Chương 35: Niệm Hàn Tông còn ở ngày nào, ngươi liền có thể an nhàn ngày đó

Tông chủ xách theo Hư Chiêu Hàm, ngự kiếm đi phía trước.

Cốt Ngọc giương đôi cánh chim màu đen, đi theo ở vị trí cách đó 200 mét, lo lắng nhìn Hư Chiêu Hàm. Nhưng sợ lại gần sẽ khiến Tông chủ càng tức giận, nên cũng không dám tiến lên, chỉ đi theo từ xa.

Ninh Dung nhìn bộ dạng đó của Hư Chiêu Hàm, cũng lo lắng, định đi theo Tông chủ về.

Nàng lập tức bị Tông chủ ngăn lại. Tông chủ tức giận đến nói năng không lưu loát: "Ngươi quay về làm gì? Tuy nói lần này không phải chính thức tỉ thí, nhưng cũng là đã nói tốt với môn phái khác, các ngươi còn ngây ra đó, làm xong nhiệm vụ rồi hãy về."

Ninh Dung chỉ đành quay về, nhìn Tông chủ rời đi.

Kỳ thật toàn bộ Tiểu Lạc Thành đều đang nhìn bầu trời.

Tiểu Lạc Thành ở vào vùng giao giới, hoàn cảnh này định sẵn người dân ở đây gặp qua rất nhiều người tu chân ngự kiếm, cũng gặp qua Ma tộc hóa thành sương mù bay đi. Càng gặp qua người tu chân cùng Ma tộc đánh nhau tranh đoạt bảo vật.

Nhưng hôm nay tình cảnh này, phía trước là người Tu chân giới ngự không mà đi, phía sau Ma tộc cấp cao vỗ cánh chim theo sau, còn theo lâu như vậy mà không hề động thủ, quả thực là lần đầu tiên thấy.

Vì thế người phía dưới bàn tán sôi nổi: "Đó là cái gì? Các nàng rốt cuộc đang làm gì? Không phải nói trong thành chúng ta tới rất nhiều người xử án sao? Sao lại trêu chọc phải ma tộc lợi hại đến thế?"

"Đúng vậy, vì sao cũng không đánh nhau a, ngươi nói các nàng nếu là đánh lên, ai lợi hại hơn một chút?"

"Ta còn chưa gặp qua ma mọc cánh đâu, người ta nói chỉ có ma rất lợi hại mới mọc cánh."

"Vậy người đi trước có địa vị gì a, ma tộc kia cư nhiên không dám động thủ."

"Không biết, nơi này không phải có nhiều tu sĩ sao? Ngươi hỏi một chút."

"Vậy ngươi nói các nàng rốt cuộc đang làm gì?"

"Đi tranh đoạt đồ vật."

"Tranh đoạt cái gì?"

Đúng vậy, tranh đoạt cái gì đâu?

Không giống với thường dân ở Tiểu Lạc Thành, hiện tại trong thành còn có rất nhiều tu sĩ, các nàng đều biết Hư Chiêu Hàm của Niệm Hàn Tông đã thả chạy ma tộc xuất hiện trong Đại Bỉ Tông Môn của Niệm Hàn Tông.

Ban đầu nhìn thấy ma tộc trên bầu trời, mọi người còn đều tưởng vì tu sĩ Tiểu Lạc Thành quá nhiều nên Ma tộc tính toán một lưới bắt hết, kết quả vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ma tộc kia đi theo sau Tông chủ Niệm Hàn Tông, cùng với Hư Chiêu Hàm trong tay Tông chủ.

Chà chà, Hư Chiêu Hàm thật đúng là thả đi một cái đại nhân vật.

Người Tu chân giới hiện tại cũng đều bàn tán sôi nổi, không biết là đang trào phúng hay vui sướng khi người gặp họa.

Tố Miểu cũng nhìn thấy, sốt ruột chạy ra thì đã không thấy Hư Chiêu Hàm đâu, chỉ có thể bất lực đến hỏi Phục Hạ: "Sư tỷ, Chiêu Hàm có thể hay không có việc? Ma tộc kia nhìn thật là lợi hại."

Phục Hạ nghĩ nghĩ, nói cho nàng: "Ma tộc sẽ không đánh Hư Chiêu Hàm, không cần lo lắng."

Tố Miểu còn chưa kịp thở phào, liền nhìn Phục Hạ lại nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng mẹ nàng khả năng... Sẽ đánh chết nàng."

Tố Miểu không hiểu gì, lại bất lực nhìn Ninh Dung.

Ninh Dung vừa mới cũng thấy được thái độ Tông chủ đối với Hư Chiêu Hàm, dưới ánh mắt lo lắng của Tố Miểu, nghiêm túc gật đầu.

Tố Miểu càng bất lực.

Tông chủ là không có mang theo Ninh Dung đi, nhưng lại giống như là đem hồn Ninh Dung đi rồi.

Ninh Dung là có chút thất thần. Tuy rằng nàng dù mất tập trung cũng rất đáng tin cậy và nghiêm túc, nhưng Phục Hạ vẫn có thể nhìn ra sự thất thần của nàng.

Ngày đó lại là hai nàng tuần tra, đi tới nha môn thì vừa lúc nhìn thấy quan phủ đang thẩm lý án kiện(xét xử). Người quỳ dưới đường chính là tên đồ tể giết người kia.

Phục Hạ liền kéo Ninh Dung lại gần xem.

Lý Sư thúc còn mang theo thứ đồ vật không yêu không ma kia, khiến người vây xem ngoài cửa kinh ngạc cảm thán từng đợt.

Cốt Ngọc đã nhìn ký ức tên đồ tể này, đem hành động của hắn toàn bộ nói ra, đồ tể cũng không có cơ hội giảo biện, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội.

Phía sau một đám cha mẹ của những hài tử bị hắn giết hại nương tựa vào nhau mà khóc than.

Phục Hạ thở dài.

Ninh Dung nhìn một lát, liền kéo nàng muốn đi ra ngoài: "Không muốn xem thì không cần nhìn."

Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa rõ ràng so với mình còn tức giận hơn, không nói lời nào.

Ninh Dung là thật sự rất tức giận, cũng không thể nói rốt cuộc là vì cái gì.

Kỳ thật nàng cũng không phải lần đầu tiên biết lòng người khó lường, không phải lần đầu tiên biết năng lực mình không đủ, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân bằng bạn hữu của người bị hại không thể tiếp thu tin tức thân nhân đã mất mà khóc lóc.

Nhưng lần này không biết vì sao, chính là cảm thấy không thoải mái. Các loại sự tình chồng chất lên nhau, từng khúc củi nhỏ ném vào đống lửa, cuối cùng đống lửa càng cháy càng lớn. Khiến Ninh Dung không biết phải làm sao mới tốt.

Bản thân biết lòng người khó lường, nhưng sư muội vẫn còn đơn thuần, không biết những điều này, còn sẽ vì người không thiện lương làm chuyện ác mà sinh khí oán giận. Chính mình biết năng lực không đủ, trước kia cũng không vì chuyện này mà sốt ruột. Cũng biết thiên phú bản thân không cao, cũng rất đạm nhiên mà tiếp nhận chuyện mình thiên phú không bằng người khác. Sẽ không vì chuyện này liền tự coi nhẹ, chỉ biết nhắc nhở mình người khác cũng đang nỗ lực, chính mình từ từ, cùng bản thân so, luôn là có tiến bộ.

Nhưng khi thật sự ý thức được mình hiện tại cũng không thể bảo vệ sư muội. Lúc này, điểm không đủ này giống như là lạch trời vậy, chắn ngang trong lòng, thế nào cũng không vượt qua được. Thiên phú bản thân không cao, vạn nhất thật sự không đạt tới đỉnh phong, sư muội làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để sư muội đi theo mình phải chịu thua kém người khác sao?

Hơn nữa, Ninh Dung nhíu mày.

Nàng luôn không chịu được dáng vẻ người khác khóc than vì người quan tâm đã mất, mỗi lần gặp được sẽ cảm thấy khổ sở trong lòng.

Hiện tại sư muội ở bên cạnh mình, Ninh Dung liền càng không chịu được.

Nghe được người khác khóc lóc, sợ nhất là bị đồng cảm, nghĩ đến thân hữu của mình vạn nhất chết đi sẽ thế nào.

Hơn nữa Ninh Dung vốn dĩ liền suy nghĩ chuyện năng lực không đủ, hiện tại liền càng thêm sợ hãi.

Nàng rất sợ mất đi sư muội.

Càng lúc lại càng giống như đã từng mất đi thứ gì đó.

Lúc sau, Phục Hạ từ chỗ Lý Sư thúc nghe nói đồ tể đã bị xử tử.

Đến nỗi vật nhỏ kia, cũng bị giết chết.

Phục Hạ đối với một vật nhỏ như vậy không có cảm xúc gì, ngược lại là Lý Sư thúc, lau khô máu trên tay, cảm thán rằng vật nhỏ này thấy đồ tể đã chết còn biết khóc hai tiếng đâu.

Có thể là bởi vì ngày đó Cốt Ngọc gây ra chấn động trên không Tiểu Lạc Thành, Ma tộc không biết vì sao, cũng không dám đến Tiểu Lạc Thành.

Cho nên Phục Hạ cùng Ninh Dung mười ngày sau đó đều sống rất an nhàn, trong thành dùng hai ngày, xác nhận xác thật là không có Ma tộc, rất nhanh liền khôi phục sự náo nhiệt.

Phục Hạ rất muốn cùng tiểu chỗ dựa đi chơi, nhưng Ninh Dung gần đây buồn rầu không vui, hình như còn đang vì chuyện tu vi mà phiền não. Phục Hạ cảm thấy mình làm một kẻ vô dụng đủ tư cách, ăn bám cũng phải hiểu chuyện một chút, ăn cơm không quên người nấu cơm, không thể vì chuyện nhàm chán mà đi làm phiền tiểu chỗ dựa.

Cho nên cũng liền không có đi ra ngoài, mà là cùng tiểu chỗ dựa đả tọa ở khách điếm.

Nửa tháng sau, thí luyện kết thúc, một đám người đi hỗ trợ Thượng Thanh Cung, cuối cùng mỗi người trở lại môn phái của mình.

Chuyến Thượng Thanh Phái này, chiến lợi phẩm lớn nhất cư nhiên là—Hư Chiêu Hàm.

Tông chủ ngày đó trở lại Niệm Hàn Tông liền trực tiếp đem Hư Chiêu Hàm ném tới Giới luật Đường, chậm rãi mà đánh một trăm roi. Dùng roi làm bằng xương sống ma thú, đánh người thời điểm không thể dùng linh lực chống cự, rất đau rất đau, hơn nữa sẽ tổn hại tu vi.

Hư Chiêu Hàm từ nhỏ liền không có chịu qua ấm ức gì, ngay cả lúc ấy ở Ma tộc, cũng chính là ban đầu hai ngày không có người cho nàng nấu nước ấm uống. Ăn sáu roi liền trực tiếp đau ngất xỉu.

Một vị Trưởng lão Tông môn thay nàng xin tha.

Dù sao cũng là con gái mình, Tông chủ nhìn Hư Chiêu Hàm như vậy cũng đau lòng, cũng là mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng, muốn dừng tay. Nhưng vừa thấy Nữ Tôn Ma tộc đã phá Hộ Sơn Đại Trận Niệm Hàn Tông đi bộ lên muốn ngăn cản. Tông chủ liền cắn răng ngăn trở Cốt Ngọc, ra hiệu cho Trưởng lão Giới luật Đường đánh đủ một trăm roi.

Cốt Ngọc trên người còn có khế ước của Hư Chiêu Hàm, đối mặt với hình phạt giống như hạ tử thủ của Tông chủ không chịu được, lại sợ Hư Chiêu Hàm sinh khí, không dám để Hộ Pháp đi lên hỗ trợ, cho nên cũng chỉ có thể nhịn đau nhìn Hư Chiêu Hàm bị đánh.

Bởi vì Cốt Ngọc, Tông chủ càng nhìn Hư Chiêu Hàm liền càng nổi nóng, không chờ nàng vết thương lành liền đẩy đi Tư Quá Nhai sám hối.

Ninh Dung rốt cuộc vẫn đau lòng sư muội, trở lại Niệm Hàn Tông chuyện thứ nhất chính là đi Tư Quá Nhai, cho Hư Chiêu Hàm một hộp thuốc trị thương. Sau khi trở về từ Tư Quá Nhai liền đi tìm Tông chủ.

Lần trước ở Tiểu Lạc Thành Ninh Dung đã nói với Phục Hạ rằng mình lơ là, hiện tại cùng Tông chủ cũng nói như vậy.

Tông chủ vốn dĩ vì chuyện Hư Chiêu Hàm mà vừa đau lòng vừa sinh khí. Hiện tại nhìn Ninh Dung, cảm thấy có chút vui mừng.

Tuy rằng con gái không biết cố gắng, nhưng đồ đệ này là thật sự rất tốt.

Vì thế kế hoạch giảng dạy mà nàng lập cho Ninh Dung đã đẩy nhanh không ít.

Ninh Dung liền càng bận rộn, căn bản không có thời gian bồi Phục Hạ chơi.

Tuy nói Phục Hạ ngày thường cũng không cần nàng bồi chơi, nhưng lúc ấy tiểu chỗ dựa liền ở bên cạnh, nàng nhìn tiểu chỗ dựa luyện kiếm tự hỏi, không có việc gì thì đưa tiểu chỗ canh gà giả bộ đáng thương cũng khá vui vẻ. Hiện tại chút lạc thú này mất đi, Phục Hạ liền cảm thấy rất là nhàm chán.

Ở trong phòng Mộ Thanh Phong ngốc đi, trong phòng lại toàn là đồ vật tiểu chỗ dựa bố trí cho nàng.

Bình sứ đựng trái cây hỏng trên bàn, đệm dựa màu quýt hồng trên ghế, chăn lụa mềm mại trên giường, màn sa màu xanh ngọc đang treo...

Phục Hạ nằm hai ngày liền nhớ tiểu chỗ dựa.

Rảnh rỗi không có việc gì liền đi Tư Quá Nhai tìm Hư Chiêu Hàm.

Tư Quá Nhai ở sau núi Niệm Hàn Tông, sau đó một chút chính là nơi giam giữ ma tộc yêu thú của Niệm Hàn Tông. Tư Quá Nhai không chỉ có hoàn cảnh âm lãnh, hơn nữa thường thường sẽ có thanh âm kêu khóc của yêu thú phía sau truyền đến, tiếng vọng trong thung lũng quả thực thê thảm và u dị, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đạo tâm người tu tiên.

Dù sao lần trước Phục Hạ đi theo tiểu chỗ dựa lại đây xem Tiểu Loa, đã bị thanh âm này làm phiền đến phát hỏa.

Bất quá hôm nay hình như là tốt hơn một chút, yêu thú Ma tộc trong lao tù sau núi cũng không có phát ra thanh âm gì.

Phục Hạ có chút ngạc nhiên, từng bước đi lên.

Tư Quá Nhai chính là cho người ta sám hối, nói là nhai (vách núi), kỳ thật là một cái hang đá trên vách núi, đen sì, phía ngoài chỉ có một cái khe hở nhỏ, bất kể là cùng người ngoại giới giao lưu, hay là trao đổi vật phẩm, đều là từ một cái khe hở nhỏ như vậy tiến hành.

Lần trước tiểu chỗ dựa tới đưa thuốc, cũng là phải tốn công dùng giấy bọc lại mà nhét vào.

Phục Hạ đứng yên trước cái khe hở kia, hỏi Hư Chiêu Hàm: "Ngươi còn ở đó không?"

"Ở a."

Hư Chiêu Hàm ăn trọn một trăm roi, hiện tại nói chuyện thều thào, nhưng vẫn là rất kinh hỉ. Vừa kinh hỉ nhưng lại có chút kinh hoảng: "Sư tỷ ngươi lại tới nữa a."

"......"

Tiểu Loa hình như không phải rất muốn nàng tới.

Phục Hạ trầm mặc một lát.

Hư Chiêu Hàm hỏi nàng: "Ninh Dung sư tỷ đâu?"

"Ninh Dung sư tỷ gần đây rất bận, khả năng không có thời gian tới thăm ngươi."

Không chỉ không có thời gian tới thăm ngươi, thậm chí đều không có thời gian nói chuyện với ta.

Này tính cái gì a?!

Không phải nói là tình kiếp sao? Tình kiếp nhà ai mà đến gặp mặt cũng không được?!

Phục Hạ trong lòng khó chịu, ý thức được một chút không thích hợp.

Trong thạch động hình như không chỉ một người thanh âm, còn có tiếng hít thở của một người khác.

Phục Hạ nghĩ tới cái gì, càng trầm mặc.

Trong thạch động, Hư Chiêu Hàm nằm sấp trên tảng đá, Cốt Ngọc ở phía sau, đau lòng mà cho nàng sứt thuốc, toàn thân đều đang tản ra ma khí.

Hư Chiêu Hàm không biết Phục Hạ có thể nghe được thanh âm, còn hít sâu vào "tê tê". Thường thường vỗ nhẹ một chút tay Cốt Ngọc, ra hiệu nàng nhẹ một chút.

Phục Hạ lạnh nhạt: "Ngươi đang làm gì?"

"Ta đang sứt thuốc."

Hư Chiêu Hàm trả lời, bất mãn mà quay đầu lại trừng mắt nhìn Cốt Ngọc một cái, nhỏ giọng nói: "Ta rất đau."

Phục Hạ nghe thanh âm hờn dỗi này, cảm thấy hết hi vọng.

Vì cái gì hai người này tiến triển nhanh như vậy? Là nơi nào xảy ra vấn đề?

Hay là mình vẫn là làm Yếm Xuân đến bên cạnh tiểu chỗ dựa mà chỉ điểm? Tuy rằng nàng hình như thích Phục Hạ hơn, nhưng Phục Hạ lúc này không tiện đi cùng tiểu chỗ dựa nói chuyện a. Nếu lúc này Phục Hạ đi thì như tiểu yêu tinh hoang dâm vô độ nhất định phải quấn lấy Hoàng Thượng trước đêm chiến tranh vậy.

Không thích hợp.

Nhưng Yếm Xuân có thể đi làm quân sư, dạy dỗ tiểu chỗ dựa.

Đây là cái tốt của hai thân phận sao?

Vì thế buổi tối Phục Hạ liền vui vẻ mà đi tìm Ninh Dung.

Ninh Dung rất là bất đắc dĩ: "Tiền bối, ngộ tính ta kém, ta không thể không bế quan mà trực tiếp phi thăng, đã làm ngài thất vọng rồi."

Yếm Xuân: "Ngươi không làm được?"

Ninh Dung lắc đầu: "Sẽ không, hơn nữa, cho dù Tiền bối dạy cho ta cặn kẽ đến đâu cũng không có tác dụng gì, ta vẫn cần phải tự mình lĩnh ngộ."

Yếm Xuân quan sát tiểu chỗ dựa một lát, đột nhiên đến gần, thì thầm vào tai nàng: "Còn có một cái biện pháp."

Ninh Dung lùi lại hai bước, nhìn Yếm Xuân: "Là cái gì?"

Yếm Xuân nghĩ mình hôm nay quyết định sẽ chỉ điểm nàng, lại đến gần, học giọng tiểu yêu tinh dụ hoặc Hoàng Thượng mà cười, quyến rũ nói: "Ngươi lập khế ước với ta, ta đem thọ mệnh và đạo hạnh cùng chia sẻ với ngươi. Như vậy... Tuy nói ngươi không phi thăng, nhưng lại có thực lực phi thăng."

Ninh Dung nhìn mặt Yếm Xuân, một hồi lâu. Khom người, nói: "Tiền bối vẫn là đừng nói đùa."

"Được rồi."

Yếm Xuân vốn dĩ liền không cảm thấy tiểu chỗ dựa sẽ đáp ứng, nhún nhún vai: "Vậy ngươi cố lên ... Chỉ là có một chuyện..."

Ninh Dung hỏi: "Chuyện gì?"

"Tiểu sư muội của ngươi thật đáng thương a, hiện tại ngươi không bồi nàng, nàng mỗi ngày đều cô đơn lẻ loi, làm sao bây giờ?"

Ninh Dung nhìn Yếm Xuân tiền bối, nhìn sự giảo hoạt trong mắt tiền bối, có chút thất thần.

Tiền bối thật sự cùng sư muội giống nhau a. Nàng thấp giọng nói: "Nhưng ta không thể vì bồi nàng mà không nỗ lực a."

Yếm Xuân nhìn ánh mắt tiểu chỗ dựa, hơi hơi sửng sốt, ý thức được  chính mình nói đến Phục Hạ hình như không thích hợp lắm.

Vì thế liền chữa cháy: "Ta cũng cô đơn lẻ loi thực đáng thương a."

Ninh Dung vốn là định nhờ Yếm Xuân tiền bối cùng sư muội chơi, như vậy hai người đều sẽ không cô đơn, tiền bối còn có thể bảo hộ sư muội, dạy sư muội một ít đồ vật.

Lời nói còn chưa kịp nói ra, nàng liền lập tức nghĩ đến lời vừa mới của Yếm Xuân, rồi lại nghĩ tới Tố Miểu mới vừa nhìn thấy sư muội liền cảm thấy tâm động.

Tiền bối hình như không phải người đoan trang, sư muội lại tốt như vậy, lỡ như tiền bối cùng sư muội ở bên nhau mỗi ngày, thích sư muội thì sao?

Nàng sợ tiền bối cũng cùng sư muội nói về chuyện lập khế ước như nói với nàng. Vì thế rất nhanh liền đem lời vừa định nói nuốt xuống, lại nói: "Vậy ta tìm Tông chủ cho sư muội an bài một chút việc để làm. Sư muội mới chỉ là Trúc Cơ, con đường tu hành vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều không gian tiến bộ. Sao lại nói là không có việc gì làm được?"

Yếm Xuân nghĩ đến tính cách tiểu chỗ dựa, muốn ngăn cản: "Kỳ thật cũng không cần, ta có thể đi..."

Bị Ninh Dung ngắt lời.

Yếm Xuân rất ít thấy tiểu chỗ dựa vội vàng như vậy, nhất thời còn có chút ngây người.

Ninh Dung rất nghiêm túc: "Tiền bối không phải không thích sư muội sao? Ta đi tìm Tông chủ nói nói là được rồi, sư muội không phải người không hiểu chuyện."

Yếm Xuân: "......"

Không, ta chính là không hiểu chuyện.

Ngày hôm sau Phục Hạ đã bị Tông chủ gọi lên.

Hoàn toàn không giống ngày đó ở Ma giới, Tông chủ ôn hòa nói với nàng: "Ninh Dung gần đây bận rộn chuyện tu hành... Ngày hôm qua đến tìm ta nói đồ nhi ngươi hiện giờ cô đơn một mình rất nhàm chán."

Phục Hạ thật sự cảm thấy Tông chủ làm sư phụ khá tốt, ít nhất nàng đối với tiểu chỗ dựa là thật sự rất tốt, hoàn thành đầy đủ trách nhiệm của một sư phụ. Nghe nói như vậy, Phục Hạ cũng không muốn làm Tông chủ cảm thấy bản thân ham ăn biếng làm—tuy rằng nàng chính là người như vậy, nhưng vẫn cảm thấy để Tông chủ biết có chút xấu hổ.

Hơn nữa Phục Hạ thật sự không muốn Tông chủ giao cho một chồng sách về đọc, càng không muốn luyện kiếm pháp tự tay sáng tạo.

Phục Hạ mở miệng định biện giải.

Liền nhìn thấy Tông chủ phất tay: "Đường chủ Đan Dược Đường gần đây mới vừa thu một đồ đệ, cùng tuổi với ngươi, ngươi có thể cùng nàng chơi. Hoặc là Tàng Thư Các gần đây đang sắp xếp lại sách, ngươi có thể đi nhìn xem, có cái gì thích liền lấy tới xem. Còn có dưới chân núi có người đến cầu xin, ngươi nếu là muốn, liền đi theo xuống núi chơi."

Phục Hạ: "......"

Này không thích hợp.

Đột nhiên liền nghĩ tới lúc chính mình vừa mới tới tông môn, lúc ấy mình nằm trên giường, vừa mở mắt liền thấy Tông chủ.

Tông chủ lúc ấy cũng nói: "Cũng phải học được một ít đồ vật dùng để tự lập đi."

Từ trước đến nay, Đại đệ tử trưởng thành trở thành chỗ dựa của Tông môn, Tiểu đệ tử lại làm linh vật toàn bộ Tông môn yêu thích.

Niệm Hàn Tông cũng là như thế.

Tiểu chỗ dựa làm Đại Sư Tỷ, trầm ổn đáng tin cậy, về sau đại khái sẽ trở thành Tông chủ hoặc là Phong chủ Niệm Hàn Tông, cả đời vì Niệm Hàn Tông cúc cung tận tụy. Hư Chiêu Hàm là con gái Tông chủ, lại là đệ tử nhỏ nhất hiện tại, thoại bản không có nói nàng sẽ có sư muội sư đệ, như vậy Tông chủ đại khái sẽ không thu thêm đệ tử. Như vậy, Hư Chiêu Hàm liền luôn được sủng ái mà trưởng thành.

Phục Hạ làm đệ tử thứ hai, hẳn là trạng thái thất ngữ(không được nhắc đến), dựa theo quan sát lâu như vậy của nàng, Phục Hạ xác thật là không thấy tăm hơi, thậm chí không có tên.

Nhưng không có tên cũng không thể như vậy đi. Chính mình tốt xấu cũng là đệ tử Tông chủ Niệm Hàn Tông, Tông chủ sao lại có thể dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy đuổi mình đi ra ngoài chơi? Lúc này không phải là bảo mình nỗ lực tu luyện sao? Tiến thêm một bước thì có thể giúp Sư tỷ bài ưu giải nạn chia sẻ khó khăn một chút, lùi một bước mà nói thì có thể chiếu cố Sư muội.

Liền tính chính mình không có tên, thì cũng là một kẻ chạy việc rất tốt a, Tông chủ hẳn là nên nhiệt tình kéo mình lại chứ. Sao lại đối xử với mình nhân từ như vậy?

Phục Hạ không hiểu, nàng liền hỏi: "Sư phụ vì sao nói như vậy? Sư tỷ không phải nên nói ta đi tu hành sao?"

Tông chủ bật cười: "Vậy đồ nhi nguyện ý đi tu hành sao?"

Phục Hạ lắc đầu: "Không phải rất muốn."

"Vậy không tu luyện cũng không vấn đề."

Tông chủ nói: "Ta trước kia yêu cầu ngươi có năng lực tự bảo vệ, nếu có thể thì lập nghiệp. Hiện tại Ninh Dung nói nàng nỗ lực tu luyện để bảo vệ ngươi, ngươi lại không phải rất muốn tu hành. Hiện tại ta còn ở, ta ở liền có nơi cho đồ nhi ngươi dừng chân, về sau ta không còn nữa còn có Ninh Dung, vậy thôi đi. "

Phục Hạ kinh hỉ: "... Thế là xong?"

"Thế là xong."

"Vì sao lại xong?"

Phục Hạ biết Tông chủ đã biết tiểu chỗ dựa sẽ bảo hộ mình, nhưng vẫn hỏi: "Bởi vì người biết Sư tỷ để ý ta? Chỉ cần có Sư tỷ ở một ngày, ta liền có thể an nhàn một ngày?"

"Cũng đúng."

Tông chủ cười khẽ: "Ninh Dung còn có thể về nhà thăm cha mẹ. Ngươi thì không giống vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip