Chương 2
Chỉ thấy bên kia Lưu Bị không ngừng nghỉ băng qua đường sông, thẳng tiến đến khu đỏ đối phương, mà người đi đường đối kháng bên phía đối thủ là Liêm Pha còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang ngơ ngác dọn lính.
Khi Liêm Pha nhận ra và đi về phía khu đỏ, thì rừng nhà họ đã phản xong khu đỏ bên đối phương, bắt đầu đánh bãi quái nhỏ giáp đỏ ven đường đối kháng của mình.
"Sách, thú vị à." Tống Giáng Lăng nhìn vào màn hình thấy người đi rừng bận rộn, hứng thú dạt dào, "Cảm giác người này có chút tư duy."
"Cái gì cái gì?" Bên cạnh đồng đội tò mò ghé đầu lại gần, bị nàng không nhịn được đẩy ra:
"Huấn ngươi luyện đi!"
Đồng đội ô ô giả vờ khóc:
"Đội trưởng, ngươi thật vô tình à! Tự mình giúp người chơi vương giả đánh trận cấp thấp, lại còn bắt chúng ta phải chăm học khổ luyện..."
Tống Giáng Lăng không để ý đến nàng, vì Tiểu Minh đã hồi sinh. Trong lòng nàng nổi lên chút tò mò với người đi rừng phối hợp cùng trận này, bèn điều khiển nhân vật tiến về phía khu lam của mình — người đi rừng đã đánh xong giáp đỏ, đang đánh hai con thằn lằn ở khu lam.
Tuy vừa rồi người đi rừng không chút lưu tình mà bán đứng nàng, nhưng theo Tống Giáng Lăng thấy thì đó thật sự là lựa chọn đúng đắn, nếu không khi xạ thủ đối phương kéo đến, dù Lưu Bị và Tiểu Minh mạnh cỡ nào ở giai đoạn đầu, đánh hai chống bốn cũng tuyệt đối không phải là nước cờ sáng suốt.
Hơn nữa người đi rừng về cơ bản nắm giữ nhịp độ đầu trận, nếu bị giết ở giai đoạn đầu, cả đội sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Do đó Tiểu Minh có thể hy sinh, nhưng Lưu Bị tuyệt đối không thể chết, nếu chết thì nhịp độ sẽ rơi vào tay phe địch.
Chỉ là lúc này nàng mới nhìn thấy đồng đội đang than phiền trong kênh trò chuyện.
Lóe lên lóe lên lượng mù mù (Angela):
Làm cái gì vậy? Tiểu Minh dâng mạng?
Đát đát đát tách tương (Chu Du):
Không còn gì để nói, có thể đừng làm loạn không? Đội hình này vốn đã rất khó chơi, còn dám vào rừng địch sớm, nghĩ cái gì thế?
Tống Giáng Lăng cong môi, không gõ chữ trả lời. Dù sao, đã nói ra được những lời này, chẳng phải chứng minh đồng đội vẫn muốn thắng sao?
Chỉ là với đội hình của họ, nếu thật sự muốn thắng, chỉ có một khả năng.
Đó là nghiền ép đối phương từ đầu trận.
Lúc này Bạc Triều Từ đã đánh xong bãi buff lam phe mình, thành công lên cấp bốn, mở toàn bộ kỹ năng.
Bạc Triều Từ cũng thấy được lời chỉ trích từ đồng đội, ban đầu nàng không định đáp lại, nhưng khi thấy Tiểu Minh — người bị mình hại chết — sau khi hồi sinh lại tiếp tục đi theo mình, trong lòng nàng khẽ động.
Tin tưởng nàng đến thế sao?
Bạc Triều Từ mở bảng kinh tế, sau đó lần lượt so sánh kinh tế bản thân và người đi rừng bên đối phương, xem như một cách nhắc nhở không lời, rồi tiếp tục vùi đầu farm rừng.
Hai con sói nhỏ ở khu lam, ba con heo con ở khu đỏ, buff đỏ, cùng với bãi chim nhỏ ở đường phát triển... Dù là tài nguyên quái rừng nào, Bạc Triều Từ cũng không bỏ sót.
Một vòng farm xong, thời gian vừa chạm mốc hai phút, trên bản đồ ở vị trí buff lam của đối phương xuất hiện đếm ngược 15 giây — đây là tính năng hẹn giờ buff. Ở pha phản rừng trước đó cùng Tiểu Minh, nàng đã soi sáng tầm nhìn, nên phe mình cũng nhìn thấy được.
Thế là Bạc Triều Từ mang theo Tiểu Minh tiến về khu lam bên địch, tiện tay bấm tín hiệu tập hợp.
Tống Giáng Lăng trong lòng hiểu rõ: xem ra người đi rừng này biết chơi thật, bắt đầu khống chế tài nguyên rừng.
Khi hai bên chạm mặt ở khu lam, Bạc Triều Từ điều khiển Lưu Bị đã lên cấp năm, trong khi con khỉ bên địch mới miễn cưỡng cấp ba, kỹ năng cuối còn chưa mở.
Quả thật là một pha chênh lệch đè bẹp!
Con khỉ bên địch dùng một kỹ năng tăng tốc lao đến định cướp buff lam, nhưng bị Lưu Bị dùng chiêu [Song trọng xạ kích] kết hợp hai đòn đánh thường khiến hắn tụt mất nửa cây máu, vội vàng dùng hai kỹ năng rút lui trong tơi tả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạc Triều Từ và Tiểu Minh nghênh ngang cướp đi buff lam lần hai của mình.
Dao và Vương Chiêu Quân lại tiếp tục chạy đến, Bạc Triều Từ dùng chiêu vượt tường chạy trốn lần nữa, để lại Tiểu Minh đơn độc ở khu lam địch, còn mình thì men theo đường sông giữa bản đồ vòng ra phía sau Chu Du ở mid, quét sạch lính ở đường sông, sau đó lại vòng qua khu đỏ bên địch — bùa đỏ cũng vừa mới xuất hiện.
Tống Giáng Lăng một mặt điều khiển Tiểu Minh thoát thân, một mặt trầm trồ cảm thán:
"Hoắc, đúng là đi rừng hình vuông rồi."
Mở bảng kinh tế ra xem kinh tế con khỉ bên địch, thật sự thảm, còn thấp hơn cả Dao.
Nàng linh hoạt thoát khỏi vòng vây của mấy người, tuy chỉ còn chưa đến nửa cây máu, nhưng bị động của Minh Thế Ẩn giúp hồi 5% máu mỗi giây sau khi rời giao tranh, đòn đánh thường cường hóa còn có thể hút máu, vì thế không cần phải về nhà hồi phục.
Thế là khi Bạc Triều Từ đang khống chế bùa đỏ bên địch, liền thấy Tiểu Minh — người vừa thoát chết — lại tiếp tục đi theo nàng.
Khóe môi nàng không nhịn được mà cong lên.
Triều Triều đánh giá:
[Cô ta thật ngốc. Ngươi cũng thật vô tình, người ta hết lần này đến lần khác đi theo ngươi, mà ngươi thì tốt quá, lần nào cũng bán cô ta. Nếu ta là Tiểu Minh này, ngươi dám bán ta một lần, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi nữa.]
Bạc Triều Từ:
"Vì thế ngươi mãi mãi kim cương."
Triều Triều:
[? Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!]
Bạc Triều Từ không để ý tới nàng, tiếp tục mang theo Tiểu Minh dọn sạch rừng, tiện đường vừa farm vừa gãi nhẹ vào Liêm Pha và Marco (thực ra là lướt qua đường), đợi đến lúc vòng quái rừng thứ ba làm mới thì tiếp tục xâm lấn.
Hầu tử vẫn không từ bỏ ý định cướp Bùa, nhưng vì kinh tế của hắn quá thấp, vừa xông vào liền bị Bạc Triều Từ tung hai kỹ năng lên đầu, thêm một kỹ năng nữa và đòn đánh thường cường hóa đã khiến hắn bay màu ngay lập tức; tướng hỗ trợ bảo vệ dã khu là Vương Chiêu Quân cũng chịu chung số phận, chết thảm ngay tại chỗ; chỉ có Dao là nhờ bị động được kích hoạt nên may mắn thoát chết.
"Double kill!"
Sau khi dọn sạch dã khu bên địch và lấy được hai mạng, thời gian đã trôi qua hơn bốn phút. Bạc Triều Từ tiếp tục tiêu diệt tiểu Long mới xuất hiện trên bản đồ, rồi lại tiếp tục farm thêm kinh tế.
Hầu tử sau khi hồi sinh, nhìn dã khu trống không của mình, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng chất vấn từ tận đáy lòng:
[Toàn bộ] Chí tôn bảo bối ngoan (Tôn Ngộ Không): ...
[Toàn bộ] Chí tôn bảo bối ngoan (Tôn Ngộ Không): Chính ngươi nhà không có dã sao?
[Toàn bộ] Triều Từ Thái Vân Gian (Lưu Bị): Tiểu hài tử mới làm lựa chọn, ta là đại nhân, tất cả đều muốn.
Nàng thực sự quá hung hăng, cuối cùng, đến vòng quái tiếp theo, năm người bên địch cũng bắt đầu phối hợp với nhau. Liêm Pha lặn lội đường xa từ đường đối kháng chạy tới, cố gắng bảo vệ bãi lam cho Tôn Ngộ Không.
Nhưng đồng đội bên mình thì hiếm khi thấy được tia hy vọng chiến thắng, nên hầu như Bạc Triều Từ làm gì, bọn họ cũng ngay lập tức chạy theo.
Bạc Triều Từ được Tiểu Minh bảo vệ, lượng sát thương gây ra thật sự bùng nổ, ngay cả Tank như Liêm Pha cũng chỉ chịu được ba lần bị bình xịt là gục.
Tuyến trước của địch tan rã, những người khác càng không thể chịu được sát thương, bị Bạc Triều Từ dứt khoát giành lấy pha ngũ sát!
"Ace!"
Sau khi tiêu diệt toàn bộ đội hình địch, Bạc Triều Từ dọn sạch dã khu bên địch, kéo dài ưu thế kinh tế như một quả cầu tuyết, khiến cho bên địch càng đánh càng tan vỡ, hầu như không thể chống đỡ.
Tuy rằng đội hình bên mình không có xạ thủ, nhưng Chu Du và Lưu Bị đều là tướng đẩy trụ nhanh. Dưới nhịp độ của Bạc Triều Từ, bên địch nhanh chóng chỉ còn lại ba trụ chính, chỉ dựa vào Vương Chiêu Quân để thủ nhà cầm cự.
Mười phút trôi qua, Bạc Triều Từ mở bóng đen chúa tể, gọi rồng ra, dẫn theo đại long đẩy thẳng cao điểm, một pha quét sạch nữa và đẩy trụ chính giành lấy chiến thắng.
Tài khoản Tinh Diệu của Triều Triều trong trận đánh xếp hạng này đã thắng.
Bảng tổng kết xuất hiện, đúng như dự đoán, nàng điều khiển Lưu Bị là MVP, nhận được danh hiệu chiến sĩ vàng. Tiểu Minh, người luôn bám theo nàng giúp đỡ, cũng nhận được huy chương vàng.
"Thế nào? So với kỹ thuật của ngươi chắc khá hơn chút chứ?"
Bạc Triều Từ rời khỏi phòng chơi, đặt điện thoại xuống, duỗi người một cái.
Triều Triều cười gượng mà vẫn đắc ý:
[Cũng là, cũng là bình thường thôi đi, nếu không có cái Tiểu Minh cứ khăng khăng đi theo ngươi... Ai nha, ta cũng thật là lợi hại!]
Đến cuối cùng thì căn bản chẳng chen được vào.
Bạc Triều Từ: "..."
Nàng ngả người về phía sau, cả người dựa vào ghế chơi game rộng rãi, vừa nhận thưởng trên màn hình một cách lơ đãng, đột nhiên hỏi:
"Vì lẽ đó, bây giờ có thể nói cho ta một chút tình huống của ngươi sao? Một vị khác ta, Bạc Triều Từ tiểu thư?"
Triều Triều lập tức im lặng.
Bạc Triều Từ lạnh lùng cười một tiếng:
"Ngươi đừng giả vờ ngây ngốc, nói rõ ràng cho ta đi, bằng không, những yêu cầu của ngươi, ta sẽ không đáp ứng một cái nào."
Không đợi Triều Triều lên tiếng, nàng tiếp tục nói:
"Ngược lại ta đã là người chết qua một lần rồi, đừng dùng mấy lời kiểu như 'ngươi có ơn với ta' để đạo đức trói buộc ta, sống sót cũng chẳng ra sao, ta không khát khao. Ngươi không uy hiếp được ta."
"Bạc Triều Từ, ngươi phải hiểu, hiện tại là ngươi muốn cầu cạnh ta."
Triều Triều bị nàng thay đổi thái độ đột ngột làm cho sợ, hồi lâu sau mới buồn bực rên lên:
[Ngươi người này sao lại trở mặt vô tình như vậy chứ?]
Bạc Triều Từ lạnh nhạt:
"Ta chính là ngươi ở thế giới song song, bản thân ngươi là loại người gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?"
[...Nói bậy, ta không phải như vậy!]
Triều Triều tức tối cực kỳ.
Trong game đột nhiên xuất hiện một lời mời, Bạc Triều Từ cắt ngang lời Triều Triều:
"Ngươi chờ một chút."
[Lóe lên lóe lên lượng mù mù mời ngài tổ đội bài vị · 5V5 vương giả hẻm núi]
"Cái gì a? Là Angela à."
Bạc Triều Từ ấn "Từ chối", nếu như là cái tiểu SP ngoan ngoãn kia, nàng chưa biết chừng còn có thể đồng ý.
Dù sao thì cũng rất ngoan, rất nghe lời, dù bị bán cũng không tức giận, còn sẽ tiếp tục ngoan ngoãn đi theo nàng, chiêu cuối thả rất đúng lúc, thậm chí vào khoảnh khắc then chốt còn có thể chính xác cắt dây xích, giúp nàng tăng cường kháng phép và giáp, bảo vệ được mạng nàng.
A... càng nghĩ càng thấy Tiểu Minh chơi quá tốt.
Nghĩ vậy, Bạc Triều Từ càng lúc càng dao động. Có một người trợ thủ vừa ngoan ngoãn lại biết nghe lời đứng song hành thì tốc độ leo hạng tuyệt đối nhanh hơn nhiều so với việc đơn chiến một mình.
Dù sao thì lúc nãy nàng chơi là lối đánh xâm lăng rừng sớm để tạo ra hiệu ứng quả cầu tuyết về mặt kinh tế, không thể thiếu được sự phối hợp của đồng đội. Nếu như không có Tiểu Minh bám sát ngay từ đầu, giúp nàng tăng sát thương, cung cấp kháng phép, thu hút hỏa lực, nàng chưa chắc đã đánh thuận lợi như thế.
Nghĩ đến đây, Bạc Triều Từ mở trang cá nhân của Tiểu Minh.
"Thích Ăn Que Cay... Nữ... Lịch sử vô song vương giả..."
Bạc Triều Từ nhìn xuống, phát hiện game thủ "Thích Ăn Que Cay" này đa phần đều chơi trợ thủ, Minh Thế Ẩn và Dao – hai vị tướng này đều có huy chương đồng bài, ánh mắt nàng lập tức sáng lên.
Cao thủ thích đánh solo không phải thích nhất là hai vị tướng trợ thủ này sao?
Bạc Triều Từ rất động lòng, liền gửi lời mời kết bạn tới "Thích Ăn Que Cay", sau đó mở phòng game mời nàng tổ đội.
---
Một bên khác, trụ sở huấn luyện của chiến đội Mộng Đô GYR.
Trận game vừa kết thúc, Tống Giáng Lăng đặt điện thoại xuống, cầm lấy cái cốc đi tới máy nước lấy nước, kết quả quay đầu lại thì thấy đồng đội Liêu Uyển Phong đang lén lén lút lút ló đầu xem điện thoại của nàng.
"Làm gì đó?"
Tiện tay đặt cốc giữ nhiệt lên bàn, Tống Giáng Lăng đưa tay đẩy Liêu Uyển Phong ra:
"Tránh ra tránh ra, Tiểu Diểu chơi nick Tinh Diệu, còn cách một đại đoạn nữa, hai ngày nay ta muốn tranh thủ thời gian đánh xong cho nàng, nếu không sẽ không kịp."
Chiến đội Mộng Đô GYR trong giải đấu thường kỳ mùa hè năm nay đã thể hiện xuất sắc, vượt qua từng đối thủ, giữ được chuỗi toàn thắng đáng sợ, từ sớm đã giành được suất vào vòng sau.
Nhưng bảy ngày nữa là vòng sau của giải đấu sẽ bắt đầu. Khi đó, các đội mạnh toàn quốc sẽ tung hết thực lực thật sự, ứng phó sẽ không còn đơn giản như giai đoạn vòng bảng. Dù là người mang danh "Đi khắp chi thần", "Tuyệt đối phụ vương" như Tống Giáng Lăng cũng không dám xem thường.
Nhưng đường muội Tiểu Diểu của nàng thì mang theo bài thi điểm tuyệt đối đến năn nỉ, còn nói đây là điều ước sinh nhật, mong muốn đường tỷ lên giúp nàng đánh lên Vương Giả một lần.
Mà Tống Giáng Lăng muốn ở lại căn cứ để chuẩn bị cho vòng đấu sau, không thể tham gia tiệc sinh nhật của đường muội, trong lòng có chút áy náy. Mà việc leo Vương Giả đối với nàng cũng chẳng khó gì, nên liền đồng ý.
Liêu Uyển Phong cười hì hì nói:
"Đội trưởng, người vừa rồi là ai vậy? Làm sao lại kéo ngươi đánh đôi? Chẳng lẽ là vị tỷ tỷ mắt sáng như đuốc nào đó, nhìn ra linh hồn phụ vương giấu dưới cái túi da kim cương vĩnh hằng của ngươi? Đặc biệt đến mời ngươi à?"
Tống Giáng Lăng: "… Cút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip