Chương 113: Ấu trĩ
Liễu Diệp thuận miệng hỏi lại một câu, khiến khuôn mặt Tư Đồ Uyển lập tức hồng đến càng thêm diễm lệ, nhìn thấy người nọ vừa không gật đầu thừa nhận cũng không lắc đầu phủ nhận, không khí lập tức trở nên xấu hổ đến cực điểm.
Ngay lúc Tư Đồ Uyển ngẩng đầu nhìn hướng Liễu Diệp, cả người đều cứng lại, trước mắt hoảng sợ, hé ra khuôn mặt từ nhuận hồng nháy mắt chuyển thành tái nhợt!
"Có. . . Có xác sống đang. . . Đang nhìn ta!"
Lời nói của Tư Đồ Uyển khiến Liễu Diệp tâm thần căng thẳng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa lúc đối diện với một khuôn mặt hé ra hư thối chỉ còn một nửa của một con xác sống, hai bên cách cửa kính thủy tinh mặt đối mặt.
Ánh mắt màu đỏ chứng minh con xác sống này nhất định đã có trí lực, cho nên cánh cửa sổ này chỉ là lộ ra một cái khe hở, cũng có thể bị lập tức chú ý tới!
Nửa khuôn mặt thối rữa tàn tạ , lộ ra dày đặc xương trắng, sau đó Liễu Diệp tận mắt nhìn thấy này con xác sống chậm rãi giơ lên khóe miệng, sau đó khóe miệng càng dương càng cao, mà cái miệng tràn đầy huyết ô lẫn thịt nát này mở ra càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, một nụ cười châm biếm quỷ dị khiến người khác thập phần bất an xuất hiện ở tại trước mặt Liễu Diệp, cũng đúng lúc còn đang kinh hãi , phát hiện con xác sống kia dùng hai cánh tay khô quắt cào lên kính thủy tinh chỉ về phía nàng, sau đó lại đột nhiên ngửa đầu há mồm, nàng mắt thấy nó phát ra một tiếng thi rống.
"Rộp ~!"
Một đạo bóng đen hiện lên, trước mắt chính là một bãi vết máu cùng một vết trảo rõ ràng.
Trong lòng biết không ổn vội vàng lui thân, thổi tắt ngọn nến, ôm lấy lại vừa che kín miệng Tư Đồ Uyển kéo vào trong lòng, nhỏ giọng ở này bên tai dặn dò:
"Đừng lên tiếng."
Nói xong đem Tư Đồ Uyển ôm vào trong ngực tựa vào bên dưới cửa sổ, trong lòng cầu nguyện mẫu trùng ngoài phòng nhanh nhanh rời đi, nhưng mà theo một tiếng ầm vang, trên cửa thủy tinh xuất hiện vết nứt, mà áo khoác cũng đã bị rơi xuống mặt đất.
Ánh trăng soi xuống mặt đất chiếu ra một bóng dáng, nhìn ra được là một con mẫu trùng rất lớn, nhìn trái nhìn phải một phen, sau đó xoay người rời đi.
Mẫu trùng rời đi xong, Liễu Diệp bởi vì trời sanh tính cảnh giác, không có lập tức đứng dậy, như vậy lại duy trì một phút đồng hồ, thực tế chứng minh quyết định này của nàng đã cứu bọn họ một mạng.
Mẫu trùng sau khi ly khai một lúc, đột nhiên lại đi vòng trở về, lại lần nữa dò xét một phen, xác định không có ai xong, lúc này mới phẫn nộ mà rời đi.
Mãi đến lúc này Liễu Diệp mới thật sâu thở ra một hơi, buông lỏng ra tay vẫn ôm lấy Tư Đồ Uyển , cúi đầu xem xét vừa vặn đối diện với người nọ , bởi vì thiếu dưỡng khí mà mặt đã nhiễm hồng.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm. . . . . .
"Cùm cụp."
Đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa, cả kinh hai người cuống quít tách ra, Hạ mẫu theo buồng trong đi ra.
"Liễu Diệp, làm sao vậy?"
Vừa rồi nghe thấy một trận ầm vang, lại không nghe thấy Liễu Diệp có phản ứng gì, cho nên không có tùy tiện đi ra, nhưng thời gian một lâu, vẫn là không có nghe thấy động tĩnh gì, không khỏi lo lắng lúc này mới đi ra nhìn nhìn.
"Không có việc gì, vừa rồi gặp qua một con xác sống."
Nói xong ngọn nến đã được một lần nữa châm, mà áo khoác cũng một lần nữa treo lên cửa sổ.
"Bá mẫu, ngươi không cần lo lắng, ngủ một giấc, ta nghĩ sáng mai bọn Tần Nam sẽ trở lại ."
Lời nói của Tư Đồ Uyển mang theo trấn an, khiến Hạ mẫu trong lòng nhiều ít dễ chịu một phần.
"Ân, chỉ hy vọng như thế."
Nói xong Ngụy Tố Khiết lại khập khiễng xuất hiện ở cạnh cửa.
"Tiểu Diệp, ngươi cùng Tiểu Uyển hai người đi nghỉ ngơi trong chốc lát, nửa đêm đến sáng lại đến đến lượt ta cùng ngươi Hạ di."
Lời này nói ra có ba phần mệnh lệnh, bảy phân buồn bực.
Khiến Liễu Diệp cùng Tư Đồ Uyển cũng không biết như thế nào đáp lại, chỉ phải hy vọng mà nhìn về Hạ mẫu ở một bên.
Nhưng kỳ quái chính là, đối với Ngụy Tố Khiết đang buồn bực, Hạ mẫu cư nhiên chẳng quan tâm liền ngồi xuống một bên ghế dựa, nhìn đến Liễu Diệp ngữ khí bình tĩnh mà nói:
"Đi thôi, nghe ngươi Ngụy di đi, nửa đêm về sáng lại đến đến lượt hai người bọn ta."
"Nhưng. . . . . ."
Vẫn còn vướng bận bởi câu nhắc nhở của Tần Nam , Liễu Diệp vẫn lo lắng, nhưng nói còn chưa dứt lời, đã bị Tư Đồ Uyển lôi kéo bước nhanh đi vào buồng trong.
Lúc đã tiến buồng trong, liền buồn bực bỏ qua tay của Tư Đồ Uyển, buồn bực chất vấn:
" Ngươi muốn làm gì! ? Liền thân thể của bá mẫu bọn họ , như thế nào khả năng khiến các nàng gác đêm!"
"Ngươi không phát hiện hai nàng đang cãi nhau sao ?"
Tư Đồ Uyển hạ giọng, có điểm ủy khuất lại có điểm sợ hãi mà nhắc nhở .
Cãi nhau?
Nhướng mày, khó hiểu vạn phần nhìn đến Tư Đồ Uyển, có ý tứ gì?
"Ngươi. . . Ngươi đừng quản nhiều như vậy , quá hai giờ cái bộ dáng kia, chúng ta lại đi đổi bá mẫu bọn họ, khi đó bọn họ hết giận , cũng sẽ không sự gì."
Như vậy rõ ràng là đang giấu diếm cái gì, Liễu Diệp không cần xem, nghe thấy cũng có thể đoán được !
"Ngươi có biết các nàng vì cái gì cãi nhau không ?"
"Ta. . . Không biết."
Tuy rằng rõ ràng có điều giấu diếm, nhưng là thái độ rất khác thường, nhưng thật ra Liễu Diệp không nghĩ tới .
Những khi bát quái tâm tính, đối Liễu Diệp mà nói đều ít đến đáng thương, cảm thấy được ý kiến của Tư Đồ Uyển đưa ra cũng không phải không thể nhận, tạm chấp nhận mà nằm trên mặt đất.
* bát quái tâm tính:tò mò, tọc mạch
Chiếc giường này rõ ràng không có khả năng để cho hai người ngủ được, cho nên ngay từ đầu liền đem chăn trải lên trên mặt đất, cũng may địa phương tuy rằng không lớn, nhưng là ngủ hai người cũng đủ rồi.
Nằm trên mặt đất, nhìn thấy Tư Đồ Uyển vẫn không nhúc nhích vẫn bất động ở cạnh cửa.
" Ngươi muốn làm gì? Còn không lại đây ngủ?"
Nàng có thể không cần nghỉ ngơi, thế nhưng Tư Đồ Uyển không có khả năng.
"Ta. . . Ta ngủ giường đi!"
Nói xong hướng một bên giường chỉ còn gọng sắt đi đến.
Liễu Diệp ngồi dậy, khẽ cười một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào tường chờ, liền xem Tư Đồ Uyển ngủ trên cái giường chỉ còn ba cái gọng sắt như thế nào đây.
Bị nàng nhìn như vậy, Tư Đồ Uyển nhăn nhó nửa ngày cũng không thể ngủ trên giường, cuối cùng cúi đầu mà đến ngủ bên cạnh nàng.
Tưởng tượng đến Tư Đồ Uyển bộ dạng mặt xám mày tro quẫn bách, liền nhịn không được mà bật cười.
Không khí trong phòng nói tối không tối, nói xấu hổ cũng không xấu hổ, nhưng hai người đều ngủ không được, đều có tâm sự riêng. Mà ngoài cửa, lại là một cảnh tượng khác.
Vết thương trên chân khiến Ngụy Tố Khiết chỉ có thể dựa vào cửa miễn cưỡng run rẩy, mà Hạ mẫu thì một bộ thanh nhàn ngồi ở xa xa ghế dựa.
"Như thế nào? Không phải là muốn canh gác sao? Đứng như vậy, xa ngoài cửa sổ có cái gì động tĩnh ngươi biết được sao?"
Rất ít có người nhìn thấy Hạ mẫu phát giận, cho nên rất nhiều người đều cho rằng người có tính tình quái đản lẫn vội vàng xao động chính là Ngụy Tố Khiết, mà người luôn luôn dịu dàng đạm cười là Hạ mẫu.
Nhưng là sự thật tình huống lại vừa lúc tương phản, bây giờ dịu dàng lạnh nhạt Hạ mẫu lại thập phần quái đản, mà tính tình vội vàng xao động Ngụy Tố Khiết cũng rất ít đối con người phát giận.
Mặc dù qua nhiều năm như vậy, phương thức ở chung của hai người cũng khiến ngoại nhân cân nhắc không chừng.
"Hừ ~!"
Không chịu nhận thua mà phát một tiếng hừ nhẹ, đơn giản buông tay ra, cắn răng khập khiễng hướng về phía Hạ mẫu.
Cuối cùng, sau một lần ngã sấp xuống cũng đi tới được trước mặt Hạ mẫu, bất quá bốn năm thước khoảng cách đi đến, đã là một thân mồ hôi.
Nhưng mà ngồi ở ghế dựa, Hạ mẫu như trước mặt không chút thay đổi nhìn đến người trước mắt, trong mắt Ngụy Tố Khiết đều là thật sâu đau đớn .
"Ngươi muốn nhẫn phải không?"
Phẫn hận một câu hỏi lại, chỉ vào bụng chính mình , Ngụy Tố Khiết cười đến bi thương mà oán giận.
"Vết thương nơi này, có thể ngươi đã dự đoán được hết thảy!"
Nghe thấy lời này, Hạ mẫu mày một nhíu, sắc mặt phát lạnh, nói ra những lời thập phần đả thương người.
"Ngươi biết không? Ngươi thực ấu trĩ!"
Sờ soạng ngón áp út chỉ còn một vòng bạch ấn, trong lòng Hạ mẫu có chút trống rỗng .
* một vòng bạch ấn: sau khi gỡ xuống chiếc nhẫn, trên đốt ngón tay sẽ lưu lại một cái vòng màu trắng do lâu ngày làn da bị thiếu sáng
"Ấu trĩ?"
Ngụy Tố Khiết cười cười, hốc mắt đỏ lên.
"Tần Vũ, nhận thức trước ngươi ta cũng đã thực ấu trĩ !"
Nàng vẫn như thế, sửa không được!
"Hai mươi mấy năm thời gian, cũng không thành thục được một chút?"
Ấu trĩ được trộm gở xuống nhẫn cưới của nàng, hoàn toàn không hỏi qua sự cho phép của nàng!
"Phản lão hoàn đồng ngươi không biết sao?"
Nói xong trực tiếp ngồi xuống trên đùi Hạ mẫu , chạm đến khuôn mặt trước mắt, già mồm át lẽ phải.
"Thời gian qua được càng lâu sẽ chỉ làm ta càng ấu trĩ !"
* Phản lão hoàn đồng: hồi xuân
Hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng nói ra được những lời này !
Lúc trước, người này phải gả, nàng một mạch hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới, vốn định cả đời không qua lại với nhau mà ghi hận cả đời, cố tình vẫn là không nhịn được mà tham gia hôn lễ.
Nàng ôm mục tiêu muốn phá hoại hôn lễ , nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà rời khỏi.
Không muốn người này ở trong lòng người khác hạnh phúc, cũng nghe không được bọn họ tình chàng ý thiếp, nàng ghen tị sắp điên mất, hận không thể đem người trước mắt nghiền xương thành tro, nhưng cố tình lại không hạ thủ được!
Dựa vào cái gì nàng muốn chịu được thống khổ như vậy ? Dựa vào cái gì chỉ có nàng phải chịu đựng ? !
Vì thế, nàng đang mắng mọi người Tần gia là đều là hỗn đản , nàng đã gả cho Tần Chí Cương, như thế qua suốt hai mươi mấy năm.
Ngay lúc Ngụy Tố Khiết chạm môi kia một giây, Hạ mẫu né qua đầu, mày nhíu lại yêu cầu đến:
"Đem nhẫn lấy ra đi!"
Lại một lần nữa bị nhẫn tâm cự tuyệt, Ngụy Tố Khiết cũng đã tập mãi thành thói quen, hừ lạnh một tiếng trả lời:
"Đã nói với ngươi , ta nuốt rồi !"
Nhẫn, nhẫn! Một cái nhẫn liền nặng như vậy sao ? !
Thời điểm còn sống , nàng là kẻ thua cuộc, chẳng lẽ đến chết , nàng vẫn phải chịu như vậy? !
"Ngươi cảm thấy được ta sẽ tin sao?"
"Ngươi cảm thấy được ta còn có thể nhượng bộ được sao?"
Nàng sinh ra đã ích kỷ, vì chính mình nàng bất cứ giá nào đều có thể làm được, luôn luôn mặc kệ cảm thụ của người khác chính là dạng gì !
Nhưng cố tình vì người trước mắt này, một lần lại một lần thỏa hiệp!
"Hiện tại đã là tận thế , ngươi cảm thấy được ta còn muốn lãng phí thời gian?"
Thế giới này ăn bữa hôm lo bữa mai , khiến nàng tùy thời đều có thể vĩnh viễn mất đi người trước mắt này!
Cho nên, nàng nếu nhượng bộ nữa, nàng sẽ không là Ngụy Tố Khiết!
Buông xuống tay vẫn đang chạm đến khuôn mặt kia, Ngụy Tố Khiết chính thức thông cáo.
"Gặp lại Tần Chí Cương, ta liền đem tất cả chuyện tình đều nói cho hắn biết."
"Ngươi điên rồi!"
Nắm lấy tay của Ngụy Tố Khiết, chau mày, sắc mặt khó xử đến cực điểm.
Nhìn thấy kết quả như vậy , Ngụy Tố Khiết mới có một chút khoái cảm thắng lợi, lo lắng trong lòng thoáng chốc trở thành hư không.
"Hừ ~ điên liền điên, ta không sao cả!"
Nói xong tà liếc liếc mắt một cái nhìn người đang khó xử đến cực điểm .
"Như thế nào, thực khó xử?"
Trừng mắt liếc một cái đến yêu nghiệt đang ngồi ở trên đùi , Hạ mẫu cảm thấy được về sau phiền não sẽ càng ngày càng nhiều.
"Biết rõ còn hỏi!"
Được đến câu trả lời này, đối Ngụy Tố Khiết mà nói kia thật sự là một loại thuốc ngủ không thể tốt hơn ~!
Vì thế tâm tình sung sướng đứng dậy, hướng buồng trong đi đến.
"Đem nhẫn đưa ta!"
"Có bản lĩnh thì moi bụng ta, tự mình lấy ~!"
Kết quả, nhẫn ở nơi nào cũng không rõ, mà trận cãi nhau của hai người cũng liền như vậy mạc danh kỳ diệu chấm dứt, ngay lúc Hạ mẫu ngày hôm sau tỉnh lại, mười ngón nắm chặt, trên ngón áp út, đã một lần nữa được đeo vào nhẫn cưới.
Bán khởi động thân, nhìn thấy người bên cạnh vẫn ngủ say, ôn nhu đến cực điểm mà in một nụ hôn.
"Đều là nói dối, cứ mạnh miệng."
Vừa dứt lời, lưng đã bị kéo đến trong lòng người mà lúc trước còn mê man, nàng kia đã mở mắt, thỏa mãn cười cười.
"Nhẫn để ta tự mình gở xuống, cho ta một chút thời gian."
Ngụy Tố Khiết nghe người trong lòng hứa hẹn, gật đầu đáp ứng, cũng đúng lúc này buông lời nhắc nhở:
"Ngươi có biết, tính nhẫn nại của ta luôn luôn không tốt."
Cho nên, đừng để cho nàng đợi thêm hai mươi mấy năm nữa. . . . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip