Chương 72
Không biết là ai từng nói, Giang Thành là một thành phố đến cả ánh mặt trời cũng hiểu được đúng mực.
Tô Xướng ở trong phòng thu âm không có lý do gì nghĩ tới những lời này, mặt trời rất chiếu cố Giang Thành, nó cũng không độc ác, cũng không có quá nhiều ngày mưa dầm kéo dài, nó ở chỗ này đều đều mà yêu người.
"Nhìn cái gì vậy?" Triều Tân hỏi cô.
Lúc hai người ghi âm gặp nhau, trong thời gian nghỉ ngơi ngồi trên sô pha uống nước, Tô Xướng ngẩn người nhìn mặt trời bên ngoài.
Cô đang nghĩ nếu như mặt trời có thể có sở thích thì tốt rồi, nếu như có thể nhiệt liệt hơn nữa thì tốt rồi.
Di động rung lên, mở ra xem tin nhắn của Vu Chu: "Chúng ta có thể sống chung không?"
Tô Xướng nhếch khóe miệng, mỉm cười, mặt trời có thiên vị, cô biết.
Game lần này Tô Xướng thu âm rất nhanh, là thu âm một em gái ngọt ngào, thường ngày Tô Xướng cần tìm cảm giác giọng nói, nhưng hôm nay đạo diễn trêu đùa cô: "Chị Xướng, sao chị lại ngọt ngào như vậy chứ."
"Ngọt quá phải không?" Hơi thở Tô Xướng khẽ động, môi đỏ răng trắng cười.
"Chị cũng thật là, làm em không biết chỉnh làm sao nữa, cô Tô." Đạo diễn trẻ tuổi nghe trong tai nghe truyền đến âm cuối mềm mại của Tô Xướng, có chút phát điên, cũng không tự giác cười theo Tô Xướng.
Ánh mắt Tô Xướng nhu hòa đáp xuống, mỉm cười nhìn kịch bản: "Xin lỗi."
Đạo diễn nằm xuống ghế: "Cứu mạng, cô Tô đừng như vậy."
Kỹ thuật viên thu âm cũng cười theo: "Hôm nay cô Tô nhặt được tiền à."
"Ừ." Tô Xướng gật đầu.
"Ôi, bao nhiêu tiền, mời chúng tôi ăn cơm đi." Kỹ thuật viên thu âm mặt dày đưa ra yêu cầu.
"Hôm nay không được, chờ đóng máy sẽ mời mọi người ăn cơm." Tô Xướng nhẹ giọng nói.
Đạo diễn ném ánh mắt sùng bái đối với kỹ thuật viên thu âm: "Cậu được đó, lừa được cô Tô rồi."
Tô Xướng đặt tay lên xương quai xanh, hắng giọng một cái, đưa tay: "Đưa cho tôi ly flat white, cảm ơn."
Đạo diễn đưa qua, sau đó giơ tay lên che môi, cười nhìn về phía kỹ thuật viên thu âm: "Trời ạ."
Tô Xướng biết họ đang trêu chọc mình hôm nay nói chuyện mềm mỏng, nhưng cũng không nói gì, điều chỉnh tốt tai nghe liền bắt đầu thu âm.
Bưng cà phê xuống lầu, Tô Xướng vừa mở khóa xe, vừa định gọi điện thoại cho Vu Chu, ngẩng đầu đã thấy một con mèo con từ đầu kia xe nhảy tới, trực tiếp đu lên người cô: "Ăn vạ."
"Vạ cái gì?" Tô Xướng nhếch khóe miệng, tay trái cầm flat white rất vững, tay phải cầm chìa khóa xe, nhẹ nhàng ôm lấy Vu Chu.
"Em là mèo hoang ngồi xổm dưới gầm xe chị sưởi ấm, chị vừa rồi không ngồi xổm xuống kiểm tra, khởi động xe rất dễ làm em bị thương, cho nên phải dẫn em về nhà, xem em có bị thương hay không." Vu Chu nói.
"Hiện tại chị có thể nhìn." Tô Xướng nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của nàng, hai tròng mắt trong suốt sáng như sao, cô nhìn bên trái, lại nghiêng đầu nhìn bên phải.
Vu Chu ngượng ngùng, cầm lấy cà phê trong tay cô, uống một ngụm, vòng qua ghế lái phụ: "Em tự cứu tế mình."
Tô Xướng vui vẻ cười, lái xe về nhà.
Các phương tiện di chuyển vững vàng, từ không gian ngầm tối tăm trở lại đường phố tan nắng.
Tô Xướng nhìn Vu Chu, vẫn chỉ đeo một cái túi xách nhỏ, liền trầm giọng trêu chọc nàng: "Mèo con muốn lang thang, không mang theo hành lý sao?"
"Không có."
Vừa lúc, Vu Chu nghiêng người, ngồi thẳng nói với cô về sự quấy nhiễu của mình: "Tuy rằng em nói có thể sống chung, nhưng chị cứ suy nghĩ đi, em đến chỗ chị ở rất bất tiện, đi làm quá phiền phức, chị dọn đến chỗ em thì lại không ở được."
"Vậy," Tô Xướng suy tư, "Có muốn ở gần công ty em xem nhà không?"
Thời gian làm việc của cô tương đối linh hoạt, lại có thể tự mình lái xe, ở đâu cũng không sao.
Vu Chu chớp mắt: "Em muốn xác nhận với chị một chút, chị nói xem nhà, là chỉ thuê, đúng không?"
Tô Xướng sửng sốt, Vu Chu hít sâu một hơi, hiểu rồi, chị đây muốn mua.
Thật sự là khiến nàng nở nụ cười nghèo nàn.
Nàng xoa xoa mũi, thẳng thắn: "Em không có tiền mua nhà, hơn nữa hiện tại em hỏi mẹ xin tiền, mẹ nhất định sẽ hoài nghi, em cũng không muốn chị bởi vì em mà chi một khoảng lớn như vậy, cho nên em muốn thuê nhà, hơn nữa cân nhắc đến năng lực kinh tế của em, hai chúng ta chia đôi, cũng thuê không được tốt lắm, chị xem có thể ở không, không được thì thôi."
Tô Xướng nhíu mày: "Cái gì gọi là không được thì thôi?"
"Chính là," Vu Chu nghe giọng cô nhẹ như vậy, có chút căng thẳng, "Em cũng không muốn chị bởi vì em mà miễn cưỡng ở nơi không thích nghi lắm, ừm... Nếu chị cảm thấy nhà mình vẫn tốt, hai ta cũng có thể không sống chung."
Xe dừng lại, đỗ vào ven đường.
Tô Xướng không hiểu lắm, đề xuất sống chung là Vu Chu, nói có thể không sống chung cũng là nàng.
Dường như chuyện này đối với nàng mà nói, rất tùy tiện.
Cô mím môi, tay rơi xuống vách cốc trắng của flat white, đỡ một cái, nhưng không cầm lên. Vài giây sau nghiêng đầu, nhìn Vu Chu: "Vậy em nghĩ thế nào?"
"Em... em có chút rối rắm." Vu Chu nói thật.
"Căn cứ vào tiền lương của em đi, em tiết kiệm một chút, có thể dành ra năm ngàn để thuê, rồi chúng ta có thể thuê một căn giá mười ngàn, em đã xem qua một căn hai phòng nhỏ giá mười ngàn ở khu vực này, khu chung cư không được tốt lắm." Vu Chu động đậy mũi chân.
"Tại sao phải ở hai phòng? Em không ở cùng chị sao?" Trong lòng Tô Xướng có chút chua xót, căng thẳng.
"Hả? Không phải," Vu Chu lập tức phủ nhận, "Em muốn chuẩn bị một phòng thu âm cho chị, em có thể làm việc ở phòng khách, nhưng chị đâu thu âm được đúng chứ."
Tô Xướng quay đầu nhìn tay lái, nhẹ nhàng nói: "Ồ."
"Chị cười, em thấy rồi." Vu Chu nắm lấy tay cô, hừ nhẹ một tiếng, cũng cắn khóe miệng cười.
"Ừ, cười rồi." Tô Xướng dùng ánh mắt gõ nàng một cái.
Chậc chậc chậc, Vu Chu muốn hôn chết cô.
Vu Chu nhéo nhéo miệng hổ của cô, lại nghe Tô Xướng nói: "Chị bỏ ra mười ngàn, em năm ngàn."
Vu Chu sửng sốt: "Tại sao?" nếu như bởi vì nàng nghèo, Tô Xướng phải bỏ ra nhiều hơn, nàng sẽ có chút khó chịu.
Tô Xướng dịu dàng nhìn về phía nàng, nói: "Chị chiếm hai phòng, đúng chứ?"
"Wow, thật có lý," Vu Chu nâng mặt cô, "Sao chị lại thông minh như vậy, lập tức giải quyết vấn đề em suy nghĩ nửa ngày trời."
Nàng không phải loại người già mồm, cũng biết rõ điều kiện vật chất của mình kém hơn Tô Xướng, nhưng chỉ cần cho nàng một lý do Tô Xướng không chịu thiệt, nàng đồng ý nhìn thẳng vào sự chênh lệch này.
Sau đó nàng ở chỗ nấu cơm chăm sóc Tô Xướng một chút là được rồi, như vậy hai người các cô cũng rất công bằng.
Giải quyết vấn đề dự toán then chốt, Vu Chu rất vui vẻ, nhân lúc nghỉ trưa lén xem nhà. Nàng đối với hình ảnh căn nhà tưởng tượng phải bố trí như thế nào, trên Taobao thêm vào giỏ hàng một đống gối ôm sô pha lớn, đệm chân phòng tắm vân vân.
Sau này mỗi ngày nàng có thể làm bữa sáng cho Tô Xướng, buổi tối hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó Tô Xướng làm việc, Vu Chu thỉnh thoảng tăng ca, thỉnh thoảng gõ chữ, hoặc là lướt video ngắn.
Đợi đến thời gian, các cô sẽ cùng nhau đi vào giấc ngủ, phải ôm, phải ôm, mùa đông sưởi ấm lẫn nhau, mùa hè, liền bật điều hòa thấp một chút, dù sao nàng nhất định phải ôm Tô Xướng.
Lúc nàng chọn nhà rất để ý, tủ quần áo phòng ngủ chính phải cố gắng lớn nhất có thể, như vậy có thể bỏ quần áo xinh đẹp của Tô Xướng, của nàng cũng không nhiều lắm, nếu không thì mua thêm một cái tủ.
Nàng lại hỏi Tô Xướng, Thư viện Giang Nam muốn cho thuê không, Tô Xướng nói để trống đi, cô có vài thứ còn cần đặt ở bên trong.
Thịt Vu Chu đau nhói, nhưng cũng cảm thấy có lý, nếu như gia sản Tô Xướng đều nhét vào căn nhà nhỏ, vậy đoán chừng còn không có chỗ đặt chân.
Nàng cẩn thận tìm kiếm xem có cửa hàng giặt ủi nào mà Tô Xướng thường dùng không, nàng sợ đổi cửa hàng sẽ làm hỏng quần áo, đồ giường của cô, còn hỏi có thể thuê gara ngầm không, có chỗ đỗ xe gần cửa ra vào không.
Chọn lựa như vậy, lựa chọn đường sống cũng rất hẹp.
Vu Chu nhân lúc rảnh rỗi làm PPT, gửi hình ảnh và vị trí mấy căn nhà cho Tô Xướng, nếu cảm thấy OK, nàng sẽ hẹn người môi giới xem nhà.
Tô Xướng rất hưởng thụ khi Vu Chu nói với cô rằng nàng rất thích chỗ này chỗ kia của căn nhà, từng chi tiết đều là kế hoạch cho cuộc sống của các cô sau này.
Ví dụ như nàng nói: "Căn này có một phòng vệ sinh, thực ra em vẫn muốn có hai phòng vệ sinh, tốt nhất có một bồn tắm, em thấy chị còn rất thích ngâm mình, sau này chị tắm xong, em có thể mát xa cho chị, như vậy lưng chị sẽ đỡ đau hơn."
Lại ví dụ cô nói: "Gần đây có một phòng khám y học cổ truyền khá cao cấp, có thể điều chỉnh cơ thể, nếu chuyển đến đó, em sẽ dẫn chị đi làm thẻ."
Tô Xướng liền hỏi nàng: "Còn em thì sao?"
Sao lại toàn nói ý tưởng của Tô Xướng? Tô Xướng cũng muốn biết, ngôi nhà lý tưởng của Vu Chu là như thế nào.
Vu Chu ôm cô, dịu dàng nói: "Căn nhà lý tưởng của em, mấy căn này đều phải."
"Nhưng kiểu dáng và trang trí của chúng khác nhau rất nhiều."
Vu Chu cười, nói: "Thật đó, gần công ty, đi lại thuận tiện, có cửa sổ sát đất, sau đó, có Tô Xướng."
Nàng cười hi hi, cổ quấn quýt, đặt đầu mình vào nơi Tô Xướng không nhìn thấy.
Tô Xướng xoa đầu nàng, thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip