Chương 66

Hôm nay Tô Xướng vô cùng không thỏa mãn.

Sau đó, Vu Chu mồ hôi ròng ròng nâng cô hôn môi, Tô Xướng nhỏ giọng hỏi Vu Chu, có thể "Ăn cháo" hay không.

Ngay từ đầu Vu Chu không hiểu, cùng Tô Xướng chớp mắt nhìn nhau, ngón áp út của Tô Xướng nhẹ nhàng chạm vào chỗ còn chưa xử lý, trong lòng Vu Chu liền tê dại một mảng lớn.

Nàng theo bản năng muốn từ chối, nhưng cũng không nhịn được tò mò. Khi Tô Xướng thăm dò thân thể, Vu Chu khó có thể tự kiềm chế mà kéo chăn qua, phủ đầu, hít khí lạnh vào và bất lực tràn ra khóe môi che khuất.

Mặt nàng đỏ bừng, một nửa vì thiếu oxy, một nửa vì đang được cung cấp oxy.

Đầu gối hơi run rẩy, nàng và Tô Xướng không biết ai đang cung cấp nhiệt tình cho ai, nhưng có thể xác định, hai người đều cảm thấy cần thiết.

Các cô cùng run rẩy, thiếu một thứ cũng không được.

Kết thúc nụ hôn dài dằng dặc, Tô Xướng luồn tay vào trong chăn, vuốt ve hai má Vu Chu, sau đó dịu dàng giải cứu nàng ra.

Hai người ôm nhau, chờ hơi thở ổn định.

Nghỉ ngơi một lát, Vu Chu nhặt điện thoại dưới đất lên, nhìn thấy cuộc gọi của Triệu Thanh Hà, tóc gáy theo bản năng dựng lên một chút, ngồi vào bên giường trả lời bà.

"Con đi đâu vậy? Có ăn trưa không?" Giọng bà Triệu vẫn rất mạnh.

Vu Chu dừng một chút, nói: "À, buổi sáng Nhị Dương gọi điện thoại cho con, nói cậu ấy cãi nhau với người nhà, hẹn con ra ngoài uống gì đó, con đi cùng cậu ấy, con không trở về ăn cơm trưa đâu."

"Ôi, Tết nhất mà còn cãi nhau với người nhà sao," bà Triệu ở bên kia truyền đến âm thanh dùng chổi lông gà phủi bụi, "Thế buổi tối thì sao?"

"Ừ..." Vu Chu nhìn Tô Xướng, "Con xem tình hình đã, bây giờ cậu ấy đang khóc, con cũng không biết lát nữa có thể khá hơn chút nào không."

"Vậy con xem đi, nhớ nói trước với mẹ nhé, để mẹ nấu cơm." Bà Triệu hết cách với đám thanh niên, lắc đầu.

"Dạ con biết rồi." Vu Chu vội vàng cúp máy, không chậm trễ chút nào gọi điện thoại cho Nhị Dương, nhờ cô ấy giúp đỡ.

Tô Xướng lại dựa vào gối nhìn nàng cười, chờ xử lý xong, gối lên bàn tay nhẹ giọng hỏi Vu Chu: "Ai khóc?"

Vừa rồi, hình như chỉ có một con mèo con trùm đầu chảy nước mắt.

Vu Chu cạn lời, cúi đầu lơ đãng ngó tới vết đỏ trước ngực, nhất thời lắp bắp: "Chị, chị." Sờ cổ một cái: "Trên này không có chứ?"

"Không có." Tô Xướng lắc đầu, nàng biết Vu Chu còn phải về nhà, không để lại nơi có thể nhìn thấy.

Vu Chu hừ hừ hai tiếng, nhào tới cắn cằm cô trả thù: "Vậy em cũng muốn làm cái này."

Tô Xướng nghiêng mặt, cái cổ thon dài trắng nõn lộ ra, ánh mắt khép hờ, một bộ dáng "Em tùy ý".

Mẹ ơi, cứ cần cứ lấy, thật quyến rũ.

Vu Chu bụng dưới đều trướng.

Nàng thất thường sờ thắt lưng Tô Xướng: "Đúng vậy, ba mẹ chị đều về rồi, dù sao cũng không sợ bị nhìn thấy."

Tô Xướng cảm nhận được sự đụng chạm của Vu Chu, hơi thở mũi hỗn loạn, một hồi lâu không nói gì.

Vu Chu nhận ra lần này Tô Xướng không giống với trước kia, trong lúc cô khai thác Vu Chu, cũng dần dần khai thác dục vọng của mình. Lúc ý loạn tình mê, cô cọ xát nhẹ nhàng ở đầu gối và cổ tay, giống như người cá biển sâu sau khi cập bờ có chút thiếu nước.

Vu Chu ôm lấy cô từ sau lưng, tay xuyên qua cánh tay, nâng một quả nho mềm mại, độ cong xinh đẹp mà mượt mà, nàng cẩn thận vuốt ve, giống như đang lau đi sương trên quả nho. Cuối cùng nàng đi xuống, tìm ruộng đất ướt sũng, muốn hái trái cây.

Hái rất thuận lợi, thậm chí không gảy được hai cái, gốc dây leo tên Tô Xướng này liền nhẹ nhàng run lên.

Không lên tiếng giao phó chính mình.

Không thể coi là làm, bởi vì Vu Chu ngay cả đụng chạm cũng chưa hoàn toàn, nhưng Tô Xướng rất cần nàng, Vu Chu cảm nhận được.

Nàng ôm Tô Xướng bên cổ vẫn còn ửng hồng, hỏi: "Chị đón năm mới vui vẻ không?"

"Vui vẻ." Tô Xướng hai mắt mờ mịt, nhàn nhạt cười cười.

Vu Chu cũng vui vẻ, sau đó nói: "Vậy chị như vậy còn rất tốt, vui vẻ đón năm mới, còn có thể chạy ra tìm em chơi, chỉ là em ở nhà thời gian quá dài, mẹ em nhìn em không quen, mỗi buổi sáng đều muốn vén chăn của em lên.

Tô Xướng bị chọc cười, cọ cọ vai Vu Chu.

"Buổi trưa muốn ăn gì? Buổi tối em vẫn phải về ăn cơm, sau đó chờ ba mẹ em ngủ, em chạy ra tìm chị." Vu Chu nghĩ nghĩ, "Hay là như vầy, em dẫn chị đi siêu thị mua chút gì đó, như vậy lúc em không có ở đây chị có thể ăn chút trái cây gì đó."

"Được."

Các cô tắm rửa ra ngoài, dắt tay đi dạo siêu thị, Vu Chu đẩy xe đẩy, mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, còn có sữa chua và sữa tươi, sợ cô đói bụng hoặc một mình ở khách sạn buồn chán, luôn hỏi cô, ăn cái này không, ăn cái kia không.

Tô Xướng lắc đầu nói không ăn, Vu Chu vẫn ném vào trong xe, nói mua đi, chị không ăn em ăn.

Tô Xướng đứng ở bên cạnh cười, Vu Chu luôn như vậy, thích một người, hận không thể nâng đỡ toàn thế giới đều cho cô. Ở trên người nàng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng hình dạng mình được thiên vị và cưng chiều.

Trở lại khách sạn, hai người lại quấn quít một lần, Vu Chu ôm hận tắm lần thứ hai, sấy tóc xong mở cửa sổ ra, đứng trong trời đông giá rét hóng gió.

Tô Xướng bôi kem dưỡng tay từ phòng tắm đi ra, giật nảy mình, hỏi nàng làm gì.

Vu Chu nói: "Em tắm hai lần, tắm cũng thơm quá, mẹ em vừa ngửi là biết em đã tắm rồi."

Tô Xướng "Xì" một tiếng cười, Vu Chu dỗi nhìn cô chằm chằm, sợ Tô Xướng bị cảm, vì thế đóng cửa sổ: "Hay là em nói em ngứa đầu đi tiệm cắt tóc gội đầu."

Hơn năm giờ, Tô Xướng tiễn nàng xuống lầu, nhìn nàng lên xe, Vu Chu ghé vào cửa sổ xe dùng ánh mắt cún con nhìn cô, Tô Xướng xoa đầu cô, Vu Chu ngồi thẳng, xe khởi động.

Lúc lái ra gần nửa con phố, Vu Chu không nhịn được quay đầu lại nhìn, Tô Xướng đút tay trong túi, xoay người cúi đầu đi về phía khách sạn.

Nàng đột nhiên cảm thấy, Tô Xướng thật gầy, hơn nữa mặc áo khoác dài màu đen, càng lộ vẻ gầy gò, ở trong thành trấn nhỏ không phồn hoa như vậy, ánh trăng cũng héo tàn một chút.

Về đến nhà đúng lúc ăn cơm, Vu Chu thay giày, gọi một tiếng "Mẹ", liền lao thẳng vào phòng vệ sinh rửa tay. Sau đó lề mề đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hít hít mũi liền bắt đầu ăn cơm, ba Vu không có ở đây, trên bàn chỉ có hai người nàng và bà Triệu.

Bà Triệu nhìn nàng không chớp mắt.

Vu Chu ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt, trong lòng lộp bộp lộp bộp.

"Ăn cơm rồi à?" Bà Triệu bưng bát, hỏi.

"Đâu có, ta đây không phải đang gắp thức ăn sao, chỉ là hơi đói bụng, ăn trước hai miếng lót dạ." Vu Chu hắng giọng.

Nàng chột dạ muốn chết, bà Triệu hỏa nhãn kim tinh, nhất định có thể nhìn ra được nàng làm. Nàng thậm chí cũng không dám suy nghĩ nhiều, từ nhỏ đã hoài nghi mẹ nàng có thuật đọc tâm, mỗi lần thi không tốt đều bị nhìn thấu.

Nghĩ đến chuyện này trước mặt người nhà, khiến Vu Chu cảm thấy rất khó chịu, vừa dùng tiếng địa phương nói chuyện với người nhà, hoặc là vừa ngửi thấy mùi nhà bếp, nàng liền cảm thấy mình còn nhỏ, làm việc này giống như gặp rắc rối. Theo lý không có gì phải sợ, nàng đã trưởng thành, nhưng vẫn không có cách, có thể là khi còn bé bà Triệu thấy trên TV hôn nhau đều phải che mắt nàng lại.

"Nhị Dương thế nào rồi?" Bà Triệu gắp rau xanh cho Vu Chu.

"À, vẫn là chuyện đó, chính là đơn vị mẹ cậu ấy bảo cậu ấy đi thi, cậu ấy không thích, nói đi nói lại liền chống đỡ." Vu Chu rũ mi mắt chậm rì rì nhai thức ăn.

"À," bà Triệu thở dài, "Này, con gội đầu rồi à?"

Hít cánh mũi hai cái, nhìn mái tóc dài bồng bềnh của Vu Chu.

"À... vâng, trước đó không phải con nói ra ngoài sửa đuôi tóc sao, mùng một mùng hai tiệm cắt tóc cũng không mở, cùng cậu ấy uống xong đi ra, con thấy có cửa hàng mở, ừm, liền đi cắt một chút, có điều con nói không cần sửa chiều dài cho con, cho nên trông giống như không có sửa." Vu Chu đờ đẫn nhìn chằm chằm cơm trong bát, nhếch miệng lựa xương cá.

Bà Triệu rất kỳ lạ: "Mẹ đâu có nói gì, con nói nhiều như vậy làm chi." Cái gì mà tiệm cắt tóc không mở được.

Trời xanh ơi... Sau tai Vu Chu đều khô nóng, trong lòng run rẩy.

Nàng nhanh chóng ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng nói tiếp, giống như được giải cứu đóng cửa lại, nhảy lên giường nhắn tin cho Tô Xướng.

Chưa từng trông mong trời tối như vậy, Vu Chu vò đầu bứt tai, luôn lo lắng Tô Xướng một mình ở khách sạn nhàm chán, hoặc là cảm thấy bị lạnh nhạt gì đó.

Mười giờ, biệt thự nhỏ yên tĩnh lại, phòng khách cũng chỉ còn lờ mờ ánh trăng.

Vu Chu xuống lầu rót nước, nghe thấy bên phòng ngủ chính còn thỉnh thoảng ho khan, liền không hành động thiếu suy nghĩ. 10 giờ 40 phút, tiếng ngáy của ba Vu đều đều, nàng mới yên tâm ra ngoài.

Nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa chính lại, nàng giống như bị ma đuổi chạy ra khỏi khu nhà, thở hồng hộc dừng lại ở bên đường, đang muốn lấy điện thoại ra bắt xe, xoay mặt lại nhìn thấy Tô Xướng dưới đèn đường.

Vu Chu vừa mừng vừa sợ, nhưng không bao lâu liền cau mày, ba bước thành hai bước chạy tới, nói: "Chị làm gì vậy? Không phải nói em qua tìm chị sao? Sao chị biết khu nhà của em?"

"Lúc em đón xe nói cửa Nam của vườn hoa Mona, chị nghe thấy rồi." Tô Xướng nói.

"Vậy chị cũng không thể chạy ra như vậy," Vu Chu có chút gấp gáp, "Đêm nay đã gần 11 giờ, chị không quen thuộc cuộc sống nơi đây, rất nguy hiểm."

Cũng không biết đã chờ bao lâu.

Tô Xướng ở dưới đèn đường an tĩnh nhìn nàng chăm chú: "Em tới tìm chị, không phải cũng là ra ngoài buổi tối sao?"

Các cô đều lo lắng cho đối phương.

Vu Chu cảm động lây, cũng không nói gì, dắt Tô Xướng đón xe. Buổi tối lần đầu tiên lén chạy ra ngoài, còn rất kích thích, vì vậy nàng không vội vã cùng Tô Xướng trở về khách sạn, mà hăng hái nói: "Em dẫn chị đi ăn thịt nướng ở chỗ bọn em, ngon lắm, ở Giang Thành không ăn được đâu."

Tô Xướng bị nàng nắm tay, nụ cười còn nhẹ hơn lời nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip