Chương 64

Quê Vu Chu là thành phố nhỏ tuyến 180, thuộc thành phố cấp huyện bên cạnh Túc Thành, về nhà phải ngồi tàu cao tốc đến trạm tàu cao tốc Túc Thành trước, sau đó lái xe 40 phút. Quê nhà tuy nhỏ, nhưng cũng rất náo nhiệt, không khí Tết âm lịch còn cuồng nhiệt hơn thành phố lớn, các nơi giăng đèn kết hoa, bên đường thường có tiếng pháo.

Gia đình Vu Chu ở Thiên Thành là gia đình khá giả, một biệt thự thuần túy xây dựng ở thành phố mới phía Bắc, ba mẹ nàng đã mua khi nàng học trung học, khi mua giá nhà chưa tới 10 ngàn nhân dân tệ, nên tổng giá cũng không đắt, tương đương với chi phí sửa chữa và đồ điện gia dụng.

Hai năm trước khi ông bà ngoại còn ở Thiên Thành, sẽ đến nhà bà ngoại đón Tết, nhà bà ngoại là nhà tự xây ở khu phố cũ, sau đó bị giải tỏa, môi trường sống thay đổi theo thành phố phát triển, các thế hệ trước ở không quen, về quê xuống nhà thờ tổ, bởi vậy đón năm mới mấy cô mấy dì đều tụ họp ở nhà Vu Chu. Mùng hai mùng ba lại về quê tế tổ.

Vu Chu lần này trở về xinh đẹp hơn nhiều, ra xã hội là không giống nhau, để ý cách ăn mặc, tóc cũng uốn xoăn, mặc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt với giày cao gót quần jean, cởi không ít tính trẻ con. Người cũng trầm mặc rất nhiều, yên vị ở trên sô pha trả lời WeChat, cũng không nói chuyện với họ hàng.

Trong bầu không khí náo nhiệt của năm mới, nàng nhớ Tô Xướng.

Lúc tiễn nàng đến ga tàu cao tốc, hai người dựa sát vào nhau một lúc lâu ở sảnh chờ xe, điện thoại cũng không chơi nữa, chỉ nắm tay nhau lật qua lật lại xoa bóp, thường hôn một hai cái, lại xác nhận với đối phương khi nào thì về Giang Thành.

Vào trạm, một mình kéo vali, Vu Chu bỗng nhiên muốn khóc, nàng vốn không bám người như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này cùng Tô Xướng quá tốt, đột nhiên xa nhau, giống như bị cắt đi một mảnh quần áo, bên cạnh lạnh lẽo, ngồi xương cốt đều chua xót, không có chỗ dựa.

Lên xe nàng khóc lớn vì Tô Xướng, Tô Xướng xoa đầu nàng, cũng gửi đến một sticker nặn nước mắt.

Vu Chu đỏ vành mắt liền cười, trên người Tô Xướng luôn có một cảm giác đáng yêu không thích hợp, mỗi lần cô sử dụng sticker đều không liên quan đến người thật, làm cho Vu Chu cảm thấy rất rất đáng yêu.

Năm nay trôi qua rất không dễ chịu, em họ kéo nàng ra ngoài mua pháo, trước kia nàng sẽ rất hào hứng, nhưng lúc này nàng đút tay vào trong túi, em họ hỏi nàng thế nào, nàng bất mãn nói: "Ừ, mua."

Buổi trưa ăn cơm đoàn viên, các họ hàng náo nhiệt uống rượu, cũng ồn ào cho Vu Chu uống hai ly, nàng uống đến choáng váng, khí thế ngất trời thì lỗ tai trái vào lỗ tai phải ra, lấy điện thoại ra xem có tin nhắn của Tô Xướng hay không thì bị bà Triệu dùng đũa gõ tay: "Lại xem điện thoại lại xem điện thoại."

Chống trán nghe người lớn nói chuyện, điện thoại trong túi rung lên, trong lòng nàng nảy lên, có dự cảm, lấy ra nhìn, quả nhiên là Tô Xướng.

Vu Chu mím môi cười, lập tức chạy ra cửa, hơi nóng trong phòng mang ra còn chưa tan, rùng mình một cái trong gió lạnh, cười khanh khách bắt máy, âm thanh rất nhẹ: "Alo?"

"Ăn cơm chưa?" Giọng Tô Xướng có chút lười biếng, giống như đang an ủi mèo con cô yêu thương.

Vu Chu có cảm giác say rượu, cố gắng mở to mắt, muốn đi đến vườn hoa đối diện, lại nghe thấy đứa bé bên kia đốt pháo rất ồn ào, vì vậy chạy hai bước đến nơi yên tĩnh một chút: "Đang ăn, còn chị?"

"Chị ra sân bay, đón ba mẹ, còn có ông nội nữa." Tô Xướng nói.

"Thế chị ăn cơm chưa?" Vu Chu nói rất chậm, từ khi nghe được câu đầu tiên Tô Xướng đã không nỡ cúp điện thoại.

Tô Xướng không trả lời, chỉ cúi đầu hỏi nàng: "Uống rượu?"

"Ừ, uống một chút."

"Đừng uống nhiều." Giọng nói mềm mại của nàng nghe vào trong lòng Tô Xướng ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ nhẹ giọng dặn dò nàng.

"Không uống nhiều," Vu Chu đá hòn đá nhỏ bên đường, "Hơn nữa uống nhiều cũng không sao, ở nhà, em ngủ."

"Ở nhà cũng không được," Tô Xướng dùng giọng vuốt ve nàng, cuối cùng nói, "Ngoan một chút."

Vu Chu bị ba chữ này đâm cho trời đất tối sầm, so với say còn muốn hôn mê, nàng hít thở vài lần, mới nói: "Vậy chị cũng phải ngoan, buổi tối ăn cơm với ba mẹ, cũng không được uống rượu, nhiều nhất là một chút."

Tô Xướng nở nụ cười, đồng ý với nàng: "Được."

Hai người lưu luyến không rời cúp điện thoại, Vu Chu ôm khuôn mặt đỏ bừng phun ra mấy hơi, lúc này mới phát hiện mình không mặc áo khoác, rụt vai chạy về nhà, ngồi xuống bàn, bà Triệu thấy nàng cả người lạnh lẽo, hỏi: "Làm gì vậy? Chạy ra ngoài."

"Không có gì, nghe điện thoại ạ." Vu Chu hít hít mũi, cong mắt, mỉm cười gắp miếng cá.

Bà Triệu nhìn hai mắt nàng, cảm thấy cứ là lạ.

Buổi chiều ở sân bay Giang Thành, Tô Xướng đứng ở sân bay chờ người thân trở về. Rất khác với đón Vu Chu, cô không thấp thỏm, cũng không hồi hộp, thậm chí cũng rất ít chờ mong, mặc áo khoác ngoài hai hàng khuy dài có hoa văn thiên điểu, tóc tùy ý buộc sau đầu.

Một lát sau, người nhà đi ra, đi ở phía trước nhất chính là Tô Ý, áo khoác dày ô vuông lông cừu, bên trong cổ áo thấp chất tơ tằm như ẩn như hiện, dây xích kim loại cùng một đôi khuyên tai rất có cảm giác thiết kế hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đã 50 tuổi, vẫn rất giỏi giang, trông như trên dưới 40.

Còn Lý tổng và ông nội Tô Xướng ở phía sau, trợ lý đẩy xe hành lý.

Tô Ý người này rất thần kỳ, bà cũng không cao ngạo, nhưng tất cả mọi người cảm thấy bà cao ngạo, bởi vì khi nhìn người khác, bà phải chớp mắt một cái, ánh mắt trước tiên nhìn xuống đất, rồi mới quyết định có nhìn lên mặt đối phương hay không.

Nhìn thấy Tô Xướng, bà cúp điện thoại, đi giày cao gót bước tới, ôm cô: "Tiểu Xướng."

Trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt cười ra nếp nhăn đuôi cá nhàn nhạt, là sự thể hiện rất nhớ Tô Xướng.

"Mẹ." Tô Xướng cười cười, tiếp theo ôm ông nội và Lý tổng, ông nội và Lý tổng vỗ vỗ lưng cô, cũng rất nhớ cô.

Tô Ý kéo cánh tay cô, vịn cổ nói ngồi máy bay mệt muốn chết, hỏi Giang Thành có thợ mát xa nào khá hơn một chút hay không, Tô Xướng nói lát nữa sẽ hỏi thử.

Đoàn người đi thang máy đến bãi đỗ xe, có xe hành lý đi vào, Tô Xướng giữ chặt cánh tay Tô Ý nói: "Cẩn thận." Bảo bà dựa vào cạnh mình một chút, sau đó không nói gì nữa. Lý tổng hỏi có nhớ số khu đỗ xe hay không, Tô Xướng nói yên tâm, cô dã chụp ảnh rồi.

Trên xe rất yên tĩnh, ông nội nói Giang Thành mấy năm nay thay đổi thật lớn, Lý tổng cũng rất cảm khái, trên đường đi qua tổng bộ của một tập đoàn nào đó, ông chỉ chỉ, xác nhận với trợ lý, trưa mai có phải có hẹn Viên tổng hay không.

Tô Ý ngồi ở hàng trước chớp mắt mấy cái, ý tứ không rõ mà nói: "Ngày mai mùng một."

Lý tổng không nói gì, trợ lý đáp đúng vậy, 12 giờ ở Vọng Giang Quốc Tế.

"Ngày mai muốn con đưa ba đi không?" Tô Xướng nhẹ giọng hỏi.

"Không cần." Trợ lý chuẩn bị xe, buổi tối lái tới.

"Vậy tối nay là ở chỗ con hay là..."

Tô Ý nói trước đã cho người quét dọn nhà bà nội, ở nhà bà nội, ông nội Tô Xướng lên xuống lầu không tiện, hơn nữa chỉ có một thư phòng, bà và Lý tổng đều cần làm việc.

"Vâng." Tô Xướng cười.

Tô Ý đặt tay lên đùi cô, dịu dàng nói: "Hai ngày nay con cũng ở đây, được không?"

"Vâng."

Bữa tối là phòng riêng Tô Xướng đặt trước, ăn món Quảng Đông Tô Ý thích, mở một chai rượu, thỉnh thoảng ly nhỏ cùng cụng, tán gẫu tình hình gần đây của mình. Chưa đến 10 giờ, bọn họ mặc áo khoác tử tế đi ra khỏi nhà hàng, trợ lý không uống rượu lái xe, đưa bọn họ về nhà bà nội, lại đưa Tô Xướng về nhà thu dọn hành lý.

Tô Xướng ngồi ở hàng sau, nhìn  đêm giao thừa ở Giang Thành trống rỗng, trên đường rất yên tĩnh, rất nhiều người đều về quê, trong tòa nhà cao tầng chỉ thưa thớt thắp vài ngọn đèn. Trên trời có mây, không có sao, cũng không có mặt trăng, bởi vì cấm pháo hoa, cũng không có pháo hoa tùy ý nở rộ.

Trợ lý nói: "Xướng Xướng, em lại ít nói rồi."

"Vậy sao?" Tô Xướng cười.

Trợ lý cảm khái: "Trưởng thành rồi."

Ngón cái Tô Xướng vuốt ve màn hình điện thoại, cúi đầu mở ra, mở giao diện WeChat, ngẩn người nhìn avatar mèo con trên cùng.

Gia đình Tô Xướng không có thói quen xem chương trình mừng xuân, hơn nữa bay đường dài, mọi người đều rất mệt mỏi, ông nội tắm rửa xong, đi ngủ sớm, Lý tổng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, Tô Ý còn làm việc ở thư phòng.

Tô Xướng tắm xong, đưa cho bà một ly sữa nóng từ trợ lý, hỏi bà nhiệt độ điều hòa có cao không, nếu chóng mặt, cô sẽ chỉnh thấp một chút.

Tô Ý nói không cần, lại vui vẻ khen ngợi Tiểu Xướng càng ngày càng chu đáo.

Trở về phòng, Tô Xướng nằm nghiêng trên giường, bật đèn bàn xem tin nhắn riêng của fan gửi tới, chưa lướt hết, cô trở về trang đầu, gửi một tin: "Giao thừa vui vẻ."

Lời chúc tranh nhau vọt tới, trên mạng vô cùng náo nhiệt.

11 giờ 45 phút, nhận được yêu cầu video, là Vu Chu.

Tô Xướng giật bả vai, mở ra, trong màn hình nho nhỏ xuất hiện cô bạn gái nhỏ, hẳn là nàng cũng ở trong chăn, đèn bàn phải sáng một chút, mặt hồng hồng, nhìn thấy Tô Xướng liền nở nụ cười.

"Sao vậy?" Tô Xướng bất giác dịu dàng, nụ cười nhuộm lên khóe miệng.

"Ôi, suýt nữa em bị mẹ đánh chết." Vu Chu vừa chui vào ổ chăn, hơi lạnh,"ui" một tiếng run rẩy cổ.

Tô Xướng nhướng mày: "Tại sao?"

"Em nói em không xem Xuân Vãn, mẹ em nói sắp 12 giờ đón giao thừa rồi, em có mười mấy hai chục phút cũng không chịu nổi, em nói hôm nay em ngồi xe mệt muốn chết, mẹ em nói em không hiếu thảo, em nói không đón giao thừa sao lại lên tới hiếu thảo không hiếu thảo, mẹ em muốn đánh em, em đã dùng "sắp sang năm mới" để phản công, em nói Tết nhất mà mẹ đánh con thì năm sau con sẽ không thuận lợi cả năm. Bà nhịn lại, rồi em chạy lên đây, ha ha ha ha ha ha ha ha. Vu Chu nói một hơi, cười tinh nghịch.

Tô Xướng cũng bị chọc cười, Vu Chu trong video hai mắt sáng lấp lánh, pháo hoa trong cửa sổ lóe lên, lúc sáng lúc tối, làm cho hình dáng của nàng càng thêm sinh động.

Đầu kia có tiếng pháo nổ đùng đùng, Vu Chu than thở: "Trước kia sao không phát hiện mừng năm mới lại chịu tội như vậy, náo loạn đến nhức cả đầu."

Lập tức lại hỏi Tô Xướng ăn cái gì uống cái gì, quan trọng nhất là có nhớ nàng hay không, có nhớ nàng đúng giờ hay không, có nhớ nàng mỗi giờ hay không.

"Có." Tô Xướng mỉm cười, dịu dàng, thành khẩn trả lời.

Vu Chu hài lòng, mặt cọ cọ trên gối, nói: "Không quen lắm, ngủ một mình."

Không có bạn gái mềm mại ấm áp thơm thơm ôm, cảm giác tư thế ngủ cũng không đúng.

Tô Xướng chỉ nhìn nàng, không nói gì, không biết tại sao, từ khi cô bắt đầu nhìn thấy Vu Chu, trong lòng vẫn chua xót mềm mại thở dài, rõ ràng chỉ xa nhau không đến một ngày, lại giống như đã lâu không gặp.

Hai người bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, nhìn nhau trong không gian ồn ào và yên tĩnh, dường như có thể đọc được hơi thở của mình.

"Tô Xướng, em có thể nuôi một con như chị không? Đi đâu cũng mang theo, thật không muốn xa nhau." Vu Chu bỗng dưng có hơi buồn, trong đầu nàng đều là Tô Xướng, năm mới không tốt.

Một câu nói rất trẻ con, Tô Xướng rất muốn sờ sờ đầu của nàng, nhưng làm không được, không đợi cô trả lời, Vu Chu quay đầu trong tiếng pháo nổ dày đặc, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại nhanh chóng quay trở lại, cao giọng nói: "12 giờ rồi!"

"Chúc mừng năm mới, Tô Xướng Xướng." Nàng mỉm cười nói.

"Chúc mừng năm mới."

"Chị phải nói chúc mừng năm mới, Vu Chu Chu."

"Chúc mừng năm mới, Vu Chu Chu."

"Được, như vậy chúng ta chính là một đôi." Vu Chu rất hài lòng.

Tô Xướng cầm điện thoại khẽ cười, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt trong màn hình, thần thái tung bay nhìn ánh sáng lấp lánh, giống như thu hết khói lửa Giang Thành thiếu hụt vào hết trong con ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip