Chương 40: Xem ra là nàng đánh giá cao Ngu Mạc Tình
Chương 40: Xem ra là nàng đánh giá cao Ngu Mạc Tình
Ban đêm của cuối mùa thu đầu mùa đông ít có được tiếng vang một trận lại một trận tiếng sét điếc tai, Lạc Lặc rủ mắt, yên tĩnh nằm ở trên giường, tâm tư cũng từ rõ ràng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng không bị khống chế mà sa vào trong ngủ mê...
"Nàng ngủ rồi?" Ngoài phòng của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, Kha Trảm Tâm dựa tường nhìn theo bác sĩ Lục mặt đầy tươi cười nghẹ giọng hỏi
"Trong những loại thuốc của bác sĩ Cốc cho, có chút tác dụng an thần, cho nên chủ nhân ngủ một chút cũng không kỳ lạ" Bác sĩ Lục tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình ở trong sữa cho Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc vài giọt thuốc có thành phần yên giấc, đương nhiên, nàng có thể dùng tính mạng bảo đảm, vật kia đối với Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc tuyệt đối vô hại
Liếc nhẹ bác sĩ Lục, Kha Trảm Tâm đột nhiên cảm thấy chính mình bây giờ rất lo chuyện bao đồng, theo lý thuyết đây là chuyện của Lạc và Ngu Mạc Tình, căn bản không tới phiên nàng nhúng tay, nhưng mà...
Bật người dậy, véo lấy lông mày, sau một trận bất đắc dĩ thở dài chậm rãi mở miệng: "Bác sĩ, sáng sớm ngày mai ta sẽ tạm thời rời khỏi nơi này. Lạc thì nhờ ngươi rồi! Còn về nữ nhân kia..." Sau thời khắc trầm ngâm, Kha Trảm Tâm vung vung tay, "Chỉ cần đừng để Lạc đem chính mình làm đến như lần trước sống không bằng chết như vậy nữa, tất cả thì tùy nàng đi!" Chuyện nên giải quyết chung quy phải giải quyết, bạn bè làm đến mức độ này, nàng cũng coi như là nhân từ rồi
"Đi đâu?" Theo dáng dấp hiện tại này của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, Kha Trảm Tâm vậy mà sẽ lựa chọn rời khỏi để bác sĩ Lục có chút kinh ngạc, bởi vì đối với tất cả họ mà nói, thân thể hiện tại của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc còn đang trong giai đoạn khôi phục, vừa không tốt, nói không chừng tất cả nỗ lực của họ đều phải như muối bỏ biển
"Tìm yêu tinh" Trong nháy mắt lời rơi xuống, Kha Trảm Tâm kìm lòng không đặng lộ ra vẻ mặt "thống khổ", đầu ngón tay càng là không khỏi run nhẹ, thì giống như mang trong lòng hoảng sợ đối với người sắp muốn tìm, "Yêu tinh đó nhất định có cách có thể để Lạc sống thêm mấy năm nữa"
Trên thế giới này ai còn có năng lực lớn như vậy làm được loại trình độ đó? Bác sĩ Lục tò mò bắt đầu ở trong não tính toán mấy vị bác sĩ nổi tiếng trong giới y, nhưng bất luận nhân vật nào đều không cách phù hợp với trong miệng của Kha Trảm Tâm; Mà thật sự muốn nói đến bác sĩ giống như yêu tinh kia, là không phải Cốc Mật còn ai khác, nhưng nữ nhân kia hiển nhiên không phải
"Đối phương có thể tin được không?" Tuy cảm thấy hỏi như vậy rất ngu, nhưng bác sĩ Lục là thật sự rất tò mò, còn sẽ có một người như vậy tồn tại
"Chỉ cần nàng đồng ý, sẽ không có người có thể đáng tin hơn nàng" Xoa bóp bên trán hiện ra đau đớn, đối với Kha Trảm Tâm mà nói, làm sao để yêu tinh kia chịu giúp đỡ mới là vấn đề phiền lòng nhất
"Chúc ngươi nhiều may mắn!" Từ hành động của đối phương để xem, liền cảm thấy Kha Trảm Tâm lần này đi sẽ không quá thuận lợi, nhưng bất kể như thế nào, có hi vọng luôn là dễ chịu hơn bây giờ tuyệt vọng chờ đợi
― ― ―
Xuyên thấu qua cửa nhìn giọt mưa khổng lồ từ bầu trời đen kịt rơi xuống lại như là không hề có lúc dừng, ánh mắt của Thiệu Nhuế ngược lại rơi vào trên thân ảnh thật nhỏ xa xa, sau đó cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn, mãi đến tận bị cái ôm ấp áp ôm vào mới lấy lại tinh thần: "Tiểu Ngốc, nữ nhân kia còn tiếp tục như vậy, thân thể sẽ sụp đổ" Từ khi bắt đầu nàng nhìn thấy nữ nhân kia đến bây giờ gần có mười tiếng rồi, mưa cũng rơi sắp năm tiếng, nhưng nữ nhân trước cửa sắt kia lại từ đầu đến cuối không hề rời đi nửa bước, mặc cho nước mưa xối rửa
Sợi tóc màu bạc nữa dài rối tung ở đầu vai, Cổ Ấu Nhạc thuận theo ánh mắt của Thiệu Nhuế nhìn về phía xa xa, tầm mắt bị mưa to dày đặc che khuất ngoại trừ chỉ có thể miễn cưỡng thấy được một bóng người nho nhỏ ra cũng không thấy rõ cái khác nữa, nhẹ nhàng ôm chặt người trong lòng, mà tiếng nói lại là bỗng nhiên trầm thấp: "Ngươi nhìn bao lâu rồi?"
Nghe bên tai rõ ràng dò hỏi có chứa ghen tuông, Thiệu Nhuế nhợt nhạt nở nụ cười: "Buổi trưa khi đang vì Cách Lỗ Lặc tiểu thư đưa đồ ăn dinh dưỡng chỉ thấy đã có người đứng ở bên ngoài, mà vừa rồi sau khi tắm xong vừa vặn lại liếc mắt nhìn phía ngoài, nếu như không có bất ngờ, ta nghĩ, hẳn là cùng một người, không phải sao?" Xoay người, buồn cười nhìn vào con ngươi đối phương, Thiệu Nhuế nhón chân lên ở trên chóp mũi của Cổ Ấu Nhạc nhẹ nhàng in lại một nụ hôn
Nhắm mắt lại hưởng thụ lấy thân mật của giờ khắc này, Cổ Ấu Nhạc nhếch miệng lên độ cong sung sướng, đợi lần nữa mở mắt liền nhìn thấy sự nhu hòa trước sau như một trong mắt của Thiệu Nhuế: "Trả lời miễn cưỡng qua cửa. Nhưng mà, ngươi không nên đem sự chú ý đặt ở trên người không liên quan" Nghiêng người cắn gặm lấy bờ môi của người trong ngực, mà ở sau khi có được hồi đáp liền thật sâu hôn lấy nữ nhân trước mắt mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đều ôn nhu như nước
Nhẹ nhàng đẩy ra người trước thân, Thiệu Nhuế ngẩng đầu ngậm lấy nụ cười, giả vờ nghi hoặc mà mở miệng: "Người nào là không liên quan?" Đầu ngón tay điểm lên bờ môi trắng mịn, làm như đang suy nghĩ trầm thấp tự thuật, "Hình như ở Italy, ngoại trừ Cách Lỗ Lặc tiểu thư ra, người khác đều là không liên quan đó..." Ngữ điệu uyển chuyển càng kích động lên dục vọng đè nén rất lâu của Cổ Ấu Nhạc, hận không thể lập tức đem nữ nhân giả ngu trước mắt mạnh mẽ đè ngã thương yêu
Cùng lúc nghĩ như thế, Cổ Ấu Nhạc cũng cụ thể mà hành động, chỉ là vừa định đẩy ra một y vật cận thân của người bị đặt ở dưới thân, lại nghe thấy từ ngoài phòng truyền đến tiếng trò chuyện trầm thấp
"Nữ nhân phía ngoài kia đứng lâu như vậy, hơn nữa còn đội mưa, ngươi nói có thể có chuyện hay không?"
"Cho dù không có chuyện, cũng sẽ dầm ra bệnh! Xem ra lần này chủ nhân thực sự là quyết tâm rồi!"
"Lẽ nào thì để nữ nhân kia luôn đứng hoài? Lúc này sắp mùa đông, vừa không tốt, nói không chừng sẽ gây ra nhân mạng"
"Chủ nhân cũng không sợ, ngươi sợ cái gì? Đừng lôi thôi, mau làm việc đi"
Chặn lại hai tay tác quái của Cổ Ấu Nhạc, Thiệu Nhuế yên lặng suy nghĩ sau đó không xác định hỏi: "Nếu như..." Chỉ là lời còn chưa nói xong đã bị đối phương lấy nụ hôn phong bế miệng, sau khi ý thức được thân thể dần dần bị nhiệt tình lần nữa khiêu khích, triền miên trên bờ môi mới dần dần rời đi, nhìn người gục phía trên chính mình, ánh mắt lộ ra không hiểu nồng đậm
"Đó là chuyện của bản thân gia tộc Cách Lỗ Lặc, đừng dính líu" Cúi đầu hôn lên cái cổ có được độ cong đẹp mềm mại trắng nhỏ, in lại từng một dấu vết nóng rực, "Huống chi, ngươi chỉ cần nhìn ta, nghĩ ta, là được rồi!"
"Ưm..." Không cách nào che giấu rên rỉ đè nén chảy ra khỏi miệng, Thiệu Nhuế hai tay ôm vòng lấy cần cổ của Cổ Ấu Nhạc, thừa nhận từng làn sống công kích của đối phương, mà khi ý thức mơ hồ cũng khó mà suy nghĩ nữa, có một nghi vấn trong chớp mắt xông lên não: Nữ nhân kia và gia tộc Cách Lỗ Lặc là quan hệ như thế nào?
Bên trong hoan ái, Cổ Ấu Nhạc theo bản năng ý thức được nữ nhân dưới thân thất thần, mà lấy trừng phạt người yêu đang nghĩ ngợi những chuyện khác, đầu ngón tay mạnh mẽ tiến vào thân thể đối phương, cũng toại nguyện có được sự chú ý toàn bộ tinh thần của Thiệu Nhuế và tiếng rên cấp thiết mà lên, cùng lúc đó, bá đạo tuyên bố: "Đêm nay, ngươi đừng hòng ngủ..."
― ― ―
Thể lực từ lâu bởi vì đứng thẳng mà tiêu hao hết, quần áo trên người từ lâu bởi vì nước mưa mà ướt át đến có vẻ nặng dị thường, Ngu Mạc Tình ở trong mưa dựa vào cửa sắt chậm rãi ngồi xổm xuống, cho đến cuối cùng vô cùng chật vật ngồi dưới đất, cong lên đầu gối, giương mắt nhìn lên bóng đêm đen kịt như mênh mông vô bờ, còn có mưa to mãi mãi không dừng kia, hai tay không kìm lòng nổi ôm vòng đầu gối, cũng đem mặt vùi vào giữa gối
Bên tai thanh âm của nước mưa va chạm mặt đường từ xa đến gần, từ lanh lảnh trở nên mông lung, sợi tóc đen kịt mềm mại bị nước mưa làm ướt đến rơi khỏi cái kẹp tóc cố định rủ xuống ở trên mặt, Ngu Mạc Tình cảm thụ lấy quanh thân bị hàn khí lạnh lẽo toàn bộ bao trùm, thân thể vốn là yếu ớt không nhịn được một lần lại một lần run rẩy, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn là yên tĩnh chờ đợi
Theo thời gian trôi qua, mưa tựa hồ không có một chút nào xu thế dừng lại, Ngu Mạc Tình ôm vòng hai đầu gối, đầu ngón tay chậm rãi nắm lấy ống tay áo mà cắm vào lòng bàn tay, trong đầu cúi thấp xuống ngoại trừ tiếng mưa rơi vẫn là tiếng mưa rơi, mà trước mắt cũng bắt đầu dần dần trở nên tối tăm, chỉ là loại tối tăm này không giống với bóng đêm đen kịt, ngược lại là một loại màu sắc càng thâm trầm khác, thân thể cũng so với trước đó run rẩy đến càng lợi hại hơn, mãi đến tận khi ý thức được, mới phát hiện sức mạnh của toàn thân giống như bị mạnh mẽ rút khỏi không sử dụng ra được bất kỳ sức lực nào, hai chân càng bởi vì uốn cong thời gian dài mà có vẻ cứng ngắc, vừa định đứng lên, thì bị cảm giác hoa mắt trong đầu truyền tới tấn công lảo đảo một cái, cuối cùng không trọng lực ngã trên mặt đất, trước mắt càng là trong nháy mắt bị bóng tối bao phủ...
Thân thể cứ như vậy không hề phòng bị, cô độc ngã vào trước cửa sắt tràn đầy nước mưa, cửa lớn của gia tộc Cách Lỗ Lặc lại chưa vì vậy mà mở ra, mà dáng dấp đóng lại chặt chẽ của nó lại càng giống như là đang cười nhạo người ngu xuẩn ngã xuống đất không dậy nổi kia, ở dưới sự va chạm của nước mưa phát ra tiếng kêu chói tai, như tiếng cười trào phúng trầm thấp
― ― ―
Khi Lạc Lặc từ trong ngủ mê tỉnh lại mở hai mắt ra, con ngươi từ mông lung của lúc đầu chuyển hướng rõ ràng, tiếp đó trừng lớn, đứng dậy bước nhanh đi tới phía trước cửa sổ, sau khi nhìn thấy tình huống trước cửa sắt xa xa không có một bóng người, nhất thời sững sờ ở tại chỗ, sau đó trong lòng liền nổi lên một luồng cảm giác không biết là thất vọng hay là vui mừng, lòng bàn tay không tự chủ chống lấy trán cắm vào trong tóc trắng xám cũng chậm rãi ngồi vào trong sô pha bên cửa sổ
"Tỉnh rồi? Thời gian không còn sớm, ngươi nên dùng đồ ăn rồi!" Bác sĩ Lục đẩy cửa ra sau khi nhìn thấy bóng người bên cửa sổ nhẹ giọng mở miệng, chỉ là sau khi nhìn thấy đối phương một mặt vẻ phức tạp không hiểu nói, "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Một khi đề cập đến thân thể, bác sĩ Lục liền không tự chủ được có vẻ có tia khẩn trương. Bởi vì chỉ có trời mới biết, vị gia chủ mới của gia tộc Cách Lỗ Lặc này, thân thể có không tốt cỡ nào. Quan trọng nhất là, hai ngày nay vừa vặn là ngày "Đòi mạng" nhất của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc
"Không phải. Ngươi đi xuống đi, ta đợi chút thì đến" Trong lòng Lạc Lặc cười lạnh: Xem ra là nàng đánh giá cao Ngu Mạc Tình. Nữ nhân kia, chỉ đến như thế!
Tắm gội xong xuôi, Lạc Lặc xuống lầu chuẩn bị dùng cơm, chỉ là sau khi nàng không thấy được người nào đó lẽ ra nên xuất hiện, hỏi nữ nhân đang ngồi đàng hoàng ở bên cạnh bàn ăn kia: "Bác sĩ Lục, Kha Trảm Tâm đâu?" Tại sao sáng sớm thì không thấy bóng người?
"Kha tiểu thư nói rồi, nàng sẽ rời đi một quãng thời gian, nếu như ngươi có việc, có thể trực tiếp gọi điện liên lạc nàng" Hạ thấp báo trong tay, bác sĩ Lục liếc nhìn Lạc Lặc nhíu lông mày sau đó không nhanh không chậm đáp lại. Chỉ là, nếu như cẩn thận nhìn kỹ, có thể phát hiện bên trán nàng đang từ từ chảy ra mồ hôi đáng nghi
Rời khỏi? Lạc Lặc đối với việc này cũng không có truy hỏi thêm, bởi vì có một hiện tượng càng kỳ lạ thu hút sự chú ý của nàng: "Trong nhà xảy ra chuyện gì?" Tại sao mỗi người nhìn thấy nàng thì giống như nhìn thấy quỷ mà tránh né?
Đối mặt với vấn đề của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, mồ hôi bên trán của bác sĩ Lục tuông ra càng nhanh chóng, sau đó không có dấu vết lau đi mồ hôi, sau khi quan sát tỉ mỉ đối phương một phen, nhận ra được Lạc Lặc chỉ là nghi hoặc đơn thuần mới mở miệng: "Có thể là vội vã đi toiles thôi!" Lý do cái qu*ần gì? vậy mà nàng nói ra được
"Bác sĩ Lục, các ngươi có chuyện gì đang gạt ta?" Lạnh lẽo trong ngữ khí khiến bác sĩ Lục toàn thân phát run, sau một lúc run rẩy thấy được Cổ Ấu Nhạc đi tới phía sau Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc như thấy được cứu tinh vồ tới, "Tiểu công tước đại nhân, chủ nhân đang hỏi hôm nay trong nhà xảy ra chuyện gì, ta cho rằng, điểm này ngài càng rõ ràng hơn ta" Nếu như không phải người trước mắt này, nàng căn bản cũng không gặp phải cái tội này
"Ta cũng là vì chuyện này mà đến, Lạc, nữ nhân ngày hôm qua luôn đứng ở ngoài cửa bởi vì thể lực không chống đỡ nổi ở lúc nửa đêm ngất rồi, sáng nay Nhuế thấy được liền tự mình để người làm đem người khiêng vào, hiện tại bác sĩ Trữ đang trị liệu, tình huống, tựa hồ cũng không lạc quan..."
Hết chương 40
Edit: Thông báo bà con nha, bộ này có tổng cộng 56 chương. trước đó khi đào hố bộ này thì trong tay tui chỉ có 43 chương thôi, nhưng sau đó tui thấy tác giả đăng trên baike thêm mấy chương nữa, nên vội vội vàng vàng lưu lại, bây giờ thì chỗ đó hình như bị xóa rồi, nếu có thay đổi gì nữa tui sẽ báo sau kaka
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip