Chương 33: Gặp lại Hư Chiêu Hàm
Buổi tối, Phục Hạ nằm trên giường, có hơi khó xử.
Người kia nói muốn ra tay, sao hiện tại còn chưa có động tĩnh gì?
Chỉ là một phàm nhân bình thường, Lý Sư thúc hẳn là có thể giải quyết được chứ? Nếu không giải quyết được thì mình nên ra tay hay không nên ra tay đây?
Phục Hạ lén lút nhìn tiểu chỗ dựa đang ngồi khoanh chân bên cạnh, âm thầm thở dài.
Nếu là ở một mình, buổi tối còn có thể đi ra ngoài trực tiếp bắt người, đem hết thảy sự tình thông báo thiên hạ. Nhưng bản thân hiện tại là Phục Hạ, nàng chỉ muốn làm một kẻ vô thanh tiểu tốt mà thôi !
Phục Hạ trở mình, vô cùng ấm ức trong lòng.
Trong thành hiện tại một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng và uyển chuyển của mấy người tuần tra.
Có người tu tiên ngự kiếm bay đi, trường kiếm tạo ra tiếng xé gió. Nàng hình như đi rất gấp, hơi thở có chút dồn dập, còn nhỏ giọng khóc lóc.
Phục Hạ cẩn thận lắng nghe thanh âm mà mình muốn nghe.
Lại nghe được một tiếng xé gió lớn hơn, cũng ngự kiếm bay đi, hình như là đang đuổi theo người vừa rồi.
Phục Hạ khó tránh khỏi có chút tò mò.
Chẳng lẽ chỉ còn lại nhóm người mình chưa tìm được hung phạm màcòn đang bận rộn sao? Người khác dường như đều trông có vẻ rất nhàn rỗi.
Nghe được thanh âm của Lý Sư thúc, hình như là gọi một người lại: "Đã tối muộn rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Là cái giọng nói hiền lành kia, nói chuyện thành thật cực kỳ, giống như hệt một người thành thật bình thường, không hề tính toán gì: "A? Hài tử khóc, không chịu ngủ, ta dẫn hắn ra ngoài đi dạo một chút."
Hắn hình như nhận thấy được hai người trước mặt chưa từng gặp qua, vì thế cười càng thêm hiền lành: "Hiện tại đỡ hơn một chút, ta liền dẫn hắn trở về ngủ."
Hắn vừa nói, vừa đè thấp tã lót bọc đứa bé trong ngực xuống, đem "hài tử" trong tã lót che lại kín mít.
Lý Sư thúc cười đến ấm áp, nhìn người này, không nói lời nào.
Người kia liền cười gật đầu với Lý Sư thúc, xoay người muốn đi.
Đúng vào lúc xoay người kia, một bàn tay hơi lạnh chạm vào cổ hắn.
Người nọ hoảng sợ phát hiện mình đã không thể động đậy.
Lý Sư thúc vòng đến trước mặt hắn, cười vén tã lót trong lòng hắn lên: "Hiện tại trong thành không yên ổn, sao còn một mình mang theo hài tử ra ngoài vào ban đêm?"
Lý Sư thúc nói, cúi đầu nhìn thoáng qua. Kinh ngạc mà trừng lớn mắt.
Người cùng Lý Sư thúc tuần tra không rõ nguyên do, thò đầu nhìn thoáng qua.
Lập tức chính là một tiếng kinh hô, liên tục lùi về sau.
Đó là một thứ đồ vật đáng sợ đến nhường nào a.
Toàn thân đen nhánh, khuôn mặt nhăn nhúm trông giống hệt một khối than đen đã cháy, bên trên còn có những vảy nhỏ, xếp hàng ngay ngắn trên mặt, mép vảy mang theo vết máu, như những vết thương da nứt nẻ.
Có thể là cảm giác được tình huống hiện tại căng thẳng, nó há miệng, phát ra tiếng "tê tê", ẩn ẩn có thể nhìn thấy lưỡi đỏ tươi bên trong. Thon dài phân nhánh, giống lưỡi rắn.
Lý Sư thúc không thể tin tưởng mà tiếp nhận tã lót, vén lên xem móng vuốt của nó.
Móng vuốt màu đen, năm ngón tay dữ tợn uốn lượn, trên móng tay tràn đầy huyết nhục.
Phục Hạ nằm trên giường, rất tò mò, muốn biết rốt cuộc là cái gì có thể làm người nhìn thấy đều kinh ngạc như vậy.
Lý Sư thúc dứt khoát dùng Trói Ma Khóa khóa thứ đồ vật không biết là gì kia, khóa lại cùng với người đàn ông kia, định cùng nhau mang về khách điếm.
Có thể là bởi vì cảm giác được bất an, vật nhỏ bị khóa lại há to miệng oa oa khóc lớn—là cái loại thanh âm làm người run rẩy.
Lý Sư thúc bị thanh âm này làm lạnh cả sống lưng, sợ nó làm ồn tới người dân nghỉ ngơi, cho nó hạ một phù chú tĩnh âm.
Phục Hạ khẩn trương lắng nghe, chờ Lý Sư thúc mang thứ này về để có thể tận mắt thấy nó.
Lại nghe được tiếng xé gió vừa mới từ Tây hướng Đông đi hiện tại lại quay về.
Người thứ hai hình như đuổi kịp người thứ nhất, kéo nàng quay về. Người thứ nhất ô ô khóc lóc, rất thảm thiết.
Phục Hạ lại lờ mờ cảm thấy tiếng khóc này rất quen thuộc, nàng có chút dự cảm không tốt.
Người nọ quả nhiên dừng lại ngay trên đỉnh đầu Lý Sư thúc, nàng cúi đầu nhìn xuống.
Phục Hạ nín thở.
Lý Sư thúc nhận thấy được có người trên đỉnh đầu, ngẩng đầu xem qua.
Là một nữ ma. Vẫn là hình người, nhưng sau lưng mang theo một đôi cánh thật lớn, che khuất cả trời đất, trong tay còn xách theo một người.
Lý Sư thúc nhìn thấy người kia, nhịn không được kinh hô: "Chiêu Hàm?!"
Nửa nén nhang sau, Cốt Ngọc giữ chặt Hư Chiêu Hàm, ngồi trong đại sảnh khách điếm.
Phục Hạ túm tay áo Ninh Dung, cùng mọi người Niệm Hàn tông đứng song song, đối đầu với Cốt Ngọc.
Thứ đồ vật không biết là gì đó kia nằm dưới chân Cốt Ngọc, trên người mang theo máu.
Tiểu nhị trực ca đêm của khách điếm hiện tại co ro ở trong góc run lập cập, nhìn hai đám người này, run rẩy không biết có nên tới dâng một ấm trà hay không.
Phục Hạ đã lâu không nhìn thấy cái loa nhỏ, vốn dĩ ban đầu nghe được Lý Sư thúc gọi một tiếng "Chiêu Hàm" vẫn là rất cao hứng. Nhưng nghe Hư Chiêu Hàm khóc thảm thiết nửa nén nhang như vậy, nàng cảm thấy đầu mình ong ong đau, chỉ muốn Hư Chiêu Hàm im miệng ngay.
Nhưng Hư Chiêu Hàm hiện tại không chỉ là sư muội của mình, Hư Chiêu Hàm hiện tại còn là nữ nhân của Nữ Tôn Ma tộc... Mình là người nhà mẹ đẻ, không tiện can thiệp.
Cốt Ngọc ngồi một cách hiên ngang, thoải mái, giữ chặt Hư Chiêu Hàm, một hồi lâu liền mất kiên nhẫn nói: "Xem xong chưa? Trở về đi?"
Hư Chiêu Hàm khóc thảm hại hơn, nhưng hiện tại đối diện đều là người Niệm Hàn tông, nàng không dám cùng Cốt Ngọc tranh luận, sợ Cốt Ngọc nổi giận đại khai sát giới—tuy rằng Cốt Ngọc hiện tại không thể thật sự giết người, nhưng nàng cũng có thủ đoạn tra tấn người khác a.
Đều tại mình trước kia nhìn nhầm, thả hổ về rừng. Cư nhiên thả Nữ Tôn Ma tộc ra—
Hư Chiêu Hàm nghĩ nghĩ, nghĩ đến Tiểu Tửu đã từng ở Niệm Hàn tông cùng mình uống rượu, tủi thân ấm ức mà nghĩ, nếu vẫn luôn là Tiểu Tửu thì cũng không tồi a, nhưng ai có thể ngờ đây lại là Nữ Tôn Ma tộc đâu?
Hư Chiêu Hàm càng nghĩ càng khổ sở, nghẹn ngào nói với Cốt Ngọc: "Chưa xong!"
Nói xong nàng ý thức được ngữ khí của mình không được tốt, vì thế liền hoãn lại, nói: "Ta nhìn thêm một chút."
Phục Hạ không biết Hư Chiêu Hàm và Cốt Ngọc là làm sao, nàng chỉ là rất tò mò nhìn vật nhỏ đen như mực dưới chân Cốt Ngọc, hỏi: "Đây rốt cuộc là cái thứ gì?"
Không có người biết.
Hư Chiêu Hàm khóc một lát, nghe được Phục Hạ nói, liền theo ánh mắt Phục Hạ nhìn thoáng qua thứ mà Cốt Ngọc vừa lấy từ tay Lý Sư thúc, tới khách điếm liền tùy tiện ném xuống đất.
Lúc trước Hư Chiêu Hàm vẫn luôn chỉ lo khóc, cũng không có nhìn kỹ đây là thứ gì, chỉ biết là một cái đồ vật đen đen xấu xí, hiện tại nhìn thoáng qua, lập tức đã bị dọa tới.
Vốn dĩ đã là thứ đáng sợ, vì cú ném không hề lưu tình của Cốt Ngọc, nó bị quăng ngã chảy ra một chút máu, chất lỏng màu xanh đen lung tung dính trên người, hơn nữa tru lên trong im lặng, giãy giụa, trông như La Sát trong địa ngục.
Hư Chiêu Hàm chân mềm nhũn, liền ngồi lên trên người Cốt Ngọc.
Phục Hạ còn đang tò mò nhìn.
Mắt đột nhiên bị bịt kín, là giọng tiểu chỗ dựa, rất nhẹ nhàng và dịu dàng: "Đừng nhìn, xấu quá."
Cốt Ngọc ôm lấy Hư Chiêu Hàm đang ở trên người, không cho Hư Chiêu Hàm đứng lên, cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn một chút, mở miệng giải thích: "Hài tử do Ma tộc cùng Xà Yêu sinh ra."
"Ma tộc cùng Xà Yêu cũng có thể sinh hạ hài tử?" Thanh âm Hư Chiêu Hàm đều là run rẩy.
"Này còn không phải sao?"
Cốt Ngọc giương mắt nhìn Lý Sư thúc một chút: "Các ngươi sao lại nghĩ đi bắt cái thứ đồ chơi này?"
Lý Sư thúc trước kia cũng chỉ là gặp qua Tiểu Tửu vài lần ở sau lưng Hư Chiêu Hàm, sau lại biết những chuyện đó của Tiểu Tửu, cũng chỉ là nghe một chút rồi cho qua. Thế nào cũng không nghĩ tới đất trời bao la còn có thể gặp lại nàng cùng Hư Chiêu Hàm.
Người trầm mặc ít lời trước kia vẫn luôn đi theo sau lưng Hư Chiêu Hàm, hiện tại lại trở thành một ma tộc lợi hại như vậy—cặp cánh lớn như vậy, khẳng định không phải Ma tộc bình thường, ở Ma tộc hẳn là một người rất có địa vị!
Hiện tại hắn tâm hoảng, nghĩ nghĩ, run rẩy đem chuyện Tiểu Lạc thành trong khoảng thời gian này đơn giản nói một chút.
Cốt Ngọc nhìn nam tử bị Lý Sư thúc trói về, tùy ý chỉ ngón tay: "Việc lấy tim gan người chắc chắn là hắn làm, thứ nhỏ này hiện tại mới chưa đầy một tháng tuổi, giết người đều là trực tiếp nuốt sống, không cần thiết phải lấy nội tạng người."
Hư Chiêu Hàm kinh hô một tiếng thật nhỏ.
Người đàn ông kia hiện tại còn bị điểm huyệt, không thể động đậy. Phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, vô cùng hoảng sợ.
Cốt Ngọc vì thế liền duỗi tay, một luồng ma khí ấn vào đầu người đàn ông kia.
Cũng chỉ là trong chốc lát, Cốt Ngọc giơ tay. Ma khí thu hồi, người đàn ông mất lực ngã xuống đất.
Cốt Ngọc mở miệng: "Hắn là một đồ tể, bởi vì lần trước tiểu nhị trong nhà Trương lão gia đi mua thịt, thiếu một miếng tiền gan heo, ghi hận trong lòng. Sau lại nhặt được thứ đồ vật như vậy, liền mượn tay thứ này để giết người. Nếu không phải hôm nay các ngươi vừa lúc gặp gỡ, hắn liền ôm thứ này đi nhà Trương lão gia, đem người hắn không thích toàn bộ giết chết, sau đó đặt thứ đồ chơi này bên cạnh thi thể, tìm các ngươi tới trừ ma."
Hư Chiêu Hàm sinh khí: "Sao lại có thể như vậy?! Vì sao không đi tìm người thiếu tiền hắn, mà lại giết hài tử?"
"Bởi vì hài tử nhỏ yếu dễ bắt nạt, sau lại bắt nạt hài tử nhiều rồi liền bắt đầu ra tay với người lớn."
Cốt Ngọc dừng một chút, giống như đang dỗ dành: "Nhân giới chính là đáng sợ như thế, chúng ta nhanh lên trở về đi."
Hư Chiêu Hàm theo bản năng muốn cãi lại, nhưng nhìn nhìn sư thúc cùng sư tỷ đối diện, sợ Cốt Ngọc động thủ với các nàng, liền nhịn xuống.
Nhưng vẫn là nhịn không được nói một câu: "Ma tộc cũng giống nhau!"
Đặc biệt là cái Hộ Pháp gì đó, thật là đáng sợ! Mưu mẹo nhiều như vậy, mỗi ngày liền ở trước mắt mình nói năng mỉa mai, khó nghe.
Rõ ràng mình đều không có gặp qua cái Thanh Thành Đại Đế gì đó, nhưng lại nói là chính mình muốn đi thả phản đồ.
Quan trọng nhất là! Cái Nữ Tôn ngu ngốc này cư nhiên thật sự tin! Thật sự quá đáng!
Hư Chiêu Hàm nhìn nhìn Sư tỷ đang ôn nhu nhìn mình, cảm thấy mình hiện tại giống như là một cô con gái bất hiếu khăng khăng phải gả cho tra nam, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Vừa mới gả qua tra nam liền lộ ra gương mặt thật, bản thân chịu hết ấm ức, hiện tại thật sự gặp người nhà mẹ đẻ, cũng không thể cùng người nhà mẹ đẻ kể khổ.
Hư Chiêu Hàm càng nghĩ càng cảm thấy tình cảm đặt sai chỗ, trong mắt lại rưng rưng nước mắt.
Ninh Dung lớn hơn Hư Chiêu Hàm mười tuổi, cơ bản chính là nhìn Hư Chiêu Hàm lớn lên. Hiện tại nhìn tiểu sư muội như vậy, nhịn không được đi về phía trước một bước.
Phục Hạ cũng đi theo nàng đi về phía trước một bước, sợ lát nữa thực sự đánh nhau, mình ở phía sau sẽ khó cản.
Hư Chiêu Hàm biết Sư tỷ đau lòng mình, nhưng bản thân không thể vì nguyên nhân của mình mà thật sự làm Sư tỷ bị thương, nàng đối Ninh Dung lắc đầu.
Lại hướng chỗ Cốt Ngọc kêu: "Nữ Tôn, cho ta cùng Sư tỷ nói chuyện một lát."
Vừa dứt lời, đệ tử Niệm Hàn tông đều theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay, sắc mặt trắng bệch.
Người trầm mặc vô thanh vô tức vẫn luôn đi theo sau lưng Hư Chiêu Hàm, cư nhiên là Nữ Tôn Ma tộc?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip