Chương 58
Ngày đó khi Tô Xướng đưa nàng về nhà, ở trên xe lại hôn một lần, là Vu Chu chủ động.
Chỉ một lần này, nàng đã bị ám ảnh bởi "hoạt động mới" này. Sau đó nàng nhận ra, nguyên nhân Tô Xướng vài lần muốn hoàn thành "nghi thức hôn môi" này, là phân rõ giới hạn giữa bạn bè và người yêu.
Bởi vì chuyện hôn môi này rất giống cảnh quan thu nhỏ của tình yêu, các cô giao phó và tiếp nhận, các cô theo đuổi và lảng tránh, các cô lưu luyến không rời, các cô chỉ vì cái trước mắt.
Sau đó cả hai lén hôn nhau ở rất nhiều nơi, ví dụ như lúc ánh đèn rạp chiếu phim vừa tối xuống, ví dụ như chờ vị trí đợi đến khi chỉ có hai người các cô, mùa đông ở con phố nhỏ chỉ có đèn đường, Vu Chu dựng mũ trên áo Tô Xướng lên, của mình cũng đội lên, sau đó trốn ở trong mũ hôn cô, lúc hơi thở hai người gần nhau, mũ lông của bọn họ cũng đang hôn môi.
Còn ví dụ như ở viện hải dương, cá heo phía dưới hôn lên lòng bàn tay người thuần thú, Vu Chu giống như cá heo hôn Tô Xướng.
Rốt cuộc nàng biến chuyện "đạt được" này thành cảm giác thực, mỗi lần nàng muốn có được Tô Xướng một lần, mỗi lần muốn luận chứng Tô Xướng yêu nàng một lần, mỗi lần muốn thưởng thức tình yêu một lần, sẽ cùng Tô Xướng hôn một lần.
Ban đầu rất thỏa mãn, nhưng thời gian sẽ viết chữ "không" trước chữ "thỏa mãn".
Tô Xướng vẫn là bạn gái săn sóc nhất, chỉ cần không có công việc, sẽ tới đón nàng tan làm, sau đó hai người xem phim, tản bộ, dắt tay, nếu là ngày làm việc, Tô Xướng sẽ đưa Vu Chu về phòng trọ, cuối tuần, nếu như hai người đều không có dự án tăng ca, Vu Chu sẽ ngủ lại.
Mỗi người một phòng ngủ lại.
Vu Chu cũng là bạn gái cần cù nhất trên đời, quét dọn phòng và mua thức ăn nấu cơm đều không thành vấn đề, còn học được làm sao dựa theo thói quen của Tô Xướng giúp cô phân loại quần áo theo màu sắc, cùng với đặt hẹn giặt khô theo chất liệu.
Mỗi lần Vu Chu đòi hôn, Tô Xướng đều buông công việc trong tay nghiêm túc hôn nàng, có lúc điện thoại tay phải cũng chưa buông, tay trái đã nâng mặt nàng lên. Sau khi hôn xong, cô mím môi ướt át tiếp tục làm việc, ngón tay thon dài gõ màn hình, không nói một lời trả lời WeChat.
Vu Chu dựa vào, cọ cọ vai cô, Tô Xướng nghiêng mặt nhìn nàng, Vu Chu chớp chớp mắt, Tô Xướng dựa vào, nụ hôn thứ hai.
Nhưng Vu Chu không nghiêm túc như vậy, nàng vội vàng kết thúc, chạy lên lầu, đóng cửa gọi điện thoại cho Hoả Oa.
"Ý cậu là, hai người hôn, nhưng chỉ hôn." Hoả Oa nghe xong những lời lộn xộn của nàng, đưa ra kết luận ngắn gọn.
"Cũng gần như vậy." Vu Chu đi tới ban công, dựa vào lan can nhìn hệ thống nước vườn hoa.
Mùa đông năm nay rất ấm, ra ngoài cũng không lạnh lắm, ngược lại rất mát mẻ thoáng khí.
Vu Chu nói với Hoả Oa, thật ra trước khi hôn, Tô Xướng còn rất chủ động, nhưng không biết tại sao, hôn xong sẽ không có hành động tiếp theo. Nàng xem tiểu thuyết, TV gì gì đó, không kìm được sẽ bắt đầu, nhưng Tô Xướng cũng không có, quy tắc giống như có người cầm thước ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Hai cô Mojito một chút, sau đó liền, chỉ Mojito một chút.
"Không phải, lúc trước không phải cậu nói với người ta, không muốn quá nhanh sao?" Hoả Oa không hiểu nàng, nhướng mày trước gương.
"Đúng vậy," Vu Chu lầm bầm, "Nhưng hai bọn mình đã nói rồi, uống rượu là ok rồi, bây giờ chị ấy không có ý tưởng gì cả."
Hoả Oa cười to, hai chữ: "Ồ quao."
"Chơi quá trớn rồi, chị hai."
"Mình không có chơi," Vu Chu xoay người, dựa lưng vào lan can, đá dép lê trên chân, rất thấp, "Ai chơi chứ, mình nghiêm túc, được chứ."
Ui... Hoả Oa nhíu mày: "Cậu có nghĩ, chị Xướng là 0 không?"
"Hả?" Vu Chu cắn ngón tay.
"Chị ấy không 1 cậu, cậu 1 chị ấy đi, bao nhiêu chuyện." Còn gọi điện thoại đến làm ô nhiễm cô ấy, lông mày Hoả Oa đỏ bừng.
Đứng một lát, hàn khí tới, Vu Chu rùng mình, vào nhà xếp bằng ngồi xuống giường: "Đây không phải vấn đề, vấn đề là mình cảm thấy chị ấy không có hứng thú với mình, liệu có lãnh đạm hay không? Mình nghe nói thời gian yêu đương cuồng nhiệt cũng chỉ nửa năm thôi, hai bọn mình mập mờ có hơi lâu, làm không tốt."
Hoả Oa nhìn trời ngẫm lại: "Không đến mức đó chứ..."
Nếu không cũng quá thảm rồi.
"Vậy cậu nói tại sao?"
"Bạn gái cậu!" Hoả Oa rít gào, "Hai người làm không được! Cậu hỏi mình! Mình có thể đến nhà cậu phỏng vấn chị ấy!"
Đừng hung đừng hung, Vu Chu theo đường dây điện thoại vuốt lông cô ấy.
Cúp điện thoại, Vu Chu lên mạng tìm kiếm "Ở bên nhau bao lâu là thời cơ tốt nhất để ***", phần số hiệu thay thế mấy từ khoá. Sau đó lại tìm kiếm "Làm thế nào để kiểm tra xem mình có hấp dẫn đối với nửa kia hay không".
Kết quả đều rất cay mắt.
Nàng đi xuống lầu, đến tủ lạnh lấy một chai sữa chua dâu tây, vừa uống vừa đi đến sô pha, ngồi xuống thảm, uống hết hai ba ngụm, chai bị hút đến rột rột, Tô Xướng trong tiếng vang nhìn về phía nàng, nàng nhìn Tô Xướng lại hít một hơi.
Quai hàm đau muốn chết.
Tô Xướng không rõ nên nhìn nàng: "Uống xong rồi, muốn ném sao?"
Đưa tay định nhận lấy, thùng rác ở ngay bên cạnh Tô Xướng.
Vu Chu đưa cho cô, Tô Xướng tiện tay ném đi, lại cúi đầu nhìn di động.
Vãi, đáy lòng Vu Chu nhẹ nhàng rung động, cô không nhìn mình sao? Trước đây, nếu mình hút như một con chim, cô chắc hẳn sẽ cảm thấy có chút đáng yêu. Trong lòng cô có chút việc, ngồi bên cạnh quan sát Tô Xướng, mặc áo len mỏng và quần jean ôm, đôi chân dài thẳng tắp đi dép lê, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.
Tính từ này có chút thiếu thốn, Vu Chu quyết định dùng thân phận tác giả để hình dung lại. Cổ tay và cổ của nàng từ trong áo vươn ra, trong trắng nõn lộ ra bóng đen che lấp, ống tay áo ngẫu nhiên chạm vào cổ tay của cô, như có như không, dường như đều triền miên ở lần gặp gỡ tiếp theo.
"Chị bận lắm à?" Vu Chu nghiêng người, tay cầm cổ chân của mình, hỏi.
Nàng bỗng nhiên suy nghĩ, sức hấp dẫn của mình ở chỗ nào? Phải, trong mắt Tô Xướng có thể là rất đáng yêu, dù sao cô cũng cảm thấy mình rất đáng yêu, nhưng nàng không có giọng nói mang móc câu, nói chuyện rất thẳng thắn, lại nói trắng ra, một chút cũng không vận dụng giọng điệu gì. Dáng cũng không đẹp như Tô Xướng, Tô Xướng tùy tiện ngồi, tựa như một bức tranh.
Nếu nói như vậy, Tô Xướng không có ý tưởng, cũng bình thường.
Tô Xướng nghiêng mặt, nhẹ giọng trả lời nàng: "Sao vậy? Muốn đi đâu chơi sao?"
Vu Chu phồng má: "Không phải, nếu chị không làm việc gì, hai ta nói chuyện một lát."
Nói chuyện một lát? Vu Chu rất ít khi trịnh trọng hẹn thời gian nói chuyện như vậy, bình thường là có cái gì nói cái đó, Tô Xướng không khỏi có chút lo lắng, buông điện thoại xuống, cổ tay khoác lên đầu gối bắt chéo: "Em nói đi."
Haizz... Chính là động tác này, thật đẹp, ngay cả độ cong hơi nghiêng đầu cũng giống như minh tinh tiếp nhận phỏng vấn.
Vu Chu ngửa đầu nhìn cô, dừng ba bốn giây, tiến lên: "Sợi dây chuyền này của chị khá đẹp."
Một chân nàng khom trên sô pha, một chân đứng, dựa vào rất gần, buông tay nghịch dây chuyền của Tô Xướng.
Tô Xướng theo bản năng dựa người về sau, sau đó giương mắt nhìn nàng.
"Thích? Cho em."
Cô nghiêng đầu, ý bảo Vu Chu có thể trực tiếp tháo xuống.
Là thích à, muốn cũng không chỉ là cái này. Vu Chu chọc chọc mặt dây chuyền, lại chọc chọc xương quai xanh bên cạnh, bĩu môi nhìn chằm chằm cô.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Tô Xướng ôm eo nàng."
Vu Chu thuận thế ngồi lên người cô: "Hôm nay tối quá."
"?" Rồi sao?
"Em có chút ý tưởng với chị."
Tô Xướng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mím môi, tai liền đỏ lên.
Cô ôm Vu Chu, dùng giọng còn mỏng hơn cả ánh trăng hỏi: "Ý tưởng gì?"
Vu Chu không nói gì, tay đâm vào mặt dây chuyền, đâm vào chỗ mềm hơn.
Ban đêm rất tối, đặc biệt là khi đèn cũng tắt, ánh trăng ở trong tầng mây, có lẽ cũng sẽ cảm thấy không thở nổi. Mặt trăng không trọn vẹn không phải bản thân không viên mãn, mà là ánh sáng cần mặt tối, con người cũng cần mặt tối, mới có thể sinh ra tình cảm dài ngắn khác nhau, khác nhau chính là, chỗ tối của mặt trăng, là khúc xạ ánh sáng, mà chỗ tối của con người, là do dục vọng phóng ra.
Vu Chu nằm trong bóng tối, trên sô pha, đèn sàn cũng tắt.
Nàng chạm vào một trái tim mềm mại, mềm mại hơn cả mềm mại, và nó chưa bao giờ được đặt chân đến.
Mà có một bàn tay, bàn tay vừa rồi cầm điện thoại gõ chữ, như phản hồi từ vạt áo ở nhà của Vu Chu tiến vào.
Trong vườn hoa của Vu Chu có hai con thỏ nhỏ, người tới ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve nó, một con, cùng một con khác. Cô cẩn thận chạm vào khuôn mặt mềm mại, và đôi môi đỏ, nho nhỏ.
Tô Xướng ở bên tai kiềm chế mà kéo dài hô hấp giống như đang nói chuyện, cô nói, cô cũng có thỏ, cả hai quan sát lẫn nhau, bất luận là trông tốt hay không tốt, đều làm người ta kích động không thôi.
Bởi vì cả hai gặp đồng loại, mà đồng loại đều có đồ vật, nếu như vẫn có sức hấp dẫn như vậy, điều này nói rõ, hấp dẫn lẫn nhau cũng không phải là bản thân vật này, mà là linh hồn giờ phút này cùng nhau rung động.
Vu Chu hô hấp phập phồng, không dám nhìn Tô Xướng, quay đầu nhìn màn hình TV tối đen, bên trong phản chiếu hai người.
Cùng hai linh hồn nhẹ nhàng rung động ôm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip