CHƯƠNG 27: LẤY ĐỘC TRỊ ĐỘC

Diệp Thời Tầm nhìn video đang phát, nội tâm xao động rất nhanh bình ổn lại.

Trong video chính là cái tin của Tô Vận mà kênh tài chính kinh tế vừa phát lúc nảy, Diệp Thời Tầm ngáp một cái, rốt cuộc đã cảm thấy buồn ngủ.

Mặc kệ có bao nhiêu hỏa dục quấn lấy thân, nhưng ở một khắc nhìn đến cừu nhân kia, Diệp Thời Tầm trừ bỏ hận cũng chỉ có hận. Cuối cùng đem theo hận ý thật sâu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Ở trong mộng Diệp Thời Tầm gặp một giấc mơ đầy ngọt ngào, ngày hôm sau tỉnh lại Diệp Thời Tầm người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đang lúc làm bữa sáng Diệp Thời Tầm nghe được tiếng đập cửa, không cần nghĩ liền biết đó là Cố Tô An.

Tâm tình vui sướng bước đến mở cửa, Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm cười nói: "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Diệp Thời Tầm trong tay còn cầm cái xạn nấu ăn, thuận tiện ở trước mặt Cố Tô An lắc lắc hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

Cố Tô An lắc đầu: "Còn chưa ăn."

Vội vã muốn nhanh nâng khả năng diễn xuất nàng nào có tâm tư làm này kia, Diệp Thời Tầm vui sướng cười nói: "Vậy thì cùng ta ăn một chút đi, vừa vặn hôm nay nấu hơi nhiều."

Kỳ thật Cố Tô An biết Diệp Thời Tầm, trước đó đã chuẩn bị bữa sáng phần cho hai người.

Sau khi dùng cơm, Diệp Thời Tầm thay đổi một thân trang phục thoải mái thường ngày, nhìn Cố Tô An ở một bên nói: "Đi thôi, nơi đầu tiên chúng ta đi là cô nhi viện."

"Cô nhi viện?" Cố Tô An trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Diệp Thời Tầm thoải mái gật đầu nói: "Ừm, chính là cô nhi viện. Không phải ngươi muốn lý giải cảm xúc sao? Tin tưởng ta, chỗ đó sẽ không làm ngươi thất vọng."

Diệp Thời Tầm đối với chỗ này rất tự tin, bởi vì toàn bộ thời thơ ấu của cô cơ hồ đều là vượt qua ở cô nhi viện, cô có thể hiểu được những đứa trẻ ở đây, càng hiểu rõ cảm xúc khác thường của bọn họ.

Đợi đến khi tới cô nhi viện, lão viện trưởng đã sớm đi ra đón tiếp các cô. Ở thời điểm Cố Tô An cho rằng lão viện trưởng quá mức nhiệt tình, Diệp Thời Tầm cười khổ, đại khái sẽ không có bao nhiêu người biết rằng cô ở cô nhi viện này đã quyên góp bao nhiêu tiền.

Lão viện trưởng là một nam nhân chừng năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất hòa thuận, nhưng Diệp Thời Tầm biết đây chỉ là đối với khách nhân, đối với những đưa trẻ tuy thật tâm, nhưng làm người có chút chanh chua, lòng dạ hẹp hòi.

"Biết được Diệp tiểu thư cùng Cố tiểu thư đến, mọi người trong cô nhi viện chúng ta nhất là bọn trẻ đều rất mong chờ a." Lão viện trưởng tươi cười đầy mặt nói.

Diệp Thời Tầm chậm rãi gật đầu nói: "Thật lâu rồi không gặp qua đám tiểu gia hỏa kia, viện trưởng ngài có việc cứ đi trước, ta mang theo An An đi xem bọn tiểu gia hỏa một chút."

"Được, có chuyện gì các ngươi cứ tìm ta." Lão viện trưởng cười ly khai, Diệp Thời Tầm sau khi đi đến ngang người với Cố Tô An nắm tay Cố Tô An nói: "Đi thôi, ta mang ngươi đi xem đám nhỏ khả ái kia."

"Ngươi thường đến nơi này sao?"

Hai người sóng vai đi tới, Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm hỏi. Diệp Thời Tầm chần chờ một hồi đối với Cố Tô An nói: "Ta từng thuộc về nơi này."

"A! Xin lỗi, ta không phải cố ý." Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm cảm thấy khẩn trương, Diệp Thời Tầm cười đến phong kinh vân đạm nói: "Này có gì đâu phải xin lỗi, lúc trước không có nhà, cùng lắm thì về sau tìm một nơi ở ấm áp một chút."

Nói xong Diệp Thời Tầm còn không quên nhướn mày nhìn Cố Tô An vui cười.

Cố Tô An ngẩn ra một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, về sau khẳng định người sẽ tìm được một nam nhân yêu ngươi. Cùng nhau có một gia đình hạnh phúc."

"Kỳ thật, không nhất định phải là nam nhân...."

Diệp Thời Tầm thử thăm dò nói ra những lời này cho thấy hướng tính của mình, kết quả Cố Tô An không có bất luận phản ứng gì. Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An bên người, hồi lâu rốt cuộc Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm đối diện: "Đúng vậy, cùng yêu lẫn nhau là được. Giới tính không là vấn đề đúng không?"

"Ừm. Sau này hả nói, trước mắt ta còn là một cẩu độc thân đây. Cũng không biết ngày sau có vị nào ánh nhìn không tốt sẽ coi trọng ta a." Diệp Thời Tầm đem trạng thái tình cảm trước mắt của chính mình tiết lộ cho Cố Tô An biết, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Cố Tô An lóe ra.

Cố Tô An không nói gì thêm, hôm nay biết được một tin tức có chút lớn, nàng cần một đoạn thời gian để tiêu hóa.

Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An bộ dáng có chút hoảng hốt, cô vụng trộm bật cười.

Chờ gặp được đám hài tử kia, Cố Tô An không khỏi đau xót chóp mũi. Bọn nhỏ thoạt nhìn thực vui vẻ vây quanh bên người nàng cùng Diệp Thời Tầm, nhưng trên mặt tươi cười không có mấy cái là chân thật.

Diệp Thời Tầm cúi lưng ôm lấy một bé gái, ở trên mặt đứa bé nhẹ nhàng ma xát: "Tiểu Niệm, có nhớ tỷ tỷ hay không?"

"Có." Tiểu Niệm không có một biểu tình dư thừa, Diệp Thời Tầm hỏi cái gì nàng đáp cái đó. Ở trong mắt người khác nàng một chút đáng yêu cũng không có, nhưng là Diệp Thời Tầm lại rất thích nàng, bởi vì có thể ở trên người nàng nhìn thấy hình bóng của mình trong quá khứ.

"Tỷ tỷ dạy ngươi đánh đàn violon được hay không?" Diệp Thời Tầm ngữ khí đặc biệt ôn nhu, một ít đứa nhỏ bên cạnh nhìn Diệp Thời Tầm đối với Tiểu Niệm thân mật như thế, trong lòng bọn họ lóe lên ghen tị cùng không cam tâm, nhưng trên mặt vẫn như trước đối với Cố Tô An cười đến vui vẻ.

Nội tâm Cố Tô An có chút chấn kinh, nàng nhìn Diệp Thời Tầm cùng tiểu cô nương trong lòng Diệp Thời Tầm, lại quay đầu nhìn tụi nhỏ đang vui cười chơi đùa ở bên cạnh.

Lúc này Diệp Thời Tầm ôm Tiểu Niệm đứng dậy, đối Cố Tô An hỏi: "Vừa rồi nhìn thấy biểu tình của bọn chúng chứ?"

Thanh niên sẽ đem cảm xúc của mình che dấu rất tốt, lúc này tuy rằng đám trẻ cảm xúc phức tạp nhưng không biết được cách che dấu, mà cho dù bọn chúng có cố che dấu. Thì Cố Tô An đã học qua diễn xuất cũng có thể dễ dàng nhìn thấu.

Giờ phút này trong lòng Cố Tô An tư vị chút không rõ, Diệp Thời Tầm biết lại không nói ra, tùy ý để Cố Tô An tự chính mình lý giải.

"Ngươi ở đây cùng với bọn trẻ, ta đi dạy Tiểu Niệm đánh đàn violon." Diệp tiểu thư ôm Tiểu Niệm rời đi.

Ở trên đường đi đứa trẻ trong lòng Diệp Thời Tầm rốt cuộc mở miệng nói: "Ngươi lợi dụng ta."

"Ta ở trên người ngươi đầu tư không ít tiền, lợi dụng một chút thì có sao?" Diệp Thời Tầm trên mặt đeo ý cười nhạt, mà đứa trẻ trong lòng cô cũng giống như cô cười nhẹ nói: "Ngươi thích tỷ tỷ kia phải không?"

"Đúng vậy, tiểu nha đầu ngươi hiểu cũng được rất nhiều chuyện a. Bất quá tính cách này của ngươi không tốt lắm, nhóm bằng hữu kia khi dễ ngươi không ít đi?"

"Ai khi dễ ta, cuối cùng cái nhận được so với ta càng đau hơn nhiều." Tiểu gia hỏa nghiêm trang nói, thật là có vài phần giống bộ dáng Diệp Thời Tầm khi tức giận.

Cái này làm Diệp Thời Tầm nhịn không được cười ra tiếng nói: "Nhưng nếu không có ta, ở trong cái cô nhi viện này ngươi cái gì cũng không phải."

Diệp Thời Tầm mỗi lần khi quyên tiền, đều sẽ nhắc đến tên Tiểu Niệm. Có một lần Tiểu Niệm bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, Diệp Thời Tầm ngưng hai tháng không trợ cấp quyên tiền cho cô nhi viện, viện trưởng ý thức được sự tình nghiêm trọng, lập tức mang theo Tiểu Niệm đi tìm Diệp Thời Tầm, nói là Tiểu Niệm nhớ cô.

Sau khi đó, cho dù trong cô nhi viện có người không thích Tiểu Niệm, nhưng cũng chỉ xem nàng như không khí, không ai dám đối với nàng động thủ.

Tiểu Niệm nghe Diệp Thời Tầm nói xong liền trầm mặc, cuối cùng mới nói:"Ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?"

"Ta làm việc cần lý do sao?" Diệp Thời Tầm đem Tiểu Niệm đến nơi, cô cầm lấy đàn violon thử âm rồi đưa cho Tiểu Niệm: "Đem khúc nhạc lần trước ta dạy ngươi đàn thử một lần."

"Ta không thích đánh đàn violon, ta không thích âm nhạc." Tiểu Niệm có chút kháng cự, nhìn đàn trong tay Diệp Thời Tầm chậm chạp không có ý tiếp nhận.

Diệp Thời Tầm cười lạnh: "Ta cũng không thích thương trường người lừa ta gạt, ta cũng không thích ở trong một đám người xa lạ miễng cưỡng vui cười. Nhưng là ta còn không có quyền để không phải làm mấy cái đó, ngươi hiểu chưa?"

Tiểu Niệm vươn tay tiếp nhận đàn trong tay Diệp Thời Tầm, từ từ đem khúc nhạc kia kéo lên.

Diệp Thời Tầm ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Niệm: "Ngươi còn nhỏ, có rât nhiều chuyện ngươi không thể suy nghĩ cẩn thận. Nhớ kỹ, khi ngươi vẫn còn chưa có đủ thực lực, phải ẩn nhẫn mới có thể sống sót. Cũng như đám trẻ ở bên ngoài kia, cười lấy lòng người có thể mang đến cho bọn họ lợi ích, có tiền tài mới có thể ở thế giời này sống sót."

Tiểu gia hỏa lần này triệt để trầm mặc, Diệp Thời Tầm này trong nội tâm chắc tiềm tàng một cái biến thái mới có thể cùng một đứa trẻ trao đổi như thế. Càng không rõ như thế nào lại cùng đứa trẻ nói chuyện chủ đề càng ngày càng đi xa.

Cuối cùng Diệp Thời Tầm đứng dậy nói: "Chờ ta theo đuổi được tỷ tỷ kia, nếu nàng không chê ngươi, ta liền thu dưỡng ngươi."

"Ngươi không sợ sao?" Tiểu Niệm ánh mắt sâu sắc, nhìn về phía Diệp Thời Tầm tựa hồ mang theo một tia mong chờ cùng khẩn trương.

Diệp Thời Tầm nhìn đứa bé nhíu chặt mày, cúi lưng xuống tầm mắt nhìn tiểu gia hỏa: "Sợ cái gì? Ngươi một đứa trẻ có thể đoạt tiền tài của ta, còn đoạt được cả vợ của ta sao?"

Tiểu Niệm tựa hồ không nghĩ tới Diệp Thời Tầm có thể trả lời như thế, âm thanh nàng nhỏ lại đáp: "Cha ta là tội phạm cướp bóc, mẹ ta là tiểu tam phá hư gia đình người khác, ngươi không sợ ta lớn lên về sau sẽ giống như bọn họ sao?"

Diệp Thời Tầm đột nhiên bật cười, ngồi xổm xuống cùng Tiểu Niệm ngang hàng: "Tiểu gia hỏa, đường đi trên thế giới này rất nhiều, ta tin tưởng ngươi về sau sẽ không lựa chọn đi trên hai con đường đó."

Tiểu Niệm há miệng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ bị ngăn ở cổ họng, Diệp Thời Tầm lại chỉ chỉ đàn violon trong tay nàng: "Tự mình luyện tập, ta đi nhìn xem nàng."

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tô An: Nghe nói lúc ngươi mất ngủ liền vụng trộm xem video của Tô Vận?

Diệp Thời Tầm: Vợ à ngươi nghe ta giải thích, không phải như ngươi nghĩ đâu!

Cố Tô An: Nghe nói ngươi còn có một giấc mơ ngọt ngào? Nói nghe một chút đi, ngươi mơ thấy cái gì?

Diệp Thời Tầm: ....Này, này không tốt lắm. Một cái giấc mộng mà thôi, vợ à ta đi làm trước.

(Sưu tầm: Ảnh này hợp với Qúy Ngữ nhỉ?)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip