Chương 32: Vì con trai của ngài, ngài cũng thật là phí hết tâm tư a
Chương 32: Vì con trai của ngài, ngài cũng thật là phí hết tâm tư a
Thật là...Một đứa trẻ hư! Rõ ràng trong lòng biết Lạc Lặc tại sao nói như vậy, Ngu Mạc Tình nhẹ nhàng đẩy người vẫn đè lấy chính mình, bắt đầu lấy ra đồ ăn trong hộp đồ ăn tự mình làm xong: "Khi ra ngoài, ngươi cả bữa sáng cũng không ăn, cái bụng không đói bụng sao?"
Nhìn hộp cơm sandwich và món nhật làm làm đến tinh xảo, Lạc Lặc nhướng mày, ở trong trí nhớ của nàng Ngu Mạc Tình cũng sẽ không làm những thứ này: "Ngươi xác định những thứ này đều là ngươi tự mình làm?" Cũng không có vội vã ăn những đồ ăn ngon miệng kia, trái lại mang theo ngữ khí trêu chọc hỏi.
Chọn lấy một miếng sandwich tinh mỹ đưa đến bên miệng Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình có chút bất mãn: "Đương nhiên, đầu bếp nhà ngươi làm không ra những thứ này, tiểu Lạc không tin?"
"Mười năm trước, ngươi có thể làm không ra đồ ăn tinh xảo như thế" Tiếp nhận đồ ăn trong tay đối phương, Lạc Lặc sau khi trái nhìn phải ngó nhìn đưa ngược lại đến bên môi Ngu Mạc Tình, cười nói, "Chi bằng ngươi ăn trước, ta ăn sau, cho dù đau bụng cũng là chung, thế nào?"
Bờ môi hơi trề lên, Ngu Mạc Tình buồn bực thì cắn xuống một miếng sandwich khéo léo trên tay Lạc Lặc, sau đó ném cho đối phương một cái liếc mắt, quay người giả vờ bận rộn
Con ngươi lóe lên, Lạc Lặc từ phía sau ôm lấy nữ nhân đang náo không ở lại, cằm đè ở bả vai đối phương, buồn cười mở miệng: "Ngươi làm sao mưu mô như vậy, chỉ đùa một chút cũng không vui" Ngu Mạc Tình thể hình 1m7 căn bản không tính là nhỏ, nhưng cùng thể hình gần 1m8 của nàng so sánh nhau, thật là có thể dùng nhỏ để hình dung, "Ta ăn, còn không được sao?"
Không có chống lại cái ôm phù hợp của thân thể này, Ngu Mạc Tình thuận thế dựa ở trong lồng ngực của Lạc Lặc sau một lúc trầm mặc mới chậm rãi mở miệng: "Không miễn cưỡng? Nếu như miễn cưỡng thì thôi!"
"Đương nhiên không! Thế nhưng, ngươi phải đút ta" Vô lại lền, đầu của Lạc Lặc ở nơi vai của Ngu Mạc Tình không ngừng ma sát, mà hai tay vây quanh ở bên hông đối phương càng là chặt lại chặt, mãi đến tận đồ ăn đưa đến trước mắt, mới an phận xuống, vui vẻ mở miệng cắn vào
Đầu lưỡi của Lạc Lặc thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng đảo qua đầu ngón tay đối phương cầm đồ ăn, tiếp đó chọc đến cô gái trong lồng ngực một trận run rẩy, mà mỗi khi lúc này, nàng thì sẽ khẽ cười thành tiếng, tiếp đó cảm thấy một trận đắc ý, nhưng sau đó lại sẽ bị Ngu Mạc Tình một trận quát khẽ, lại vẫn là không biết hối cải một lần lại một lần làm ra chuyện giống nhau
Lạc Lặc thích cái cảm giác này, mà một khắc sau, trong lòng dâng lên tia chờ đợi: "Qua mười ngày nửa tháng nữa, ta phải trở về Italy rồi !" Lời nói mà ra là báo cũng là một loại thăm dò, Lạc Lặc hy vọng có thể từ trong miệng Ngu Mạc Tình nghe được câu trả lời mình muốn, chẳng qua là khi lặng im tràn ra ở giữa hai người nàng liền biết không thể nào rồi
Từ trong hộp cơm chọn ra một miếng sandwich đưa đến bên miệng Ngu Mạc Tình: "Ngu Phi Túc vẫn không có liên hệ ngươi?" Nhảy qua vấn đề khiến hai người đều lúng túng kia, sau khi Lạc Lặc đem đồ ăn đưa vào trong miệng đối phương, trò đùa xấu ở trên môi Ngu Mạc Tình xẹt qua
Lắc đầu, không hề có một tiếng động đáp lại vấn đề này, chỉ là ở nơi Lạc Lặc không nhìn thấy, Ngu Mạc Tình lơ đãng trầm xuống ánh mắt, tay nhẹ nhàng bấu lên bàn tay vòng ở bên hông, há mồm cắn vào đồ ăn đưa đến bên miệng chậm rãi nhai kỹ, lẳng lặng mà cảm thụ lấy hơi thở thổi tới bên tai không thuộc về mình lại đặc biệt khiến người ta an tâm: Cô biết lời nói vừa rồi của đứa nhỏ này ý vị như thế nào. Nhưng mà, cô không cách nào đáp lại...
Không khí trầm mặc lần nữa tràn ra ở trong không khí, chỉ là động tác hai người đút nhau ăn lại không có dừng lại, sau khi đồ ăn toàn bộ bị diệt sạch, Lạc Lặc kìm lòng không đặng bật cười: "Đồ vật quả nhiên ăn thật ngon"
Ngắm nhìn hộp cơm trống rỗng, Lạc Lặc ở cần cổ Ngu Mạc Tình làm một cái hít sâu, sau đó ngẩng đầu thả ra người trong ngực, tiện đà từ bên trong hộp giữ ấm lấy ra tráng miệng: "Nghe nói, cái này cũng là ngươi làm?" Lắc rau câu xanh biếc óng ánh trên tay, Lạc Lặc nhất thời cười đến mở to mắt, đối với nàng mà nói, đây là tráng miệng nàng thích nhất
"Ừm! Lỗ Đức nói, ngươi yêu thích cái này" Xoay người, cười nhìn Lạc Lặc một mặt vì thạch mà hiện ra miệng cười ngây thơ, ánh mắt của Ngu Mạc Tình càng nhu hòa chỉ là trong lúc lơ đãng, luôn là có tia mù mịt hiện lên ở nơi sâu xa đáy mắt, khiến người ta không cách nào truy đến cùng
Không thể chờ đợi được nữa múc ra một miếng, vừa định bỏ vào trong miệng lại ngừng lại, cổ tay xoay một cái liền đưa đến bên miệng Ngu Mạc Tình: "Trung Quốc có câu ngạn ngữ, hình như nói cái gì 'bách hạnh hiếu vi tiên*', ta như vậy, có tính hay không?"
(*)Bách hạnh hiếu vi tiên: Mỗi người đều có một tính, nhưng tính Hiếu thuận là cần trước hết
Dừng ở người trước mắt không quá xác định rồi lại một mặt dáng dấp chính là tự tin như vậy, Ngu Mạc Tình ở sau khi sững sờ một lát không nhịn được cười khẽ, mà trong nháy mắt tiếng cười tràn ra bờ môi trở nên dễ nghe
Nhíu mày hơi hiện ra tức giận nhìn lấy nữ nhân trước mắt che miệng lại toàn thân rung động, Lạc Lặc giơ cái muỗng không nhúc nhích, mà đầu lại là nghiêng qua
Buồn cười nhìn theo Lạc Lặc quay đầu âm thầm thì thầm, Ngu Mạc Tình ló đầu không chút do dự mà cắn vào miếng thạch đối phương đưa đến trước mắt, vị mát mẻ trơn trượt, không trách đứa nhỏ này sẽ thích: "Cuối cùng thừa nhận ta là mẹ ngươi rồi hả ?" Hai mắt hơi chớp, nhìn lên gương mặt mãnh liệt đỏ lên, Ngu Mạc Tình nhẹ nhàng thở dài, nhưng mà chỉ có bản thân cô biết, chính mình giờ khắc này trong lòng có bao nhiêu phức tạp
Tay thu hồi ở giữa không trung hơi ngừng lại, Lạc Lặc giương mắt nhìn về phía Ngu Mạc Tình lúc này khóe mắt hơi cong, quét đi vặn vẹo và bất mãn, ở sau khi trầm mặc một lát mới mở miệng: "Thì như trước đó ngươi nói, ở trên huyết thống, ta không cách nào phủ nhận điểm này" Nhưng mà, tại sao thời khắc này, trong lòng nàng sẽ cảm giác như vậy không thoải mái? Thì giống như, nàng cũng không hy vọng Ngu Mạc Tình không phải là mẫu thân của nàng...
"Mãi mãi sao?" Vấn đề cứ như vậy không để ý thoát miệng mà ra, Ngu Mạc Tình dưới vẻ mặt trấn định lại có chút lo lắng, trong mắt ngậm nụ cười cũng hiện ra một loại hoảng sợ không tự giác, nhưng là thoáng qua liền mất, đợi khi Lạc Lặc muốn nhìn rõ, cô gái trước mắt lại khôi phục dáng dấp lành lạnh trước sau như một
Tuy nghi hoặc Ngu Mạc Tình vì sao lại hỏi như vậy, nhưng Lạc Lặc ở sau khi yên tĩnh suy nghĩ một lát vẫn là gật đầu: "Mãi mãi" Mặc kệ nữ nhân này cái gì đối với nàng, chỉ cần máu trên người không có chảy hết, chỉ cần nàng còn sống, Ngu Mạc Tình mãi mãi cũng sẽ là mẹ của nàng, điểm này, ai cũng không cách nào thay đổi Nhưng không biết tại sao, điểm này lại không tên làm nàng chán ghét! Một lần nữa múc lên thạch đưa đến bên miệng của đối phương, nhưng khi thấy Ngu Mạc Tình vung lên nét mặt vui cười tuyệt sắc, nhất thời ngạc nhiên...
Nhích người, Ngu Mạc Tình chủ động đem Lạc Lặc ôm vào lòng, hai tay càng là siết chặt vòng lấy người trong ngực, chỉ có dùng hết tất cả sức mạnh toàn thân, cô mới có thể đè nén xuống đau đớn trong lòng bởi vì dày vò mà mang đến
Cẩn thận mà đem bát tráng miệng để ở một bên, Lạc Lặc vỗ lấy sống lưng người trong ngực hơi chập trùng, cho dù thân thể của Ngu Mạc Tình đang cố gắng che dấu, nhưng nàng vẫn có thể thông qua tiếp xúc của hai thân thể cảm nhận được ý run rẩy từ đối phương truyền tới: "Có để ngươi kích động như thế sao?" Nàng cho rằng lấy tính tình của Ngu Mạc Tình chắc chắn sẽ không bởi vì những cái này mà lay động
"Tiểu Lạc, phải nhớ kỹ lời của ngươi" Sợi tóc bên tai bởi vì ma sát mà rải rác, nhưng cũng không cách nào ngăn cản hai cánh tay của Ngu Mạc Tình đặt ở bên hông Lạc Lặc càng ngày càng chặt, mãi đến tận ngay cả mình cũng cảm giác đau đớn mới hơi buông ra, "Xin lỗi!"
"Nữ nhân ngốc..." Bên tai lúc ẩn lúc hiện lời mắng khiến Ngu Mạc Tình tràn ra nụ cười khổ, lại làm sao cũng không ngừng được
― ― ―
Khi đau đớn phiền lòng hết lần này đến lần khác tập kích đầu óc, Lạc Lặc chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ là ở trong chớp mắt tỉnh dậy cảm thấy toàn thân phát ra cảm giác không hài hòa, trong nháy mắt ý thức được, Lạc Lặc đột nhiên vì tình trạng của chính mình cảm thấy buồn cười
"Người thừa kế gia tộc Cách Lỗ Lặc cuối cùng tỉnh rồi" Ngữ điệu lạnh lẽo lộ ra mùi chết chóc, cũng như ý khiến Lạc Lặc ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt quen thuộc trước mắt khắc sâu vào trong mắt, trong con ngươi quen thuộc bị ánh sáng lạnh đậy
"Tứ thúc, đã lâu không gặp" Cho dù giờ khắc này bị trói ở trên cọc gỗ dơ bẩn, trên mặt Lạc Lặc cũng không thấy được chút bất kỳ vẻ sợ hãi nào, trái lại cười nói, "Nếu đã đến trấn S rồi, tứ thúc làm sao không chào hỏi với cháu gái?"
"Bốp!" Âm thanh mãnh liệt lại lanh lảnh vang vọng cả kho cũ, An Đông? Cách Lỗ Lặc hận nhất chính là Lạc Lặc dáng dấp này, rõ ràng mạng của mình thì ở trong tay người khác, nhưng đứa bé này lại có thể vênh váo hung hăng nhìn xuống chúng sinh, thì giống như, ở trước mắt nàng đều là một bầy kiến hôi: "Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, nơi này không phải Italy, ngươi chọc giận ta, đối với ngươi không có một chút nào có ích, mà đám thủ hạ kia của ngươi càng là sẽ không giống mấy lần trước tới cứu cái mạng rách này của ngươi" Nhiều lần hắn đều có thể đem người trước mắt này đưa vào chỗ chết, nhưng mỗi lần đều bị tránh khỏi, mà hôm nay, hắn tuyệt không cho phép lại có thêm chuyện như vậy phát sinh
Đi liếm đi vết máu ở khóe miệng, Lạc Lặc đảo mắt nhìn vào con mắt lóe lên sát ý dày đặc của An Đông? Cách Lỗ Lặc bật cười: "Tại sao tứ thúc mỗi lần đều na ná giống nhau? Thì không thể đổi điểm mới mẻ?" Bị bọn thúc phụ của chính mình tính toán như vậy cũng không phải chuyện một lần hai lần, Lạc Lặc lại há có thể không hiểu ý đồ muốn loại trừ nàng của bọn họ
"Tiểu Lặc a Tiểu Lặc, ngươi làm sao vẫn không hiểu? Ta hôm nay có thể dễ dàng như vậy thì tóm được ngươi, là bởi vì sao?" Thương hại nhìn con mắt ảm đạm của thiếu nữ trước mắt, An Đông? Cách Lỗ Lặc tựa hồ còn chê không đủ tiếp tục trào phúng mở miệng, "Mẹ của ngươi từ đầu đến cuối lựa chọn anh của ngươi, ruồng rẫy ngươi"
Sự thực thì như một con dao lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào trong lòng Lạc Lặc, nhắm mắt lại, tay bị trói ở phía sau chỉ có nắm chặt thành quyền mới có thể cực lực ức chế đau đớn đau đớn từ trong lòng truyền vào đầu óc, nhưng chuyện này còn xa xa không đủ, Lạc Lặc tàn nhẫn mà cắn chặt chân răng, nỗ lực ngăn lại sự phẫn nộ đáy lòng dâng lên, nàng làm sao sẽ không biết nguyên nhân? Từ khi Ngu Mạc Tình cố ý muốn lái xe nàng thì không chống cự nổi cơn buồn ngủ rơi vào trạng thái ngủ say, cho tới giờ khắc này, tất cả những thứ này chỉ cần hơi liên tưởng liền có thể thu được đáp án nàng vẫn không muốn đi thừa nhận kia, nhưng một mực, tất cả sự thực từ lâu đặt ở trước mắt: Ngu Mạc Tình, hôm nay của mười năm sau lại một lần nữa vì Ngu Phi Túc mà vứt bỏ nàng
Ha...Thật đáng cười! Trước đây không lâu, cô gái kia nàng còn có thể ôm ấp, hôn môi, nhưng bây giờ, nàng lại bị đối phương tự tay giao đến trong tay kẻ địch muốn mạng của nàng: "Ta muốn gặp cô ta" Mở mắt ra, Lạc Lặc buông ra hàm răng, khi màu máu tràn ra khóe môi, tỉnh táo làm ra yêu cầu
Nheo lại mắt, An Đông? Cách Lỗ Lặc ở sau khi quan sát Lạc Lặc tỉ mỉ đánh giá một phen đột nhiên khơi lên nụ cười quỷ dị, gọi đến tùy tùng một bên sau đó thấp giọng dặn dò, mà qua không lâu, liền thấy Ngu Mạc Tình bị mang vào kho hàng tản ra mùi mốc, chỉ là trên mặt từ lâu không thấy sự dịu dàng, có chỉ là lạnh lùng Lạc Lặc quen thuộc nhất
Giống như mười năm trước, Lạc Lặc không có lựa chọn tức giận gào thét, chỉ là yên lặng đánh giá người con gái trước mắt này sau đó nhẹ giọng chất vấn: "Tại sao?" Lẽ nào mạng của nàng so ra Ngu Phi Túc cứ không đáng giá như vậy? Tại sao mỗi lần bị vứt bỏ đều là nàng? Ánh mắt không có một chút nào dời khỏi ở trên mặt đối phương, thậm chí nhìn vào nơi sâu xa nhất đáy mắt của Ngu Mạc Tình, chẳng qua là sau khi tìm được chỉ có lạnh lùng mở miệng lần nữa, "Những ngày này cho tới nay, tất cả ngươi làm đối với ta, lẽ nào đều là giả? Trả lời ta đi, Ngu Mạc Tình!" Khắc chế không được đến cuối cùng gầm nhẹ lên tiếng, những ôn nhu kia, những nương tựa kia, những quan tâm kia, lẽ nào đều là bộ mặt ngụy trang của nữ nhân này?
Không có hồi đáp gì, ở sau khi cảm nhận được khí tức lạnh lùng từ trên người Ngu Mạc Tình duy trì không ngừng lan truyền tới, Lạc Lặc vào đúng lúc này có được đáp án của mình, khóe môi kéo lên độ cong gượng ép, nhắm mắt lại hỏi ra vấn đề muốn biết cuối cùng: "Ngươi đến tột cùng ở nơi nào hạ thuốc?" Những thứ ăn bị nàng cố ý chia sẻ cho hai người, cho nên tuyệt không phải là vấn đề của đồ ăn
Nhìn lại Lạc Lặc giờ khắc này có vẻ càng chật vật, Ngu Mạc Tình đem đầu ngón tay khẽ run không tiếng động mà chỉ lên bờ môi chính mình coi như trả lời, sau đó quay người, không nhìn sự thù hận, thất vọng cùng tuyệt vọng đan xen trên mặt của đối phương nữa
Kinh ngạc đối với đáp án trước mắt này, Lạc Lặc không thể tin nhìn chăm chăm bóng lưng hờ hững trước mắt này, cuối cùng mất khống chế cười to lên. Không trách Ngu Mạc Tình không chỉ không cự tuyệt nụ hôn kia, trái lại nghênh hợp nàng. Thì ra nữ nhân này đã sớm tính xong tất cả rồi, lợi dụng sự lưu luyến của chính mình đối với cô để tính toán nàng; Lợi dụng sự ôn nhu chính mình muốn có được mà mê hoặc nàng: "Mẫu thân đại nhân, vì con trai của ngài, ngài cũng thật là phí hết tâm tư a!" Là cảm thán cũng là trào phúng, càng là một loại căm hận sâu sắc không cách nào che giấu từng bước leo lên
Tiếng cười chói tai đâm đau thần kinh não, móng tay càng bởi vì lời nói của Lạc Lặc mà lún vào lòng bàn tay, Ngu Mạc Tình sẽ không quên lời nói của đối phương ở buổi tối ngăn chặn đùa bỡn sát thủ nói ra: Lời kính trọng đại diện sát ý!
Nàng muốn giết chính mình! Khi cái ý nghĩ này luồng vào đầu óc, toàn thân Ngu Mạc Tình cứng ngắc, mà sau đó mí mắt rủ xuống lặng lẽ che đậy đi tuyệt vọng, lần nữa giương mắt, liền không tiếp tục để ý lời nói của Lạc Lặc, mà là nhìn lên ánh mắt An Đông? Cách Lỗ Lặc: "Bây giờ, ngươi có thể thả người rồi"
Đối mặt bóng lưng không hề đáp lại chính mình, Lạc Lặc chỉ muốn cười to, nhưng mà tiếng cười lại như bị cắt ở cổ họng không phát ra được bất kỳ tiếng vang nào, nàng cười sự ngu xuẩn của mình, càng dại dột phạm cùng một sai lầm của mười năm trước, cho rằng chính mình trả giá sẽ nhận được hồi báo, nhưng quay đầu lại, đây đều là ý nghĩ mong muốn đơn phương của nàng
Mắt thấy Ngu Phi Túc bị thuộc hạ An Đông? Cách Lỗ Lặc dẫn ra trở lại bên người Ngu Mạc Tình, mà bóng người từ từ rời đi của hai người kia lại như một loại dấu ấn in dấu trong đầu Lạc Lặc vung cũng không đi, chỉ có cắn chặt răng, Lạc Lặc mới có thể ngừng lại gào thét sắp tràn ra bên miệng, ngẩng đầu lên, không muốn để nước mắt đại diên cho sự yếu ớt có cơ hội lướt xuống, đầu ngón tay càng là nặng nề lún vào trong cọc gỗ, khi trong tay cảm giác được một tia trơn dính mới một lần nữa nhìn lên hai mắt ngậm nụ cười của An Đông? Cách Lỗ Lặc
"Tiểu Lặc thực sự là đáng thương, bị mẹ ruột chính mình vứt bỏ như vậy. Nhưng mà không cần thương tâm, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên" Chậm rãi đi đến trước người Lạc Lặc, trên mặt An Đông? Cách Lỗ Lặc hiện rõ tia đắc ý khiến người ta căm ghét, "Tuy tứ thúc muốn cho Tiểu Lặc chịu phải một ít giáo huấn, nhưng mà niệm tình nghĩa nhiều năm như vậy, tứ thúc sẽ để ngươi chết đến thoải mái một chút, đương nhiên, lần này tứ thúc cũng sẽ phối hợp Tiểu Lặc, chơi một trò chơi đơn giản" An Đông? Cách Lỗ Lặc từ trong túi áo lấy ra điện thoại thuộc về Lạc Lặc, tiếp đó mở ra, "Máy định vị trên người ngươi trước khi tới nơi này cũng đã bị toàn bộ phá huỷ rồi, còn có những vũ khí sắc bén ẩn giấu kia, bất kể là trên quần áo ngươi, hay là trên đồng hồ đeo tay, hiện tại chỉ còn lại một cái này vẫn là bình yên không tổn hại, mà cái này cũng phải nhờ mẫu thân đại nhân của ngươi, nếu không phải tứ thúc tìm vẫn thật sự phí một phen công phu, nói không chắc đến lúc đó ngươi lại cũng bị người của Tiểu Lặc cứu đi rồi" An Đông? Cách Lỗ Lặc một trận không có ý tốt cười to, "Nếu như mạng của Tiểu Lặc đủ tốt, có lẽ vật này còn có thể cứu ngươi một mạng" Đem điện thoại di động đặt ở bên chân Lạc Lặc, An Đông? Cách Lỗ Lặc đột nhiên bật cười, "Nhưng mà, ngươi chỉ có thời gian hai phút" Trong nháy mắt trên màn hình điện thoại mở ra đồng hồ đếm ngước, liền thấy An Đông? Cách Lỗ Lặc cùng thuộc hạ toàn bộ lui ra, chỉ duy nhất lưu lại một mình Lạc Lặc
Mùi xăng gay mũi toàn bộ kho hàng cùng mấy câu nói của An Đông? Cách Lỗ Lặc ý vị như thế nào, Lạc Lặc rất rõ ràng, toàn thân dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi khống chế của dây thừng trên hai tay, nhưng ngoại trừ ma sát mang đến đau đớn ra lại không thu hoạch được gì, mắt thấy thời hạn nhanh chóng sắp đếm đến 0, toàn thân Lạc Lặc vô lực dựa ở trên cột gỗ, tâm tư càng là có vẻ dị thường hỗn loạn, nhưng bất luận thế nào, trước mắt luôn là khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Ngu Mạc Tình không cách vung đi: Thật sự giống như mười năm trước, chỉ là nữ nhân kia so với mười năm trước trở nên càng nhẫn tâm hơn, tự tay đem nàng đưa vào địa ngục
Khi giãy dụa trở nên chỉ là đang lãng phí thời gian, khi thời gian trở nên nháy mắt liền qua, Lạc Lặc đột nhiên hi vọng chính mình chưa bao giờ từng gặp nữ nhân kia, như vậy, có lẽ ở thời khắc chết đi thì sẽ không để sự thù hận che kín toàn bộ lồng ngực
"Tiểu Lạc..." Lo lắng kêu to thì ở trong thời khắc Lạc Lặc tuyệt vọng bỗng nhiên cửa kho hàng mở ra truyền đến mà một khắc sau liền là bạo nổ và liệt hỏa thiêu đốt...
― ― ― ― ―
Ngu Mạc Tình đang lái xe, nội tâm cũng không như trên mặt có vẻ lạnh lùng như vậy, cô không cách nào quên đi sự thù hận hiện rõ trong mắt Lạc Lặc trước đó, loại đó đủ để xoá bỏ tất cả tình cảm, khiến cô tuyệt vọng. Cô biết mình lại một lần nữa tổn thương đứa bé kia, giống như An Cách? Cách Lỗ Lặc nói, cô ở bên người Lạc Lặc chỉ có thể thương tổn nàng
Thời khắc rời khỏi đó, cô liền đem máy định vị trong xe lấy ra đặt ở góc phía ngoài kho hàng, cô hi vọng bọn thân tín của Lạc Lặc ở sau khi thấy được có thể nhanh chóng tới. Đạp lên chân ga, tăng nhanh tốc độ xe, lần này, Lạc Lặc sẽ không tha thứ cô nữa đâu!
Chớp mắt tâm tư thay đổi, tiếng nổ mạnh mãnh liệt hối hả từ sau tai truyền đến, bởi vì vụ nổ mà luồng nước nóng dâng lên càng là điên cuồng đánh úp về phía thân xe, khiến cả chiếc xe xông tới phía trước. Kinh hoảng đạp lên phanh xe, Ngu Mạc Tình quay đầu trong nháy mắt thì bị khói đen cuồn cuộn bốc lên sau xe cả kinh sững sờ ở tại chỗ, đợi lấy lại tinh thần đột nhiên điên cuồng đem xe chạy tới phía vừa đi
"Mẫu thân?" Ngu Phi Túc từ ban đầu thì trầm mặc ở trong nháy mắt xe chạy như bay lên kêu to lấy Ngu Mạc Tình giờ khắc này nhìn lên có chút mất khống chế, lại không được đến bất kỳ hồi đáp nào
Khi một chiếc xe loại hình thân dài đen kịt lướt vai mà qua, hoảng sợ trong lòng Ngu Mạc Tình từ từ hiện lên ở đáy mắt, cùng lúc đó, có mấy chiếc xe cấp tốc từ bên cạnh xe chạy qua, ở khi cô đến địa điểm phát nổ xuống xe, nhất thời bị một màn trước mắt chấn động đến mức quỳ ngồi trên mặt đất
Khói đen nồng nặc tranh nhau chen lấn bốc lên đến không trung, kho hàng cũ ban đầu vào đúng lúc này trở thành một đống than cháy đen khiến người ta không cách nào tới gần nửa bước
"..." Ngu Mạc Tình nhìn hài cốt trước mắt, cuống họng lại như bị người bóp lấy không phát ra được bất kỳ tiếng vang nào, ánh mắt càng là từ từ trở nên mờ mịt, khi ý thức bị một khắc tối tăm tập kích, hình ảnh cuối cùng trước mắt là khuôn mặt tràn đầy tổn thương tuyệt vọng kia của Lạc Lặc
Hết chương 32
Tác giả có lời muốn nói: Đối với chương này còn có hài lòng hay không >_<? ? ?
Mặc kệ có hài lòng hay không, xin mời grừ một tiếng! Mà từ chương này bắt đầu tiến vào chương ngược....
YEAH. . . . . .
Edit: Tui hỏng có hài lòng, tui ghét ma ma, tui hỏng thích ma ma rồi, tui ước gì tiểu Lạc có một ngày đè ma ma khỏi xuống giường luôn cho vừa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip