Chương 121: Chị trộm đi trái tim em rồi
Edit: phuong_bchii
_________________
Cuối thu khí trời mát mẻ, thời tiết vừa đẹp. Mặt trời treo trên bầu trời lộ ra ánh sáng không nóng không lạnh, vô cùng dễ chịu.
Ba giờ chiều, đoàn người lái xe xuất phát, Quý Liên Tinh bấm thời gian, lúc đến vừa đúng lúc trời tối, mọi người có thể ăn cơm tối.
Lần này đi đến khu cắm trại ở biệt thự vùng ngoại ô, đồ ăn có thể tự mang có thể mua, mọi người lựa chọn tự chuẩn bị nguyên liệu tươi mới.
Một chiếc xe cỡ lớn cốp sau đều chất đầy, đặc biệt mời một tài xế đến lái xe, còn mọi người lại ở trong xe chơi trò chơi.
Chỉ là một trò chơi poker đơn giản, Lý Hướng Ngạn lại thua đến nỗi đến cả mẹ cũng không nhận ra.
"Nhanh lên, gửi lì xì vào nhóm đi! Đừng quỵt nợ nha anh Tiểu Lý."
Lý Hướng Ngạn dừng lại ở giao diện, lề mề hồi lâu, cuối cùng vẫn không gửi lì xì đi, "Hình như số dư không đủ!"
"Không phải chứ, có năm tệ thôi mà..." Giang Thự phá đám không nói, còn trêu chọc anh: "Muốn quỵt nợ cứ nói thẳng ~ bọn em không thiếu năm tệ này!"
"Năm tệ anh có thể không lấy ra được sao, đang rút tiền đây!" Thấy Lý Hướng Ngạn cầm điện thoại chọc tới chọc lui, cuối cùng lì xì cũng được gửi, Giang Thự nhận ngay.
Hứa Thư Hạ đặt bài xuống, tỏ vẻ không chơi nữa, Lý Hướng Ngạn tán thành.
"Giang Thự thắng nhiều nhất! Em xem ẻm cười vui chưa kìa!"
Giang Thự không cho là đúng, trả lời anh: "Bằng bản lĩnh nha ~ anh Tiểu Lý của chúng ta tài nghệ không bằng người cũng hết cách ~"
Lý Hướng Ngạn bị nghẹn lại, anh thua tiền còn bị ghẹo, người phụ nữ Giang Thự này thật sự là quá xấu xa!!!
Cách đích đến còn có một giờ đi xe, mọi người rảnh rỗi bắt đầu tán gẫu. Bởi vì trong này đều là con gái, chỉ có một "chị em" là Lý Hướng Ngạn, chủ đề bất giác chạy về phía anh.
Từng câu hỏi kỳ lạ khiến Lý Hướng Ngạn suýt chút nữa không chống đỡ được, nhưng anh vẫn đáp lại từng câu một, từ tình sử của mình đến một số chuyện trong giới, mọi người nghe đến say sưa.
"Vậy đó là lý do tại sao bây giờ anh không có bạn trai?"
"Ừ, cảm thấy không có thú vị, hiện tại cho dù muốn, cũng phải tìm một người đàng hoàng."
Giang Thự phì cười một tiếng, lời "đàng hoàng" như vậy lại có thể từ trong miệng Lý Hướng Ngạn nói ra, thật sự là sống lâu mới thấy.
Lý Hướng Ngạn tức giận, trừng mắt liếc Giang Thự một cái, trong ánh mắt như thể đang nói "Em trước kia tốt đến đâu".
Nhận được ánh mắt của anh, Giang Thự câm miệng không nói, đừng chọc giận đàn ông, đặc biệt là 0, nếu không bạn không biết câu tiếp theo người đó sẽ nói cái gì.
Cứ như vậy hai người lời qua tiếng lại, xe lắc lư lắc lư rốt cuộc cũng đến nơi.
Vừa xuống xe, một căn biệt thự kiểu kép đập vào mắt, quan trọng nhất không phải biệt thự, mà là sân phụ của biệt thự.
Giá nướng BBQ, lều trại, một cái giá đựng đầy rượu, giá đựng thức ăn, cách đó không xa còn có bàn đã dựng xong, bên trên là trống Jazz và guitar điện. Thật ra tất cả mọi người đều biết hôm nay Quý Liên Tinh muốn cầu hôn, ở đây ngoại trừ Lý Hướng Ngạn và Giang Thự không biết, những người khác đều biết.
"Chúng ta lấy đồ trong cốp xe ra đi ~ làm chút thịt nướng BBQ ăn thôi ~"
Trong cốp xe là nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ sớm, thịt tươi cùng với rau dưa, cùng với một ít trái cây đương mùa. Nhiều người, mọi người mỗi người dọn một chút, rất nhanh khu thịt nướng BBQ đã được bày đầy ắp.
Giang Thự từ trong xe lấy ra một cái bánh kem lớn, đây là ngày hôm qua cô đến tiệm bánh ngọt làm, chủ quán nói sau khi làm xong đặt ở trong tủ lạnh cả đêm vị sẽ ngon hơn.
"Có thể bắt đầu làm chưa?" Mạnh Tiêu xắn tay áo lên chuẩn bị thi thố tài năng, nói chung nướng thịt cô ấy đều là nướng cái kia.
Tôn Khiết ở một bên lén nhìn cô ấy, khóe môi không ngừng nhếch lên, đi tới bên cạnh cô ấy nói: "Có thể, chúng ta cùng làm."
Rất nhanh màn đêm buông xuống, bầu trời biến thành màu đen sẫm, bóng cây bên cạnh bãi cỏ biến thành màu đen, khảm thật sâu vào trong màu lam kia, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Nhân viên công tác mang than lên cho mọi người, bắt đầu nướng thịt, phết dầu, phết thì là một cái, trong nháy mắt liền có mùi thơm.
"Mọi người muốn ăn cái gì thì lấy tới đây, cho mọi người nếm thử tay nghề của tôi!" Mạnh Tiêu nói với mọi người, Lý Hướng Ngạn đói bụng, trực tiếp cầm một nắm nấm đặt lên giá nướng, cười nói: "He he, tôi thích ăn cái này."
Giang Thự đặt bánh kem lên bàn, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai.
"Tiểu Quý đâu?"
Hứa Thư Hạ thờ ơ nói: "Cô ấy và Dụ Mộng đi vệ sinh rồi."
Cùng lúc đó, trong phòng vệ sinh.
Quý Liên Tinh vừa xoa tay vừa giậm chân, Dụ Mộng một bên khoang hai tay nhìn nàng, nhịn không được cười nàng: "Có căng thẳng như vậy sao?"
"Căng thẳng chứ! Lần đầu tiên mà! Hơn nữa đời này chỉ có một lần!"
Dụ Mộng vỗ vỗ vai nàng, trấn an nàng: "Cứ làm theo quy trình bình thường của chúng ta, đừng lo lắng."
"Cậu nói xem liệu chị ấy có đồng ý không? Hoặc là nói cảm thấy quá nhanh?"
Dụ Mộng lắc đầu, "Không, mình thấy chị ấy sẽ lập tức đồng ý cậu, cái này cậu không cần lo lắng."
"A a a a a!!!" Quý Liên Tinh đi tới đi lui vài lần, cuối cùng đến bồn rửa mặt, nước lạnh hắt lên mặt nhiều lần mới nói: "Được, mình không căng thẳng nữa." Nàng nhìn Dụ Mộng, lại hỏi: "Nhẫn của mình ở trong túi cậu đúng không?"
Dụ Mộng vỗ vỗ túi quần, "Ở đây, đừng lo lắng, đừng căng thẳng, đều là người quen, bọn mình đều chống đỡ cho cậu."
Hai người ở trong phòng vệ sinh chừng mười phút, Dụ Mộng dỗ tới dỗ lui, Quý Liên Tinh cuối cùng không căng thẳng như vậy nữa.
Khôi phục tâm trạng một chút mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi ra ngoài Lý Hướng Ngạn đang ăn thịt nướng vui vẻ.
"Giang Thự đâu?"
Lý Hướng Ngạn chỉ chỉ chiếc RV: "Ở trong xe, chắc là sắp tới rồi."
Quý Liên Tinh chuẩn bị đi tìm cô, lại bị Lý Hướng Ngạn kéo lại, "Đừng đừng, trước tiên đừng đi, ẻm sẽ trở lại ngay, mau tới nếm thử nấm này, ngon cực kỳ!"
Nấm thơm thì thơm, nhưng Quý Liên Tinh không muốn ăn, nhiều ớt quá, lát nữa nàng còn phải hát.
Quý Liên Tinh đột nhiên có chủ ý, "Vậy anh lên xe giúp em ngăn chị ấy lại, mười phút sau thả chị ấy ra."
"Hả?" Người ngoài cuộc Lý Hướng Ngạn tỏ vẻ hoang mang, "Tại sao?"
"Em muốn cầu hôn chị ấy! Mau mau!"
Đồng tử Lý Hướng Ngạn chấn động, nấm ngon rơi xuống đất, hai người này dù sao cũng là một đôi, đến cả cầu hôn cũng phải cùng nhau.
"Hả? Em em em em ——" Rốt cuộc có nên nói không? Đầu Lý Hướng Ngạn nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ một chút, nói dường như không có ý nghĩa, vì vậy lựa chọn câm miệng, "Được, anh lên xe chặn em ấy, giao cho anh."
Sau khi anh đi, Quý Liên Tinh hét to mấy tên tham ăn đang nướng thịt nướng.
"Nhanh lên các chị em, tôi bắt đầu đây!"
Đồ đạc trong tay Mạnh Tiêu vừa đặt xuống, Tôn Khiết nhanh chóng lấy đồ đã chuẩn bị sẵn ra, mọi người bắt đầu bận rộn thành một nồi cháo, "Chết tiệt, mau mau mau! Nào nào! Đưa nhẫn cho mình."
"Tắt đèn bên này đi!"
"Bật đèn trên bàn lên, để Giang Thự chỉ có thể nhìn thấy cô ấy!!!"
"Làm đi!! Mấy anh kia đâu? Kêu ra đây!"
Hứa Thư Hạ vung tay lên, bên kia sân có mấy người chạy tới, bọn họ là Bazz và tay trống Quý Liên Tinh mời đến, người hỗ trợ đệm nhạc.
Đã muốn cầu hôn, Quý Liên Tinh quyết định hát cho cô gái của nàng một ca khúc.
*
Giang Thự còn ở trong xe, cầm di động trong tay đang nhìn cái gì đó.
Lý Hướng Ngạn đi vào, nhìn cô một cái: "Làm gì vậy, ở trong xe miết, bạn gái em cũng không cần sao?"
"Làm sao đây? Em hồi hộp!!!" Giang Thự thở mạnh mấy cái, cô đang xem chính là bản thảo sớm đã viết xong, thuộc vô số lần những vẫn rất hồi hộp.
"Phụt, em hồi hộp cái gì? Em mà cũng có lúc hồi hộp sao?"
"Anh muốn cầu hôn người khác anh không hồi hộp sao? Lỡ như cô ấy không đồng ý em thì làm sao!"
Lý Hướng Ngạn liếc mắt một cái, cảm thấy mình đã bị lộ, lời cầu hôn hai chiều này còn đang lo lắng không đồng ý? Anh thấy Giang Thự căng thẳng như vậy, đợi lát nữa người được cầu hôn là ai còn chưa biết đâu.
"Đừng quan tâm lung tung, không thành vấn đề."
Giang Thự có chút do dự, "Thật sao? Lỡ lát nữa em căng thẳng nói không ra lời thì làm sao đây?"
"Em......" Lý Hướng Ngạn cảm thấy người trung gian này thật nghẹn, nhưng vẫn nuốt sống, nói: "Cmn em có thể đừng nghĩ nhiều như vậy được không, sao em ấy có thể không đồng ý! Anh nói cho em biết! Đây là cơ hội rất hiếm có đó, bà cô già ~"
Giang Thự: "......"
Cô hít sâu mấy hơi, cảm xúc này vẫn phải tự mình điều tiết.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Lý Hướng Ngạn lại đè bả vai cô xuống.
"Em ngồi xuống đi."
Vẻ mặt Giang Thự hoang mang: "Tại sao?"
Bởi vì còn kém ba phút... Nhưng Lý Hướng Ngạn không dám nói.
"Bởi vì anh cảm thấy em chưa sẵn sàng, hãy hít một hơi thật sâu và làm theo anh, phù ~~~"
Giang Thự thật đúng là làm theo.
"Lại hít ~~" Lý Hướng Ngạn biểu diễn ra sức, hai khối cơ ngực đều hút ra.
Giang Thự nhìn đến ghê tởm, quay đầu đi chỗ khác, "Được rồi, đừng làm em buồn nôn, em muốn ra ngoài."
Cô đã đứng dậy, Lý Hướng Ngạn còn muốn ngăn cô lại, kết quả Giang Thự vẫn đi về phía cửa xe, nhìn lại thời gian, chỉ còn một hai phút nữa, nghĩ thầm bên ngoài chắc đã chuẩn bị xong rồi.
Cụ thể là thế nào, Lý Hướng Ngạn thật ra cũng không biết.
Cửa xe mở ra trong nháy mắt đó, bên ngoài tầm mắt rất đen, cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí ngay cả than lửa trên vỉ nướng BBQ cũng không có.
Phản ứng đầu tiên của Giang Thự là: cúp điện?
Lý Hướng Ngạn đứng ở phía sau cô, rất tò mò, nhưng không nói gì, anh biết lúc này nhân vật chính không phải anh, ít nói thì tốt hơn.
Giang Thự đi xuống xe, phát hiện các nàng đều không thấy đâu, đang muốn nói chuyện với Lý Hướng Ngạn phía sau, bàn đã dựng xong bên kia đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng ấm áp dừng ở giữa bàn, là Quý Liên Tinh, nàng ngồi ở trên ghế dài, trong lòng ôm đàn guitar điện, tóc dài như thác nước, dưới ánh đèn chiếu rọi, đường nét gương mặt tinh xảo giống như nữ thần bước ra từ trong tranh, một đôi mắt thiện long đưa tình, lóe ra tình yêu nồng nàng.
Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, cái loại phong tình trời sinh này giống như lần đầu tiên ở quán bar nhìn thấy nàng ca hát, nàng là một cục đá rơi vào trong rượu vang đỏ, cảm giác lạnh lẽo cùng nhiệt tình đan xen nhau, làm cho trái tim Giang Thự đập mạnh.
Quý Liên Tinh thổi vào micro, giống như đang nói với Giang Thự, nàng sắp hát rồi.
Tay trống và tay Bass phía sau bắt đầu hòa tấu khúc dạo đầu.
Khúc nhạc dạo vừa vang lên, Giang Thự biết ngay là bài hát nào, tên là 《Made for Mermaid》, thật ra trước đây Giang Thự chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng gần đây Quý Liên Tinh luôn ở nhà, còn kéo cô nghe cùng, có thể không quen tai cũng khó.
Thì ra đã sớm có âm mưu.
Đây là một bài hát mang tính chất rock, bass và guitar điện đều dùng tới.
Bài hát gốc là nam hát, nhưng giọng nữ Quý Liên Tinh hát lên cũng không đột ngột.
Khi nàng mở miệng hát câu đầu tiên, Giang Thự có chút kinh ngạc, cô còn không biết Nhím Nhỏ đáng yêu của cô hoá ra cũng có thể hát giọng trầm.
Tại sao cô ấy lại hát cho mình? Giang Thự nghĩ thầm, nhưng cô không nghĩ ra đáp án.
Được chủ bữa tiệc hát cho, Giang Thự có ảo giác mình mới là người đón sinh nhật.
Nhưng cô không quản được nhiều như vậy, cảm thấy Quý Liên Tinh hát quá êm tai, rất nhanh bị giọng hát trong trẻo của nàng hấp dẫn đến.
Saturn Saturn's ascending,
Sirens spell a name for you,
All I want is you darling.
I fall on a knee...
Nàng hát lại câu đó, còn tự sửa lời bài hát, "Quỳ xuống cầu nguyện" thành "Quỳ một gối xuống đất".
Mà khi hát đến "I fall on a knee", Giang Thự vừa vặn đi tới bên cạnh nàng, Quý Liên Tinh buông đàn guitar trong tay xuống, quỳ một gối xuống, lấy ra một cái hộp từ trong túi.
Nàng mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
"Giang Thự, em có thể đeo cho chị không?"
Giang Thự hít sâu một hơi, đây là điều cô không dự đoán được, vốn cô không muốn khóc trước mặt nhiều người như vậy, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Cô cũng lấy ra một cái hộp từ trong túi, đưa cho Quý Liên Tinh, bản thảo gõ xong đều đã quên, nói chuyện còn kèm theo tiếng khóc nức nở: "Em đeo trước đi."
"Vãi!" Lý Hướng Ngạn ở phía sau nhịn không được kêu lên, rất nhanh lại che miệng, không dám nói chuyện, anh cảm thấy có chút cảm động. Quả nhiên hình ảnh này hoàn toàn dựa vào tưởng tượng là tưởng tượng không ra.
Những người khác cũng là một biểu cảm đẩy thuyền, tất cả mọi người đều cho rằng Quý Liên Tinh muốn cầu hôn, còn Lý Hướng Ngạn cho rằng Giang Thự muốn cầu hôn, họ đều cố gắng giữ bí mật cho hai người.
Không nghĩ tới cuối cùng hai người này lại đụng vào nhau, thích hai chiều, cầu hôn hai chiều, là tình yêu không sai.
Không ai hô ở bên nhau, cũng không ai hô đồng ý với cô ấy, tất cả mọi người im lặng không có quấy rầy.
Mỗi chiếc nhẫn đều là một đôi, nên...
"Bốn cái nhẫn à." Tay Quý Liên Tinh cầm nhẫn đều run rẩy.
Giang Thự khóc dữ dội, nhưng vẫn bật cười, "Mỗi người đeo hai cái."
Ngón áp út hạ xuống một cái nhẫn, Quý Liên Tinh cười nói: "Hai cái còn lại làm thành dây chuyền đi."
Thế là họ trao nhẫn cho nhau, khi nhẫn thật sự đeo trên tay hai người, bạn bè mới bắt đầu hoan hô.
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Trăm năm hạnh phúc! Mãi mãi ở bên nhau cho tôi! Đệch! Sao mình lại khóc chứ!" Dụ Mộng lau nước mắt, nói chuyện đều run rẩy.
"Chúc mừng Tiểu Quý!"
Lý Hướng Ngạn nhân lúc hỗn loạn nói bừa: "Chúc mừng vợ nha ~ nhặt được bảo bối rồi ~"
Quý Liên Tinh đưa cho Giang Thự một tờ khăn giấy, bảo cô đừng khóc.
Kết quả Giang Thự khóc càng to hơn, vừa khóc vừa rút nói: "Tại sao em không nói trước cho chị biết, hu hu hu..."
"Vậy thì không có bất ngờ rồi."
"Chúng, chúng, chúng, chúng ta có phải tính là kết hôn rồi không? Chị có thể gọi em là vợ sao?"
"Ha ha, vẫn chưa được đâu ~ đây là cầu hôn thôi cục cưng, chúng ta từng bước từng bước đến, một bước cũng không thể thiếu, chúng ta còn phải làm hôn lễ, còn phải ——"
Quý Liên Tinh nháy mắt với Dụ Mộng, Dụ Mộng trong nháy mắt bừng tỉnh, suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính, lập tức chạy tới đưa cho nàng một quyển sổ nhỏ.
Quý Liên Tinh nhét giấy chứng nhận bất động sản vào trong lòng Giang Thự, nói: "Em biết chị không thiếu cái này, nhưng em muốn cho chị, nó đại diện cho em muốn có một gia đình với chị, ngôi nhà thuộc về em và chị, được không?"
Giang Thự nước mắt lại ngừng không được, người phụ nữ này cố ý muốn cho cô khóc.
Quý Liên Tinh còn nói: "Cùng nhau trang trí?"
"Hu hu hu, có thể."
Thấy Giang Thự khóc, Quý Liên Tinh càng nhìn càng hăng hái, cười nói: "Thêm một con chó nữa?Nhà này rất lớn, còn có vườn hoa, lại yên tĩnh, chúng ta còn có thể trồng hoa cỏ."
"Hu hu hu, có thể, em nói cái gì thì là cái đó."
Quý Liên Tinh không trêu cô nữa, ôm Giang Thự vào trong lòng, nàng tựa vào vai Giang Thự, cảm nhận được phần ấm áp kia. Trong nháy mắt cũng cảm thấy khóe mắt cay cay, trong lòng tràn đầy.
"Giang Thự à ~"
"Hả?"
"Hu hu, chị trộm đi trái tim của em rồi." Quý Liên Tinh nghiêng đầu, ở trên mặt Giang Thự hạ xuống một nụ hôn, "Em không lấy về, về sau cứ để ở chỗ chị!"
"Hu hu hu, được."
Quý Liên Tinh ôm Giang Thự, nhìn bầu trời đêm sáng ngời, ánh mắt ướt đẫm, nàng nhớ tới trước kia, 5 năm trước, đêm đi gặp Giang Thự là sinh nhật của nàng, khi đó cuộc sống không có hy vọng, rất mê mang.
Là Giang Thự, giống như ánh rạng đông chiếu vào trong cuộc sống của nàng.
Thật may mắn, sau này sẽ không phải tổ chức sinh nhật một mình nữa.
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip