Chương 95
Kéo dài hơi tàn để sống, đến đi tìm cái chết cũng không dám.
Đó là khoảng thời gian đen tối, không lối thoát, không đường quay lại, không còn đường để tiếp tục.
Người thì đến đòi nợ, kẻ thì chặn đường trả thù, đỏ mắt đổ hết lỗi lên đầu Kỷ Sầm An.... Có người còn lẻn vào nơi ở của cô và dùng dao đe dọa, có người thì muốn nhảy lầu tự sát, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô.
Nhà họ Kỷ làm ăn thất bại, tương đương với việc, dòng tiền thâm hụt gần như là phá sản đã làm hại đến một nhóm người, cùng thêm việc anh trai và ba mẹ ôm tiền từ việc huy động vốn bất hợp pháp bỏ trốn không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Tài sản trong nhà cũng đã sớm bị chuyển nhượng, bỏ lại những cái dự án chỉ có vỏ bọc cùng với công ty, cộng thêm vô số khoản nợ.
Căn nhà họ Kỷ ở và các bất động sản khác chưa kịp tẩu tán thì vẫn còn đó, nhưng mà đối với khoản nợ khổng lồ kia thì nó chẳng khác gì muối bỏ vào biển.
Tất cả bất động sản bị toà án tịch thu và bán đấu giá, nhưng cuối cùng cũng không lấp được lổ hổng của nhà họ Kỷ, thậm chí còn không chi trả được 1/3 số nợ. Đến sau đó, Kỷ Sầm An cũng thanh lý toàn bộ tài sản đứng dưới tên mình, âm thầm làm chuyện này không cho ai biết, đem số tiền đó trả lương cho từng nhân viên công ty nhà họ Kỷ, bắt đầu từ nhân viên từ thấp nhất trả dần lên trên.
Loại hành vi như thế không khác gì đi tìm đường chết, không khác gì dán một cái tát lên mặt các chủ nợ, trong đám người nhận được tiền kia chắc chắn cũng sẽ có đám người bất mãn, cho nên sau đó mới có "tai nạn xe cộ ngoài ý muốn".
Thật ra, khi dì Lương còn ra mặt ổn định tình hình chung, Kỷ Sầm An chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, dù thực tế có bao khó khăn thì ít ra vẫn còn một tia hy vọng mong manh, cùng với tia an ủi. Nhưng chưa được bao lâu thì dì Lương đã chìm xuống đáy bể bơi, dập tắt ngọn lửa cuối cùng, rốt cuộc cô không còn sức chống chọi nữa.
Đến lúc này, Kỷ Sầm An mới thật sự đơn độc, chẳng có gì trong tay.
Đống lộn xộn này cô không dọn dẹp được, không có năng lực đi xử lý, đành phải rời khỏi thành phố này, đi đến hết nơi này đến nơi khác, cứ loay hoay mãi.
Đời này của Kỷ Sầm An từ lúc sinh ra cho đến ngày hôm đó đều suôn sẻ, rất hiếm khi gặp thất bại, mối phiền muộn khi đó của cô chính là đi đâu để ăn chơi, tiêu tiền để khoa trương bản thân, rồi nghĩ cách làm sao đi ra ngoài làm mấy chuyện lưu manh mà không để gia đình phát hiện. Đúng là phú nhị đại hết thuốc chữa, làm sao trải qua chuyện bị chủ nợ kè kè dí đòi nợ, rồi "thăm hỏi" đủ các kiểu, đừng nói đến chuyện một người còn sống thế mà lại chết ngay sau đó.
Nếu không phải trong ngành có tin tức tuồng ra, không phải chú Dương chủ động tìm cô, thì không biết bây giờ bản thân ở đâu.
Có lẽ là ở thị trấn Cao Kiều, có khi đã từ bỏ cuộc đời này.
Không có gì là chắc chắn.
Kỷ Sầm An thẳng thắn, giọng nói trầm cùng với giọng điệu nhẹ nhàng.
"Rời đi được một năm, nay đây mai đó, không có kế hoạch, cũng không muốn đi kiếm sống, không khác gì người...." Nói đến đây, cô dừng lại chút, tìm từ thích hợp, không muốn nói ra chữ không may mắn, chần chờ nửa giây, sửa lời: "Không khác gì tên vô dụng, chẳng đâu vào đâu."
Nam Ca dựa đến gần hơn, ngẩng đầu, quan sát Kỷ Sầm An.
Đôi mắt hòa lẫn với màu đen của màn đêm, chìm xuống như một vũng nước đọng.
Kỷ Sầm An nhẹ nhàng nói: "Ở những nơi đó không phải là không thể sống được, vẫn có thể thường trú lại ở đó, chỉ cần sống khép kín, hoặc đi xa hơn chút nữa, đổi thành phố khác, hoặc ra nước ngoài, tìm công việc ổn định hay kinh doanh nhỏ lẻ, cũng không phải không được. Nhưng mà... không hạ quyết tâm được, không biết tại sao nữa."
Cúi đầu nhìn Nam Ca, ánh mắt hai người gặp nhau trong bóng tối, Kỷ Sầm An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc có lẽ là không cam lòng, không muốn ngày sau sống như thế."
Coi như cũng hơi thanh tỉnh, Nam Ca mở chăn ra, cảm giác hơi nóng. Nằm ở trên ngực Kỷ Sầm An, sắc mặt Nam Ca không gợn sóng hỏi: "Còn gì nữa?"
Đêm khuya, tự dưng lại đi trải lòng.
Kỷ Sầm An nói: "Muốn nghe mấy chuyện này à?"
Đầu ngón tay Nam Ca chạm vào tóc cô: "Tùy em, em muốn thế nào cũng được."
Kỷ Sầm An suy nghĩ một chút, rất thành thật, tuỳ ý thì tuý ý nói.
Bắt đầu lại từ đâu, đã đi đến đâu làm công việc gì, gặp vấn đề gì. Nói đủ thứ các kiểu, không liên quan, rải rác như một đĩa cát.
Nghe giống như là tự bịa đặt, làm những việc vặt mà không cần người ta trả cái gì, giống như mấy chuyện này khó mà xảy ra được trên người Kỷ Sầm An.
Một người biết tuốt về máy tính, từng đi học đại học, từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp và ưu tú, sống thành như thế này nói cũng hơi quá.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, phượng không có lông dù sao vẫn là phượng, bản chất của nó không thể thay đổi, lấy năng lực của cô, sao phải sống khốn khổ như vậy, tìm đường sống tốt đâu phải không thể.
---Nhưng cô chưa bao giờ lên kế hoạch cho việc này, dù chỉ một lần.
Sống trong sương mù, từng ngày qua đi.
Giống như sống trong những ngày mệt mỏi mới cảm nhận được bản thân đang tồn tại trong cái thế giới này.
Đột nhiên rất nghe lời, Kỷ Sầm An nhớ lại rồi nói: "Có một lần suýt nữa gặp được người quen, suýt nữa bị phát hiện ở Vân Linh."
Ngón tay Nam Ca run run: "Ừ."
"Chị có biết người đó." Kỷ Sầm An nói, "Là một nhân viên cũ của công ty nhà tôi, cũng cấp trưởng phòng, họ Lục, fashion show đầu tiên của chị, anh ta cũng có đi, chị còn nhớ chứ?"
Nam Ca nói: "Nhớ."
Kỷ Sầm An: "Anh ta nhận ra tôi."
Nam Ca: "Chuyện là thế nào?"
"Lần đó lúc đi trên đường ngang qua phiên chợ, tôi làm việc ở cửa hàng máy tính ngay đó, anh ta thì về quê thăm họ hàng." Kỷ Sầm An nói: "Hôm đó, chủ tiệm lại không có tiệm, thế là tôi lập tức bỏ đi, không cho anh ta đuổi theo."
Nam Ca: "Anh ta có làm gì với em không?"
Kỷ Sầm An: "Không."
"Không có thật à?"
"Không."
Nam Ca không hề ngạc nhiên chút nào, cô siết chặt tấm ga trải giường bên dưới, cô biết Kỷ Sầm An đang nói đến ai và cũng không mấy hứng thú với anh ta.
Lần đầu gặp nhau, đến giờ ấn tượng khi đó vẫn còn ở trong đầu Nam Ca, người nhân viên họ Lục kia, cô cũng còn nhớ rõ.
Anh ta là tài xế tạm thời của Kỷ Sầm An và là một trong những đại diện của bên được mời.
Đại diện của công ty nhà họ Kỷ - chính là một giám đốc nào đó nhưng không đi, coi thường buổi fashion show của Nam Ca, nhưng mà kẹt giữa các mối quan hệ cá nhân giai cấp này nọ cho nên không từ chối được, đành cho tên nhân viên nhỏ đi thay thế.
Kỷ Sầm An đến buổi fashion show đó cũng là ngoài ý muốn, ngày đó cô khá rảnh rỗi không có việc gì làm, không được mời lại tự đến, bảo nhân viên đó đưa thư mời cho mình, trơ trẻn đi vào trong buổi fashion show của Nam Ca như đúng rồi.
Khuôn mặt chạm vào làn da bên cổ Kỷ Sầm An, Nam Ca nói: "Tôi đã từng nhìn thấy anh ta."
Kỷ Sầm An: "Khi nào?"
Nam Ca mơ hồ nói: "Cách đây không lâu."
"Tháng 5 à?" Kỷ Sầm An có thể đoán được.
Nam Ca không phủ nhận.
Không do dự mà phơi bày mọi thứ, Kỷ Sầm An nói: "Khi đó chú Dương cũng tìm tôi."
Nam Ca vẫn bình tĩnh, khẽ ừ một tiếng.
Kỷ Sầm An hỏi: "Không có gì muốn giải thích à?"
Nam Ca nói: "Không có."
"Anh ta tìm chị, chị tìm chú Dương."
".... Phải."
Kỷ Sầm An: "Tin tức là chị đưa ra."
Nam Ca thừa nhận: "Gần như thế."
"Tại sao?"
"Tìm em."
Kỷ Sầm An nói: "Tìm được, rồi sao nữa?"
Biết sớm muộn gì cũng giấu không được, Nam Ca hỏi: "Dương Khai Minh nói cho em biết?"
"Không có, không phải chú Dương." Kỷ Sầm An nói, sau đó dùng đầu ngón tay gãi gãi lưng Nam Ca hai cái, chậm rãi nói: "Tự mình phát hiện."
Nam Ca: "Tôi cũng chưa nói gì."
"Không cần chị nói." Kỷ Sầm An nói, "Lần trước từ thành phố C về, tôi đã phát hiện."
Căn phòng im lặng.
Kỷ Sầm An nói: "Chú Dương cũng không có khả năng làm được đến thế, một hai lần coi như còn được đi, nhưng có những thứ lẽ ra ông ấy không thể điều tra ra được. Sau lưng có người giúp đỡ ông ấy, trước khi về lại nơi này tôi đã biết rồi, chẳng qua là không biết ai thôi."
Nam Ca chỉ nghe không nói.
"Thông tin ông ấy cho tôi cũng khá giống với quản gia Triệu." Kỷ Sầm An có sao nói thế, "Có những cái ngẫu nhiên trùng hợp, nhưng mà tôi không tin vào số phận."
Nam Ca nhẹ giọng nói: "Còn gì nữa?"
"Nhiều lắm." Kỷ Sầm An thì thầm, hơi thở ấm áp hơi gấp, "Chị ở bên ngoài phòng trọ mấy lần, bên ngõ Đồng Tử, hôm mưa to, có phải chị không?"
Buông tấm trải giường ra, nhìn đi chỗ khác.
Không muốn đối diện nhau.
Kỷ Sầm An bướng bỉnh: "Chị ở trên xe tìm tôi."
Nam Ca không trả lời, coi như là hiển nhiên.
Câu trả lời quá rõ ràng đến mức không cần phải nói ra.
"Lần đụng phải ở quán bar, là thật sự đi cùng Từ Hành Giản tham gia sự kiện, hay là vì tôi?" Kỷ Sầm An tiếp tục hỏi, nhất quyết phơi bày ra hết.
Nam Ca nhẹ giọng nói: "Tham gia sự kiện."
Nhưng không có đề cập đến Từ Hành Giản.
Kỷ Sầm An nói: "Chị biết tôi ở bên đó."
Nam Ca không phủ nhận.
"Công việc bên đại học Z, chủ tiệm cà phê, cũng là chị...."
"....."
"Đã đoán được từ sớm."
Kỷ Sầm An: "Cho nghỉ cũng đúng lúc ghê, lần nào cũng sắp xếp để khớp với bên này."
Nam Ca khẩu thị tâm phi: "Không biết."
Kỷ Sầm An: "Chị tìm người không chuyên nghiệp."
"Là Triệu Khải Hoành tìm."
"Vậy thì là quản gia Triệu không chuyên nghiệp."
Lấy một lọn tóc của Nam Ca, quấn quanh ngón trỏ rồi thả ra.
Sau khi bị vạch trần, Nam Ca không chút hoảng sợ, không chút lấy cớ nói: "Lần sau tôi sẽ tìm người khác."
Kỷ Sầm An: "Rồi định trói tôi lại luôn à?"
Nam Ca: "Sau rồi tính."
Kỷ Sầm An nói: "Nếu có cơ hội sẽ cho chị trói."
Nam Ca: "Tuỳ em."
Một cánh tay bị tê do bị đè lâu, hơi đau. Kỷ Sầm An ôm Nam Ca vào lòng, đảo qua một cái để Nam Ca nằm bên kia, tiếp tục nằm đè lên tiếp.
Nam Ca phối hợp, cũng đổi theo.
Giờ này đã quá mệt.
Sau đó Kỷ Sầm An giữ im lặng.
Ba năm xa cách, cộng thêm hơn hai tháng từ khi trở về, gặp gỡ cũng chỉ có bấy nhiêu lần ấy.
Không có gì bất thường.
Trong môi trường tối tăm, nhiệt độ cơ thể của họ được truyền sang nhau, mọi cử động tinh tế của đối phương đều có thể được phát hiện rõ ràng.
Kỷ Sầm An giơ một chân lên đặt cạnh chân Nam Ca, cảm nhận hơi ấm của cô.
Nam Ca im lặng, không biết đang nghĩ gì, khi Kỷ Sầm An ngừng cử động, Nam Ca đột nhiên nói: "Chuyến đi Hoài Giang lần đó... không phải đi cùng Từ Hành Giản."
Kỷ Sầm An khựng lại.
"Lão sư mời tôi qua giúp nên mới đi qua đó, không liên quan gì đến Từ Hành Giản. Chẳng qua tình cờ gặp được anh ta, trùng hợp là anh ta qua đó trao đổi học thuật, đến nơi thì đường ai nấy đi."
Đột nhiên không kịp phòng hờ, Kỷ Sầm An nghẹn họng.
Nam Ca nói: "Chỉ gặp một cái, sau đó không có gì hết."
Đến lượt Kỷ Sầm An im lặng.
Nam Ca: "Sau đó về thì không tìm thấy em."
Lưỡi câu cong trên bầu trời biến mất trong mây, ánh trăng nhạt cũng biến mất.
Chỉ còn lại bóng tối dày đặc.
Lúc đổi chỗ, chiếc chăn bị trượt xuống và rơi xuống đất.
Tiếng xào xạc cọ xát cơ thể họ.
Không thể thấy rõ biểu cảm của Nam Ca, thậm chí đường nét khuôn mặt cũng mơ hồ. Kỷ Sầm An nghiêng mặt, đột nhiên có một loại suy nghĩ phức tạp.
Không có oán trách, không còn cãi vã giằng co, Nam Ca vòng tay qua cổ cô, cử động hai cái, mò mẫm, dùng chóp mũi cọ cọ cằm Kỷ Sầm An, rồi lại cọ lên đôi môi kia.
Kỷ Sầm An cho phép.
"Đến nhà họ Kỷ thì không thấy, Bắc Uyển cũng không." Nam Ca giải thích, "Tôi đi tìm em mấy lần."
Chưa tìm ra được lời thích hợp, Kỷ Sầm An mấp máy môi.
Ngón tay trắng nõn xinh đẹp chạm vào môi, Nam Ca hít một hơi thật sâu, không cần an ủi vô ích, thấp giọng nói: "Không phải em đã nói, chị là của em sao...."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip