Chương 50. Trúng thưởng bánh bao
Lỡ như Kỷ tổng cũng mang thai?
Tô Tử Kỳ nói ra một câu khiến Giản Yên có chút mơ hồ, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử Kỳ, lắp bắp nói: "Chắc là, không thể đâu."
"Tại sao lại không thể, em cũng đã có thai rồi, hai người. . ." Những gì ở phía sau thuộc về chuyện chăn gối giường chiếu, nàng còn chưa kết hôn, nói thẳng ra thì cũng không tốt cho lắm, chỉ đơn giản nói rằng: "Cũng có thể đấy chứ."
Giản Yên không có hé môi, ngẫm nghĩ trong đầu. Đúng là vào tối hôm nọ hai người bọn họ đều uống thuốc, tư thế cũng đã dùng rồi. Tuy rằng cả một đêm bản thân không có động thủ, thế nhưng hai người tư mật dán vào nhau là sự thật, vì lẽ đó tỷ lệ thụ thai của cả hai tương đồng. Tô Tử Kỳ nghi ngờ cũng không phải là không có lý, nhưng mà Kỷ Vân Hân. . . , sẽ thật sự mang thai sao?
Từ khi nào Kỷ Vân Hân bắt đầu có thái độ khác thường?
Giản Yên hồi tưởng lại những hành động của Kỷ Vân Hân trong khoảng thời gian qua: dùng lý do đưa bút ghi âm để đến tìm mình, chủ động đưa mình trở về khách sạn, không có đề tài thì chủ động tìm đề tài tán gẫu với mình, thậm chí còn làm một vài chuyện chưa bao giờ làm.
Không phải thường ngày Kỷ Vân Hân không đi công tác, thì chính là đang họp hay sao, bây giờ trông như đang cực kỳ rảnh rỗi. Nghe Tiểu Hàm nói thậm chí năm sau Kỷ Vân Hân còn để Kỷ Thủy Tuyền trở về công ty, quản lý một quãng thời gian. Kỷ Hàm còn kinh ngạc nói có phải chị hai bị cái gì đập trúng đầu.
Một người cực kỳ thích làm việc, lại muốn buông tay công việc xuống một quãng thời gian?
Liên kết toàn bộ những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể này lại với nhau, Giản Yên lập tức bừng tỉnh.
Có khả năng Kỷ Vân Hân sẽ thật sự giống bản thân mình, trúng thưởng độc đắc.
Nàng ngẫm lại càng cảm thấy rất buồn cười, loại phương pháp thụ thai mà hai người chọn chính là làm một trăm lần cũng chưa chắc sẽ mang thai được. Vậy mà nàng và Kỷ Vân Hân một lần đã có, thậm chí có hai? Đúng thật là vừa mỉa mai vừa nực cười.
Tô Tử Kỳ nhìn thấy sắc mặt của Giản Yên biến ảo khó lường, nàng gọi: "Yên Yên?"
Giản Yên hoàn hồn: "Tô tỷ."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Sau này chuẩn bị như thế nào bây giờ? Lại muốn ở ẩn sao?"
Giản Yên cúi đầu, mắt nhìn đôi giày bông của bản thân mình, hai tay nàng nắm chặt lấy ống tay áo khoác, vẻ mặt xoắn xuýt do dự nói: "Tô tỷ, em không muốn lui."
Tô Tử Kỳ nhìn Giản Yên từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần nữa, cuối cùng nói: "Yên Yên, không phải chị ép buộc em đưa ra quyết định." Trầm ngâm lâu như vậy, tính khí của Tô Tử Kỳ cũng đã đè xuống hết rồi. Thật ra trong những năm này Tô Tử Kỳ đã trải qua rất nhiều chuyện, tính khí cũng đã sớm không còn bạo bằng năm đó.
Còn nhớ năm xưa, khi Giản Yên ở ẩn chưa bao lâu thì trên tay nàng không hề có tài nguyên, cũng ầm ĩ lên một trận với tổng giám đốc trong công ty, sau đó nàng căm phẫn lập tức nghỉ việc. Khi đó còn trẻ nên nóng tính, cảm thấy bản thân không nên bó tay bó chân làm việc trong một công ty như vậy. Thế nhưng sau khi từ chức, nàng mới suy nghĩ rõ ràng, có rất nhiều chuyện, không thể oán trách người khác được, đấy đều là sự lựa chọn của bản thân mình mà. Cho nên nàng mới an ổn làm một huấn luyện viên ở trong Kinh Nghi, ai ngờ lại có thể tiếp tục tiếp xúc và làm việc cùng với Giản Yên.
Giản Yên rũ đầu, bên tai nghe thấy lời nói của Tô Tử Kỳ thì có một loại cảm giác không thể tả được. Nàng cắn môi, hai tay kéo ống tay áo, cơ thể căng thẳng nói: "Tô tỷ, xin lỗi."
"Chúng ta không nói tới những chuyện hư ảo này nữa, xin lỗi cái gì chứ, cũng không cần thiết phải làm như vậy. Bây giờ chúng ta phải tập trung giữ bình tĩnh, bàn bạc xem nên làm cái gì tiếp theo."
Chắc chắn chuyện này không thể công bố ra ngoài được, thậm chí không được để cho bất kì người nào biết. Mặc kệ Giản Yên quyết định sinh hay không sinh, thời khắc này cũng không thể công khai ra được.
Tin đồn Giản Yên bị bao nuôi trong quãng thời gian trước vẫn còn được bàn tán sôi nổi, antifans vẫn còn dựa vào điểm này bôi đen Giản Yên. Lúc này nếu bị phát hiện ra rằng Giản Yên đang mang thai, danh tiếng đời này của Giản Yên coi như xong. Cho dù bộ công quan đứng sau lưng bọn họ có hùng mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng vô dụng, vì vậy chỉ có thể giấu.
Tô Tử Kỳ nhìn thấy Giản Yên không có tiếp tục lên tiếng, nàng lập tức mở miệng nói: "Yên Yên, chị nhắc lại cho em nghe một lần nữa, không phải chị đang ép buộc em đưa ra quyết định, thế nhưng chị nhất định phải nói rõ tình huống hiện tại của em cho em biết. Nếu như em quyết định sinh, thì không nói tới khoảng thời gian này em không thể gặp mặt người khác, em còn phải bỏ ra một quãng thời gian dài đằng đẵng để phục hồi cơ thể. Hơn nữa chị cũng không thể bảo đảm lần thứ hai em trở lại, sẽ còn có cơ hội giống như bây giờ chờ đợi em. Huống chi bây giờ em với Kỷ tổng, cũng đã ly hôn rồi. Mà nếu không sinh. . ."
Mà nếu không sinh, nàng sẽ lập tức liên hệ với người của bệnh viện làm phẫu thuật, tuy rằng cũng sẽ có hại đến cơ thể, nhưng ít ra, so với bây giờ thì tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng Tô Tử Kỳ không có nói thêm cái gì cả, thế nhưng trong suy nghĩ của nàng vẫn ủng hộ không giữ đứa bé này.
Từ lúc biết bản thân mang thai cho đến bây giờ, Giản Yên vẫn luôn nằm trong trạng thái hỗn loạn. Nàng muốn làm rõ ràng mọi chuyện, thế nhưng trong đầu lại rối tung. Bây giờ nghe thấy lời nói của Tô Tử Kỳ, nàng há miệng gọi một tiếng: "Tô tỷ."
"Đừng gấp trả lời chị." Tô Tử Kỳ nói: "Em tự hỏi chính bản thân mình trước một chút đi, nếu như em muốn sinh, thì chúng ta cứ coi như vẫn chạy theo kế hoạch lúc trước. Sau khi quay xong bộ phim này, em lập tức nghỉ ngơi. Nếu như em không muốn, vậy thì cứ gọi lại cho chị."
Giản Yên ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử Kỳ. Mặt mày Tô Tử Kỳ căng thẳng, biết rõ nàng vẫn còn cảm thấy tức giận trong lòng.
Tính ra thì, Tô Tử Kỳ có làm cái gì sai đâu, mà lần lượt bị bản thân nàng gây phiền phức như thế. Lần trước khi nàng ở ẩn chạy về kết hôn cũng chưa từng nói sự thật với Tô Tử Kỳ biết, bây giờ lại ném cho Tô Tử Kỳ một quả bom nguyên tử, nếu như là một người khác thì đã sớm chửi rủa ầm lên rồi. Đằng này Tô Tử Kỳ vẫn một mực điều chỉnh tâm trạng trong thời gian ngắn nhất, đưa ra những kiến nghị cho nàng.
Nàng nợ Tô Tử Kỳ, càng ngày càng nợ nhiều hơn.
"Em muốn đóng phim." Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Giản Yên tiếp túc nói rằng: "Tô tỷ, chắc chị còn nhớ, trước đây em có nói với chị, em nói em yêu một người rất nhiều."
Giống như nàng đang hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt rất bình tĩnh, đôi mắt bao phủ một tầng ánh nước, càng trở nên trong trẻo.
Tô Tử Kỳ nhớ Giản Yên đã từng nhắc tới chuyện về người Giản Yên yêu với nàng. Khi đấy Giản Yên mới vừa ra mắt, nàng theo thông lệ hỏi tới phương diện tình cảm của đối phương. Bình thường sẽ có người trả lời với nàng là không có, cho dù bản thân họ có đi chăng nữa cũng sẽ giấu diếm không bại lộ hơn nửa phần, chủ yếu là vì bọn họ sợ công ty sẽ không nâng đỡ bọn họ.
Thế nhưng Giản Yên lại khác, là một người ngoại lệ duy nhất. Giản Yên rất hào phóng nói cho Tô Tử Kỳ biết, bản thân có yêu một người, rất yêu, rất rất yêu. Ngày đó nàng cảm thấy Giản Yên cực kỳ không giống một người bình thường, bị lời nói không bình thường này hấp dẫn, nên mới có quyết định muốn dẫn dắt Giản Yên.
"Người kia chính là Kỷ Vân Hân."
Giản Yên nói xong thì nhìn về phía Tô Tử Kỳ, nếu đã quyết định nói ra hết toàn bộ, thì nàng sẽ không giấu giếm thêm bất cứ thứ gì nữa.
Tô Tử Kỳ làm nhiều chuyện vì bản thân mình như vậy, chị ấy có quyền biết được chân tướng.
Giản Yên tiếp tục nói: "Ba mẹ em mất vì gặp tai nạn giao thông, cũng là vì cứu ông nội của Kỷ Vân Hân. Sau đó em được nhà họ Kỷ nhận nuôi, ở bên đấy sinh hoạt một quãng thời gian. Khi đó em rất khổ sở, thậm chí còn coi thường mạng sống của chính bản thân mình."
Giản Yên chưa từng kể quá khứ này với bất kỳ ai, Tô Tử Kỳ cũng không hề biết, nàng chỉ biết là ba mẹ Giản Yên đã qua đời. Trước đây mỗi lần phỏng vấn đến vấn đề liên quan tới ba mẹ của Giản Yên đều sẽ bị nhà đài cắt đi hết, vì lẽ đó mọi người cũng rất tò mò về gia thế của Giản Yên, cũng không ai biết được câu chuyện bên trong xảy ra như thế nào.
Vẻ mặt căng thẳng của Tô Tử Kỳ hơi thay đổi một chút, không còn nghiêm túc giống như ban đầu. Nàng nghiêng người về phía Giản Yên, nghe thấy Giản Yên nói: "Là chị ấy kéo em thoát ra ngoài. Tô tỷ, em không biết chị có thể hiểu rõ loại cảm giác như thế này hay không, cái loại cảm giác mà yêu một người, yêu đến phấn đấu quên mình, yêu đến mù quáng, xem người ấy là tín ngưỡng, xem người ấy là hy vọng duy nhất. Vì có thể nghe người ấy nói một câu, vì có thể thấy được khuôn mặt người ấy, sẽ không tiếc bất cứ thứ gì, thậm chí còn đưa ra một quyết định sai lầm."
"Quyết định sai lầm?" Tô Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Giản Yên: "Cái gì là quyết định sai lầm."
"Kết hôn." Giản Yên nói: "Kết hôn là chuyện chỉ có một mình em mong muốn."
Tô Tử Kỳ suy tư vài giây: "Kỷ tổng không đồng ý sao?"
Giản Yên lắc đầu, nói ra tất cả nội dung trong bản thỏa thuận cùng với Kỷ Vân Hân, cũng đơn giản kể lại những gì đã trải qua trong mấy năm này cho Tô Tử Kỳ biết, cuối cùng nói: "Em nghĩ, em nên trả tự do cho chị ấy. Chị ấy không có làm sai chuyện gì cả, bị em làm lỡ mất ba năm là đủ rồi, không nên làm lỡ cả đời."
Vẻ mặt của Tô Tử Kỳ không còn căng thẳng lạnh lùng nữa, nàng nhẹ giọng nói: "Em nên nói cho chị biết."
Chí ít ngay lúc ký hợp đồng thì nên nói cho nàng biết, vất vả mới ly hôn được, lại vì nàng mà bị kéo vào Kinh Nghi.
Giản Yên cười khổ: "Em cho rằng những chuyện này đã qua rồi."
Nàng và Kỷ Vân Hân cũng đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, cho dù hai người làm việc cùng một công ty, cũng không có ảnh hưởng gì đến nhau. Cho nên nàng mới không bài xích chuyện đứng dưới trướng của Kinh Nghi, Tô Tử Kỳ trầm ngâm nói: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ em còn cảm giác gì đối với cô ấy? Nếu như Kỷ tổng muốn phục hôn. . ."
Giản Yên cúi đầu, hai tay siết chặt thành đấm, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Phục hôn sao? Vì đứa con mà phục hôn sao? Sau đó mỗi ngày mình phải ôm con ngồi chờ một người không trở về nhà?
Nghĩ đến những hình ảnh đấy, Giản Yên rùng mình một cái, sắc mặt nàng trắng bệch nói: "Không thể."
"Tô tỷ, bây giờ em không muốn nói về chuyện yêu đương, em chỉ muốn đóng phim thật tốt, chăm chỉ làm việc. Vì lẽ đó đứa nhỏ này, em không muốn giữ lại."
"Thật sao?" Tô Tử Kỳ nhìn chằm chằm đôi giày của Giản Yên, thái độ chân thành nói: "Đây là em đang tự đưa quyết định để bảo vệ chính mình. Yên Yên à, đời người chỉ sống một lần, chị không hy vọng em sẽ hối hận với quyết định của chính bản thân. Em không cần phải cảm thấy áy náy đối với chị, đây là chuyện cả đời của em. Chị hi vọng đối với chuyện này, em không phải cân nhắc giữa những vấn đề khác, mà là em tự ngẫm nghĩ ở trong lòng."
Giản Yên ngẩng mặt lên: "Tô tỷ."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Tô Tử Kỳ cầm lấy áo khoác từ trên ghế sô pha mặc vào, nàng nhìn Giản Yên nói: "Ăn xong chị đưa em trở về khách sạn."
Giản Yên đi theo sau lưng Tô Tử Kỳ rời khỏi công ty, lúc đang ăn cơm trưa thì Cố Thái gọi điện thoại đến cho Giản Yên, hỏi Giản Yên bữa trưa có muốn nàng trở về không.
Giản Yên khéo léo từ chối, giải thích rằng mình đang đi cùng với Tô Tử Kỳ, Cố Thái do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Cậu thật sự không có sao chứ?"
Dáng vẻ tối hôm qua của Giản Yên không hề giống dáng vẻ của một người không có chuyện gì. Cố Thái làm bạn với Giản Yên ít nhiều gì cũng đã được mấy năm, lúc nào bắt gặp Giản Yên như vậy, tự nhiên trong lòng lập tức lo lắng.
Giản Yên lại không bao giờ nói thật với nàng, cũng không phải là sợ nàng sẽ đi nhiều chuyện ở bên ngoài, mà là sợ nàng sẽ lo lắng. Nếu như trong lòng Giản Yên đã có ý nghĩ, Giản Yên sẽ muốn càng ít người biết càng tốt.
"Không có chuyện gì, ngày hôm qua cơ thể mình không thoải mái, đi sang bên nhà họ Kỷ thì nhìn thấy di vật của ba mẹ mình, cho nên mới không nhịn như vậy."
Cố Thái thở dài một cái: "Đừng suy nghĩ nhiều, có cái gì không vui thì tâm sự cùng với chị em bạn dì đi chứ, tuy rằng mình cũng không có tài cán gì, nhưng ít nhất mình sẽ ở bên cạnh cậu."
Trong ngực Giản Yên tràn đầy ấm áp, nàng bật cười: "Cố Thái, cảm ơn cậu."
Cố Thái: "Khách sáo!"
Sau khi Giản Yên tắt điện thoại, Tô Tử Kỳ quay đầu sang nhìn nàng: "Chuyện này, bạn của em có biết không?"
"Không biết."
Giản Yên trả lời: "Em không có nói với cậu ấy."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Tạm thời đừng nói, chờ em suy nghĩ kỹ càng rồi hẳn nói sau."
Giản Yên trầm giọng đáp lại một tiếng, cả hai là đi ăn cơm trưa ở nhà hàng gần công ty. Giản Yên còn bị nhân viên ở đây nhận ra, trên tay bọn họ có cầm giấy và bút, mặt mày hạnh phúc nói: "Giản tiểu thư, có thể kí tên cho tôi được không?"
"Được." Giản Yên mỉm cười, nhận lấy giấy và bút, lưu loát ký tên của bản thân lên trên đấy. Một người phục vụ khác thấy thế cũng nhanh chóng đưa giấy lên phía trước, có hơi ngại ngùng nói: "Em. . , em cũng được chứ?"
Giản Yên ký tên lên trên giấy của người phục vụ kia, người phục vụ nhỏ giọng tiếp tục nói: "Giản tiểu thư, em thật sự rất thích chị đóng vai Thành Hậu, hơn nữa lần trước chị biểu diễn ở dạ hội em cũng có xem, vũ đạo rất tuyệt!"
"Cảm ơn em." Giản Yên đưa tờ giấy và bút trả lại cho hai người, nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn, hai người phục vụ tràn đầy vui sướng rời đi. Giản Yên nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ một chút, Tô Tử Kỳ nói: "Sao vậy?"
Giản Yên hoàn hồn: "Không có chuyện gì ạ, đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng rất tốt."
Không phải là vì có người vây quanh, cũng không phải vì trong lòng có hư vinh, mà là vì có người hâm mộ, có người công nhận, giống như cố gắng nỗ lực thì sẽ nhận được thành quả.
Mấy năm qua, nàng chưa từng có cảm giác như thế này.
Sau khi ăn cơm trưa xong Giản Yên đưa mắt nhìn về phía Tô Tử Kỳ nói: "Tô tỷ, chị trở về đi, em tự mình gọi xe trở về khách sạn là được rồi."
Tô Tử Kỳ không đồng ý: "Chị đưa em về."
"Nhưng mà chị chưa ngủ cả một đêm rồi."
Tô Tử Kỳ kiên trì nói: "Nhất định hai ngày nay em cũng không có ngủ ngon, chị đưa em trở về mới yên tâm."
Nhìn Tô Tử Kỳ như vậy, Giản Yên cũng không thể làm gì khác hơn ngoài thỏa hiệp. Sau khi Tô Tử Kỳ đưa Giản Yên trở về thì dặn dò nàng nên ở trong khách sạn đừng đi ra ngoài, chờ bản thân xử lý xong những chuyện ở trên tay thì sẽ đến tìm nàng. Giản Yên khẽ cười: "Vâng ạ."
Nàng tạm biệt Tô Tử Kỳ sau đó trở về phòng, mới vừa đóng cửa lại thì nhận được tin nhắn của Vu Duyệt, hỏi nàng có sao không. Giản Yên lên mạng lướt nhìn qua một hồi, những chuyện liên quan đến nàng và Vu Duyệt đã được giải thích cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa Vu Duyệt lại công khai thừa nhận là bạn bè của nàng, còn nói ra rằng có người yêu, thậm chí còn nói là thất tình. Bây giờ hết thảy hỏa lực ở trên mạng đều chạy đến trên người Vu Duyệt, Giản Yên trả lời: Tôi không có chuyện gì, cô cũng không sao chứ?
Vu Duyệt rất lâu sau mới trả lời lại: Tôi rất ổn.
Giản Yên nhìn thấy ba chữ này thì rơi vào trầm mặc.
Ai cũng thích nói với người khác rằng bản thân mình rất ổn, nhưng mà có thật sự ổn hay không, cũng chỉ có mỗi họ biết.
Vào dịp tết đoàn phim không có làm việc, trong hai ngày này Giản Yên cũng chỉ ngủ ở trong khách sạn. Đến buổi tối mùng ba, đạo diễn Cố gọi mọi người tập hợp xuống tầng một của khách sạn ăn một bữa cơm đoàn viên, xem như là hoạt động làm nóng người. Giản Yên đang ngủ say thì bị La Tinh gọi dậy, Tết năm nay La Tinh đi tham gia một hội học thuật gì đó ở nơi khác, chỉ vừa mới trở về. Giản Yên nhìn thấy La Tinh đã cắt tóc ngắn đi không ít, trang điểm nhàn nhạt, có đeo khuyên tai, mặc một chiếc áo màu tím nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác. La Tinh nhìn thấy Giản Yên nói: "Năm mới vui vẻ."
Hai người vào ngày 30 tết vừa rồi có gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho nhau, sau đó cũng không có liên hệ gì nữa. La Tinh sau khi giải thích scandal giúp Giản Yên, Giản Yên cũng muốn gửi tin nhắn nói lời cảm ơn. Thế nhưng vì chuyện mang thai lại bận rộn đến quên mất, bây giờ nhìn thấy La Tinh thì nàng mới nhớ đến.
"Năm mới vui vẻ." Giản Yên cong khóe môi mỉm cười: "Mới vừa trở về sao?"
La Tinh gật đầu: "Mới về từ hôm qua, sau đó trốn ở trong nhà viết thêm một cái kịch bản mới, buổi tối nhận được điện thoại của đạo diễn Cố nên đến đây. Năm mới của em trôi qua như thế nào?"
Giản Yên bước ra khỏi cửa: "Cũng tốt."
"Tốt cái gì mà tốt, chuyện ở trên mạng tôi đã nhìn thấy hết rồi, mấy lời nói của những người kia em đừng để ở trong lòng." La Tinh dùng thái độ bình thường chả khác nào bạn bè đang khuyên bảo, cố gắng hết sức giữ một khoảng cách nhất định khi đi cùng Giản Yên, không hề mập mờ giống như lúc trước. Giản Yên mở miệng nói: "Ừm, em không có để ở trong lòng."
"Chờ bộ phim này quay xong, nếu được thì có muốn đi ra ngoài chơi một lần hay không?"
Giản Yên suy nghĩ một chút: "Chắc là không được, Tô tỷ nói còn phải nhận thêm một bộ phim mới."
"Bây giờ bận rộn vậy sao."
"Cũng không. . ."
Hai người một đường tán gẫu đi tới thang máy, vừa bước vào thang máy thì gặp phải mấy người nhân viên khác của đoàn phim, bọn họ phát kẹo cười rất tươi: "La thần, Yên Yên, ăn kẹo nha!"
Không khí vui vẻ nồng đậm, Giản Yên đưa tay nhận kẹo.
Liên hoan ở tại tầng một, hai nhân vật chính bận không đến được, đạo diễn Cố cũng chưa tới, một cái bàn tròn cũng chỉ ngồi vào mới được một nửa. Giản Yên bị sắp xếp ngồi cạnh La Tinh, nhân viên của đoàn phim mới vừa trở về, ngoại trừ nói những chuyện thú vị trong năm thì còn bàn tán mấy chuyện khác.
"Yên Yên, tôi xem trên Weibo nói, cô và Vu Duyệt là bạn bè à?"
Một nửa người ngồi trên bàn nhìn về phía Giản Yên, đầu óc nàng đang lơ đễnh đi du lịch trên mây, bị La Tinh khều nhẹ, nàng mới hoàn hồn lại: "Hả?"
"Không có gì, chỉ là trên mạng đồn cô với Vu Duyệt là bạn bè, là thật hay giả vậy?"
Giản Yên mỉm cười: "Thật."
"Ố mài gót, như vậy là thật sao!"
"Trước đây tôi luôn cho rằng hai người các cô bất hòa với nhau."
"Tôi cũng vậy, cái miệng kia của Vu Duyệt cũng đắc tội với rất nhiều người rồi đấy."
"Vu Duyệt cũng không tệ lắm, người ta muốn khả năng diễn xuất thì có khả năng diễn xuất, muốn nhan sắc thì có nhan sắc. Tính cách thẳng thắn một chút thì có làm sao, so với một số người làm ra vẻ trong giới, còn tốt hơn nhiều."
"Ý của cô nói chính là vị nghệ sĩ vừa mới ra mắt kia có đúng không, a ha ha ha ha tôi cũng biết vụ đó, video lần trước. . ."
Đề tài bị dời đi chỗ khác, Giản Yên ngồi trên ghế, La Tinh rót cho nàng một tách trà hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Giản Yên cảm ơn sau đó nâng tách trà lên, nhâm nhi thưởng thức nói: "Không có nghĩ gì cả."
La Tinh ngoảnh mặt sang nhìn Giản Yên, ngũ quan tinh xảo và xinh đẹp, phảng phất giống như một bức tranh được điêu khắc tỉ mỉ. Cái trán trắng nõn nà, vầng trán cao cao, lông mày cất giấu anh khí. Hàng lông mi vừa uyển chuyển vừa dày đặc, giống như một chiếc quạt nhỏ bình thường rơi vào trên mắt, che đi đôi mắt trong suốt long lanh. Chóp mũi khéo léo thon gọn, môi hồng răng trắng. Giản Yên không có trang điểm, nhan sắc lại càng thuần khiết và giản dị, da dẻ trắng nõn như là trong suốt.
Thật ra mấy ngày nay nàng luôn muốn gọi cho Giản Yên, nhưng lại sợ sẽ khiến Giản Yên cảm thấy không ổn, vì lẽ đó cố gắng cưỡng chế suy nghĩ của bản thân mình. Ngày hôm trước lúc nàng mới trở về đây, nghe đạo diễn Cố nói Giản Yên đang ở trong khách sạn. Sau khi vừa bước xuống máy bay nàng đã chuẩn bị chạy đến đây, thế nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra được tình cảnh Giản Yên từ chối thì nàng lại do dự. Lúc này mới cố gắng kéo dài thời gian, không có chạy tới.
Scandal vừa rồi của Giản Yên có liên quan đến chuyện của nàng vẫn còn được treo ở trên Weibo, bị fans nàng mắng chửi rối rít. Nếu nàng thật sự không cho Giản Yên một chút khoảng cách, thì hai người chỉ có thể càng ngày càng cách xa hơn. Nàng không muốn như vậy, vì lẽ đó bây giờ chỉ có thể từng bước từng bước, từ từ bước đến.
"Muốn uống nữa không?" La Tinh nhìn thấy Giản Yên đã uống xong một tách, nàng tiếp tục hỏi, Giản Yên tiện tay nhấc ấm trà lên: "Để em tự làm."
"Tại sao đạo diễn Cố còn chưa tới?" Một người nghệ sĩ ngồi bên cạnh Giản Yên đưa mắt nhìn đồng hồ hỏi: "Không phải khi nãy nói là đã sắp đến rồi sao?"
"Chắc là kẹt xe rồi, đoạn đường này dễ kẹt xe lắm." Người kia vừa nói dứt lời thì nghe có người hô lên: "Đạo diễn Cố đến rồi."
Sau đó người kia lại nói thêm một câu: "Người đi bên cạnh Cố đạo diễn là ai vậy?"
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn qua: "Kỷ tổng?"
"Là Kỷ tổng phải không?"
"Sao Kỷ tổng lại đến đây?"
Sang năm Kỷ Vân Hân muốn Kỷ Thủy Tuyền trở về công ty, không phải đơn giản chỉ là một câu nói, nàng và Kỷ Thủy Tuyền phải đi gặp mặt mấy vị chủ tịch khác, ngày hôm nay mới được nghỉ ngơi một chút. Nàng nhớ đến dáng vẻ của Giản Yên vào hai ngày trước thì cảm thấy lo lắng, vì lẽ đó tự mình lái xe đến đây. Vốn dĩ chỉ muốn tới đây liếc mắt nhìn một chút, mới vừa bước xuống xe có ý muốn gọi cho Giản Yên một cuộc điện thoại, thì nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, là đạo diễn Cố.
Đạo diễn Cố hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải Kỷ Vân Hân ở chỗ này, quả thực là niềm vui bất ngờ. Hắn lập tức đi tới bên cạnh Kỷ Vân Hân, mời nàng cùng đi ăn một bữa cơm tối. Kỷ Vân Hân suy nghĩ Giản Yên có thể sẽ tham gia buổi tiệc này, nên nàng mới gật đầu đồng ý.
"Vừa rồi ở trong gara gặp được Kỷ tổng đến đây để nói chuyện làm ăn, thực sự đúng là trùng hợp."
Giản Yên ngẩng đầu đưa mắt nhìn, Kỷ Vân Hân không ăn mặc tây trang giống như thường ngày, mà là một chiếc áo giữ ấm cùng với quần thường, bên ngoài còn khoác lên một chiếc áo len.
Giản Yên đăm chiêu suy nghĩ, đây là mang thai, nên mới bắt đầu biết giữ ấm sao?
"Kỷ tổng ngài ngồi đi." Đạo diễn Cố bắt chuyện với Kỷ Vân Hân: "Ngồi ở bên này."
Những người khác cũng dồn dập chào hỏi: "Kỷ tổng năm mới vui vẻ."
Kỷ Vân Hân nhàn nhạt gật đầu: "Năm mới vui vẻ."
Đạo diễn Cố giơ tay lên: "Mang món lên đi."
Người phục vụ cúi đầu bước ra ngoài, không mất bao lâu phục vụ bắt đầu lên món. Người ngồi bên cạnh đạo diễn Cố là phó đạo diễn, ngày hôm nay Lư Khai Bình không có tới đây, cho nên mọi người ngồi chung một bàn. Thế nhưng vì có mặt Kỷ Vân Hân, vừa rồi mọi người còn tán gẫu vui vẻ bỗng nhiên có chút câu nệ.
Bọn họ cúi đầu ăn cơm, đạo diễn Cố nhận thấy không có đề tài tán gẫu thì chủ động tìm đề tài để nói, nhưng đu sao đề tài của hắn đưa ra cơ bản cũng chỉ quay quanh những chuyện của đoàn phim và ghi hình, cùng với Kỷ Vân Hân chuyên xử lý chuyện thương trường hoàn toàn không cùng chung một đề tài.
Kỷ Vân Hân nhất quyết không uống rượu, vì lẽ đó hắn chỉ có thể tìm vài cái đề tài, tán gẫu vài câu, phối hợp với Kỷ Vân Hân lạnh nhạt thì bầu không khí có vẻ càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Giản Yên cảm thấy không thể nào nuốt trôi, nàng ăn được vài miếng rồi đặt đũa xuống. La Tinh quay đầu, nhỏ giọng nói: "Sao vậy, không hợp khẩu vị sao?"
Mọi người ở trên bàn vẫn đang cúi đầu ăn cơm, hai người nói chuyện với nhau trông cực kỳ rõ ràng. Giản Yên hạ thấp giọng xuống tới gần La Tinh: "Không có, em không đói bụng, mọi người cứ ăn đi."
"Đợi chút nữa em có muốn chúng ta ra ngoài kiếm cái gì đó ăn không? Em còn nợ tôi vài bữa cơm đấy."
Giản Yên bị thái độ nghiêm túc của La Tinh làm ảnh hưởng, vẻ mặt nàng cũng trở nên nghiêm túc nói: "Gần đây bên ngoài khá lạnh, em không muốn đi ra ngoài."
"Trêu em đó!" La Tinh bầy cười, vẻ mặt của Giản Yên cũng có chút bất đắc dĩ.
Kỷ Vân Hân liếc mắt nhìn về hai người bên kia đang nhỏ giọng nói chuyện, bàn tay nắm chặt đũa, trong lòng có chút khó chịu. Đúng lúc đạo diễn Cố nói tới: "Kỷ tổng, thịt ngỗng ở đây rất nổi tiếng, là món ăn trứ danh của khách sạn này, ngài nếm thử xem?"
Kỷ Vân Hân gắp một đũa: "Khá ổn."
Đạo diễn Cố cười trừ chuẩn bị đáp lại, lúc này hắn nhìn thấy Kỷ Vân Hân đặt đũa xuống, bèn lên tiếng hỏi: "Kỷ tổng ăn no rồi sao?"
Kỷ Vân Hân đứng lên nói: "Xin lỗi, tôi đi phòng vệ sinh một chuyến."
Đạo diễn Cố liên tục gật đầu: "Được, Tiểu Liên, em đi với Kỷ tổng. . ."
"Tôi tự mình đi." Giọng nói của nàng cũng không lớn, nhưng lại có thể dễ dàng lấn át tất cả mọi người. Ngay lúc nàng đứng lên, ánh mắt của Giản Yên lập tức rơi vào vạt áo che chắn ở trước bụng nàng.
Vẫn bằng phẳng, không nhìn ra được cái gì, nhưng mà chị ấy vốn gầy, coi như đã được ba-bốn tháng thì cũng không nhìn ra được, huống chi chị ấy còn ăn mặc quần áo rộng rãi như vậy, càng không thấy rõ.
Giản Yên vừa nghĩ tới người kia đang mang sinh mệnh đứa con của bản thân mình, lập tức tâm trạng nàng vừa quỷ dị vừa phức tạp.
Sau khi Kỷ Vân Hân rời đi thì bàn ăn lập tức khôi phục lại chút hơi người, mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện: "Vừa rồi ngay cả món ăn tôi cũng không dám gắp."
"Tôi ngồi ở bên cạnh mà trong lòng lại run sợ muốn chết!"
"Tôi cũng sợ."
La Tinh nhìn bọn họ như vậy không khỏi bật cười: "Kỷ tổng chỉ là một người bình thường mà thôi, mọi người làm gì sợ sệt như vậy? Cũng không phải là hổ dữ hay thú hoang gì nha."
Những người khác dồn dập nói: "Tôi cũng không biết là mình sợ cái gì, nhưng mà khi nhìn thấy ngài ấy thì chân tôi lại mềm nhũn."
"Me too, me too."
Đại khái loại người trời sinh có khí thế như vậy thì có chút đặc biệt, Kỷ Vân Hân trời sinh đã nghiêm túc lạnh lùng, vì lẽ đó người khác nhìn thấy nàng, không cần suy nghĩ lập tức cảm thấy sợ sệt.
Giản Yên nghe bọn họ nói xong, nghĩ đến trước đây bản thân cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Vân Hân, cho dù biết không hề có gì đáng sợ, thế nhưng lại không đuổi đi được nổi khiếp sợ ở trong lòng. Cũng may, bây giờ nàng đã khắc phục rồi.
Kỷ Vân Hân đi vào phòng vệ sinh có hơi lâu, đạo diễn Cố muốn gọi trợ lý đi xem thử một chút. Giản Yên mở miệng nói: "Để em đi cho, em cũng muốn đi vệ sinh một chút."
La Tinh đứng lên: "Tôi đi cùng em?"
Giản Yên lắc đầu: "Không cần, chị ăn cơm đi."
La Tinh không thể làm gì khác hơn ngoài ngồi xuống.
Giản Yên gật đầu chào hỏi mọi người sau đó đi về hướng phòng vệ sinh, vừa mới bước vào thì nhìn thấy Kỷ Vân Hân. Kỷ Vân Hân đang rửa tay, Giản Yên nhìn thấy nàng, cất tiếng gọi: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân nghiêng đầu, nhìn thấy người đến là Giản Yên thì vẻ mặt nghiêm tục lạnh nhạt của nàng thoáng thả lỏng, càng thêm nét ôn hòa, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Tại sao em lại đến đây?"
Giản Yên sợ gặp phải người đến sau, nhanh chóng nói rằng: "Xin một chút thời gian nói chuyện được chứ?"
Kỷ Vân Hân đi theo sau lưng Giản Yên cùng bước ra ngoài, hai người đứng dưới bồn hoa của khách sạn. Nơi này không có một bóng người, chỉ có gió lạnh thổi qua rì rào, Giản Yên không nghĩ tới sẽ đi ra ngoài vì lẽ đó ăn mặc có chút mỏng manh. Kỷ Vân Hân nghe thấy nàng hắt hơi một cái thì cởi áo khoác ra, choàng lên trên người nàng.
Áo khoác còn lưu lại nhiệt độ cùng với hương thơm của Kỷ Vân Hân, Giản Yên muốn tránh lại tránh không kịp. Nàng lập tức cầm lấy áo khoác nhét ngược trở lại vào tay Kỷ Vân Hân, nói rằng: "Chị cứ mặc đi."
Kỷ Vân Hân cầm lấy áo khoác hỏi: "Mấy ngày trước, em không sao chứ?"
Giản Yên không muốn suy đoán đọ sức tới lui với Kỷ Vân Hân, nàng vào thẳng chủ đề chính: "Chị đến tìm tôi sao?"
Kỷ Vân Hân không chần chừ: "Đúng, chị đến tìm em."
"Ừ." Giản Yên hơi khẽ gật đầu: "Tôi nghĩ hẳn là tôi đã biết chị muốn nói cái gì rồi." Giản Yên đưa mắt nhìn về phía Kỷ Vân Hân. Kuôn mặt nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, đôi mắt trong suốt, có hồn. Kỷ Vân Hân đối đầu với đôi mắt như vậy, trái tim lập tức hơi kích động, nàng mở miệng: "Em biết?"
Giản Yên trịnh trọng gật đầu: "Tôi biết."
Kỷ Vân Hân suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi: "Là ba nói cho em biết sao?"
Giản Yên nhíu mày, Kỷ Thủy Tuyền cũng biết? Có phải Đỗ Nhạn cũng biết rồi không? Bọn họ còn muốn gạt mình sao?
Giản Yên không có nói gì: "Tại sao trước đây không nói cho tôi biết?"
Kỷ Vân Hân cúi đầu: "Xin lỗi Yên Yên, chị cũng mới phát hiện cách đây không lâu, chị nghĩ bây giờ không thích hợp để nói cho em biết."
Bây giờ không thích hợp để nói cho mình biết? Ha ha? Đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, bi bô chạy đến ôm mình gọi mẹ mới là thích hợp, có đúng hay không?
Dưới ánh đèn yếu ớt mập mờ, mặt mày Giản Yên bình tĩnh, ánh mắt âm u, vẻ mặt căng thẳng lại nghiêm túc. Kỷ Vân Hân nhìn về phía khuôn mặt của Giản Yên, biết bây giờ Giản Yên nhất định không cao hứng.
Lúc trước nàng làm nhiều chuyện hoang đường sai lầm như vậy, bây giờ ngay cả một câu xin lỗi hay một câu giải thích cũng không có. Còn để Kỷ Thủy Tuyền làm cò lái nói ra mọi chuyện ở giữa hai người, nếu là bất kì ai thì cũng sẽ bất mãn.
Gió lạnh thổi tới, Kỷ Vân Hân đứng ở đầu gió, nàng bước gần về phía Giản Yên thêm một bước nói: "Yên Yên."
Giản Yên nghe thấy giọng nói kêu gọi của Kỷ Vân Hân, vẻ mặt khẽ thay đổi, đôi mắt tối sầm lại, nàng có chút bất lực nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, hai ngày nay tôi đã suy nghĩ kỹ, sau này hai người chúng ta vẫn trở thành người qua đường đi. Tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của chị, xin chị cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi, còn đứa nhỏ. . ."
Kỷ Vân Hân nhíu mày, ngắt lời Giản Yên: "Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?"
Giản Yên cúi đầu nhìn bụng dưới của nàng: "Không phải chị đang mang thai hay sao?"
Ngư Sương nhắn nhủ các bạn trẻ:
Thuốc là thuốc hỗ trợ, là thuần hỗ trợ mang thai, một lần uống tỉ lệ mang thai là 1/10 000, tỉ lệ rất rất rất thấp. Sau đó muốn mang thai cần phải có tư thế đặc thù, không sai, là loại tư thế XX phối XX mà mọi người nghĩ tới. Yên Yên hối hận không có thượng Kỷ tổng là vì một đêm nàng không có động thủ, chỉ là hưởng thụ. Thế nhưng không có nghĩa là tư thế kia của Kỷ tổng và nàng thì không thể mang thai, dù sao hai người cũng uống thuốc, vì lẽ đó tỷ lệ thụ thai tương đương nhau. Đây chính là giả thiết để sinh em bé, đương nhiên, bánh bao là một bé gái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip