Chương 52

Buổi thu âm chiều hôm đó, Tô Xướng nghiêm túc hơn bất cứ lần nào, muốn kết thúc công việc sớm một chút, bởi vậy vẫn luôn không nghỉ ngơi. Hai tiếng sau, nhận được một tin nhắn WeChat.

Lúc đó Kỷ Minh Tranh đang thu đơn, Tô Xướng ngồi bên cạnh mở điện thoại ra, hóa ra là Vu Chu.

"Nhà vệ sinh, có rảnh mời xuất hiện."

Một câu rất ngắn gọn, Tô Xướng nhướng mày, vừa vặn kết thúc một đoạn, cô nói với Bành Hướng Chi nói, đi toilet một lát.

Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh không có ý kiến, ở trong phòng chờ cô trở về.

Tô Xướng bước nhanh vào nhà vệ sinh, mở cửa ra, thấy Vu Chu cầm điện thoại đứng ở giữa.

"Ha ha, mù tạc nhanh." Vu Chu nói.

Nàng vốn định chờ Tô Xướng vào, biểu diễn cái kiểu chim cút nhỏ nép vào người, nhưng tư thế còn chưa nghĩ ra xong người đã tới rồi, rõ ràng đứng ở trước mặt nàng, nên nói hay không nói, rất xấu hổ.

"Sao vậy?" Tô Xướng tỉ mỉ nhìn nàng, từ đầu đến chân, lại quét mắt nhìn gian phòng phía sau.

"Cái đó, không có ai, em đã xem qua rồi." Hơn nữa toàn bộ nhà vệ sinh rất sạch sẽ, thơm tho.

Cho nên... Tô Xướng dùng ánh mắt hỏi nàng.

Vu Chu sờ mũi: "Có lý do hợp lý và lý do không hợp lý lắm, chị muốn nghe cái nào?"

Thấy nàng không sao, trong mắt Tô Xướng mơ hồ nở nụ cười: "Đều muốn."

"Hợp lý đi, là thấy chị thu âm lúc lâu, muốn chị ra ngoài vận động một chút, lưng chị không tốt, đúng không?"

"Không hợp lý thì sao?"

"Nhớ chị chết mất," Vu Chu dùng giọng nói mềm mại hơn, cúi đầu đá đá mũi chân, "Có thể ôm em một cái không?"

Nàng nghe thấy hơi thở linh hoạt, Tô Xướng không tiếng động cười, sau đó bóng dáng trên mặt đất ám chỉ dang hai tay ra, Vu Chu trong nháy mắt vui vẻ, hi hi hai tiếng nhào tới.

Tô Xướng hơi lui về phía sau nửa bước, dựa vào gạch men, cánh tay Vu Chu vòng quanh hông cô, sưởi ấm trên áo len mỏng của cô. Đầu cọ cọ vai cô, trán lại cọ cọ cổ cô, sau đó mềm mại nói: "Sau này em không đi làm với chị nữa."

"Chơi điện thoại cũng chơi không vui, luôn cảm thấy có phải chị sắp ra rồi không."

"Mọi người yên tĩnh quá, có thể cách âm quá tốt, em lướt video cũng không biết có nên cười hay không."

Tô Xướng vuốt mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng cười: "Được, lần sau không tới nữa."

Con chó cưng của cô ở trong cặp sách tủi thân kêu một tiếng, nói vẫn là muốn ở nhà vui vẻ.

Tô Xướng là người làm công việc âm thanh, Vu Chu là người làm công việc chữ viết, các cô biết rõ hình thức tình yêu đủ loại, nói yêu đối phương cũng có một ngàn loại ngôn ngữ. Nhưng luôn luôn có một số là chung, sẽ làm cho người ta trở nên "khác người", có lúc là một chút làm nũng, có lúc là một chút ngây thơ, có lúc là một chút ngang ngược.

Chúng đều có một logic tầng dưới chót, tương tự như ỷ sủng sinh kiêu, gọi là —— "Em biết chị sẽ tha thứ cho em".

Em thích chị, chị cưng chiều em, chị bao dung em, chị yêu em.

Em đã phá vỡ em, em đã chia rẽ em, em đã làm bẩn em, và cũng xin chị vẫn yêu em.

Còn có đôi khi, hình thức thể hiện của "vượt quá giới hạn", là chiếm hữu và dục vọng. Hoặc là nói, chúng không nên song song, bởi vì bản thân dục vọng liền có hàm ý chiếm hữu.

Tô Xướng trước kia không quá có dục vọng, bởi vì nàng không có gì muốn có được, nhưng sau khi gặp Vu Chu thì khác, nàng càng ngày càng muốn chiếm hữu cô, muốn lấy chặt chẽ hơn thay đổi chặt chẽ, muốn lấy khăng khít hơn thay đổi khăng khít.

Cô có thể cảm giác được nhịp tim của Vu Chu, là mạch đập của mầm non trong lòng nàng, tựa như đang mê hoặc nàng, nếu có thể làm cho nhịp tim này càng thêm mãnh liệt, mầm non liền có thể lớn lên khỏe mạnh hơn một chút, càng ăn sâu bén rễ, càng không thể phá vỡ.

Những sợi tóc lướt qua cổ có cảm giác như kem tẩy tế bào chết, mơn trớn lên ham muốn của cô, tay Vu Chu cũng vậy, bụng dưới cũng vậy, hơi thở triền miên cũng vậy.

Vì thế cô cong cằm, hơi kéo ra một chút khoảng cách với Vu Chu, ánh mắt vẫn là quân tiên phong, trước tiên ân cần thăm hỏi hai tròng mắt của nàng, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.

Trong lòng Vu Chu lộp bộp lộp bộp, nhảy yếu ớt lại không có sức.

Chậm rãi, Tô Xướng lại gần, mang theo hơi thở ấm áp mà ngại ngùng, một khắc hô hấp nghiêng về phía trước, khóe miệng mấp máy, giống như nhát gan trước khi tấn công.

Vành tai Vu Chu đỏ lên, ánh mắt cũng luống cuống, xê dịch cổ, nhanh chóng hút hai bên khoang miệng, lại nhanh chóng buông ra.

Một động tác né tránh rõ ràng, Tô Xướng sửng sốt.

Cô chớp mắt mấy cái, thả lỏng khóe miệng, dựa vào tường, hít thở nhẹ nhàng hai cái, mới thấp giọng hỏi nàng: "Cái này, cũng không thích sao?"

Giọng nói của Tô Xướng rất mất mát, Vu Chu lập tức nổi da gà, đáy lòng có cây gậy nhỏ gõ, nàng đỏ mặt lặng lẽ nói: "Ừ... Không muốn ở chỗ này."

Là lấy cớ, thật ra là do nàng chưa chuẩn bị xong. Nàng không biết hôn môi, trước kia rạp hát nhỏ trong đầu chỉ đến chừng mực phim Hàn Quốc, chính là kiểu hôn hai người không nhúc nhích nhạc nền bắt đầu tiến vào, mút môi thăm dò đầu lưỡi gì đó, đối với nàng mà nói, thật sự là một chuyện căng thẳng.

Sợ hàm răng đánh nhau, sợ chảy nước miếng, à... vẫn là sợ trải nghiệm không đủ tốt đẹp.

Tô Xướng bắt được sự lảng tránh của Vu Chu, không chỉ là nguyên nhân của nơi này. Nhưng cô không nói cái gì, vén tóc ra sau tai Vu Chu, hai môi dán qua, hôn hạt dẻ nhỏ bên cổ.

Hạt dẻ nhỏ trải ra phạm vi càng lớn, lông tơ sau tai cũng dựng lên.

Nếu là trước đây, Tô Xướng sẽ ngượng ngùng mang theo sung sướng, cho rằng đây là nởi vì Vu Chu thích mình nên mới ngượng ngùng, nhưng giờ phút này cô nghĩ ngược lại, nổi da gà, liệu có phải cũng thể hiện cho sự bài xích hoặc khó chịu hay không?

Bỗng nhiên có chút bất an, Vu Chu mới 21 tuổi, có khả năng hay không, nàng chỉ là thích cùng mình chơi đùa, lẫn lộn với tình yêu. Dù sao ngay cả Tô Xướng trước sau như một thanh tâm quả dục cũng thỉnh thoảng sẽ muốn nhiều hơn, nhưng Vu Chu dường như chỉ thích ôm ấp và gần gũi.

Huống chi, lúc trước người nàng thích vẫn luôn không phải là con gái, nàng làm sao biết được tình cảm giữa mình và Tô Xướng chứ?

Trái tim bỗng dưng đau nhói, Tô Xướng ôm Vu Chu, nhẹ nhàng thở dài.

Ngày hôm đó hai người đều có tâm sự. Tô Xướng thu âm xong cùng Vu Chu đi trước, mà Vu Chu ngồi ở ghế lái phụ cũng vẫn luôn suy nghĩ, làm sao mở miệng nói với Tô Xướng chuyện bạn bè của mình muốn hẹn cô.

Lúc chờ đèn đỏ, Tô Xướng liếc Vu Chu một cái, Vu Chu đang nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn Vu Chu một cái, Vu Chu đang xem điện thoại.

Tô Xướng trầm ngâm mở miệng: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Vu Chu suy nghĩ, ăn ngay nói thật: "Bạn của em muốn gặp chị, chị có thời gian hay không?"

"Hoả Oa?"

"Ừ, còn có mấy người nữa, Đại Tiền, Đào Tử, Thẩm La Quân gì đó, sau đó cơm nước xong, các cậu ấy muốn đi karaoke." Vu Chu dùng một góc điện thoại nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay.

Tô Xướng mím môi, không lên tiếng.

"Nếu chị không muốn, em sẽ từ chối." Vu Chu nhìn ánh mắt cô, vội vàng nói.

Tuy rằng Hoả Oa rất tích cực, đã chọn địa điểm rồi.

"Tại sao lại từ chối?" Tô Xướng chớp mắt mấy cái, nhìn về phía trước, "Không muốn chị gặp bạn em?"

"Không phải." Trái tim Vu Chu co rút nửa giây, Tô Xướng không hiểu đám bạn kia của nàng, cũng không hiểu cách ở chung của họ, rất ồn ào, líu ríu, nàng sợ ồn đến ánh trăng thích yên tĩnh.

Nhưng hiển nhiên, Tô Xướng đã hiểu lầm, Vu Chu cố gắng giải thích rõ ràng: "Bọn em bình thường đi ra ngoài rất thích chơi, thật hay thách gì đó, còn thích uống rượu, không phải uống như trong nhà chúng ta, bọn em chơi kéo búa bao, em lo chị không thích."

Tô Xướng trong lòng giãn ra, thì ra Vu Chu đang suy nghĩ cho cô, đặc biệt là cách nói "nhà chúng ta" này, càng giống một cái bàn ủi.

"Nếu chị không đi, họ sẽ nói chị sao?" Tô Xướng hỏi.

"Không đâu, các cậu ấy đều là người tốt, nhưng chủ yếu mấy cậu ấy rất tò mò về chị, muốn xem thử người em thích trông ra sao."

Tiếng lòng Tô Xướng bị nửa câu sau kích thích, dịu dàng hỏi: "Em muốn cho họ thấy không?"

"Hả?"

"Người em thích ấy."

Vu Chu cẩn thận cảm nhận mấy chữ này, mím môi, cười: "Nói thật, có chút muốn, em cũng có chút hư vinh ha ha, muốn cho các cậu ấy thấy em có một cô bạn gái cực kỳ tốt."

"Nhưng chị không có một cô bạn gái cực kỳ tốt." Tô Xướng dừng lại ở đèn đỏ, nhìn qua đường dành cho người đi bộ, nhẹ giọng nói.

Có ý gì? Trong lòng Vu Chu căng thẳng.

Tô Xướng liếc nhìn nàng một cái: "Rõ ràng em biết bạn gái em không biết hát mà."

Còn hẹn đi karaoke. Tô Xướng vừa rồi cũng có chút ấm ức, nhưng cô chịu đựng không nói.

À... Thì ra là ở chỗ này, Vu Chu vui vẻ, hèn chi vừa rồi không khí không tốt lắm, nàng lắc lắc di động: "Em đã nói với các cậu ấy, em nói hai chúng ta không hát, chỉ nghe thôi."

"Nghe thôi được chứ?"

Tô Xướng không nói gì, tiếp tục lái xe.

"Này, ý của chị là đồng ý rồi phải không?" Vu Chu đột nhiên phản ứng lại.

Tô Xướng cười: "Chị về xem thời gian đã."

"A, chị tốt quá," Vu Chu trong lòng nở hoa, cười tủm tỉm dỗ dành cô, "Bạn gái em thật sự là số một thế giới."

"Ai?"

"Tô Xướng, Tô Xướng Xướng, Tô Xướng Xướng thiên hạ đệ nhất."

Thấy nàng tươi cười rạng rỡ, Tô Xướng cũng nhịn không được nhếch khóe miệng, nhưng trong ánh mắt có đôi môi vui vẻ hăng hái của Vu Chu, rất dễ dàng khiến người ta nhớ tới nụ hôn chưa hoàn thành kia.

Nếu như mình thật sự là bạn gái số một thế giới, vậy tại sao, hôn môi cũng không thể chứ?

Tô Xướng ở trong lòng nhẹ nhàng chọc chọc Vu Chu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip