vậy thì còn gì bất ngờ a..." Khương Tân Nhiễm ôm cô, đôi môi đỏ kề sát lòng cô làm nũng.
"Không cần nói thẳng ra." Cố Nhược cười thỏa hiệp, "Chỉ cần ám chỉ để chị nhận được tín hiệu của em là được rồi."
"Khi nào em sẵn sàng em sẽ cầu hôn chị, vậy thì sao?" Khương Tân Nhiễm hôn lên xương quai xanh của cô, "Lần này để em chuẩn bị bất ngờ cho chị..."
Ngực Cố Nhược cực nóng, viền mắt đỏ lên, ôm nàng liên tục nói.
"Nhiễm Nhiễm, chị chờ em."
____
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip