Chương 14

Nửa giờ sau, Nam Ca rời phòng, đi ra ngoài trước.

Vài phút sau, Kỷ Sầm An mới xuất hiện, từ đầu đến chân đã thay đồ mới, đến nón cũng là nón ngư dân, có thể che hết gương mặt.

Bộ trang phục này tương đối bắt mắt, so với lúc cô đến thì có hai phong cách, thoạt nhìn quả thực giống như tiểu tình nhân, rất phù hợp với màn biểu diễn trước đó của hai người.

Mấy người hiếu kỳ lén lút nhìn cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm thon gọn, chứ không nhìn được thêm gì khác.

Các nhân viên của câu lạc bộ đã quen thuộc với những cảnh tương tự, thấy quá nhiều rồi, cho nên cũng không để ý mấy chuyện này cho lắm, sau khi Nam Ca đi ra, bọn họ lập tức giải tán, cũng không bao vây Kỷ Sầm An, chỉ nhìn cô được vệ sĩ dẫn đi.

Cả đám chủ động tránh ra nhường đường.

Coi như mặc định, cô và Nam Ca có quan hệ đặc biệt, là cái loại kia.

Dù sao đây cũng là chốn ăn chơi, chuyện như thế này thỉnh thoảng lại xảy ra, yêu đương vụn trộm, đánh ghen tiểu tam này nọ, xem nhiều rồi cũng chẳng hiếm lạ.

Kiểu người giàu có như Nam Ca tỉnh thoảng mang theo một người đàn ông hoặc phụ nữ đi cùng, chuyện này cũng phổ biến, chẳng khác thường gì.

Dù sao đây cũng là câu lạc bộ, cung cấp các loại dịch vụ cơ bản, còn khách hàng trả tiền muốn chơi thế nào thì chơi, chỉ cần không làm trái pháp luật, thì câu lạc bộ sẽ không nhúng tay vào.

Thú vui tiêu khiển của người trưởng thành có bao nhiêu đó, chơi không nổi thì đừng chơi nữa, chẳng qua là giao dịch quan hệ mà thôi.

Thấy Kỷ Sầm An khom người ngồi vào trong chiếc Ford E350, nhìn cũng rất này nọ, cả đám nhân viên chắc chắn hai người này có gì đó, cả đám im lặng, nhưng trong lòng hiểu rõ.

Vừa rồi làm chó đi săn chim cho Quách Tấn Vân tìm người, cả đám lạnh cả người, sợ liên luỵ đến bản thân, đến thở cũng không dám thở, đừng nói là nhìn Nam Ca đứng ở giữa sảnh.

Đến gần chỗ khu vực tiếp tân, Nam Ca đứng trước mặt ông chủ, ông ta và Quách Tấn Vân không ngừng khom lưng xin lỗi. Bộ dáng kiên định, không chút lơ là, cũng mơ hồ để lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.

Không muốn nghe hai người này nói lời nhảm nhí, cho nên từ đầu tới cuối không để ý lắm.

Không còn ai nhớ đến việc Quách Tấn Vân bị Kỷ Sầm An theo dõi, cho rằng người kia nhân lúc hỗn loạn đã trốn đi, tạm thời không so sánh người theo dõi với người trong phòng của Nam Ca, cũng không dám hoài nghi.

Quách Tấn Vân còn lo lắng chuyện khác, lo sợ đắc tội với Nam Ca, sau khi rời khỏi căn phòng kia, vẫn luôn đứng ở cửa dưới lầu, chờ Nam Ca xuống để tạ tội, không ngừng nói nhảm để giải thích, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy Phật.

Tên hèn này trước giờ vẫn luôn là kẻ nhu nhược, mấy năm trước thì đi nịnh bợ Kỷ Sầm An, miễn cưỡng coi như cũng còn giữ lại 2 phần thể diện, ít nhất anh ta chưa bao giờ rơi vào trình độ vô dụng hèn mọn như vậy, chỉ là hai năm qua anh ta càng ngày càng không biết xấu hổ, biến thành kẻ hèn mọn khom lưng cúi đầu, thiếu điều muốn khuỵ gối quỳ xuống, giờ là đang phát huy hết khả năng uốn dẻo của bản thân.

Xin lỗi để lấy lòng, biến chiến tranh thành tơ lụa, Quách Tấn Vân cười nói muốn bồi thường mời hai người đi ăn, còn phải đích thân xin lỗi cô gái kia, chính là xin lỗi Kỷ Sầm An.

Đến lúc này, anh ta vẫn chưa nhận ra Kỷ Sầm An, chỉ nghĩ đó là tình nhân nào của Nam Ca, hoặc là loại bao dưỡng.

Coi như cũng đã hạ thấp lắm rồi, nếu là người khác thì chắc anh ta không đến mức này.

Nhưng mà thành ý này vẫn không có tác dụng, Nam Ca không thèm nhìn anh ta, chỉ nói với ông chủ câu lạc bộ hai câu, sau đó mới xử lý cho xong, thản nhiên nói: "Thay tôi chào hỏi lão Quách."

Nói xong, cùng một vệ sĩ khác đi ra ngoài, ung dung lên chiếc xe Ford E350 đen tuyền kia.

Quách Tấn Vân khép nép trả lời, nhìn thấy Nam Ca đã đi xa, xe chạy ra khỏi cổng câu lạc bộ, sắc mặt lập tức thay đổi, tỏ ra không phục, khạc nhổ nước bọt thẳng vào cửa rồi chửi bậy.

Sau đó, anh ta túm lấy chủ câu lạc bộ bên cạnh để trút giận, dùng tay tát vào mặt chủ câu lạc bộ và đá đổ chiếc bình hoa cạnh quầy lễ tân, tức giận đến mức khuôn mặt gần như biến dạng.

Chủ câu lạc bộ cũng là túi trút giận, sợ bị Quách Tấn Vân đang tức giận trả thù, bị đánh hay mắng sẽ không đánh trả.

Về phần Quách Tấn Vân muốn đến xem camera giám sát, cũng không có cách nào xem được.

Nam Ca đã giải quyết sạch sẽ gọn gàng.

Mấy chuyện sau đó Kỷ Sầm An cũng không rõ lắm, lên xe rồi không gặp lại Quách Tấn Vân, càng không biết Nam Ca xử lý như thế nào.

Cũng không lo lắng mấy. Bản thân không lộ mặt, cho dù đi ra hay vào cũng thế.

Còn về hành động của Quách Tấn Vân, nằm trong dự kiến của cô.

Mấy năm trước, Kỷ Sầm An chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, bạn bè của cô cũng kẻ tám lạng người nửa cân, phần lớn là mấy tên cặn bã, không có mấy người sống đơn giản.

Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đạo lý này không sai đi đâu được.

Sau khi Nam Ca lên xe, Kỷ Sầm An không nói chuyện, ra phía sau thay quần áo, vẫn mặc lại bộ đồ vỉa hè giá rẻ kia.

Bộ đồ hiệu bị cô nhét vào trong túi, Kỷ Sầm An không nói gì, lẳng lặng đặt nó ở phía sau xe. Không nhận, nhưng cũng từng mặc qua, cũng không có tiền trả, chỉ có thể làm cách này thôi.

Nam Ca tuỳ tiện bảo người mang đồ đến, nhưng mà bộ đồ này giá trị sáu số, cô không thể mặc nó về ngõ Đồng Tử được.

Sự cảnh giác của Kỷ Sầm An rất rõ ràng, ý thức rất tốt.

Nhưng Nam Ca thấy cách làm như thế cũng không nói năng gì, lạnh mặt nhìn, không chút biểu cảm dư thừa nào.

Sau khi đi ra khỏi câu lạc bộ, cả hai không nói chuyện với nhau, vẫn giữ khoảng cách, rất thờ ơ.

Nam Ca nhắm mắt chợp mắt, yên lặng dựa vào trên ghế.

Kỷ Sầm An nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng ngồi yên.

Bầu không khí dường như bị đóng băng, chỉ có người lái xe phía trước thỉnh thoảng phát ra tiếng động nhỏ.

Phải mất một lúc lâu Kỷ Sầm An mới nhận ra rằng người lái xe là một gương mặt xa lạ, không phải Triệu Khải Hoành mà là một chàng trai trẻ. Nhưng điều đó không quan trọng, không tạo ra nhiều khác biệt nếu thay đổi một cá nhân.

Xe chạy bảy vòng tám vòng, không bao lâu liền rẽ về phía đông, hướng ngược lại hướng đi vào trong thành phố.

Đến một ngã ba đường vắng vẻ không dễ tìm xe, chiếc Ford dừng lại.

Nam Ca không chút lưu tình nói: "Xuống xe."

Ở ngay chỗ này đuổi người, không hề giúp Kỷ Sầm An.

Cũng không biết cố tình hay muốn thế nào nữa.

Kỷ Sầm An biết điều, lập tức xuống xe.

Đến lúc đứng đàng hoàng ở ngoài, còn chưa xoay người, thì chiếc Ford đột ngột nhấn ga, chạy như bay.

Đi rất dứt khoát, chỉ chốc lát đã không thấy đuôi xe.

Người lái xe trẻ tuổi không có kinh nghiệm như Triệu Khải Hoành, sếp yêu cầu gì thì làm nấy, dựa theo ý Nam Ca mà làm.

Chiếc xe thực sự lao đi, rẽ vào một đường hầm, và chẳng mấy chốc lại lao vào đường cao tốc, với tốc độ ngày càng nhanh.

Kỷ Sầm An yên lặng đứng bên đường, nhìn khung cảnh hơi hoang vắng xung quanh, ngón tay không tự chủ được run lên, một lúc sau quay người, cố gắng tìm trạm xe buýt gần nhất.

Khu vực này là khu vực mới phát triển, nhiều núi dốc, dân cư tương đối thưa thớt, trạm xe buýt gần nhất cách ba bốn cây số, đi bộ ít nhất cũng phải 40 phút.

Kỷ Sầm An đi tới và tìm thấy địa điểm sau một đường vòng dài, đợi ở đó một lúc mới có xe đến.

Đi từ chỗ này vào trong thành phố khá xa, trên đường còn phải đón khách, phải mất 2 tiếng mới về tới nơi.

Vận may của Kỷ Sầm An khá kém. Trên đường về, ngay trúng giờ cao điểm, không kịp đến trạm tiếp theo, nên bỏ lỡ hai chuyến xe buýt, đợi đến khi đến ngõ Đồng Tử, mặt trời cũng đã xuống núi.

Hôm nay, đương nhiên là bị trễ giờ làm ở quán bar, trễ đâu đó 1 tiếng.

A Xung cho rằng cô không đi làm, khi nhìn thấy cô còn sửng sốt, sau đó vội vàng kéo cô sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Vừa hay, ông chủ còn chưa có tới, bọn em cũng chưa nói gì với ông ta đâu... Mau lên, mau mang tạp dề vào, đừng để bị phát hiện."

Lăn lộn cả buổi mới về tới, trên trán Kỷ Sầm An ướt đẫm mồ hôi, trên cổ cũng thế.

Vừa nóng vừa khó chịu.

Có thể đến vào lúc này cũng không mấy dễ dàng.

A Xung nhét tạp dề cho cô, lấy ra hai mảnh giấy lau mồ hôi, khó hiểu hỏi: "Tối nay chị có việc gì à, sao lại mệt như vậy, đi đâu thế?"

Kỷ Sầm An không nói sự thật, nói cho có, "Không có, không đi đâu hết."

"Em còn đang thắc mắc không biết có phải chị nghỉ việc rồi hay không, suýt chút nữa nhắn tin hỏi ông chủ rồi." A Xung ngượng ngùng cười nói, "May mà chưa kịp nhắn, chứ nếu không là không ổn rồi."

Kỷ Sầm An nói: "Chắc làm mấy ngày nữa thôi."

A Xung nói: "Vậy cũng được."

Sau đó hớn hở nói: "Sợ chị đi rồi, bọn em còn chưa thích ứng kịp."

Kỷ Sầm An không thích nói chuyện, tính cách ít nói, không biết nên trả lời lại thế nào.

A Xung không bận tâm chút nào, tâm trạng có vẻ tốt, đầu tiên nói sẽ giữ bí mật cho cô, nhất định sẽ không nói với ông chủ, hơn nữa còn lo lắng không biết cô ăn tối chưa, lấy ly nước đưa trước mặt cô, rồi lén đưa hai túi bánh quy nhỏ lót dạ.

Còn đặc biệt dặn dò: "Bây giờ đừng ăn đồ trong bếp, khéo ông chủ lại về, chắc sắp tới rồi."

Kỷ Sầm An không có sức nói nhiều, chỉ gật đầu.

A Xung nói xong thì đi ra ngoài, đứng ở cửa chào khách, rồi ghi món, phục vụ đồ uống, cũng sẵn dặn dò Trần Khải Duệ, giữ bí mật giúp Kỷ Sầm An, chút nữa ở trước mặt Trương Lâm Vinh đừng lỡ miệng.

Trần Khải Duệ đang pha chế rượu, miễn cưỡng không muốn hợp tác, nhưng nể mặt A Xung cho nên không làm quá lên.

Anh ta không coi Kỷ Sầm An là đồng nghiệp, anh ta chỉ theo A Xung và không thèm quan tâm đến những điều không liên quan. Không có ai đi ôm chân thối của Trương Lâm Vinh, nói chung bớt một chuyện bớt phiền.

Kỷ Sầm An ở bên trong nghỉ ngơi đầy đủ, bắt đầu làm việc, rửa ly, sẵn tiện chiên đồ ăn vặt.

Trong lúc đó, Trần Khải Duệ, người có cái miệng khá 'duyên' đi ra đi vào, nhân cơ hội này mà nói mấy câu khó nghe, định gây khó dễ cho Kỷ Sầm An.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không làm, sau khi thấy cái áo đẫm mồ hôi của Kỷ Sầm An, anh ta chỉ tặc lưỡi hai cái, nuốt mấy lời châm chọc vào bụng, thái độ khá khó hiểu.

Kỷ Sầm An làm lơ anh ta, coi như không thấy.

Cúi đầu nhìn chảo dầu sôi, đôi mi dày của cô khẽ rũ xuống.

A Xung chạy vào vỗ vỗ cánh tay Trần Khải Duệ, "Đi làm việc đi, đừng ở chỗ này cản trở."

Trần Khải Duệ nghe lời, xoay người nhường đường đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip