Chương 30: Chỉ cần ngươi muốn, là được rồi

Chương 30: Chỉ cần ngươi muốn, là được rồi

Lần nữa khi nhìn thấy An Cách? Cách Lỗ Lặc, nếu như nói Ngu Mạc Tình không khiếp sợ đó là gạt người, nhưng tất cả vẻ mặt biến hóa cũng chỉ là chuyện ngắn ngủi trong nháy mắt, yên ổn ngồi vào trong ghế bữa ăn Lạc Lặc kéo ra cho mình, khi Ngu Mạc Tình giương mắt nhìn về phía vẻ mặt vẫn là lạnh lùng của Lạc Lặc, giương lên một nét mặt cười nhạt

"Nhị thúc, ngồi!" Như là không có ý thức được sắc mặt giờ khắc này càng lúc âm trầm của An Cách? Cách Lỗ Lặc, Lạc Lặc không chút do dự mà mở miệng, "Cùng nhau ăn" Không có thêm bất kỳ lời nhảm nào, tựa hồ đối với Ngu Mạc Tình vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, Lạc Lặc không có ý giải thích với An Cách? Cách Lỗ Lặc

An Cách? Cách Lỗ Lặc nghi vấn đầy bụng khi nhìn lên con ngươi thâm thúy của Lạc Lặc tạm thời bị toàn bộ đè nén xuống, chỉ là khi nhìn thấy hành vi của đối phương không tự giác để lộ ra thân thiết với Ngu Mạc Tình, lông mày lặng yên không một tiếng động vặn lên, nhấc lên ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, mà ở khi xuyên thấu cái ly trong suốt nhìn theo nữ nhân vui vẻ tiếp nhận sự chăm sóc, trong con ngươi lóe qua tia cảnh giác

"Hôm nay đồ ăn tựa hồ không đủ tươi" Trong quá trình đang trầm mặc dùng cơm, Lạc Lặc cùng Ngu Mạc Tình đều bị một lời bất thình lình của An Cách? Cách Lỗ Lặc hơi ngừng lại động tác đang ăn trong tay. Người trước nheo lại mắt, lười biếng tỏa ra đánh giá người còn đang không ngừng dùng cơm, tiếp đó lần nữa cắt lên bò bít tết trên đĩa; Mà ánh mắt của người sau thì là không có dấu vết đảo qua tên đàn ông mặt không hề cảm xúc, cuối cùng như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục dùng cơm

"Nếu như nhị thúc cảm thấy đồ ăn không tươi, có thể để cho Lỗ Đức đổi một phần khác cho ngươi" Trong tay tiếp tục không ngừng động tác cắt thịt, Lạc Lặc dùng ánh mắt gọi đến Lỗ Đức hầu hạ một bên, trong nháy mắt, đĩa thức ăn trước mắt An Cách? Cách Lỗ Lặc bị thay đổi, "Xin mời nhị thúc chờ một lát, Lỗ Đức sẽ vì ngươi một lần nữa đưa lên phần tươi mới"

Nghẹn lời nhìn bàn ăn không còn gì cả trước mắt, An Cách? Cách Lỗ Lặc giơ dao nĩa trong tay càng nhất thời không biết nên làm sao đặt, chỉ có thể trợn to mắt nhìn Lạc Lặc giờ khắc này dùng cái đầu màu đen nhìn hắn, khuôn mặt anh hùng vào đúng lúc này càng có vẻ có tia buồn cười

Đồ ăn thuộc về An Cách? Cách Lỗ Lặc lần nữa được đặt tới trước mắt, Lạc Lặc cùng Ngu Mạc Tình vừa vặn dùng cơm xong xuôi, đẩy ra ghế tựa, Lạc Lặc trước khi rời đi liếc xéo đối phương: "Nhị thúc xin mời dùng chậm!" Từ đầu đến cuối, lễ tiết đối với trưởng bối có thể nói hoàn mỹ, nhưng chỉ có người của nhà Cách Lỗ Lặc biết, tất cả hành động của Lạc Lặc chưa chứa một tí thật lòng

Nhìn chăm chú bóng lưng như hoàn toàn rời đi, đáy lòng An Cách? Cách Lỗ Lặc không nhịn được thở dài, hắn không hiểu: Lạc Lặc luôn luôn sẽ không đi lưu ý bất kỳ đồ vật gì, tại sao luôn là đối với Ngu Mạc Tình có thể đối đãi khác? Cho dù mười năm trước bị vô tình đối xử như vậy, chuyện đến hôm này còn là sẽ nhẹ dạ như vậy. Lẽ nào, nữ nhân họ Ngu đối với nàng cứ quan trọng như vậy? Nhưng mà, đứa bé kia có nghĩ tới hay không, càng như vậy, xác suất nàng mất mạng sẽ càng lớn

― ― ― ―

Khi cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, Ngu Mạc Tình đang từ từ nhắm nháp hồng trà Lạc Lặc đặc biệt chuẩn bị cho cô, mà ở dưới tình huống không có nhìn thấy người đến liền đã trước một bước mở miệng: "Mời vào đi! Cách Lỗ Lặc tiên sinh không cần cẩn thận để ý như vậy, tiểu Lạc không ở nơi này, hơn nữa, ta đã chờ đã lâu rồi" Như là đã sớm dự liệu được người đến là người nào, trong lời nói của Ngu Mạc Tình lộ ra vẻ trầm tĩnh

"Ngu tiểu thư thực sự là mười năm như một ngày, một chút cũng không thay đổi!" Chỉ là cái nhìn này, toàn thân kia tỏa ra bình tĩnh lãnh định, cùng buổi tối của mười năm trước giống nhau như đúc, cũng càng làm hắn lo lắng

Nhợt nhạt nở nụ cười, Ngu Mạc Tình không hề để tâm trêu chọc ẩn chứa trong giọng nói của An Cách? Cách Lỗ Lặc, trong nháy mắt chiếc ly đặt lên khay hờ hững mở miệng: "Đúng là Cách Lỗ Lặc tiên sinh ở trong mười năm này, thay đổi rất nhiều" An Cách? Cách Lỗ Lặc dã tâm bừng bừng của lúc trước vào thời khắc này thay đổi từ lâu, "Nhưng mà để ta bất ngờ chính là, Cách Lỗ Lặc tiên sinh vậy mà còn tồn tại đến bây giờ" Buổi tối của mười năm trước kia, cô tận mắt nhìn thấy Lạc Lặc đem viên đạn bắn vào tim của đối phương, theo lý An Cách? Cách Lỗ Lặc đã sớm nên chết đi, nhưng mà, hiện tại lại chân thật xuất hiện ở trước mắt mình như vậy

Chuyện này, đến tột cùng là chuyện ra sao?

Hắn, thì tại sao sẽ ở bên người Lạc Lặc?

Cười lạnh, An Cách? Cách Lỗ Lặc đốt lên một điếu xì gà cho mình, sau khi lặng im một lát thẳng thắn nói: "Lời khách sáo ta cũng sẽ không nói, Ngu Mạc Tình, lần này ngươi đến bên người Lạc Lặc đến tột cùng có mục đích gì?" Hắn không tin nữ nhân trước mắt này sẽ không hề có mục đích ở lại bên người Lạc Lặc, mà căn cứ vào biểu hiện lúc xưa của Ngu Mạc Tình để xem, thực sự không đáng tin cậy

"Khi Cách Lỗ Lặc tiên sinh hỏi ra lời nói này không cảm thấy buồn cười?" Đảo mắt nhìn ánh mặt trời vô hạn tốt đẹp ngoài cửa sổ, Ngu Mạc Tình lười biếng khép lại hai mắt, chỉ là công phu trong nháy mắt, đợi lần nữa mở mắt lộ ra ý lạnh, "Mười năm trước nhị công tử gia tộc Cách Lỗ Lặc muốn Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc vào chỗ chết, bây giờ lại trở thành tay trái tay phải của người thừa kế tương lai gia tộc Cách Lỗ Lặc, nói ra lại có bao nhiêu người sẽ tin tưởng thành ý của ngài?"

"Ta không để ý cái nhìn của người khác! Lại càng không quan tâm người khác nghi kỵ! Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc sẽ trở thành gia chủ tương lai của gia tộc Cách Lỗ Lặc cũng tuyệt đối là chuyện chớ cần hoài nghi." Con mắt như diều hâu phóng ra ánh sáng ác liệt, ở trong chớp mắt con ngươi màu xanh lục lại giống như hồ nước trong công viên yên tĩnh như vậy, "Ngu Mạc Tình, mười bảy năm trước ngươi bỏ lại Tiểu Lặc mà mang đi đứa con trai kia, mỗi một người của gia tộc Cách Lỗ Lặc đều biết cách nghĩ của ngươi, cũng biết dụng ý của ngươi ở đâu! Anden tự giác làm chuyện có lỗi với ngươi, cho nên bỏ mặc hành động của ngươi. Thúc thúc lão già hắn không quản nam nữ, chỉ cần một người thừa kế là có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng không làm ra chuyện nhất định muốn Ngu Phi Túc nhận tổ quy tông. Nhưng mà, đây cũng không có nghĩa Lạc Lặc là vật hy sinh của ngươi hết lần này đến lần khác đi trả thù Cách Lỗ Lặc. Ở khi nàng vừa ra đời, ngươi cũng đã tổn thương nàng một lần; Mà mười năm trước, ngươi vì đứa con trai vô dụng kia lại tổn thương nàng một lần; Lẽ nào đến lúc này, ngươi còn muốn thương tổn nàng một lần nữa mới bằng lòng bỏ qua?"

Đối mặt sự chỉ trích của An Cách? Cách Lỗ Lặc, Ngu Mạc Tình không tự chủ được run run thân thể, tuy cử chỉ nhỏ bé đến đủ để không khiến người bên ngoài cảm giác được, nhưng cũng chạy không thoát ánh mắt nhìn chăm chú thật chặt của đối phương, ở sau khi đáy lòng bình ổn lại dâng lên kinh hoảng, giả vờ bình tĩnh mà nhìn lên ánh mắt của An Cách? Cách Lỗ Lặc: "Cho dù như ngài từng nói, đó cũng là chuyện của ta và tiểu Lạc, không có liên quan gì với ngươi"

Không có liên quan? ! Đầu ngón tay kẹp lấy xì gà của An Cách? Cách Lỗ Lặc không khỏi hơi dừng lại, đột nhiên cười ha ha ha lên: "Ngu Mạc Tình, ngươi từ đầu đến cuối đều không từng hiểu qua Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc đến tột cùng là một mình thế nào" Đứa trẻ kia vẻn vẹn có một chút ôn hòa có lẽ đều cho nữ nhân còn không tự biết trước mắt này, nhưng một khi phá hủy những tình ý kia, cũng là ảnh hưởng mang ý nghĩa Lạc Lặc từ đây cũng không chấp nhận bất kì người nào nữa, có lẽ, hắn thật sự nên đánh cược một hồi như thế...

Tiếng cười của An Cách? Cách Lỗ Lặc đâm vào màng tai của Ngu Mạc Tình trực tiếp phát đau, hai tay đan vào nhau tựa hồ dùng hết sức mới có thể ổn định tâm tư càng ngày càng hoảng loạn, không biết qua bao lâu, mãi đến tận khi một đôi tay mang theo ấm áp đặt lên hai tay của chính mình mới chậm rãi hoàn hồn: "Tiểu Lạc? !"

Đường nét rõ ràng trước mắt này, có được khuôn mặt khiến vô số người ước ao, cũng lộ ra đứa trẻ lãnh đạm và hơi thở tùy tiện là huyết mạch chí thân của cô, là đứa con cô mười tháng mang thai từ trong cơ thể tách ra; nhưng đồng dạng, cũng là người bị cô sâu sắc tổn thương hai lần. Trở tay nắm lấy lòng bàn tay của Lạc Lặc, khớp xương giữa ngón tay của bàn tay kia rõ ràng tinh tế mạnh mẽ lại không tên khiến lòng của Ngu Mạc Tình yên tĩnh lại

"Làm sao vậy?" Giơ tay lau đi ướt át chẳng biết khi nào tụ tập trên khóe mắt của Ngu Mạc Tình, đuôi lông mày của Lạc Lặc siết chặt, nàng chỉ là rời khỏi một lúc, nữ nhân này làm sao thì trở nên hồn vía lên mây như vậy? Khóe mắt trong lúc lơ đãng đảo qua một tia màu xám của ly sứ trắng như tuyết, tâm trạng nhất thời sáng tỏ, "Nhị thúc từng đến" Không có bất kỳ nghi vấn nào, Lạc Lặc thở dài khẳng định hiểu rõ

Mím lấy môi, không hề có một tiếng động đáp lại khiến Ngu Mạc Tình giờ khắc này nhìn lên có vẻ có tia quật cường, đồng thời còn có chút ủy khuất như thế, mà Ngu Mạc Tình dáng dấp như vậy để Lạc Lặc cảm thấy có tia buồn cười: "Mặc kệ nhị thúc nói những gì, đừng để ý đến hắn thì được rồi" An Cách? Cách Lỗ Lặc nói cái gì với Ngu Mạc Tình, trong lòng Lạc Lặc ít nhiều có chút manh mối, chỉ là lại vẫn là khiến nàng hơi có chút không vui.

"Thật sự có thể không để ý tới hắn?" Mỗi một câu nói của An Cách? Cách Lỗ Lặc nói đều đâm vào nơi sâu xa của nội tâm cô, để cô không cách nào không đi lưu ý. Nhưng mà, cô cũng không cách nào đi phản bác một chút nào của đối phương, bởi vì ngay cả mình cũng không biết liệu có lẽ ở một ngày nào đó trong tương lai sẽ lần nữa thương tổn đứa bé trước mắt này

"Chỉ cần ngươi muốn, là được rồi." Liếc nhìn đầu ngón tay đan xen hai tay của hai người, Lạc Lặc có thất thần trong nháy mắt, tiếp đó cười yếu ớt, "Sau này gặp lại nhị thúc, ngươi làm như không nhìn thấy thì được rồi, không cần băn khoăn quá nhiều"

Độ cong bên miệng Lạc Lặc thì như đang đầu độc Ngu Mạc Tình, dẫn dụ lấy cô vươn tay vuốn lên bờ môi mang theo nụ cười kia, một khắc đó khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng, cũng ở một khắc đó, cô nhớ tới ở trấn B đêm đó, nụ hôn đối phương bá đạo rồi lại nhiệt tình như lửa, vội vàng thu tay lại, di dời tầm mắt, Ngu Mạc Tình đỏ mặt giả vờ trấn tĩnh bưng lên hồng trà đã lạnh từ lâu, chỉ là khi vừa muốn uống lại bị cướp đi

"Trà lạnh rồi, đổi ly khác đi" Một lần nữa thay Ngu Mạc Tình châm lên trà nóng, Lạc Lặc như có điều suy nghĩ nhìn nữ nhân cúi đầu, một lát sau nở nụ cười, "Thừa dịp uống nóng! Ta đã liên lạc qua với Úy Trúc, liên quan chuyện hợp tác với công ty Đạt Vân, nàng sẽ phái người khác đi xử lý. Đương nhiên, Ngu Phi Túc cũng sẽ toàn bộ hành trình đi theo cả sự việc"

Lạc Lặc cuối cùng mang theo lời ghen tuông khiến Ngu Mạc Tình sững sờ sau đó một lần nữa ngẩng đầu, rồi tiếp đó nhìn theo người đã lệch qua nữa đầu trước mắt, trên mặt nhất thời tràn ra miệng cười óng ánh: "Kỳ thực lần này là nên mang theo Quan Linh đến trấn B" Bưng lên hồng trà đang bốc hơi nóng di chuyển đến bên môi, Ngu Mạc Tình mãn nguyện nhìn thấy trong mắt Lạc Lặc lóe lên đó là vặn vẹo....

Hết chương 30

Edit: Chương này hơi khó dịch, mn thấy chỗ nào k hiểu thì hú tui coi lại nhe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip