Chương 18: Ta là mẹ ngươi, không cho phép nói với ta như vậy?

Chương 18: Ta là mẹ ngươi, không cho phép nói với ta như vậy?

Ở trong nháy mắt xoay người, Lạc Lặc không có chú ý tới Ngu Mạc Tình đang hơi rung động mí mắt, chỉ là khi nhìn thấy bên tủ thuốc rải rác một số đồ dùng băng bó vết thương cần chuẩn bị, lộ ra mặt tươi cười bất đắc dĩ, thuần thục vì chính mình xử lý tốt vết thương bị nước ngâm ướt cũng băng bó ổn thỏa, khi khóe mắt liếc về màn hình điện thoại di động đang không ngừng lấp lóe, nhíu mày nhận điện thoại, khi ở trong truyền đến báo cáo như trong dự liệu, Lạc Lặc không khỏi rơi vào trầm tư, khi chờ đối phương yên tĩnh chờ đợi mệnh lệnh mới lạnh lùng mở miệng: "Khoảng thời gian này cố gắng chiêu đãi hắn"

Đau đớn của cánh tay trái kích thích thần kinh não, mà Lạc Lặc tựa hồ lựa chọn trước sau như một muốn dùng rượu để làm tê ý đau truyền tới trên người, mở ra tủ rượu khách sạn chuyên chuẩn vị, lấy ra bình Whisky không tính thượng hạng đổ vào trong ly chứa nước đá nhẹ nhấp, cảm giác mát mẻ thấu xương che lấp đau đớn cuối cùng của thần kinh, mang đến hòa dịu chốc lát

Quấn lấy áo tắm, cầm lấy ly rượu, tắt đi ánh đèn chói mắt trong phòng, dời đi đèn giường một bên, Lạc Lặc đứng ở một chỗ quay lưng với người ngủ say trên giường cũng có thể nhìn xuống góc độ toàn cảnh trấn B bắt đầu chậm rãi suy nghĩ, đánh giá thế cuộc gia tộc Italy ở xa, tưởng tượng những thúc phụ họ kia như con ruồi không đầu đang tìm kiếm một hung thủ nào đó đâm chết gia chủ gia tộc Cách Lỗ Lặc, còn có những lệnh truy sát giống như kẻ điên vì nàng thiết lập kia, nghĩ đến chỗ này, Lạc Lặc đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng thật không biết vì vị trí gia chủ kia, rốt cuộc là những thúc phụ bọn họ trong gia tộc kia điên rồi? Hay là bản thân nàng từ lâu điên cuồng? Chỉ là nàng 'tự đáy lòng' hi vọng, hành động của chính mình sẽ không để cho lão gia tử gấp muốn xem kịch kia thất vọng

Ngu Mạc Tình ở sau khi Lạc Lặc quay người liền luôn mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn bóng lưng giờ khắc này có vẻ càng tịch mịch kia, con ngươi một trận đau nhói, từng tiếng mang theo chất vấn không cam lòng của Lạc Lặc để lòng cô hoảng hốt đến không biết làm sao, mà tiếng kêu trầm thấp kia càng là không thể ức chế ở bên tai vang vọng không ngừng, không có một chút dấu hiệu ngừng lại nào, cô không thể không thừa nhận chính mình ích kỷ và nhút nhát, bởi vì cô căn bản là không có cách đi trả lời bất cứ vấn đề gì của đối phương, ngoại trừ trầm mặc cùng giả vờ không biết, cũng không biết nên làm gì dùng thân phận mẫu thân đi đối mặt Lạc Lặc, nắm chặt vạt áo trước ngực, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, mà ở trong thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng không nhịn được thấp giọng mở miệng: "Phó tổng giám Lạc còn không nghỉ ngơi?" Biết rõ là quan hệ huyết thống, lại chỉ có thể dùng loại xưng hô xa lạ này, hoặc là chỉ có như vậy, mới sẽ không ở một thời khắc nào đó trong tương lai lần nữa tổn thương đứa trẻ này

"Xem ra ta làm phiền đến tổng giám Ngu nghỉ ngơi rồi" Để ly rượu xuống, nhẹ nhàng bước đến bên giường, tắt đi ánh đèn còn sót lại bên trong phòng, Lạc Lặc mượn ánh đèn thành thị ngoài cửa sổ xuyên thấu vào nhìn chăm chú con ngươi của tổng giám Ngu lúc này đang khảm nạm ánh sáng, trong lòng dâng lên tia quái dị, nhưng sau đó bị ném ở sau đầu, "Ngủ trước đi! Ta ngồi một chút nữa sẽ nghỉ ngơi" Lạc Lặc phát hiện, nhìn nữ nhân trước mắt này, cho dù nàng thù hận sâu nữa cũng không cách nào chân chính đối xử hung ác nữa, lẽ nào huyết thống thật sự có kỳ diệu như vậy? Sợ cũng không hẳn vậy đâu, bằng không nhớ lúc đầu, cô như thế nào xuống tay như vậy?

"Nhưng ngươi như vậy, ta sẽ ngủ không yên ổn" Nếu như thật sự để người này ngồi đó, thì không phải chỉ trong chốc lát, sợ là phải một đêm rồi

Nghe ra oán giận trong giọng nói, ánh mắt Lạc Lặc ở trong bóng tối có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng không ngăn nổi bướng bỉnh ẩn giấu ở trong lời nói của Ngu Mạc Tình, nhích người ở bên trái đối phương ngoan ngoãn nằm xuống, im lặng chờ người nào đó lần nữa ngủ say

Ở trong bóng tối cong lên nụ cười nhạt, tâm tình chuyển biến tốt lên, tay trái Ngu Mạc Tình nhẹ nhàng đặt lên tay phải của Lạc Lặc, nhẹ giọng dặn dò: "Cẩn thận vết thương"

Kinh ngạc với thái độ lời nói nhỏ nhẹ mềm giọng khác thường của đối phương, Lạc Lặc trong lòng khẽ động, mười ngón tay trái siết chặt lấy lòng bàn tay trái vốn bao phủ lấy mình, nàng không biết nữ nhân bên cạnh này sẽ để phần ôn nhu này kéo dài bao lâu? Cũng không biết tối nay Ngu Mạc Tình tại sao phải như vậy? Nhưng thời khắc này, nàng đồng ý tạm thời trầm luân bên trong tình cảm khó có được này, cho dù là giả ý, nàng cũng muốn!

Nghiêng đầu, nhìn Lạc Lặc đã khép lại hai mắt, ngũ quan tinh xảo vào thời khắc này đã không còn vô lại, giảo hoạt cùng càn rỡ trong ngày thường, trái lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt nhàn hạ và đáng yêu, nếu như lúc trước, cô không có lựa chọn trả thù gia tộc Cách Lỗ Lặc, mà là mang đứa bé này đi, có phải lúc này Lạc Lặc sẽ càng vui hơn không? Có phải trên người nàng thì sẽ không có những dấu vết bị thương kia không?

Nhưng trên đời này, căn bản cũng không có nếu như...

Trong mắt thấm tia ưu thương, lại ở một lúc sau nhìn lên hai con ngươi bỗng nhiên mở của Lạc Lặc, tiếp theo mà đến chính là trên thân thể đột nhiên đến áp lực và đầu cháng hoa mắt trong nháy mắt, đợi khi lấy lại tinh thần, hai người đã sớm lăn xuống bên trái cạnh giường: "Ngươi...Ngô..." Bị bờ môi của đối phương trong chớp mắt phủ lấy kiềm chế nghi vấn muốn mở miệng

"Đừng nói chuyện" Tiếng thì thầm nỉ non truyền vào trong tai, mang đến một luồng thiếu không khí khiến người ta nghẹt thở, Ngu Mạc Tình yên tĩnh một lát sau đó thăm dò vào con ngươi của Lạc Lặc giờ khắc này đang hiện ra sắc bén giống như chim ưng, tinh thần khẽ run, hình như dự liệu được cái gì quay đầu lại cẩn thận mà nhìn phía địa phương trước đó họ nằm, chính giữa giường thình lình có một lỗ hình tròn, lúc này đang bay đầy lông vũ trắng như tuyết

Lạc Lặc nửa ôm lấy Ngu Mạc Tình trốn ở bên giường không khỏi tức giận từ bất cẩn của bản thân, nàng vậy mà sẽ dại dột quên trước khi ngủ đem rèm kéo lên, mà bây giờ, họ chính là hai bia ngắm cứng nhắc, có thể tùy ý mặc cho thợ săn 'hưởng dụng', thật là đáng chết!

Ở dưới tính huống đến gần như thế, Ngu Mạc Tình có thể dễ dàng phát giác tức giận trên người đối phương truyền lại, đồng thời cũng cảm nhận được một loại sát ý vừa xa lạ lại nồng nặc đến vô cùng tanh, giương mắt, ở khi nhìn thấy đáy mắt Lạc Lặc chảy ra âm lãnh và hàn băng, tim đập từ từ mãnh liệt: "Tiểu Lạc..." Hình như chưa trãi qua bất kỳ suy nghĩ, tiếng kêu bao hàm lo lắng kia mở miệng mà ra, chẳng qua là khi Ngu Mạc Tình ở lúc nhìn lên ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ mới giật mình phát hiện bản thân nói cái gì, "Tiểu Lạc..."

Nữ nhân này nhận ra nàng? Là chuyện lúc nào? Không thể tin tưởng, buồn bực, bàng hoàng, tựa hồ những cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được đồng thời xông lên đầu, phức tạp đến để Lạc Lặc khó có thể đi biện giải chính mình nên làm gì đi ứng phó người trước mắt?

Cánh tay thu chặt lấy thân thể nhỏ yếu của đối phương, nhắm mắt lại cực lực bình ổn khí tức xao động trong cơ thể, đợi lần nữa khi mở mắt, lạnh giọng mở miệng: "Chờ ở đây đừng động! Cũng đừng nói chuyện!" Lạc Lặc buông ra cái tay vòng lấy eo nhỏ của đối phương hơi mò về phía cửa vẫn là lộ ra nguy hiểm nặng nề, một giây sau cấp tốc kéo qua ráp trải giường, mượn che chắn chốc lát lật qua giường lớn, ở trong nháy mắt viên đạn xẹt qua tai kéo lên rèm cửa dày phía trước cửa sổ, mà toàn bộ căn phòng cũng tức khắc u ám thêm

Khi Lạc Lặc phát hiện công kích tạm thời dừng lại, mới chậm rãi bò đến điện thoại trước đó được đặt trên ghế salông, trong nháy mắt bấm điện thoại bắt đầu thấp giọng ra lệnh, chỉ là lời còn chưa nói xong liền nghe được tiếng vang đột nhiên xuất hiện bên giường, chỉ là khi bóng đen từ từ hiện ra, trái tim thoáng chốc không nghe sai khiến cuồng liệt nhảy lên, rống to: "Nằm sấp xuống"

Cơ hồ là bỏ qua tất cả điều giáo huấn của gia tộc Cách Lỗ Lặc, phi thân nhào ngã Ngu Mạc Tình sắp đứng dậy, mà viên đạn cũng tại lúc này liên tục từ sau lưng Lạc Lặc lướt qua, lún vào đầu tường

"Tiểu Lạc..." Ôn nhu khẽ gọi, hai tay Ngu Mạc Tình cẩn thận mà vuốt lấy Lạc Lặc lúc này đang nằm sấp trên người cô toàn thân run không ngừng, "Đừng sợ! Không sao rồi, đã không sao rồi..."

Dùng sức kéo ra hai tay đang mềm nhẹ động viên của đối phương, Lạc Lặc phẫn nộ gầm nhẹ: "Không phải để ngươi đừng động! Ngươi đứng lên làm gì? Không cần mạng có phải không, nữ nhân ngốc ngươi đây, cho rằng kéo rèm lên thì an toàn? Có thể đi lại khắp nơi? Không biết trên đời này có một loại vũ khí gọi là cảm ứng nhiệt sao? Nữ nhân ngươi đây chỉ biết làm chuyện ngốc..." Nói xong lời cuối cùng, cả bản thân Lạc Lặc cũng không biết đang nói cái gì, chỉ là ôm chặt nữ nhân dưới thân, hận không thể đem đối phương vò vào thân thể mới có thể xác định người trong ngực tất cả mạnh khỏe

Trên người siết chặt khiến Ngu Mạc Tình có loại cảm giác nghẹt thở, nhưng hai tay vẫn là mềm nhẹ động viên sống lưng của Lạc Lặc đang tiếp tục rung động, nhưng lời phun ra lại suýt chút nữa khiến đối phương lần nữa nổi trận lôi đình: "Ta là mẹ ngươi, không cho phép nói với ta như vậy?"

"Ngươi có tư cách làm mẹ ta sao?" Hừ...Cô có thể nói ra miệng, nữ nhân này lại không xấu hổ? Nói cô ngu xuẩn thì thế nào? Nàng lại không nói sai

Đứa trẻ hư! Trong lòng Ngu Mạc Tình không nhịn được âm thầm khiển trách, đầu ngón tay càng là như trả thù nhẹ nhàng nắm bóp sống lưng của người trong ngực, nhưng khóe môi lại hơi cong lên không nghĩ tới, chuyện cách mười năm, đứa trẻ vốn mỗi đêm vô lại ngủ yên trong lòng cô đã lớn như vậy, lớn đến mức đủ để đem cô ôm vào lòng lòng răn dạy, thật là một đứa trẻ vô cùng hư!

Nữ nhân này còn dám ở vào thời điểm này làm những động tác nhỏ nói chuyện không đâu? Chống lên thân thể, nhìn xuống Ngu Mạc Tình dưới thân không hề có một chút nào cảm giác nguy hiểm, chặt chẽ áp chế hai tay gầy yếu của đối phương, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi thật là đáng chết!" Vốn dĩ nàng cho rằng giải thích chuyện, kỳ thực cũng không có! Vốn dĩ nàng vẫn là luôn ghi nhớ mối hận năm đó hai lần bị vứt bỏ! Hóa ra nàng vẫn là không cách nào dễ dàng tha thứ nữ nhân dưới thân này!

Sợi tóc rủ xuống của Lạc Lặc nhẹ nhàng quét qua bên gò má của Ngu Mạc Tình, mà cô ở trong bóng tối vẫn là mặt mang nét vui cười mà nhìn người cúi xuống ở trên người mình, cho đến giờ phút này, đáy lòng từ mười năm trước liền bắt đầu rỗng một lỗ dần dần bị lấp đầy, thì ra cả bản thân cô cũng không biết, chính mình chờ mong cùng đứa nhỏ này lần nữa gặp mặt như vậy: "Ân!" Nhẹ nhàng đỡ lấy Lạc Lặc đầy ngập sự phẫn nộ, lòng bàn tay vuốt lên khuôn mặt lộ ra cảm giác mát mẻ kia, đã không có trong ký ức cảm giác non mềm, loại nhìn bằng mắt thường không thấy lại hơi lòi lõm ở dưới đầu ngón tay hết mức hiện ra rõ kia khiến Ngu Mạc Tình bỗng nhiên nhói lòng, cũng nhất thời khiến cô nhớ tới các loại vết thương không có đồ vật che kia, "Tiểu Lạc! Xin lỗi!" Ở thế giới này, cô có lỗi nhất, có lẽ cũng chỉ có đứa bé này

"Một câu xin lỗi là đủ rồi? Ngu Mạc Tình, đời này, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi" Họ ngoại trừ phần huyết thống kia, cái gì cũng không có! Cũng không cần có cái gì nữa!

"Vậy tại sao cứu ta?" Nếu như thật sự không muốn tha thứ, vậy ở khi cô gặp phải nguy hiểm tại sao phải cứu cô? Ngu Mạc Tình tựa hồ không hề để tâm Lạc Lặc từng tiếng thét lực kiệt kia, hai tay mềm nhẹ lướt qua gương mặt vì kích động mà banh chặt kia, "Tận mắt thấy ta chết đi, không phải hợp ý ngươi?" Không có run rẩy, không có thất vọng, không có kinh hoảng, thì giống như sự thật vốn nên tự thuật nhàn nhạt như thế, lại ở khi hai tay lần nữa cảm nhận được đau đớn to lớn, độ cong bên môi càng ngày càng giương lên...

Hết chương 18

Edit: Cho vừa, bị chửi tới hói đầu lun kaka, ma ma thụ ma ma thụ ma ma thụ kaka

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip