Chương 1: Đừng lắc, tiểu Lạc tỉnh rồi...

Chương 1: Đừng lắc, tiểu Lạc tỉnh rồi...

"Lão gia, không tốt rồi! Tiểu thư không thấy rồi" Lão Quản gia Lỗ Đức ở gia tộc Cách Lỗ Lặc cống hiến đã lâu vội vàng xông vào thư phòng của An Đăng Cách Lỗ Lặc, đầy mặt sốt ruột bẩm báo, chỉ cần vừa nghĩ tới Lạc Lặc Cách Lỗ Lặc thương thế vừa chuyển tốt lúc này hình bóng hoàn toàn không có, liền gấp đến sắp khóc ra: Tiểu thư chẳng lẽ không biết rời nhà ra đi hậu quả nghiêm trọng đến mức nào? Đây chính là sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc nhất của gia tộc Cách Lỗ Lặc

"Xảy ra chuyện gì?" An Đăng? Cách Lỗ Lặc không nhanh không chậm dò hỏi, ngay cả bút trên tay cũng không từng dừng lại chút nào, trên mặt càng là một chút sắc mặt cũng không nhìn ra, thì giống như chuyện quản gia nói cũng không có có việc gì lớn lao gì

"Hôm nay Lỗ Đức bưng thuốc cho tiểu thư, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, vốn đang cho rằng tiểu thư sẽ ở trong vườn hoa rèn luyện, nhưng nghe những người ở khác nói, không có một người thấy qua tiểu thư, tìm nửa ngày cũng không thấy tung tích, cuối cùng ở bên trong máy giám sát mới phát hiện tiểu thư ở nửa đêm leo tường rời nhà rồi" ấp ấp úng úng sau khi nói xong, Lỗ Đức lén lút liếc nhìn An Đăng? Cách Lỗ Lặc, chỉ là đối phương một mặt dáng dấp hờ hững không nhìn ra chút nào ý nghĩ chân chính, ở sau thời khắc do dự đột nhiên mở miệng, "Lão gia! Ngài nói tiểu thư có đi tìm mẹ đẻ nàng không?"

Bút vung lên hơi ngừng lại, An Đăng? Cách Lỗ Lặc lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào quản gia vẻ mặt bất an trước mắt: "Tại sao nói như vậy?" Hắn không nhớ được chính mình có đề cập tới tin tức Ngu Mạc Tình còn sống với Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc

"Lỗ Đức gần đây trong phòng mấy lần khi tiểu thư vào, đều là thấy tiểu thư vội vã giấu đi một ít văn kiện, sau đó trong lúc vô tình phát hiện một bức hình từ trong văn kiện rơi ra, chính là Ngu tiểu thư của bảy năm trước, cho nên..." Nếu như chuyện này để lão thái gia biết, vậy thì thật thảm, không biết lão gia có thể ở trước khi lão thái gia phát hiện đem tiểu thư mang về hay không?

"Lỗ Đức, phong tỏa tin tức này! Để những hạ nhân trong phòng kia quản tốt miệng của mình!" Chờ sau khi cửa lần nữa khép lại, An Đăng? Cách Lỗ Lặc không thể không để cây viết trong tay xuống, nghiêm túc suy nghĩ lên: Thời gian bảy năm, đã làm cho bé gái lúc trước bị bỏ lại kia dần dần lớn lên, chỉ là, đứa trẻ ngây thơ như vậy còn chưa đủ đảm đương người thừa kế của gia tộc Cách Lỗ Lặc

Hơi nghiêng, khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị của An Đăng? Cách Lỗ Lặc không khỏi hơi sụp đổ, lúc trước vì là đứa con lấy tên Lạc Lặc là tồn tại ý nhược lạc! trong chữ vẫn là hi vọng đứa trẻ có thể nắm giữ quá trình trưởng thành vui vẻ, nhưng sau đó mới phát hiện, bên trong trung văn bao la còn có một loại giải thích khác, nhược giống như là nếu như, nhược lạc chính là nếu như vui vẻ, nếu đã là nếu như, đó chính là không tồn tại, đây tựa hồ cũng biến tướng mang ý nghĩa Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc chủ định không có tuổi ấu thơ vui vẻ của đứa trẻ thường có được, không chỉ không có, thậm chí có thể dùng tàn khốc để thay thế

Đứng dậy mở ra cửa thư phòng, An Đăng? Cách Lỗ Lặc chậm rãi hướng về phòng của Lạc Lặc mà đi, khi thấy được giấu ở một góc bàn cặp văn kiện màu xanh lam không tự chủ được động tay mở ra, khi bức hình vừa quen thuộc lại xa lạ kia khắc sâu vào trong mắt, đáy mắt phút chốc phun trào lên phức tạp khó có thể nói, nghĩ đến ước định của hai người ở trong phòng bệnh của bệnh viện, đột nhiên cảm giác ra thú vị, có lẽ lần này hành động của Lạc Lặc đối với trưởng thành của nàng là cơ hội tốt hiếm thấy

― ― ― ―

Có chút thấp thỏm bất an ngồi ở trên máy bay chở khách dân dụng, Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc nho nhỏ mở to con mắt màu xám to to nhìn chung quanh, khuôn mặt tròn tròn làm vẻ mặt đáng yêu không tự giác, sợi tóc ngăn ngắn theo thân thể nhún nhảy mà nhu thuận nhảy lên, khi ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ phi cơ chiếu vào, càng để sợi tóc dát lên một tầng ánh sáng màu vàng khác

"Tiểu gia hỏa! Cần chút đồ uống không?" Nữ tiếp viên hàng không sau khi tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng không nhịn được vẻ yêu thích của chính mình tiến lên trước dò hỏi tiểu oa nhi đang nháy đôi mắt đẹp nhìn mình chằm chằm, vẻ sủng nịch càng là không chút nào che giấu biểu lộ mà ra

"Có thể không?" Vung lên miệng cười đáng yêu khiến người không cách nào ngăn cản, Lạc Lặc mang theo một chút ngượng ngùng nhỏ giọng mở miệng, "Có thể cho ta một ly cafe hay không?" Chưa từng có người nào nói cho nàng biết, trên phi cơ dân dụng có thể chọn đồ uống chính mình muốn uống, hơn nữa tỷ tỷ này tại sao luôn là nhìn chằm chằm nàng?

Nữ tiếp viên hàng không nỗ lực khắc chế kích động muốn nhào lên, chỉ là hai tay nắm lấy nhau ở trước người: "Nhỏ như vậy thì uống cafe, không sợ ngủ không được sao?"

"Sẽ không đâu! thơm thơm, rất dễ uống nga! Tỷ tỷ có muốn cũng thử xem hay không?" Người bên ngoài này đều rất kỳ lạ, cafe và giấc ngủ làm sao sẽ dính líu quan hệ? Hơn nữa, tại sao bọn họ đều phải cười a? để nàng căn bản không biết nên làm sao đi xử lý, rõ ràng trước đây những thúc thúc bá bá kia nắm súng chĩa đầu nàng xưa nay cũng không cười....

"Chi bằng ngươi đem cafe chia tỷ tỷ một nửa, được không?" Vốn định tiếp tục nhìn tiểu oa nhi một mặt ngây thơ trước mắt, lại ở lúc phía sau vang lên tiếng ho khan, sau đó thu hồi tất cả hành động không đúng lúc, quay người thay tiểu gia hỏa rót cafe, quản đốc cái gì, đáng ghét nhất rồi !

Nhìn bóng người đi xa, Lạc Lặc hơi an tâm cuống, cuối cùng...vẫy chào tỷ tỷ kỳ quái!

― ― ―

Khi Lạc Lặc vác lấy cặp sách nho nhỏ đi ra taxi, trong tay vẫn là một tờ giấy nhỏ từ lâu hiện ra nhăn nheo, nhấc mắt ngước nhìn nhà lớn cao cao trước người, ở sau khi hít một hơi thật sâu mới lên trước bước ra bước đi, trong lòng có chút khẩn trương

Ba tháng trước, nàng cũng không biết có thứ tồn tại 'mẹ' này, bởi vì không ai nói cho nàng biết 'mẹ' là cái gì, nhưng mà ở trên dạ hội sinh nhật đầu tiên bảy tuổi của nàng, trong đứa trẻ khách mời tới có người kiêu ngạo biểu thị lễ vật là mẹ mình mua và mẹ đặc biệt ôn nhu, Lạc Lặc bắt đầu khát vọng lên người mẹ chính mình chưa từng gặp gỡ, thế là sai người bắt đầu thu thập tất cả tin tức có liên quan đến mẫu thân mình, mà ở bên trong gần ba tháng thu thập, từng tờ tư liệu kia có liên quan với Ngu Mạc Tình có thể là mẹ mình hiển lộ hết trước mắt

Nghĩ tới đây, Lạc Lặc không khỏi lộ ra miệng cười đáng yêu, nàng không nghĩ tới mẹ của mình sẽ là người đẹp như vậy, cũng không nghĩ tới chính mình còn có thể có một ca ca, đây có phải mang ý nghĩa từ nay về sau, nàng sẽ không lại cô đơn không? Nghiêng đầu, trong lòng hổ thẹn bổ sung: Tuy trước đây vẫn có quản gia bá bá sẽ ở bên người, nhưng có chú chuyện lại không phải Quản gia bá bá có thể giúp đỡ cùng làm

Lạc Lặc trong lúc vô tình đi qua một chiếc lại một chiếc xe, cuối cùng đi tới một chiếc màu trắng bên cạnh xe SUV, sau đó vòng đến trước xe, nhìn lên dãy số trên tờ giấy nhỏ, trong nháy mắt cười lên, rốt cuộc tìm được rồi...

― ― ―

Khi Ngu Mạc Tình đạp lên giày cao gót "Cộc cộc cộc" Đi đến bên xe mình, vừa nhìn liền nhìn thấy đồ vật nhỏ vốn không nên xuất hiện, nghiêng vác lấy túi, hai tay giao nhau đặt trước người, mắt lạnh nhìn theo tiểu oa nhi cơ hồ co lại thành một đoàn lại đã yên ổn vào ngủ, giữa lông mày nhất thời véo lại, bờ môi càng là mím thành một đường thẳng

Mặc cho thời gian như vậy trôi qua, sau khi phát hiện tiểu oa nhi trước mắt cũng không có ý tứ tỉnh lại, Ngu Mạc Tình không thể không tiến lên lay động đối phương

"Ngô..." Xoa lấy con mắt lim dim, Lạc Lặc nhìn phía bóng người cùng khuôn mặt trước mắt dần dần rõ ràng, đột nhiên tràn ra nụ cười, "Đừng lắc, tiểu Lạc tỉnh rồi..." Trước mắt khuôn mặt lạnh này lại giống y chang như bức hình để nàng liền nhận ra thân phận của đối phương, trong mắt thấm ra vẻ mừng rỡ

Không có dấu vết khơi lấy đuôi lông mày, nhìn theo nụ cười như mặt trời của tiểu oa nhi này, Ngu Mạc Tình cất bước đi đến chiếc xe: "Nếu đã tỉnh rồi, liền đi đến bên cạnh!"

Rất lạnh! Lạc Lặc không nhịn được rụt lấy cái cổ, nhưng vừa xoay người lại âm thầm theo ở phía sau đối phương, trong lòng nhỏ giọng thầm thì: Mẹ làm sao lạnh băng băng như vậy, không phải nên hòa ái dễ gần sao? a... Nàng làm sao quên rồi, đối phương căn bản không biết mình là ai, hơn nữa, nếu như bây giờ nói, có dọa hư ma ma xinh đẹp này không? ân! Nhất định có. Cho nên vẫn là đừng nói trước thì tốt....

Liếc mắt tiểu oa nhi đi theo phía sau mình lại không làm hành động kỳ quái, tâm tình của Ngu Mạc Tình có thể nói là lạnh băng xuống, đời này cô ghét nhất chính là đứa nhỏ: "Đừng theo ta!"

Ngu Mạc Tình một mặt vẻ mặt người sống gần vẫn chưa doạ lui Lạc Lặc một mình xoay chuyển kế vặt, trái lại đưa tay kéo lấy ống quần của đối phương, ngẩng lấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo khiến người không cách nào chống cự, giả vờ ủy khuất nói: "Di di! ba mẹ luôn là đánh ta, không cho ta cơm ăn, còn đem ta vứt rồi, tiểu Lạc rất đáng thương, di di có thể thu nhận giúp đỡ tiểu Lạc hay không?"

"Không thể nào!" kéo đi tay nhỏ kéo góc quần của mình, Ngu Mạc Tình mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe liền bị một luồng sức mạnh nho nhỏ kéo lấy, cúi đầu thì nhìn thấy tiểu oa nhi đang một mặt vô cùng đáng thương nhìn lại cô, miệng nhỏ cong tựa hồ cũng đang rung rung, con mắt hình như ở giây tiếp theo sẽ rơi xuống nước mắt

"Thiết kế Ngu! Đây là con của cô?" Không biết lúc nào xuất hiện nữ tử trung niên nụ cười đáng yêu mà nhìn ở trong mắt nàng hai người đang tương tác, "Tiểu oa nhi này thật đáng yêu, ai nha! Làm sao đỏ mắt rồi? Mẹ bắt nạt ngươi?" Ngồi xổm xuống, vừa định đưa tay đụng vào khuôn mặt của Lạc Lặc liền bị đối phương né tránh, thế là chỉ có thể thẳng người lên, lúng túng mở miệng, "Đứa nhỏ này vẫn đúng là sợ người lạ! Thiết kế Ngu, có lúc đối với đứa nhỏ vẫn là cưng chìu chút mới tốt, nếu không đợi đứa nhỏ lớn hơn sẽ ghi hận..."

Đối phương một mặt vẻ mặt giảng kinh khiến Ngu Mạc Tình cau lại mi tâm, sau đó nhìn hướng về tiểu oa nhi nước mắt lưng tròng, ở sau khi suy tư một lát ôm lấy Lạc Lặc bỏ vào chỗ cạnh tài xế, nữ tử cũng không cố tiếp tục nói chuyện, vừa kéo vô lăng liền chạy khỏi ga ra...

"Di di muốn dẫn tiểu Lạc đi đâu?" Mở to hai mắt thật to, nhìn Ngu Mạc Tình vẫn là lạnh như băng, Lạc Lặc ngoan ngoãn hỏi, nhưng đáy lòng lại là một trận hưng phấn: Mẹ vừa rồi ôm nàng a! Hơn nữa trên người mẹ loại mùi vị thơm thơm kia nàng chưa từng có ngửi qua, cảm giác rất mới mẻ... Rất vui vẻ... Rất kích động....

"Cục cảnh sát!" Trả lời đơn giản khiến Lạc Lặc hưng phấn đột nhiên sa sút tinh thần lên, mẹ làm sao như vậy? Một chút yêu thương cũng không có! Nàng cũng nói ba mẹ không cần nàng nữa, tại sao còn muốn đem tiểu Lạc đưa đi cục cảnh sát, lẽ nào nàng rất khiến Ngu Mạc Tình chán ghét sao?

Tức giận phồng má lên, mãi đến tận sau khi xe ở dưới đèn đỏ dừng lại mạnh mẽ mở cửa xe, vừa nói vừa xuống xe: "Tiểu Lạc không muốn đi cục cảnh sát! Tiểu Lạc cũng không muốn về nhà! Di di nếu không thích tiểu Lạc, vậy tiểu Lạc đi là được rồi!"

Hết chương 1

Note: Di di: có nghĩa là kêu dì nha, tui thấy để di di nghe hay hơn, nên k sửa

Edit: trước mắt tui đang phân vân không biết nên để ma ma xưng cô hay nàng đây, trong phần này ma ma thụ rồi, nhưng mà tui lại thích để đứa con xưng nàng hơn, ai kiu nhỏ tuổi chi kaka

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip